Dưới gốc cây bồ đề sáu trượng hiện ra địa, hỏa, phong, thủy chuyển động, kết hợp cũng Tứ Cực thân thể của Diệp Phàm hóa thành sương mù hỗn độn tràn ngập, hẳn khai thiên lập địa, tạo ra một thế giới cổ.
Đây là một loại quá trình khủng bố, loại cánh tượng của đạo chí cao chí đại này khiến mọi người kính sợ. Chỉ trong khoảnh khắc nghe được tiếng chúng sinh hiến tế, cúng bái, lại giống như tiếng Chư Thần đang kêu gào.
Dao động đạo chấn thế như biển cát mãnh liệt, khuếch tán ra bốn phương tầm hướng, liếc mắt một cái nhìn lại, chín tầng trời mười tầng đất đều ở trước mắt, trên trời dưới đất chỉ có một hắn độc tôn.
Dưới gốc cây bồ đề sáu trượng, một kim thân tiêu tan lại trọng tổ thành hình, phát ra vầng hào quang bất hủ. Sau lưng hắn nổi lên các loại dị tượng, trong cơ thể vang ra tiếng tụng kinh văn cổ xưa chí cao chí thánh chí thần.
Diệp Phàm đang diễn biến ra đạo của mình, có một loại khí thế hùng tráng khí nuốt núi sông, nhìn xuống vũ trụ trời đất mênh mông, khiến người ta không kiềm nổi phải quỳ xuống dập đầu lạy bái.
"Thái cực là trước khi thiên địa chưa phân liệt, nguyên khí hỗn động làm một tức là Thái Sơ, Thái Nhất cũng..."
Kinh văn to lớn giống như thác nước bạc từ chín tầng trời buông xuống, từng cái văn tự cổ xưa ở trong cơ thể Diệp Phàm nỡ rộ thần quang, lạc ấn ở trên đó. Luân Hải Kinh văn này viên mãn vượt thoát ra ngoài.
Thái cực là căn nguyên mở rộng ra hướng tứ chi nhân thể, hóa sinh tứ cực, rồi từ đó, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, đoạt thiên địa tạo hóa.
"Đạo sống mài năm tháng vô tận, vũ trụ từ vô cực mà sinh thái cực, cứ thể hóa sinh vạn vật..."
Diệp Phàm bảo tướng trang nghiêm như một Thần Ma giáng thế, kim thân bất hủ ở dưới gốc cây bồ đề sáu trượng tìm hiểu đạo và pháp. Dưới mái tóc đen dày rậm, ánh mắt sáng như điện, khuếch trương đạo của chính mình.
Bên ngoài thân thể hắn phù văn màu vàng lấp lánh, nhảy lên một cái lại một cái cổ xưa, xuất hiện từ Luân Hải mở rộng tới Tứ Cực, đây là quá trình tạo hóa vạn vật.
"Đạo của thiên địa, lấy âm dương nhị khí mà tạo hóa vạn vật..."
Thiên địa trước khi chưa phân liệt, nguyên khí trộn lẫn nhau là Thái Sơ, cũng chính là một loại trạng thái hỗn độn.
Diệp Phàm đang lột xác, kim thân bất diệt óng ánh rực rỡ, huyết khí màu vàng khai thiên lập địa, chung quanh hắn hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt, hắn dùng hai tay và hai chân tạo ra một mảng thiên địa.
Đây là phù hợp đạo và lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Một cái lại một cái phù văn màu vàng xuất hiện khắc bên ngoài thân thể hắn. phóng ra tiên quang bất hủ, rực rỡ chói mắt như Thiên thần buông xuống, cần chúng sinh cúng bái.
Trong quá trình này gió bào mãnh liệt, sấm rền chớp giật, xé rách bầu trời. Mỗi một luồng tia chớp đều giống như một dải ngân hà. Khủng bố tới cực điếm.
Nhìn thấy cảnh này, mười hai thánh giả đều hít một hơi khí lạnh. Diệp Phàm đang diễn biến đạo, loại cảnh tượng này thật đáng sợ. Căn bản không giống như một Thánh Vương mà như là một chí tôn thượng cổ đang giảng kinh.
Bởi vì, trong cơ thể hắn có xuất hiện các loại kinh văn, không ngừng vang lên cộng minh với âm thanh trong thiên địa, cũng chung vang động.
Bách kinh dường như một lò, dựng đạo sinh nghĩa, các loại kinh văn phù văn cũng kêu vang, rèn luyện quán thế pháp của bản thân mình, cảnh tượng thật kinh người.
Diệp Phàm trực tiếp từ Luân Hải tấn công thẳng tới Tứ Cực, không qua Đạo Cung, nhưng cũng không trái ngược với đạo của mình. Đây là một quá trình rất tự nhiên.
