Già Thiên

Chương 1548: Chiến Đại Thánh




Kim hà đầy trời phá tan mây trời, tòa thành này nếu không có pháp trận thủ hộ hiếm thấy trên thế gian, tất nhiên phải nứt vỡ từng khúc rồi.

Với nơi này làm trung tâm tầng tầng lớp lớp sóng gợn xuất hiện, từ trên tường thành bay lên, từ trên mặt đất vọt lên không trung, đan vào giữa hư không, hóa thành Thần văn hộ thành.

Đúng là những văn lạc khắc theo nét vẽ thượng cổ này ngăn cản phát sinh một hồi tai nạn diệt thế!

Diệp Phàm đại chiến cũng Lưu Phong, vừa mới giao phong liền va chạm bắn ra đốm lửa sáng lạn, như là một hồi mưa sao băng nở rộ, sáng lạn mà xinh đẹp, mà loại lực lượng bẻ gãy nghiền nát này có thể đồ sát vạn sinh linh.

Hai người giao đấu quá nhanh, quyền của Diệp Phàm, bí thuật của Lưu Phong, va chạm giữa hư không, đó là từng đợt từng đợt trật tự Thần liên đối kháng. cùng với cảnh tượng như khai thiên lập địa.

Cuối cùng, bọn họ phóng vọt qua, chia ra đứng trên hai phiến bầu trời, rồi đều ngoái đầu nhìn lại đối thủ từ xa, ánh mắt như là vầng mặt trời nhỏ, bắn ra từng mũi nhọn như kim châm, vô cùng khiếp người.

Rất nhiều người tim đập thình thịch: Đây thật đúng là một trận chiến hiếm thấy, Vương của Thánh nhân tầng thiên thứ chín đỉnh phong quyết đấu cũng Đại Thánh, là sự kiện trọng đại nhiều năm chưa từng có.

"Ầm!"

Ngay sau đó, bọn họ lại va chạm nhau, nhanh nhu hai tia chớp, Lưu Phong há mồm phun ấn, đó là pháp tắc trật tự đan vào ra rực rỡ lóa mắt. bay tới phía trước.

Trời rung đất chuyển, giống như một hồi càn khôn đại hủy diệt, bốn phương không ổn định, địa hòa phong thủy đều hiện ra, sương mù hỗn độn bay múa, như sắp sáng lập lại một thế giới.

Hai người lại lui về phía sau, hoàn toàn không có chiếm được tiện nghi gì của đối phương, thế lực ngang nhau.

Mọi người đều rúng động, Thánh thể Nhân tộc cường đại đến mức nào mà thật sự có thể đối kháng với một vị Đại Thánh? Điều này quả thực không dám tưởng tượng.

Nên biết rằng, giữa Vương của Thánh nhân và Đại Thánh có một rào cản, được xưng là khoảng cách lạch trời khó có thể vượt qua. Xưa nay ngoại trừ kẻ bước vào Thần Cấm. chỉ có số ít người cá biệt mới có thể xuyên phá.

Mặc cho người tu đến tầng thiên thứ chín tuyệt đỉnh, cho dù chỉ kém một bước là phá vỡ mà vào lĩnh vực Đại Thánh, ở chỗ này cũng sẽ bị mạnh mẽ áp chế xuống một bậc, khó có thể vượt cấp tác chiến.

Đương nhiên, khẳng định có trường hợp cá biệt, có một ít chủng tộc đặc biệt, như Thánh Linh nhất mạch, cùng với một ít thiên kiêu chí tôn thiên tư trác tuyệt nhất, có thể đảo ngược tình thế đánh xuyên qua rào cản này.

Không hề nghi ngờ, Diệp Phàm đánh xuyên qua được, khiến mọi người đều chấn động.

Điều này vốn cũng nằm bên trong tình và lý, hắn không chỉ có huyết mạch lực cường đại, cùng với nghe đồn hắn đứng sừng sững ở lĩnh vực cấm kỵ, bễ nghễ quần hùng, tuyệt đối có vốn để ngạo thế.

