Già Thiên

Chương 1684: Thế Gian Ba Trăm Năm




Thời đại này tràn ngập đau thương, làm cho người ta bi và thương.

Trăm năm trôi qua, có một số bi thương mặc dù là năm tháng cũng khó mà trở lại như trước. Rất nhiều thứ không có khả năng trở lại, mà một số dấu vết lại vĩnh viễn chém vào trong lòng người.

Trăm năm cô độc, có người trong năm tháng trăm năm này tuân thủ một mình đơn độc, lẳng lặng chờ đợi và từ xa quan sát. Trăm năm truy tìm, có người đạp khắp tinh không, đau khổ truy tìm bước chân đã mất đi kia. Trăm năm đau xót, có người thì liếm miệng vết thương, âm thầm tu dưỡng.

Thời gian thấm thoát, cứ như vậy trôi qua một trăm năm. Hắc ám náo động đã kết thúc, nhưng đã để lại cho thời đại này đau thương và chua xót không thể xóa nhòa.

- Sư phụ! Người ở nơi nào?!

Đám người Diệp Đồng rống to, tìm khắp tinh không, cuối cùng không thu hoạch được gì, nước mắt rửa tinh vũ.

- Thần tử! Ta biết ngài nhất định còn sống, sẽ trở về!

Tiểu Tước nhi ảm đạm rời đi.

Gió thổi lá vàng rơi, lại tới một mùa thu, hơi lạnh ập tới, có một loại xơ xác tiêu điều như đao chém qua. Mùa thu này có hơi lạnh, có hơi rét, có chút làm cho lòng người lạnh giá.

Trận chiến ấy đã kết thúc rồi, các tộc chư thiên đều để lại rất nhiều máu và nước mắt, nhiều lắm vết thương đau còn cần thời gian để chậm rãi khép lại! Vô số phàm dân chết oan chết uổng, mà anh kiệt cũng mất đi quá nhiều.

Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế được các tộc ghi khắc, ghi nhớ việc tốt của họ, bởi vì họ trả giá quá nhiều, về phần Cái Cửu U cũng được thế nhân truyền tụng, một câu nói ngày đó: "Ai dám chiến một trận với ta?" Đen nay dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, ngay cả kết thúc bi tráng, nhưng vầng hào quang rực rỡ của lão nhân vẫn luôn tồn tại.

Tinh tú tiêu tan, triều lên triều xuống, cuối cùng cái gì đã mất đi khó có thể vãn hồi, ở trong thời gian bất hủ, cũng chỉ có thể sống ở trong ký ức của mọi người.

- Trận chiến ấy, chết đi quá nhiều người! Thật đáng tiếc! Biết bao nhiêu anh kiệt vùi xương nơi đất khách quê người, đẫm máu ở Vực ngoại, không ít người ngay cả tên đều không hề lưu lại!

- Trong dòng chảy thời gian một đóa bọt sóng nổi lên lớp lớp hào quang xông lên tận trời cao, khiến người ta thương cảm!

Các tộc đều tế bái, không chỉ Cơ Tử, Khương Thái Hư, Cái Cửu U mấy người họ... mà trong vũ trụ có tới mấy vạn cường tộc đều từng có anh kiệt ra tay, có chết trận ở tổ tinh của mình, có chạy tới Vực ngoại, dù không thể đến gần chiến trường, nhưng đã từng không sợ và từng nổ lực để rồi vỡ nát ở bên ngoài chiến trường.

Chỉ có Chuẩn đế có thể tiến vào chiến trường, mà không hề nghi ngờ tất cả bọn họ đều chết trận!

Còn thật sự tính toán chính xác, không nghĩ tới lại có mười mấy vị Chuẩn đế chết trận, vãi máu ở Vực ngoại, trong vũ trụ người cấp số này gần như tuyệt diệt!

Đây là một nhóm người cường đại nhất, là tinh anh của khắp thế gian. Thậm chí có hy vọng thành đạo, lại đều chết trận như vậy, ngã xuống trong trường hắc ám náo động đáng sợ nhất này.

Bọn họ trở thành anh hùng của các tộc, được ghi nhớ bền vững, được người truyền tụng, trở thành một ấn tượng sâu sắc của thời đại, ở trong tộc đàn của họ phụ nữ và trẻ em đều biết tới họ.

