Già Thiên

Chương 1717: Một con chó phỉ báng cả Đế lộ




- Không sai!

Cơ Thành Đạo như một cây tiêu thương ghim chặt ở nơi đó, thần sắc không biến đổi, chiến ý xông thẳng tới trời cao, khí thế kéo lên tới cực hạn.

- Tốt lắm! Ngươi đến ngồi bên cạnh ta, ngày sau ta sẽ cho ngươi cơ hội ra tay!

Thần Tôn nói.

- Ta vì sao ngồi ở bên cạnh ngươi?!

Cơ Thành Đạo khó chịu.

- Ta là có ý tốt thôi! Quá khứ ngươi chung đụng cùng những người đó đều là phế vật, chậm trễ không ít thời gian của ngươi, ngày sau ta tự mình dạy cho ngươi!

Thần Tôn mặt không chút đổi sắc nói, thân mình bao phủ trong sương mù, càng ngày càng giống như một cổ Thần.

- Ngươi không xứng nói như vậy!

Cơ Thành Đạo sa sầm mặt xuống.

- Hắn là cữu cữu của ngươi sẽ không hại ngươi, mà ta là thân a di của ngươi, có thể cam đoan!

Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc nói.

Mọi người nghe nói thế đều ngẩn ra, trong lòng bốn bề sóng dậy. Mẩu thân của Cơ Thành Đạo đúng là thân muội muội của Thần Tôn và Sân Lam, đối với rất nhiều người mà nói đều là lần đầu nghe nói, cảm giác thật khó tin.

- Trong cơ thể của ngươi chảy xuôi máu huyết chí cường của Thần tộc ta, tuy nhiên khi ngươi còn bé đã bị ta phong ấn mảnh nhỏ Thần chủ. Theo ta quay về Thần tộc, ta giúp ngươi mở ra!

Thần Tôn lạnh lùng nói ra.

- Không cần! Mục tiêu của ta là đánh bại ngươi!

Hiển nhiên, Thành Đạo cũng đã sớm đoán được quan hệ giữa nhau, tuy rằng hô đánh hô giết, nhưng cũng còn giữ lại một chút lễ giáo cuối cùng.

- Ngươi không biết sao! Bị một đám rác rưởi làm trì hoãn thời gian quá nhiều rồi! Ngày sau đi theo bên cạnh ta, ta tự mình dạy ngươi, năm mươi năm sau mới có thể chiến một trận với ta!

Thần Tôn nói ra với lời nói không có chút dao động cảm xúc gì.

- Ngươi thì tính cái gì?!

Cơ Thành Đạo không cảm kích, mà còn sinh ra tức giận, hắn từ nhỏ đã được phụ thân, cùng với đám người Hắc Hoàng, Đoạn Đức, Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Diệp Đồng dạy dỗ, không cho phép người khác khinh thường.

- Theo ta thấy, cái gọi là Thiên Đình chỉ là một truyện cười, cường giả chân chính chỉ một người đánh khắp vũ trụ, tổ chức gì đều là hư ảo!

Thần Tôn bình tĩnh nói.

Bên cạnh, trên mặt một người lộ ra vẻ không vui, chính là cường giả tuyệt đỉnh đến từ Thần Đình, được người gọi sau lưng là "Tiểu Đế chủ", hắn là ấu tử của Đế chủ Thần Đỉnh cũng đi lên con đường này, cảm thấy phương diện Thần Tôn đả kích quá rộng.

- Trước đừng nói những chuyện này, hôm nay chính là ngồi xuống trao đổi một sự tình mà thôi, có người mời chúng ta uống Thần trà. Hài tử hãy ngồi với a di nơi này đi! Không nên tức giận!

Sân Lam nói xong, đi đến phía Cơ Thành Đạo.

Đúng lúc này, Đế Thiên đứng lên, mặt đầy vẻ tươi cười, trong bàn tay xuất hiện một đoàn hào quang sáng lạn, vừa mới xuất hiện liền đại đạo nổ vang, vạn loại đạo tắc buông xuống, bao phủ cả tòa đài cao khiến mọi người khiếp sợ.