Lưu Phong sắc mặt lạnh lùng giống như một con Hòa Phượng Hoàng, toàn thân hắn tiếng xích sắt vang động không ngừng. Nếu nhìn kỷ mỗi một lỗ chân lông hắn đều có một Thần liên trật tự đỏ thẫm, run run rì rầm.

Ngọn lửa bừng bừng, hắn bước từng bước một đi tới, thật sự giống như một con tiên phượng tắm trong lửa mà sinh ra, khí tức lập tức không chỉ cường đại gấp mấy lần so với vừa rồi.

- Ngươi nếu chỉ có một chút chiến lực như vậy, thật khiến ta thất vọng rồi!

Lưu Phong thản nhiên nói.

Mọi người hoảng hốt, toàn thân xương cốt như sắp nứt ra. Khí tức Đại Thánh tràn ngập, như lũ lụt lao ra, bốn phương vòm trời cũng kêu vang. Đây mới chỉnh là thực lực của hắn sao?

Diệp Phàm không nói một lời, tập trung ánh mắt đối địch. Hắn đã rất cường đại, nhưng đối mặt với Đại Thánh cũng không thể phân tâm, dù sao có một rào cản ngăn cách ở giữa, hạn chế thiên kiêu anh kiệt.

"Ầm!"

Lưu Phong tiến lên. chân thân dập nát bầu trời, hắn như là một Thần minh, thế giới này dường như không chịu nổi dưới chân thân hắn. có thể thiêu đốt hủy diệt cả càn khôn.

Hắn với thân hóa thành tiên phượng, múa lượn vang động chín tầng trời, bao phủ đè ép Diệp Phàm ở phía dưới, không ngừng ép xuống, đây là Đại Thánh lấy thân tiên phượng cường đại trấn áp!

Diệp Phàm cảm nhận một loại áp lực cực lớn, thân mình không ngừng chìm xuống, hai tay đánh lên trời, chống lại con Hòa phụng hoàng phía trên, cho đến hạ xuống tới mặt đất, đạp chân trên mặt đất lát đá trong thành trì.

"Rắc..."

Những phiến đá phát ra tiếng vang giòn tan, nhưng rất nhanh trận văn lan tràn tới, đây là pháp trận chí cường thượng cổ khởi động, ngăn chặn xu thể chìm xuống của Diệp Phàm.

Phía trên Lưu Phong vẫn ép xuống, đây là định dùng pháp lực cường đại tươi sống đè ép Diệp Phàm thành thịt nát, trấn chết ở nơi này, là thuần túy áp chế của cảnh giới và đạo hạnh.

Thân thể Diệp Phàm căng thẳng dùng hết sức chống lại, đây là lần đầu tiên tranh phong qua lại cũng Đại Thánh, trước đây nhìn thấy người cảnh giới này hắn chỉ có một đường tránh lui.

Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu màu vàng, rất nhỏ, người ngoài không thấy được, nhưng Lưu Phong trông thấy rõ ràng, hắn lập tức nỡ nụ cười nhàn nhạt.

- Anh kiệt nhiều biết bao, nhưng vào không được một cửa Đại Thánh này, cái gì cũng không được, giai đoạn này mặc dù thiên tài mấy đi nữa đều vô dụng, kết quả cũng chí là cặn bã!

Diệp Phàm không thèm lý tới, đây là vết thương đại đạo của hắn, thi thoảng sẽ phát tác, nhưng không ảnh hưởng tới chiến lực, chí là đôi khi chảy ra vài vết máu, cũng không tính là gì.

Lưu Phong tự nhiên không biết, nghĩ rằng hắn đã bị thương, càng ngày càng ung dung, toàn thân Thần liên trật tự màu đô thẫm bay múa, như phượng hoàng giương cánh, leng keng rung động, không ngừng trấn áp xuống phía dưới.

Diệp Phàm cảm nhận được một cỗ áp lực lớn lao, dù sao cũng là một vị Đại Thánh thiên tài ra tay, uy hiếp đối với hắn vẫn rất lớn, không thể không thật sự đối đãi.