Những người mất đi đó đều là anh kiệt mạnh nhất của thời đại này. Chẳng lẽ thực sự không có một người nào sống sót sao? Mọi người cũng từng chờ mong, hy vọng xuất hiện thần tích.

Thế nhưng, trăm năm cô tịch, không có một vị anh kiệt nào nghịch thiên trở về. Khi còn sống bất kể người siêu nhiên cỡ nào, kỳ tài ngút trời cỡ nào, nhưng ngã xuống cuối cùng đã ngã xuống.

- Hỏi thế gian, có thể có luân hồi không?

Rất nhiều cường tộc đều cực kỳ bi ai, cả tộc nhìn trời gào rống, hy vọng anh hùng chí cường trong tộc chết trận có một ngày có thể tái hiện ở nhân gian.

Nhưng điều này có thể trở thành sự thật sao? Con người chết đi như ngọn đèn tắt, vốn đã không có luân hồi, làm sao nói đến chuyển thế chứ! Không có tái sinh! Đây là nhận thức chung của rất nhiều tu sĩ cường đại.

Hỏi ông trời như vậy, cũng chỉ là một loại ký thác, biểu đạt một loại bi phẫn mà thôi. Chỉ có số ít người đang khát khao, hy vọng có kỳ tích sinh ra.

Các lão Đại Thánh khẽ than thở, nếu đã chết đi thì không có khả năng tái hiện rồi! Ngay cả Đại đế cổ đều như thế, không có dựa vào đó chuyển sang kiếp khác, không có hy vọng ký thác ở tương lai, chỉ tranh sáng ở hiện tại.

Nếu nói, có một vị đặc biệt thì đó không hề nghi ngờ là A Di Đà Phật.

Phật môn tin tưởng vững chắc, kiếp sau cũng không phải không có căn cứ, có thể chờ đợi. Trong dòng chảy thời gian luôn có hai đóa hoa tương tự nhau: một đóa hoa điêu linh, một đóa hoa nở rộ sáng rọi đẹp nhất trong tương lai.

Sau một ngày này, A Di Đà cổ tinh vực có một số Kim Thân La Hán, Bồ Tát, Hộ Pháp Thiên Vương... xuất động, tìm kiếm khắp nơi, tìm kiếm tinh anh của Phật môn ngã xuống.

Năm tháng trăm năm, vết thương của trăm năm, chung quy hết thảy là chậm rãi kết thúc, trôi qua một thời đại.

Ở trong phế tích xương và máu, cũng có hy vọng tân sinh, một đám cường giả trẻ tuổi trưởng thành lên. Bọn họ chứng kiến trường náo động đẫm máu nhất trên lịch sử, thấy được một vị lại một vị cường giả cái thế như thiêu thân lao đầu vào lửa tiến lên, vì nghĩa không quản tới thân mình rồi chết trận. Điều này làm cho bọn họ dù còn nhỏ đã bị xúc động mạnh, tâm chí cường đại lên, còn vì cảm nhận được cái loại khí cơ vô thượng tàn sát bừa bãi này, nên sau khi trưởng thành càng hơn hẳn trước đây.

Tuy rằng chết đi rất nhiều người, nhưng một thế hệ trải qua tôi luyện thiết huyết, sáng rọi khiếp người. Dĩ nhiên ở trong chiến hỏa cường đại lên, bổ sung vào rất nhiều thánh vị đã ngã xuống.

Tại trong năm tháng trăm năm này, thế gian cũng không bình tĩnh, đã xảy ra rất nhiều chuyện, Địa phủ cường thế xuất hiện, hiển hóa ở nhân gian. Vô cùng tận âm binh vượt qua tinh vực, thu thập thi thể cường giả chết trận.

Vì thế, các nơi từng xảy ra rất nhiều trận huyết chiến, đây là những trận chiến cục bộ sau khi hắc ám kết thúc, làm cho lòng người từng một lần nhốn nháo hoảng sợ.

- Tận cuối luân hồi, hết thảy đều sẽ kết thúc, Địa phủ là chốn quay về của vạn linh!

Những lời này không biết là ai truyền ra, từng một lần làm cho nhân gian khủng hoảng, âm binh quá cảnh trăm năm, mà một số cổ vực thần bí cũng rối loạn trăm năm.

Cuối cùng, bọn họ lại biến mất một cách quỷ dị.