- Đạo Chi Nguyên!

Phía dưới rất nhiều người cả kinh kêu lên, tất cả đều dõi mắt trông mong nhìn. Đây tuyệt đối xem như một loại báu vật nghịch thiên.

Nhất là tới hiện tại, theo cảnh giới càng cao tu luyện càng gian nan, loại này được thiên địa tán thành mà hóa sinh ra, nếu trao cho căn nguyên của anh kiệt thì càng thêm thể hiện ra giá trị của nó.

Bày ra trước mặt chư hùng một con đường, nếu được thiên địa tán thành, sẽ dựa vào nó phá vỡ mà vào, có hy vọng thành tựu Chuẩn đế.

- Hắn thật sự có Đạo Chi Nguyên!

Mọi người ngạc nhiên, thán phục, hâm mộ, ghen tị... loại vật này xưa nay hiếm thấy, khó gặp không thể cầu, là một trong Thần bảo quý hiếm nhất trong mắt của người tu đạo, không ít người ánh mắt đều đỏ bừng.

Đế Thiên luyện hóa Đạo Chi Nguyên, hắn dùng một cái Bích ngọc hổ hồ chưng cất, bên trong hương trà tràn ngập, mùi thơm thoang thoảng, cuối cùng Đạo Chi Nguyên lại chìm sâu vào trong hồ, tiến hành làm dịu.

Tới cuối cùng, trên mỗi bàn đá đều xuất hiện một cái chén ngọc trong sáng, mùi

thơm dịu, cũng có vạn loại đạo tắc dựng dục ở trong đó, vừa nhìn thấy đã khiến người ta như rơi vào cảnh giới ngộ đạo.

- Thật xấu hố! Nhiều năm qua, mặc dù ta thu được Đạo Chi Nguyên, cũng không thể chân chính dung hợp vào Tiên Thai! Thật đáng tiếc! Dựa vào lần này hiến cho các vị cùng nhấm trà!

Đế Thiên nói.

Đạo Chi Nguyên trong Bích hồ bay ra, rõ ràng ảm đạm đi một ít, bị hắn thu hồi biến mất không thấy.

Rất nhiều người nâng chén, Đại Uy Thánh linh, Cửu Kiếp đạo nhân đều lộ vẻ kích động, loại vật này quá hiếm thấy, bọn họ đích xác rất cần nó.

Chỉ là Diêu Quang Vương, Doãn Thiên Đức cũng đều lộ ra dị sắc, trong mắt thần quang nhoáng lên một cái rồi tắt, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng trong lòng xẹt qua chút gợn sóng.

Mấy người Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy... đều là lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Thiên Đức, không khỏi gật đầu khen thầm, người này tuyệt đối không tầm thường.

Hắn cũng không hùng vĩ, nhưng lại có một loại đạo vận trời sinh như Tiên Vương chuyển thế, mà trong vẻ xuất trần lại có một loại khí chất linh hoạt, sắc bén đang ngủ đông, khiến người ta kính sợ.

- Đây là Doãn Thiên Đức, năm đó vì Thần Linh Cổ Kinh, vừa mới trở thành Vương giả đã dám chống lại cùng Nhân Vương, Thanh cổ đạo nhân mấy vị Vương giả đại thành. Vả lại ngay cả phụ thân của Tam Khuyết đạo nhân anh em kết nghĩa của mình đều đánh chết không nương tay, là một nhân vật cường thế, tàn nhẫn, quỵết đoán, rất khó đối phó!

Lý Hắc Thủy than nhẹ, cảm giác người này rất khó chọc, khẳng định là một địch nhân khủng bố.

Trên đài cổ như ngọn núi cụt kia hương trà lượn lờ, cách từ rất xa cũng có thể ngửi được hương thơm, làm cho mọi người phía dưới cực kỳ hâm mộ.

- Đừng uống!

Trong lúc rất nhiều người nâng chén, Hắc Hoàng ngầm truyền âm cho Cơ Thành Đạo.