Ngày xưa chư hiền cổ đại chuyên tu một cái bí cảnh đã có thể thành Đại Thánh, bí cảnh được tuyến chọn cũng không nhất định cũng không phải Luân Hải, có người tụng Đạo Cung kinh, có người ngồi xếp bàng trên Tiên Thai, còn có người khổ tu trong thiên hạ, diễn biến ra Tứ Cực nhân thể.
Đạo của mỗi người không giống nhau, lựa chọn cũng không cũng một dạng.
Cho tới đời sau, mới có từ Luân Hải tiến vào Đạo Cung. tiếp đến Tứ Cực, sau nhập nhân thể đại long, Hóa Long cửu biến mà leo lên tới Tiên Thai.
Cổ pháp ngày xưa và đạo ở kiếp này chưa nói tới ai yếu ai mạnh, chỉ có lựa chọn là bất đồng, là bản tâm cường đại cùng với bản thân mình.
Toàn thân Diệp Phàm đều đang phát sáng, với Luân Hải là căn nguyên tạo hóa Tứ Cực, chú trọng một bí cảnh này, diễn sinh ra đạo vô địch.
Dưới gốc cây bồ đề, ở trước mặt và sau lưng Diệp Phàm xuất hiện ba ngàn thân ảnh đều là chính hắn. hoặc như Thần linh trên chín tầng trời, hoặc như Ma tôn trước thái cổ, hoặc như Trích tiên ở Tiên vực...
Tiếng tụng kinh vô cùng hoành tráng!
Ba ngàn hư ảnh hoặc ngồi xếp bằng, hoặc đứng trên chín tầng trời, vô số vị mỗi mgười đều tụng kinh, có hình dạng như chí tôn cổ đại thống trị thiên địa. lại giống như đang khai thiên lập địa.
Loại cảnh tượng này khiến mọi người sợ run, ba ngàn vị là chính mình, mỗi pháp tướng không giống nhau, uy áp chín tầng trời, chấn nhiếp mười tầng đất, cả vạn vực chư thiên này đều vì họ mà kinh sợ.
"Keng..."
Dưới gốc cây bồ đề sáu trượng, ba ngàn Thần Ma tụng kinh, âm thanh này vượt qua hết thảy, cuối cùng hội tụ thành một luồng sóng đại đạo to lớn hùng vĩ thổi quét cổ kim, thật hiếm thấy!
Cái gì tiếng hoàng chung đại lữ, cái gì tiếng Phật môn thiện xướng, cái gì tiếng Cổ Thần niệm kinh, cái gì tiếng Trích tiên cầu nguyện, cái gì tiếng chúng sinh hiến tế, tất cả đều bị áp chế xuống.
Trong mắt Diệp Phàm sâu sắc giống như vực sâu giống như biển cả.
"Đạo sống mãi năm tháng vô tận, vũ trụ từ vô cực mà sinh thái cực, cứ thế hóa sinh vạn vật..."
Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng. Âm dương nhị khí, tẩm bổ Tứ Cực, chuyển động ra một cái lại một cái cổ phù màu vàng, khắc vào trong xương cốt và máu thịt màu vàng của Diệp Phàm, thần bí khó lường.
Tứ tượng sinh trưởng trên đội trời dưới đạp đất, Tứ Cực nhân thể giống như bốn cây cột chống trời, phân cách giữa thiên và địa, trong thời gian đó dựng sinh ra vạn linh, tạo hóa ra vạn vật.
Giờ khắc này đừng nói là bên trong Mệnh Tuyền, chính là trên Khổ Hải màu đen mênh mông ở bên ngoài. rất nhiều tu sĩ đều nghe được tiếng tụng kinh to lớn này.
Tuy nhiên mọi người cũng chỉ có thể nghe được một loại đạo âm thực mơ hồ, khó có thể biết rõ kinh nghĩa gì. Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngây dại, thiên địa này dường như đều đang rung chuyển theo cũng nhịp điệu đó.
- Này... Có người đang ngộ đạo, khai sáng kinh nghĩa, có thể so với hiền tôn cổ xưa, đây là người nào?
- Không đúng! Kinh văn đến từ Mệnh Tuyền của Linh Bảo Thiên Tôn, có bốn thanh sát kiếm thủ hộ không có người nào có thể đi vào. Đây chẳng lẽ là Linh Bảo Thiên Tôn đang giàng kinh, đang cách thế truyền pháp cho hậu nhân?
Không ít người vô cùng kinh ngạc, còn thật sự lắng nghe.
Bên trong Mệnh Tuyền, bốn thanh sát kiếm màu đỏ sậm đều rất yên tĩnh, vì loại kinh văn này mà bình tĩnh lại không ít, sát khí thu liễm, làm cho nơi đây càng ngày càng thần thánh.
