Trên mặt Thần Minh hắc tuyến một đạo lại một đạo, nghe tiểu mập mạp nói xằng nói bậy, lại một câu đều không thể phản bác, dù sao cũng không thể so đo một đứa trẻ chừng hai ba tuổi?
- Ta đạp ngươi bể phổi a!
- Tiểu tử về nhà mẹ ngươi đều không nhận ra, gọi ngươi là đầu heo mập!
- Đấu với ta, Thiên Vương lão tử đến đây đều không được, chỉ một đứa nhỏ như ngươi cũng muốn tranh phong cùng bản đại nhân, còn kém cách xa vạn dặm!
Tiểu mập mạp vừa trấn áp đối thủ, vừa lầu bầu, lẩm bẩm không ngừng, làm ra bộ dáng ta đây, cũng không nhìn xem chính mình mới chút xíu tuổi.
Mọi người thật sự là hết biết nói gì, vốn là một hồi long tranh hổ đấu, có thể sẽ gặp phải chí tôn cổ đại trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đến, lại không nghĩ tới diễn biến đến từng bước này.
Rất nhiều người đều muốn bật cười, tiểu mập mạp này quá lưu manh mà, mới có bao lớn như vậy, những lời nói và tập tính này đều là học với ai, thật sự khiến người ta buồn cười.
- Ta đạp cho ngươi nghẹt thở, ta đánh cho ngươi sa dạ dày, ta thtrởng tiếp cho ngươi hai cái vào mông...
Tiểu mập mạp tuy rằng đang ở trong tiên nguyên, nhưng lời nói thật rất đa dạng, cũng không có lặp lại.
- Cái gì? Còn không phục! Người trẻ tuổi thật sự là mạnh miệng, xem lão nhân gia ta làm thế nào thu thập ngươi đến phục tùng!
Đứa nhỏ hưng phấn kêu la, phân biệt lấy ra hết thủ đoạn của Lệ Thiên, Hắc Hoàng, Diệp Phàm... đối phó với nó đều sử dụng ra, làm không biết mệt, cực kỳ vui vẻ.
Bị người áp chế nhiều năm như vậy, rốt cục tìm được một chỗ để trút giận, hơn nữa còn tùy tiện bóp nặn, hoàn toàn là vừa đánh vừa mắng, làm cho nó đắc ý nói đến phun bọt mép, cao hứng vung tay múa chân.
- Đứa nhỏ con gấu, ngươi nói mạnh miệng, ngươi nói không chịu thua, đánh tới khi ngươi gặp ta phải hô lên thần phục mới thôi!
Nghe đứa nhỏ nói càng ngày càng kiêu ngạo, sắc mặt Thần Minh lại càng ngày càng xuống sắc. Đây chính là trước mặt lão tử hắn này đánh con nhà hắn, không kiêng nể gì như vậy, cuồng vọng như vậy, thật sự là hắn gặp phải lần đầu tiên trong đời.
- Ta đạp, đạp ngươi thành đầu heo!
Tiểu mập mạp ở trong tiên nguyên lắc lư chuyển động, đánh trên mặt Minh Nhân ầm ầm. Lập tức làm cho mặt mũi hắn bầm dập, giống như bị gấu chó tát trúng.
Thần Minh vẫn như cũ nhẫn nhịn, cũng không nói một câu, lẳng lặng nhìn đứa con của mình bị đánh đập. Cứ xem như một loại tôi luyện, Minh Nhân sau khi sinh ra rất thuận lợi, hắn cảm thấy lúc này chịu chút chèn ép thất bại cũng tốt.
- Vật nhỏ ngươi có phục hay không, nếu vẫn còn không phục, không riêng đánh đập ngươi ngay cả cha ngươi đều không nhịn nổi, còn muốn đánh đập ngươi ngay cả gia gia ngươi cũng không dám nhận!
Tiểu mập mạp kiêu ngạo nói.
- Đồ hèn mọn! Ta không phục!
Minh Nhân sớm đã tức giận. Nó là loại thân phận nào, là hậu nhân của chí tôn, chưa từng chịu áp bức như vậy, đều sắp bị tức đến hôn mê.
"Ầm… ầm..."