Thành Đạo chấn động trong lòng, hắn tự nhiên sẽ không uống, chính là không nghĩ tới Hắc Hoàng đã đến đây, ở sâu trong nội tâm hắn thực kích động, cũng thực phấn chấn.

Hắc Hoàng nhìn thấy một màn vừa rồi, với tính cách của nó mà nói, tự nhiên là phải có biếu hiện. Bất kể là Thần Tôn, hay là Doãn Thiên Đức, hoặc là Đế Thiên... nó đều rất không ưa thích.

Trong một góc ở phía dưới đài cao, Hắc Hoàng sờ soạng lấy ra mấy cái bồn ngọc, rót vào đầy Thần Thủy, đồng thời lấy ra một khối Đạo Chi Nguyên phong ấn mở ra phân biệt ném vào trong đó.

Nó ra hiệu cho Đông Phương Dã, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy... chỉ chỉ xuống chân bọn họ, lại chỉ chỉ vào bồn ngọc.

- Ngươi cứ làm chuyện thiếu đạo đức của ngươi đi, đến lúc đó để cho những người đó chịu sao thấu?

Lúc này cũng không có người nào chú ý tới, bởi vì đám người Hắc Hoàng ở trong góc phía sau mọi người, vả lại còn dùng Khi Thiên Trận Văn không sứt mẻ, và từ đầu vẫn luôn rất hạ thấp.

Trên đài rộng lớn như ngọn núi cụt kia, mỗi một cái bàn đá đều bao phủ trong hỗn độn khí, mông lung mờ ảo, hương trà thoang thoảng truyền xuống phía dưới.

Không ít người nâng chén, ý bảo lẫn nhau: đây là một loại cơ duyên khó có được. Phía dưới rất nhiều cường giả đều thầm than, Thần trà ẩn chứa Đạo Chi Nguyên rất có ích lợi cho tu luyện, loại cơ hội này là duyên may chỉ gặp không thể cầu.

- Hài tử! Sao ngươi không uống?

Sân Lam hỏi Cơ Thành Đạo, lời nói rất thân thiết quan ái.

- Không hiếm lạ!

Cơ Thành Đạo lắc đầu! Đây là lời nói thật, hắn cũng không phải chưa thấy qua. Năm đó, trong Thiên Đình có mấy khối được sử dụng rộng khắp, tóm lại một câu là xa xỉ "không thể tưởng tượng"!

- Đạo Chi Nguyên là kỳ trân cổ kim hiếm thấy, một ít đại hiền cổ đại đều từng dựa vào nó tu luyện, ngươi nếu có cơ duyên được đến, tương lai tối thiểu cũng là Chuẩn đế!

Cửu Kiếp đạo nhân lên tiếng.

Một vị thạch nhân trong con ngươi mở hé bắn ra tinh quang bốn phía, hai cánh tay đều sinh ra máu thịt, máu lưu động trong cơ thể thành tiếng không hề che giấu, truyền ra giống như tiếng sóng biển chập chùng, sát khí như ẩn như hiện.

Ai nấy đều biết, Thánh Linh nhất hệ có đại cừu với Diệp Phàm nhất mạch, trong chinh phạt lẫn nhau đã ngã xuống cũng không biết bao nhiêu Thánh Linh rồi.

Ngay cả đại đệ tử Diệp Đồng của Diệp Phàm đều có năng lực giết chết Hỏa Linh Thương Viêm chí cường, lưu lại uy danh hiến hách, khiến rất nhiều người trên chân lộ duy nhất đều kiêng kị không thôi.

- Trẻ nhỏ biết cái gì, khoa trương cái gì lớn thế!

Đại Uy Thánh linh lãnh đạm nói.

Hắn ngộ đạo mười năm ở Đế Quan, tự nhận là có thể sắp bước ra một bước tới hướng cảnh giới Chuẩn đế kia, sắp tới sẽ ra tay với Diệp Đồng và Dương Hi. Đúng lúc này, Cơ Thành Đạo đến đây, cũng trở thành mục tiêu của hắn, nếu không có Thần Tôn ở đây, rất có thể hắn đã ra tay ác nghiệt rồi.