Một tiếng nố vang, Lưu Phong rớt xuống. chân Diệp Phàm chìm sâu dưới phiến đá, lưu lại hai cái hố chân đáng sợ. Khi Lưu Phong trấn áp xuống lần thứ năm, dưới đầu gối Diệp Phàm tất cả đều chìm sâu vào phiến đá, không thể chìm xuống tiếp.

Bởi vì, xuống phía dưới chính là cơ sờ pháp trận, ngăn cản hết thảy áp lực, giữ lại bàn chân hắn.

Rất nhiều người nhìn thấy một màn này đều không kiềm nổi thở dài một tiếng. Rào cản giữa Đại Thánh mặc dù bị xuyên phá, cũng áp chế một bộ phân lực lượng rất lớn, khó có thể thực hiện ý nghĩa vượt cấp chiến đấu chân chính.

Huống chi, Đại Thánh này là một người thiên tư ngút trời, bản thân một đường tu luyện chính là một kỳ tài nghịch thiên, ngày nay càng đáng sợ hơn.

Mọi người đều yên lặng nhìn, nghĩ rằng Diệp Phàm xong rồi, dù hắn có mạnh mấy đi nữa, hơn phân nửa cùng không đủ sức xoay chuyển tình thế, lĩnh vực cảnh ai ới lớn hơn áp chế khiến hắn không thể làm gì được.

Lưu Phong thực hờ hừng. nói:

- Cái gọi là thiên tài tính là gì, ở trong mắt Đại Thánh chúng ta chỉ là một trò đùa, không thể vào cảnh giới này, chung quy là tro bụi!

Hắn đích xác có tư cách nói như vậy, bởi vì Đại Thánh đều là từ trong thiên quân vạn mà đánh giết đi ra, XÔng qua cầu độc mộc, trải qua quá cái gọi là hết thảy thiên tài, cuối cùng tiến vào một bước này.

- Tiểu thúc thúc! Mau mau giết hắn. lưu lại nguyên thần chủ thức của hắn. luyện vào Pháp bảo của ta làm như khí linh!

Thiếu niên mười mấy tuổi kia kêu lên.

Lưu Minh Đức thản nhiên nói:

- Xem ra. là ta quá mức hưng sư động chúng rồi! Không ngờ thinh mấy vị Đại Thánh, thật đúng là lo lắng quá nhiều, thử hỏi cổ kim có ngườì Vương của Thánh nhân nào cần như vậy, đúng là "dùng dao mổ trâu giết gà."

"Ầm!"

Đột nhiên, Diệp Phàm động rồi, thân mình hắn không ngờ lại từ dưới phiến đá đột ngột vọt lên, phóng ngược lên hướng bầu trời, bắt đầu công kích Lưu Phong.

Phản kích quá đột ngột, ai cũng không dự đoán được, mắt thấy Diệp Phàm bị trấn áp sắp chết, không nghĩ tới hắn đột nhiên bùng phát, lập tức khí thế cường thịnh không chỉ gấp mấy lần.

Hắn ngay mặt công kích Lưu Phong, đây là Thiên Đế Quyền chân chính, công chính bình hòa, khí thế rầm rộ, mỗi một lần vung lên bên trong hào quang màu vàng đều có tinh tú trên bầu trời lấp lánh, như là đang cô đọng thành một phiến vũ trụ.

Loại quyền lực này quá lòn, bức bách Lưu Phong phải thối lui, cơ thể sinh đau. Chí là quyền phong quét tới đã làm da thịt hắn phải bóc ra, xuất hiện tia tia vết máu.

Lưu Phong biến sắc, Thiên Đế Quyền này quả nhiên danh bất hư truyền, hắn sớm nghe nói qua. Mới đầu còn không để ở trong lòng, ngày nay chân chính chiến một trận mới hiểu rõ nó khủng bố cỡ nào.