Lại là một trận đấm đá, mà Thần Minh vẫn nhẫn nhịn không nói một lời, nhưng trong lòng lại thật sự khó mà tiếp thụ. Con cháu của chí tôn bị người khi dễ như vậy, không nói xưa nay là lần đầu tiên cũng không sai biệt lắm.
- Ngươi cũng quá kém cỏi mà, rất giỏi chịu đòn, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không chống đỡ được vài cái nữa đâu?
Tiểu mập mạp thực nhiệt tâm và mong được nói:
- Nếu không ngươi bái ta làm thầy đi. Ta khẳng định cường đại hơn so với cha ngươi!
Con bà nó! Nói như thế nào vậy chứ? Thần Minh sắc mặt càng thêm đen, có điếm không kiềm nổi, nhưng... vẫn là nhẫn nhịn!
- Đồ hèn! Mập mạp chết tiệt! Ta không để yên cho ngươi, không chết không ngừng!
Minh Nhân phẫn nộ kêu to, nhưng bị đè trên mặt đất không làm gì được, khó có thể nhúc nhích chút nào.
- Tiểu tử ngươi cũng quá không biết điều, bổn tọa cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết suy xét! Nếu không bái ta làm thầy ta diệt ngươi!
Đứa nhỏ hung tợn uy hiếp. Đáng tiếc bản thân nó quá nhỏ, thiếu cái loại ý vị này, nhưng hắn vẫn như cũ kêu to:
- Vào làm môn hạ ta, tương lai đừng nói là thu thập cha ngươi, chính là đánh ngã gia gia ngươi cũng không thành vấn đề!
Tiểu mập mạp nói đến chỗ hưng phấn, trong miệng bắt đầu phun nước miếng "vèo vèo".
Sắc mặt Thần Minh đã có thể dùng cái nồi cháy đen để hình dung. Trước đây còn cảm thấy trong số hậu đại của chí tôn, đứa con của mình nổi bật trên đời hiếm thấy, kết quả lại bị chà đạp như vậy.
Mà quan trọng hơn là, tiểu mập mạp này còn kiêu ngạo như vậy, vừa đánh đập con của hắn, còn lôi lão tử hắn này ra để chế nhạo, còn đáng giận chính là, ngay cả lão tử của Thần Minh hắn cũng bị liên lụy.
Con bà nó! Thực sự có điếm tức thở, mà không có cách nào phát tiết. Tiểu tử này còn quá nhỏ đi, nếu trtrởng thành Thần Minh sớm đã tát một cái, đánh cho nát tan là bớt phiền toái.
Thần Minh chưa từng có lần nào cảm thấy bị khinh thường giống như hôm nay. Hắn là một người cao ngạo biết bao, tự nhận là vô địch trong cùng một thế hệ trong thiên hạ, không nghĩ tới ở nơi này lại xấu hổ như vậy, bị người đánh đập con mình ngay trước mắt mà không làm sao được.
- Giỏi lắm! Không uổng công bổn tọa dạy dỗ ngươi một hồi, rốt cục có điếm tiến bộ!
Xa xa, con chó đen lớn kia lại xuất hiện, vừa đi lên liền cổ vũ như vậy.
Tiểu mập mạp không phản ứng lại Hắc Hoàng, bởi vì nỗi căm giận trong lòng đối với Hắc Hoàng, từng bị Hắc Hoàng khi dễ, nhưng không lấp được tâm tình hưng phấn của nó lúc này, vẫn như cũ là vui vẻ náo động, tiếp tục đại nghiệp của nó.
- Đủ rồi! Một trận chiến này Minh Nhân thua!
Thần Minh thật sự không nhịn nổi nữa, hắn cảm thấy cùng với nói là tôi luyện tâm tính của đứa con, còn không bằng nói là khiêu chiến với tính nhẫn nại của hắn. Tiểu mập mạp này miệng lưỡi thẳng thừng, còn tiếp tục như vậy phỏng chừng không chỉ chửi bậy với cha con bọn họ, mà không chừng còn đại bất kính với lão tử chí tôn của hắn. Như vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng, chí tôn không thể sỉ nhục, một đứa nhỏ cũng không được phép nói như thế.