Cơ Thành Đạo thấy hắn nâng chung trà lên, lộ ra một vẻ cười cổ quái.

- Mấy đứa nhỏ xuất thân từ Thiên Đình đều kiến thức nông cạn như vậy sao?

Trong bóng tối có người chế nhạo.

Cũng có người nâng chén, hướng về phía Đế Thiên tỏ vẻ cảm tạ, đối với Cơ Thành Đạo toát ra vẻ khác thường, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng thần thái biếu lộ hết thảy.

Cơ Thành Đạo cũng chỉ cười, xem như trên bàn đá không có chén trà, căn bản là không hề liếc mắt nhìn một cái.

- Người trẻ tuổi luôn là kích động hăng hái quá mức, luôn cảm thấy tương lai chính mình sẽ trở thành đệ nhất nhân của thiên hạ. Trăm năm sau bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện, từng có một ly ngộ đạo nguyên trà đặt ở trước mắt mình, mà cứ như vậy bỏ lỡ!

Một vị cường giả Bạo long tộc trêu chọc, vừa nói vừa lắc lắc đầu, ngửa đầu uống một ngụm Thần trà, lộ ra vẻ cảm ngộ.

- Nhóc kia! Thiên Đình các ngươi có lẽ có thứ tốt, nhưng so với Đạo Chi Nguyên cũng không tính là gì! Bỏ lỡ hôm nay, cả đời ngươi cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy lại!

Một vị Long Tước Đại Thánh cười lạnh nói.

Trên đài mọi người tự cho mình tài giỏi hơn người, thế nhưng đương kim người trong thiên hạ nếu nói tới cường giả, tất nhiên sẽ nhắc tới tên của Diệp Phàm, mặc dù ngày nay hắn đã phế đi, cũng sẽ được người điếm đến. Thể nhân đều nói, nếu hắn không có bệnh nhẹ, nhất định sẽ bao trùm phía trên chư hùng, không có mấy người có thể tranh phong cùng hắn.

Những lời này tự nhiên sẽ làm người đi trên Đế lộ, cực độ tự tin với chính mình sẽ không thích, hoặc sáng hoặc tối sẽ có địch ý đối với Thiên Đình nhất mạch.

- Cái tên Thiên Đình này thật sự biếu hiện ra một loại khí thế hùng tráng, cũng không biết có thực lực như vậy hay không? Tương lai khẳng định sẽ có rất nhiều đạo hữu đi cầu chứng!

- Không sai! Cái tên này không phải người bình thường có thể dùng được!

Chỉ cần có một người lên tiếng, tự nhiên sẽ dẫn tới những người khác bàn ra tán vào, rất nhiều người đều biếu hiện ra địch ý.

- Tiểu bối không biết gì chỉ biết mạnh miệng!

- Loại vật này có lẽ có thể trị liệu bệnh kín của Thánh thể Diệp Phàm. Đứa nhỏ ngươi nếu như cầu Đế Thiên Đạo huynh, nói không chừng hắn sẽ đưa cho ngươi một chút, đi cứu cô phụ ngươi!

Có người cười ha hả nói.

Những người này dứt lời, đều không ngoại lệ đều uống vào Thần trà, sau đó bắt đầu ngồi xuống, cả thân thể nở rộ bảo quang, khuếch tán ra ngàn vạn tia đạo tắc.

Bọn họ đều là người biết giá trị món hàng, biết được Đạo Chi Nguyên trà là thực, cũng không có động tay chân, dĩ nhiên sẽ nắm bắt lấy cơ hội cho chính mình lâm vào ngộ đạo, để có thu hoạch lớn.

Mọi người ở trên đài nói lời châm chọc, từng người đều lộ vẻ mặt trào phúng. Thần Tôn cũng không quản tới chuyện này, để mặc cho Cơ Thành Đạo tự mình đối mặt.

- Thiên Đình, cái tên không tệ, rất có khí phách, nhưng ai biết có thể tồn tại trên thế gian bao lâu chứ!