Ngoài ra, ở chỗ sâu trong vũ trụ có một viên đại tinh, buông lỏng phong ấn, có rất nhiều đại quân xuất chinh, đi tấn công tới phương xa. Cuối cùng, một đường huyết chiến, trăm năm thảo phạt, rồi một tiếng Tiên Chung vang lớn, bọn họ binh bại trở về, lưu lại rất nhiều thi thể.

Trăm năm đến nay, rất nhiều gia viên bị hủy diệt được xây dựng lại: Tu Di Sơn Tây Mạc vỡ nát tan tành, xuất hiện phật quang, trong vài toà điện thờ truyền ra tiếng tụng kinh.

Bắc Đẩu thì được người dùng lực di dời đến đây mặt trời trăng sao. Đại Hạ, Cửu Lê, Cơ gia, Khương gia... các tộc cũng gầy dựng lại tộc địa trong đống phế tích.

Các nơi đều như thế, Vũ Hóa Tinh vực, Thông Thiên Tinh vực, Câu Trần Tinh vực, Hỏa Tang Tinh vực... Tất cả cường tộc đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, phải trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại như xưa.

Sau khi hắc ám náo động đã qua đi hai trăm năm, các vực chư thiên đi ra khỏi bóng ma huyết loạn, toàn bộ dân cư khôi phục lại, xuất hiện cảnh tượng phồn vinh.

Các cổ lộ đứt đoạn trong tinh không được chữa trị, không ít anh kiệt bước trên con đường thí luyện, tôi luyện bản thân mình, muốn phát ra tia sáng kỳ dị ở thời đại này.

Thời gian là lực lượng vĩ đại nhất của thế gian, ở dưới điều hòa của nó hết thảy đều có thể chậm rãi thay đổi.

Khi lại qua đi mấy chục năm, các tộc hoàn toàn phồn thịnh lên, ẩn ẩn có điềm báo trước một thời thịnh thể buông xuống. Thật rất khó tưởng tượng ngày xưa từng có một trường hạo kiếp khủng khiếp như vậy.

- Thật sự là một đại thế, các loại thể chất gần như đều xuất hiện, nở rộ vầng hào quang sáng lạn nhất!

- Khó có thể tưởng tượng, thịnh thế hoàng kim trong lời tiên đoán đến rồi, mà lại phát sinh sau đại kiếp nạn!

Từ hủy diệt đến tu dưỡng, chuyển biến tiếp đến sinh cơ xuất hiện, rồi sau đó đến vui sướng hướng tới quang vinh, tiếp đến cực độ phồn thịnh... Những lịch trình này thật khiến người ta ngạc nhiên cảm thán.

Năm đó cũng có cường giả đủ các loại thể chất, sau đại kiếp nạn rất nhiều người còn sống. Ngày nay lại xuất hiện rất nhiều "mầm mống thần" ở thời viễn cổ, thái cổ, thời đại thần thoại. Có thể nói là trăm hoa đua nở, quần tinh rực rỡ.

Mọi người từng cho rằng, con đường thành tiên mở ra, kiếp này sẽ tiến vào thời

kỳ hoàng kim thịnh thế cường đại nhất từ trước tới nay. Đâu có ai từng nghĩ tới tiếp đó là một hồi kiếp nạn bi thảm nhất.

Vũ trụ đều bị đánh nứt ra, các tộc bị huyết tẩy, thiếu chút nữa đi tới hướng hủy diệt.

Đến tận đây, không có người nào nghĩ rằng thịnh thế hoàng kim sẽ xuất hiện, mà cho rằng hết thảy lời tiên đoán đều là sai lầm.

Nhưng, sự thật chứng minh luôn luôn có điều ngoài dự kiến, ý chí thiên địa không thể lường được.

Thời kỳ thịnh thế hoàng kim đến rồi, đã đến sau huyết kiếp, vạn hoa đều nở rộ, quần tinh sáng lóng lánh, chiếu rọi ra vầng hào quang sáng lạn nhất trong vũ trụ này. Xuất hiện các loại thể chất cường đại chỉ nên có trong truyền thuyết, lại đều cùng tồn tại ở thời đại này!

- Khó mà tin được, trăm năm trước có người gặp được Bất Tử Thiên Đao cắt ngang qua vũ trụ, cắt xé vô số tinh tú, cướp lấy tiên quang sau khi con đường thành tiên bị diệt vong lưu lại, chỉ là để tẩm bổ một cái trứng đá... Trăm năm trôi qua tiếp, lại có người gặp được đao mang kinh thiên kia, có lẽ sinh linh đó đã sớm xuất thế nhiều năm rồi!