Khi Minh Nhân bị hắn vẫy tay một cái bay trở lại, đương trường liền ngất đi. Đây hoàn toàn là bị tức giận, trên người nó có cấm chế, nói như vậy ai cũng không thế gia hại, nhưng loại cảm giác xấu hổ và giận dữ này lại làm cho chính nó bị nghẹn uất.
Mọi người tất cả đều hai mặt nhìn nhau, mặc dù xem thực vui vẻ, nhưng cái loại khiếp sợ trong lòng vẫn còn rất mãnh liệt. Nhất là hiện tại yên tĩnh lại càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Đó chính là hậu nhân của chí tôn, mà cứ như vậy bị trấn áp dễ dàng, hoàn toàn không phải đối thủ! Tiểu mập mạp này có lai lịch gì, quá mức khủng bố!
Đến lúc này, tự nhiên có không ít người nhận ra tiên nguyên, và truyền bá ra ngoài, làm cho ai ai cũng biết, mọi người càng thêm chấn động. Đây chính là tiên vật nghịch thiên, nghĩ đến dù là ở trong vùng cấm cũng không thể khai quật được số nhiều.
Ám Bồ trầm mặc một hồi lâu, hắn đang nghĩ tới chí tôn cổ đại thời xa xưa, đứa nhỏ này nhất định là hậu đại của những người này, bằng không quyết không có khả năng biến thái, vượt qua lẽ thường như vậy!
Sinh ra đã là Thánh, loại sự tình này chỉ tồn tại trên lý luận, nhưng thực sự có người như vậy, điều này quá mức đáng sợ.
- Thế nào? Chịu thua rồi sao, vậy cứ trước tiên tự vả miệng đi, sau đó chịu nhận lỗi!
Hắc Hoàng châm chọc nói, loại tư thái của nó làm cho mọi người sững sờ, đây chính là ở đối mặt với nhân vật trong vùng cấm đấy!
Rất nhiều người lập tức giật mình kinh sợ, cảm thấy biếu hiện của đứa nhỏ vừa rồi không thoát được quan hệ cùng với con chó đen này, phong cách cùng loại, có hơi tương tự.
Hẳn không phải là con nối dòng của Vô Thủy chứ? Mọi người nghĩ tới khả năng này, tất cả đều lông tóc dựng đứng!
- Một đứa nhỏ thật tốt, cứ như vậy bị dạy hư hỏng! T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Mọi người than thở, nhưng khi đại hắc cẩu vừa nhìn lại nhe răng, mọi người đều câm miệng, con chó này rất hung hãn khác với cùng loại.
Thần Minh mặt không chút thay đổi, vẫn chưa nhận thua, nói:
- Không phải đã nói rồi sao, còn có một đứa nhỏ!
Tới hiện tại, trong thiên hạ này còn có thể có đứa nhỏ nào thắng hơn đứa nhỏ kia? Mọi người gần như đều không tin, tất cả đều lộ ra dị sắc, cho rằng hắn đây là đang cố chống chế, có lẽ sẽ thẹn quá thành giận, trực tiếp đại khai sát giới.
Nhưng mà, trên mặt Thần Minh cũng rất bình thản, vẫy tay về phía sau một cái, bên kia hai đứa bé cùng nhau đi tới. Trong đó một đứa thực đặc biệt, ngoại trừ hỗn độn khí lượn lờ, còn tản phát ra một loại khí tức mãnh thú hồng hoang.
Nhất là, khi Thần Minh sờ sờ trên đầu của nó, khí tức trên người đứa nhỏ này càng tăng lên, như là từng giết qua ngàn vạn sinh linh, khủng bố ngập trời.
Minh Nhân cùng đứa nhỏ kia đều bị mọi người xem nhẹ, trong mắt chỉ có nó, tất cả ánh mắt đều tập trung vào nó, bởi vì nó làm cho mọi người có cảm giác phát lạnh từng đợt.
Đứa nhỏ này cũng chừng sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, mắt đen như bảo thạch, diện mạo tuấn tú, là một tiểu tử làm cho người ta vừa thấy là yêu thích.
Mọi người thật không biết rõ, vì sao ở trên người nó lại phát ra loại sát ý ngập trời này, hoàn toàn không tương xứng với thần thái cùng với khí chất của nó, quả thực giống như là có hai linh hồn khác biệt trong nó.