"Tiểu Đế chủ" đến từ Thần Đình thực tùy ý nói. Dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn ly trà, sau đó híp mắt lại không hề để ý tới nữa.

- Tên ngốc này khẳng định còn không biết ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì!

Hắc Hoàng nhỏ giọng nói.

- Đế Quan trao đổi tin tức với bên ngoài rất phiền toái!

Lý Hắc Thủy gật đầu nói.

Hai người không coi ai ra gì, nói chuyện với nhau.

- Ai?

Ấu tử của người chủ Thần Đình dựng thẳng chân mày quát hỏi.

- Ồ! Ở đâu thơm quá vậy?

Cũng không biết là ai trước hết phát hiện, từ trong góc tràn ra từng làn hương thơm thoang thoảng.

Hắc Hoàng thu hồi Khi Thiên Trận Văn, lập tức làm cho mọi người cả khu vực này đều lộ ra vẻ nghi hoặc, quay đầu lại nhìn, rồi đều lộ vẻ cổ quái.

Mấy cái bồn ngọc rất bắt mắt, sáng lóng lánh chói mắt, mà ở trong đó còn có một cái bồn vàng lớn, còn bắt mắt hơn, có cảm giác như nhà giàu mới nổi.

Trong bồn ngọc có nước sáng mờ, trong đó ngâm không phải trà, mà là cái chân lớn!

Nhất là trong cái bồn vàng lớn tràn ngập khí tức nhà giàu mới nổi kia, ngâm một đôi chân lớn đầy lông đen, Hắc Hoàng hình dạng chó mô phỏng theo người ngồi trên một cái ghế đá, đang chà xát chân trong đó.

Cảnh này cũng thật làm cho người ta chán ghét! Lén lút ngâm chân cũng được đi, không ngờ còn ác ý như vậy, chạy tới nơi này để ngâm chân? Mọi người đều có điếm hóa đá, không biết nói cái gì cho phải, chưa từng thấy tận mắt người không biết điều và đáng ghét như vậy.

- Ủa không đúng nha! Trong bồn nước sáng mờ kia như thế nào có vạn loại đạo đang chảy xuôi, cái này sao rất giống Thần trà trên đài vậy?!

Rốt cục có người nhìn ra manh mối, cả kinh kêu lên thành tiếng. Điều này làm cho Hắc Hoàng nhà giàu mới nổi kia lập tức khoái chí, cảm giác một thân lông chó đều sắp dựng lên, nó híp mắt nói lầm bầm vài tiếng.

Cố ý, tuyệt đối cố ý, loại biếu hiện của nhà giàu mới nổi này khẳng định là cố ý làm như vậy, nhưng lại đủ để cho một đám người đều ngẩn người.

Toàn trường rơi vào phút yên lặng ngắn ngủi, châm rơi có thể nghe!

Trên đài rộng lớn, những bá chủ ngồi xếp bằng ở sau các bàn đá, từng người đều sượng cứng lại, thần sắc ngưng đọng, ngay cả ngón tay cũng không thể nhích động, tất cả đều cố định ở nơi đó.

Cái này con bà nó ai vậy? Bọn họ uống vào trà của Đạo Chi Nguyên chưng cất ra, mà đối phương lại ở nơi đó ngâm chân, người này không phải khó coi, mà là như ấn dấu chân ở trên mặt bọn họ!

"A" một tiếng, rốt cục có người từ trong quá trình hóa đá sống lại, không kiềm nổi rống to, điều này làm cho bọn họ biết vứt mặt mũi đi đâu chứ?

Tranh hùng trên Đế lộ, những người này từng người đều phi thường tự phụ: vật được bọn họ trân quý như tánh mạng, coi là báu vật lại bị người làm như nước rửa chân! Sự tương phản và đối lập này thật sự là quá mãnh liệt.

Sắc mặt Đế Thiên lập tức liền trắng bệch, thân thể đều run run.