- Là thật vậy chăng, cũng có người gặp được Hỗn Độn thể!

- Doãn Thiên Đức sắp vô địch thiên hạ rồi!

- Diêu Quang muốn xưng vương trên thế gian sao?

Thế gian nhao nhao bàn luận, một cái lại một cái thần tinh rực rỡ quật khởi, chiếu sáng vũ trụ, cắt qua vòm trời của thời đại này, nở rộ ra vầng sáng chói mắt nhất.

Từng khúc từng khúc hành khúc ầm vang, từng thân ảnh kinh diễm, vạn chúng chú mục, các tộc đều cảm thán...

--------------------------

Lại qua đi mấy chục năm, đã đến năm thứ ba trăm! Thế gian này dần dần đi tới hướng hưng thịnh tuyệt đỉnh, đây là một đại thế muôn đời hiếm thấy. Mặc dù trận chiến năm đó chí cường giả của các tộc ngã xuống, nhưng ngày nay sớm đã bổ sung lại.

Một vài huyết mạch chỉ có ở thời đại thần thoại mới xuất hiện, ngày nay đều xuất hiện tỏa ánh sáng vĩnh hằng, khiếp sợ nhân gian giới, cả thế gian chú mục.

Đây là một thời đại huy hoàng, đây là một thịnh thể hoàng kim không gì sánh nổi, mà người ở thời đại này may mắn được chứng kiến khởi điếm của nó!

Trong vũ trụ lạnh như băng, nhiều năm qua chỗ chiến trường ngày xưa, xuất hiện hết nhóm người này, lại đến nhóm người khác, bọn họ đi truy tìm tàn tích ngày xưa. Có người đến đây để tưởng nhớ, tế điện tiền bối, mà phần nhiều người là vì tìm kiếm mảnh vỡ binh khí Đế. Đó là tiên liệu vô thượng, chỉ cần một mảnh nhỏ nấu chảy hòa tan vào trong binh khí của mình tất nhiên uy lực sẽ tăng vọt.

Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua như vậy, nhiều binh khí Đế vỡ nát như vậy, nhưng tới ngày nay cũng không có bao nhiêu người tìm được, vẫn như cũ chôn vùi trong tinh vực bao la.

- Nhiều tiên liệu như vậy đều đi tới nơi nào, đó cũng không phải là một kiện, hai kiện trọng khí. Năm đó binh khí Hoàng Đạo gần như đều bị hủy diệt, như thế nào lại chỉ còn sót lại một ít như vậy, nhất định là bị kẻ có lòng thu đi rồi, không cho người ngoài biết!

Mọi người không cam lòng, mặc dù có loại ý niệm này trong đầu, nhưng cũng không buông bỏ tìm kiếm. Dù sao vũ trụ quá rộng lớn bao la, ai cũng không nói chính xác được trận đại chiến năm đó đến tột cùng Đà Lan rộng ảnh hưởng đến những khu vực nào.

Có lẽ những máu Đế, binh khí Đế, tàn thi Đế kia còn đang trôi nổi, ở một góc u tối không ai biết. Nếu như tìm được chính là một khoản bảo tàng chấn động nhân gian giới.

Hắc ám náo động qua đi lâu lắm rồi, dần dần người đi vào chiến trường vũ trụ tế điệu Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế, Cái Cửu U... càng ngày càng ít, phần lớn đều là vì tìm kiếm bảo vật, tìm kiếm máu Hoàng mà tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đế chiến đã xong, huyết kiếp đi xa, ngày nay ánh mắt của mọi người tập trung trên các thân ảnh kinh diễm mới quật khởi kia: Doãn Thiên Đức, Diêu Quang... từng cái tên chấn động tinh không, phát ra vầng hào quang thu hút cả thế gian chú mục.

Mà ở biên hoang vũ trụ thê lương tĩnh mịch kia, có máu và xương đang trôi nổi, không có ánh sáng, không có ấm áp, chỉ có bóng tối và lạnh như băng, từ lâu làm bạn với các mảnh vỡ binh khí còn dính máu, đó là chứng minh những người, những binh khí Đế đã từng quên sinh tử, từng cứng chọi cứng với chí tôn.