Diệp Phàm VUng quyền quét ngang. có khí thế của một chùy đánh vạn dặm. Cánh tay vừa động, áp sụp đổ vòm trời, trận văn của cổ thành nổ vang, như là sắp không chịu nổi.

Cảnh tượng này đừng nói là Lưu Phong, chính là Đại Thánh ở phía sau xem cuộc chiến cũng đều động dung, cảm giác khiếp sợ sâu sắc, nảy sinh ra ý niệm trong đầu: cần phải lập tức diệt trừ Diệp Phàm.

Lưu Phong cẩn thận đề phòng, thăm dò Thiên Đế Quyền của Diệp Phàm, tất cả tinh lực đều dồn trên mắt. E sợ gặp phải một kích trí mệnh, thua ở trong tay một người cảnh giới thấp thua mình. Bất thình lình sau lưng Diệp Phàm, Ngũ sắc Thần Quang nhoáng lên một cái, năm thanh bảo kiếm múa động. rồi "xoát xoát..." đồng loạt chém tới phía trước, hắn muốn tránh cũng không thể tránh kịp.

Đầu tiên là vai trái "phù" một tiếng, bắn lên một chuỗi hoa máu rất cao, một cái cánh tay hắn thiếu chút nữa bị chặt đứt rơi xuống. Tiếp theo nghe "rắc" một tiếng. Tử kim quan trên đầu hắn bị chém làm hai nửa lập tức làm cho tóc tai hắn bù xù, trông thật thảm hại.

Phía sau, thiếu niên kia kêu lên sợ hãi, còn Lưu Minh Đức lại cứng họng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

Vừa khéo đúng lúc này, Diệp Phàm cũng Lưu Phong đều tự phóng qua một bên, từ đó cách xa, bằng không kết cục tất phải liều mạng huyết chiến.

Lưu Phong lạnh lùng nhìn về phía trước, cho rằng vừa rồi Diệp Phàm giữ lại thực lực, đợi tới thời khắc mấu chốt này mới phản công tập kích hắn. thiếu chút nữa làm hắn bị thương nặng.

- Không phải ỵ vậy, lần đầu tiên đối chiến với Đại Thánh, có chút không thích ứng, hiện tại thì rất tốt rồi, xin phụng bồi đến cũng!

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

Một đám người nghe nói vậy, đều có điếm kích động muốn hộc máu. cái này còn phải... thích ứng sao? Nói chuyện đùa cái gì vậy, thật không hiểu hắn là đang châm chọc, hay là hiển lộ tài năng.

Loại câu nói này khẳng định là giả dối, điều có thể nhất là hắn đang đo lường ý cảnh của Đại Thánh, dựa vào đó cân nhắc thực lực nhằm vào các Đại Thánh khác chưa ra tay, hiện tại trong lòng hiểu rõ trước.

Điều này làm cho mọi người cảm giác một trận kinh sợ, đây mới chỉ là một Vương của Thánh nhân mà thôi, lại có thể đối địch ngang tay với Lưu Phong. Mặc dù Lưu Phong mới tấn chức Đại Thánh nhưng thực lực hắn cũng đủ dọa người!

- Hắc hắc! Lưu Phong Đại Thánh! Không phải ngươi nói muốn bóp chết chúng ta như thế nào cũng được? Mà sao da đầu ngươi đều thiếu chút nữa bị lột xuống vậy!

Long Mã vui sướng khi người gặp họa, rất không phúc hậu bắt bí.

Lưu Phong bị rói: vài dúm tóc, đầu tóc rối tung trông thật chật vật, lúc này sắc mặt hắn xanh mét.

- Ở cố hương chúng ta, cái này gọi là đầu đưa hấu!

Bàng Bác nói, giải thích thực kỹ càng tỉ mỉ cho người bên ngoài biết.

Lưu Phong trừng mắt nhìn bọn họ một cái, từng đợt từng đợt ánh sao bắn ra, xé rách hư không. hóa thành kiếm quang bổ tới. Diệp Phàm lướt ngang ba ngàn trượng, che ở phía trước, cử quyền đánh ra.