Mà những người khác cũng đều rít gào rung trời. Nhất là một đám người vừa rồi chế nhạo Cơ Thành Đạo và Thiên Đình kia, sắc mặt đâu còn chút gì là phấn khích, từ màu đỏ chuyển thành tái xanh rồi đổi thành trắng bệch, tim phổi như sắp nổ tung.

- Sao thế? Các ngươi còn muốn ăn luôn ta à?

Hắc Hoàng xoa xoa hai chân to lớn đầy lông đen, rồi nhấc lên khỏi chậu rửa chân, dù vậy vẫn ung dung nhìn chư hùng trên đài.

Mọi người đều như phát điên, con chó này thật rất đáng hận!

Mà mọi người ở dưới đài thì ngẩn người, đồng thời, tất cả đều muốn bật cười to, cố nén nhịn xuống, lại có chút kinh sợ, một con chó một hành động, đây là muốn phỉ báng cả Đế lộ mà!

Nó làm như vậy khiến một đám người có chí trên Để lộ sau này làm thể nào chịu được? Nói ra thật đúng là một truyện cười!

Đại đế sẽ uống nước rửa chân của người hay sao? Nói chính xác đó là trà, nhưng cùng một trường hợp lại có người dùng nó để ngâm chân, đủ để cho người ta bi phẫn chỉ muốn chết đi cho xong.

- Khinh người quá đáng!

Có người kêu to, không nhẫn nhịn nổi, phát động công kích điên cuồng vào Hắc Hoàng.

- Vừa rồi là ai dè bỉu Thiên Đình, xem chúng ta như những tên nhà quê, khinh thường chúng ta? Hôm nay bổn hoàng cho các ngươi biết cái gì gọi là nội tình các ngươi cũng chỉ xứng uống nước rửa chân của ta mà thôi! T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Hắc Hoàng vừa nói vừa tế ra Tam Xoa Kích ngăn cản công kích.

Không ít người thất thố, tên nhà giàu mới nổi này hoàn toàn là một con chó vô liêm sỉ cố ý thật là tốt, một hành động muốn phỉ báng cả Đế lộ!

Lúc này, Đông Phương Dã, Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy ba người ba đôi chân lớn cũng không nhanh không chậm nhấc lên khỏi bồn nước. Trừ Hắc Hoàng ba người bọn họ cũng ngâm nước.

- Chúng ta chưa từng thấy qua thể diện, không biết Đạo Chi Nguyên kia có thể dùng làm trà uống, cho nên luôn luôn là dùng ngâm chân. Nếu các ngươi đã quan tâm như vậy, không bằng mấy bồn này ta đều tặng cho các ngươi!

Hắc Hoàng rất không phúc hậu châm thêm.

Trên đài có một số nữ tu sĩ yếu ớt đều sắp bật khóc, cầu xin nó đừng nói nữa, bằng không nói rõ chỗ yếu, cái này đúng là còn không để cho người ta sống mà!

- Con chó xuẩn ngốc ngươi này, xuống địa ngục đi thôi!

Đại Uy Thánh linh phẫn nộ, hắn tức đến toàn thân run rẩy, vọt tới tấn công, một bàn tay đá chụp xuống thiên linh cái của Hắc Hoàng, năm ngón tay như móc câu.

Hắc Hoàng nhìn về hướng Diệp Phàm, bảo hắn ra tay.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Tự mình gây chuyện chính mình giải quyết đi!

- Ai tới cũng không thể cứu được ngươi!

Đại Uy Thánh linh rống giận, hắn cũng không có nhận ra thân ảnh ở trong góc kia là Diệp Phàm.

- Đồ đầu đá! Ngươi trở về đi!

Hắc Hoàng nhe răng, há mồm phun ra một thanh Xích Huyết Thiết Chùy. Cây chùy này là binh khí Chuẩn đế bị Diệp Phàm đánh gãy sau lại tu bổ đơn giản một phen, lực sát thương vẫn như cũ rất mạnh.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, Đại Uy Thánh linh không dám tranh phong, không là Chuẩn đế, ai có thể chống lại? Hắn rút lui ra ngoài.