- Đây là huynh trtrởng của ta!
Thần Minh thực thẳng thắn thành khẩn, cũng không giấu giếm. Nhưng những lời này vừa nói ra lập tức dẫn phát mọi người ồ lên, cảm thấy thực khó tin và khiếp sợ.
Đây là một đứa trẻ, như thế nào trở thành huynh trtrởng của một con của Đế cấp Đại Thánh?
- Ngày xưa, hắn từng trải qua một hồi đại chiến trời sụp đất nứt, cũng chính là hắc ám náo động trong miệng Nhân tộc các ngươi. Lúc đó hắn bị người gây thương tích thành cái dạng này, biến thành không khác gì một đứa trẻ!
Thần Minh bình thản nói.
Hắn trực tiếp nói rõ! Đứa nhỏ lai lịch quỷ dị, đã không thể xưng là đứa nhỏ, nhưng hắn đưa ra một người cùng dạng với đứa trẻ như vậy xuất trướng cũng không tính là vi phạm ước định.
Một vị con của Đế chân chính, hơn nữa từng hùng bá thiên hạ oai phong một cõi, ngày nay với loại tư thái này xuất hiện, hắn còn lại bao nhiêu thần uy? Mọi người đều rất khẩn trương, lại rất chờ mong.
Diệp Phàm vẫy tay một cái, thu hồi tiểu mập mạp lại đây, không có cho nó nóng lòng muốn thử động thủ. Dựa vào cảm giác, hắn biết con của Đế đặc biệt đối diện kia thật không dễ chọc!
Người kia tuy rằng hóa thành đứa trẻ, nhưng căn nguyên các thứ phỏng chừng không hề yếu bớt nhiều lắm, như trước vẫn còn lại, nói không chừng sẽ làm cho đứa nhỏ bị thiệt thòi.
- Để hắn lại đây tốt lắm, chúng ta bên này cũng đổi một người khác!
Hắc Hoàng nói, đứng thẳng thân mình, hai chân chắp sau lưng, một bộ dáng ngạo nghễ. Nhưng bất kể thấy thế nào, đều là thiếu đạo đức, khiến người ta kích động muốn hành hung nó một trận.
Đứa nhỏ trai này tên là Thần u đã đi tới, sát phạt khí ngập trời, nhìn thật hồn nhiên, ánh mắt trong sáng, nhưng cái loại khí cơ đó làm cho rất nhiều nhân vật lớp người già đều sợ run!
Đại hắc cẩu mời ra cô bé, bảo cô bé tiến lên.
- Bé sẽ không đánh nhau đâu!
Cô bé có điếm ngượng ngùng, không biết phải làm thể nào, chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía Diệp Phàm, ý cầu xin giúp đỡ.
Diệp Phàm mỉm cười, nói:
- Bé cứ lên đi, không cần làm gì cả, xem hắn trở thành một bạn tốt vui đùa là được!
Cô bé tiến lên, chỉ mới chừng hai ba tuổi, như là một búp bê bằng gốm sứ, đôi mắt to phân rõ hai màu trắng đen. Cái loại khí tức khủng bố của Thần u đối với cô bé hoàn toàn không dẫn lên tác dụng gì.
- Ra tay đi!
Thần Minh thấp giọng quát.
Trong mắt Thần u hiện lên một đạo lãnh liệt, như là có điều thức tỉnh, toàn thân lập tức tản phát ra sát khí giống như đại dương mênh mông, quả thực như sắp nổ tung thiên địa trong nháy mắt.
Nhưng mà, khi hắn giơ lên bàn tay nhỏ bé nhằm phía cô bé, lại run rẩy một trận, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Đúng lúc này, rất nhiều người đều nhìn thấy ở sau lưng cô bé là một bộ cảnh tượng đáng sợ: vô số thây đầy đất, trên chiến trường cổ như là có Đế và Hoàng cùng ngã xuống, cũng có hào quang sáng lạn của thành tiên bùng phát ra, giống như cô bé đánh giết chín tầng trời mười tầng đất, chỉ có ta độc tôn, kéo dài qua muôn đời, rồi sau đó phi tiên!