- Phong nhi trở về! Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Lưu Minh Đửc kêu lớn. hắn có dự cảm bất an sâu sắc. Thực lực của Diệp Phàm quá mạnh mẽ, vượt qua dự liệu của hắn. không ngờ thật sự có thể tranh phong cũng Đại Thánh.

Lưu Phong không hề để ý tới, toàn thân dầy đặc Thần liên màu đỏ sậm, hóa thành một con Bất Tử Phượng Hoàng, lao xuống, vả lại ở xương trán hắn phát sáng, xuất hiện một tiểu nhân đỏ thẫm, dựng thân ở trước mi tâm lay động một cây đại kỳ, trấn áp tới phía trước.

Toàn thân Diệp Phàm ráng vàng sôi trào, tất cả dị tượng đều thi triển ra, xác nhập cũng một chỗ, hóa thành một luồng hào quang rực rỡ, như là cố định được thời không, còn hắn thì cử Thiên Đế Quyền đánh tới địch nhân.

Đây là một hồi va chạm mãnh liệt, hai người cứng chọi cứng cũng không biết bao nhiêu lần, bí thuật tranh phong Đế quyền, dị tượng chống lại đạo kỳ Đại Thánh, như là hai phiến vòm trời va chạm nhau, thỉnh thoảng có mảnh nhỏ pháp tắc đại đạo vỡ nát rơi xuống.

Lần này quyết đấu liên tục thời gian rất dài, rồi kết thúc thực thảm thiết: khóe miệng Diệp Phàm tràn ra một vệt máu màu vàng, còn Lưu Phong là cả một cánh tay phải bị một quyền đánh nát,, bột phấn xương cốt trộn lẫn máu bùn văng bắn khấp nơi.

- Phong nhi!

Chấp pháp giả Lưu Minh Đức cả kinh kêu lên, trong lòng nảy sinh ác độc, trên đầu hắn xuất hiện một kiện bí khí chí cường, nhưng lại hóa thành Địa Phủ Minh Thành, tản ra khí cơ khiến chư hùng đều sợ run.

Đây là một kiện chí bảo, là tổ khí trong tộc gọi là Phong Đô, Lưu Minh Đức cũng được gọi là Lưu Phong Đô, chính nhờ nó mà thành danh. Tuy rằng hắn không phải Đại Thánh, nhưng đồng dạng cũng khiến người ta kiêng kị.

Cùng lúc đó, hắn truyền âm thinh hai vị Đại Thánh tiền bối ra tay, hai người này tuyệt đối là không gì không chỉến thắng, cảnh giới cao hơn Vương của Thánh nhân nhiều lắm, hơn xa Lưu Phong mới tấn chức không thể sánh bằng.

Diệp Phàm nhổ rãng cọp, ngay khoảnh khắc đánh cho Lưu Phong bị thương, căn bản là không có lùi bước, hóa thành một luồng hào quang cuốn tới, gần gũi công kích, bám riết không tha.

Tổ khí "Phong Đô" ép xuống, trời vờ đất nứt, cuối cùng bên trong tòa thành bày ra rậm rạp trận văn cổ đại đều sắp không chịu nổi.

Hai vị Đại Thánh ra tay tình cành càng khủng bố hơn, nhấm thẳng tới hướng Diệp Phàm, dường như phải một kích đánh chết tươi, không để cho hắn có cơ hội trả đòn.

Nhưng Diệp Phàm thật sự quá nhanh, như là một đạo lưu quang né qua, đồng thời trên bầu trời xuất hiện một màn mưa máu, hắn bổ đứt một cái đùi của Lưu Phong rơi xuống, gần như bổ thẳng thành hai nửa cái đùi máu chảy đám đia.

Mọi người ai nấy đều rúng động, đây chính là một vị Đại Thánh, không ngờ lại bị hắn bổ đôi đùi ra, thương thế thảm trọng. Hơn nữa, hắn còn đang bị công kích như vậy, đối mặt với áp lực lớn như thế, đủ biết Thánh thể Nhân tộc khủng bố tới mức nào?