Trên đài, cũng không phải mọi người đều uống nước trà, như Thần Tôn vẫn vững như bàn thạch, hỗn độn lượn lờ; như Diêu Quang, Doãn Thiên Đức thực ổn trọng, tuy rằng có cảm tạ Đế Thiên, nhưng còn chưa có nâng chén.

về phần mấy người Sân Lam, cánh tay có chút phát cứng đờ, bởi vì bọn họ đều đã giơ lên cái chén, sắp đưa đến bên miệng, lúc này đúng là xấu hổ tới cực điểm.

Người uống cũng nhiều lắm. Lúc này ấu tử của người chủ Thần Đình mặt căng cứng đỏ rực, tóc dài đầy đầu tung bay, hắn đứng bật lên.

Đại Uy Thánh linh bị bức lui, nhưng những người khác vẫn như cũ không lùi bước, ngay cả Diêu Quang, Doãn Thiên Đức đều đứng dậy, bước tới phía trước định ra tay đối phó với mấy người.

Một con chó phỉ báng cả Đế lộ!

Đây là cảm giác của không ít người, hôm nay đúng thật là gây ra một đại sự rất trào phúng.

Nhiều người như vậy cùng nhau bức tới, Diệp Phàm tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, từ trong góc đi ra, đi ũhanh lên phía trước, chặn đường mọi người, nhìn thẳng vào quần hùng.

- Cô phụ!

Cơ Thành Đạo là người đầu tiên kêu lên, phóng vọt tới phía trước. Mười năm trước hắn gặp thoáng qua Diệp Phàm, thẳng đến hôm nay mới gặp lại, trên mặt tràn đầy kích động và ngạc nhiên vui mừng.

- Diệp Phàm... hắn là Diệp Phàm! Không ngờ hắn đã trở lại!

Rất nhiều người kêu to.

- Thánh thể Diệp Phàm, không ngờ hắn lại xuất hiện trên Đế lộ, không phải bị phế đi sao, đã ẩn lui rồi mà, như thế nào ngày nay lại xuất hiện trên thế gian?!

Điều này làm cho mọi người khiếp sợ, đều cứng họng, lộ ra ánh mắt khó tin.

Một người bị cho rằng phế bỏ, không bao giờ có thể bước trên con đường này lại xuất hiện, điều này hàm chứa ý nghĩa gì? Mọi người đều khiếp sợ trong lòng, không ngừng lo lắng!

Đế Thiên, Thanh Thi tiên tử, Đại Ma Thần cổ Hoang, Đế chủ chi tử, Sân Lam, Diêu Quang, Doãn Thiên Đức... mọi người đồng loạt nhìn lại!

Nhận biết hay không biết, sắc mặt mỗi người đều rất phức tạp. Gặp lại Diệp Phàm xuất thế, đối với mọi người mà nói cũng không phải là tin tức tốt lành gì.

Có một số người sát ý lộ rõ muốn giấu cũng không giấu được. Chỉ trong nháy mắt này cả địa phương này liền chiến ý sôi trào, hóa thành như biển cả mênh mông ập về hướng Diệp Phàm nơi đó.

Thần Tôn sớm đã đứng lên, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng!

- Diệp Phàm đến đây rồi!

Tin tức này như cơn lốc vượt qua hư không, trong thời gian ngắn đã truyền khắp Đế Quan, dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn, chấn động nơi đây.

Diệp Phàm xuất thế, Đế Quan chấn động!

Tầng cao nhất Trùng Tiêu Lâu, trên đài lớn như đoạn núi cụt kia, một đám người khiếp sợ, đây khẳng định là đại sự trọng yếu nhất trong mười năm nay.

Người từng liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại trong cấm địa Sinh Mệnh nay đã trở lại, điều này có nghĩa gì? Bất kể như thế nào đều khiến người ta lo lắng và kiêng kị.

Một đôi lại một đôi ánh mắt trông lại, quen thuộc và không quen biết, sát ý như biển, chiến ý xông thẳng lên trời cao!

Diệp Phàm vừa xuất hiện liền có một loại cảm giác khắp thế gian đều là địch.

Hắn bình thản đối mặt, hắn đã trải qua ở trên chiến trường nhiều lắm, từng đại chiến sinh tử với Thạch Hoàng, chủ nhân Luân Hồi... Đế và Hoàng vô thượng như vậy, từ xưa tới nay mặc dù gặp gỡ người mạnh hơn so với hắn cũng sẽ không có gợn sóng gì.

- Ta nói, các ngươi nhiệt tình như vậy làm gì chứ? Diệp Hiếm mặc dù có vài năm không đánh với các ngươi, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ, vừa mới gặp mặt mà!

Đại hắc cẩu chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng thân mình, thân dưới là quần cộc vàng da Đằng Xà, thân trên là áo cộc tay bạc da giao long, sáng lóng lánh.

Nó tiếp tục lên tiếng:

- Nhiệt tình như vậy, thật sự là không có gì có thể chiêu đãi các ngươi. Nếu không như vầy đi: mấy bồn nước Đạo Chi Nguyên trà này coi như là Thần bảo đều tặng cho các ngươi đi!

Rất nhiều người phát điên, con chó này thật đáng giận, miệng lưỡi của nó khẳng định là phỉ báng cả Đế lộ, hủy diệt nhân tâm, xứng với cái tên "nói xấu người không biết mỏi mệt", đạt tới cảnh giới cao thâm.

- Đến... đến... đến... gặp lại vui mừng! Các vị bằng hữu mới bằng hữu cũ mời uống chén rượu này... À quên! Là trà! Mừng gặp lại, bổn hoàng thật sự là cao hứng quá, muốn các ngươi chết!

Con bà nó! Nói điều không nên nói, làm điều không nên làm, một đám người muốn lột da sống hắn. Hôm nay nhất định sẽ lưu lại một đại sự phi thường chê cười! Con chó này phỉ báng cả Đế lộ, phỏng chừng sẽ được ghi vào sử sách, mà những người bọn họ này nhất định sẽ trở thành trò cười trên mặt người đời sau.

Sắc mặt mọi người hết tái xanh rồi lại trắng bệch, "vù" một tiếng có người ra tay, không chịu nổi con chó đen khiến người bi phẫn này. Một thanh phi đao hóa thành một đạo ma quang chém xuống.

Quang ảnh nhoáng lên một cái, Diệp Phàm ra tay. Vươn hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao, mặc cho nó run rẩy giữa đầu ngón tay, không thể đi tới mảy may nào.

- Diệp huynh! Từ biệt rất nhiều năm, hôm nay lại gặp lại!

Diêu Quang trên mặt tươi cười đầy ôn hòa, hắn là một cái mỹ nam tử không cần hoài nghi, giống như con của vị Thần mặt trời, cả người đều có một loại hào quang đặc biệt, ngay cả mái tóc đều tỏa sáng.

Mạc Vấn Thiên đứng ở sau lưng hắn mặt không chút đổi sắc, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra tia sáng ác liệt. Diệp Phàm từng bắt hắn làm lao động khổ sai, tuy rằng buông tha cho một mạng, nhưng con đường phía trước của hắn coi như bị chặt đứt.

- Đạo huynh không phải bị bệnh sao, thân thể có bệnh kín hẳn là dưỡng thương cho tốt mới đúng, như thế nào lại đi lên chân lộ duy nhất?

Có người nói.

- Này, đúng vậy! Có thương tích nên nghỉ dưỡng cho tốt! Chúng ta còn hy vọng ngươi sớm ngày phục hồi như cũ đây, ha ha ha...

Có người cười dài nói.

Nhìn như là ân cần thăm hỏi, nhưng trong đó hàm xúc ý tứ rõ ràng thiếu thành ý, trong giọng nói châm chọc, vẻ cười lạnh hờ hững trên mặt lại chứng thật tâm tính của những người này.

- Ngán ở một chỗ rồi! Dù sao cũng phải đi ra ngoài một chút, bằng không người ta thật sự tưởng mình bị phế bỏ, thuận tiện đến thăm bằng hữu cũ mới!

Diệp Phàm bình thản đáp lại.