Cái gợi là âm dương có biết bao nhiêu loại: Thiên và địa, nhật và nguyệt, lôi điện, mưa gió, bốn mùa, sáng trước trưa sau, cùng với hùng thư, cương nhu, động và tĩnh, hiển và liễm, mọi sự vạn vật đều phân biệt âm dương.
Mà ở trong quá trình này, trong Luân Hải các loại dị tượng lộ ra, "Âm dương" bất đồng mở rộng ra hướng Tứ Cực, vì vậy cũng tạo nên rất nhiều "Tứ tượng".
Đây là một loại "Đạo biến", là một loại tiến hành tháng hoa. là quá trình tự rèn luyện mình hoàn thiện, làm cho Tứ Cực nhân thể chí cường chí đại!
Thái Dương, Thái Âm, Thiếu Âm, Thiếu Dương, loại tứ tượng này thay đổi liên tục, Diệp Phàm tay chống trời xanh, chân đạp Âm phủ, giống như cổ Thần khai thiên.
Xuân, hạ, thu, đông luân phiên: xuân lực không tiếng động thấm nhuần vạn vật, hạ lực như ngọn lửa cháy bừng bừng, thu lực tràn ngập sát khí, đông lực vạn vật đều diệt.
Khi Thanh long, Huyền vũ, Bạch hổ, Chu tước bốn đại tiên linh xuất hiện, lại là một loại tứ tượng khác, Diệp Phàm hai tay bấm ấn, long tranh hổ đấu, huyền vũ xé biển, chu tước vượt ngang ba ngàn giới. Đây là một loại lực công kích tuyệt thế!
Cũng có tứ tượng địa hỏa phong thủy các thứ, đó là khai thiên lập địa, đủ loại cảnh tương đáng sợ khó mà nói ra hết.
Tới khoảnh khắc cuối cùng, Hết thảy đều lưu chuyển ở tứ chi, kinh mạch màu vàng, xương thịt, lưng bụng, lục phủ ngũ tạng của Diệp Phàm, thậm chí bảy tổn hại tầm ích lợi * đều gom vào một thân, mỗi thứ đều phát sáng. Tứ Cực dần dần thành tựu, bày ra hình dạng vạn vật!
Đại đạo nổ vang, xương cốt, kinh mạch, máu huyết đều lột xác thăng hoa, cuối cùng hắn như là giải thể. Một giọt máu là một đại tinh, một mảnh xương là một mảnh tinh vực, kinh mạch là tinh hà.
Hắn dùng Tứ Cực nhân thể khai thiên lập địa. Ở bên ngoài hỗn độn cuồn cuộn mãnh liệt, mà trong cơ thể giống như một cái vũ trụ, có tinh tú, có vạn vật vạn giới. Cảnh tượng thật kinh người.
Người cũng thiên địa cũng tham gia, tương ứng cũng nhật nguyệt, thân thể thông với thiên địa, đáp ứng với vạn vật.
Diệp Phàm thông hiểu bí cảnh Tứ Cực, toàn thân đều phát sáng, xé trời phá đất khai sáng ra một thế giới cổ, giống như sắp hóa sinh ra một phiến vũ trụ khác, được bao bọc trong hỗn độn, đối ứng với đại thiên địa.
Một cái đỉnh chìm nổi ở trong hỗn độn cảm thụ đạo của hắn, đó là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, tiến hành rèn luyện và lột xác, cũng thăng hoa với hắn.
Xa xa, mười hai thánh giả đều rung động. Kinh văn của Diệp Phàm quá mức đáng sợ, đạo này quả thật là một loại bá đạo vô địch, một mảnh vũ trụ được diễn biến và sinh ra hay sao?
- Tứ Cực chống đỡ thiên địa, có lực lượng khai thiên, đây là đạo của hắn ư! Thật sự quá cường đại!
Bàng Bác thì thào tự nói.
Dưới gốc cây bồ đề, một khối kim thân rực rỡ. Diệp Phàm khai sáng đạo của chính mình, không vui không buồn, xương cốt trong suốt cũng máu thịt màu vàng đang diễn biến thành tinh hà trên vòm trời, khủng bố kinh người.
Chỉ trong khoảnh khắc nghe được Thần Ma gào rống, chúng sinh chín tầng trời mười tầng đất cúng bái!
Thế nhưng đúng lúc này lại phát sinh biến cố kinh người, Diệp Phàm đột nhiên mỡ hai mắt. hai chùm tia sáng sáng rực vô cùng đáng sợ, xé mở thiên địa vũ trụ.
Hắn duỗi ra tứ chi dập nát tinh hà trên vòm trời, đánh nát từng viên lại từng viên tinh tú, đánh cho toàn bộ vạn vực đều sụp đổ, cả vũ trụ nhân thể vỡ tan.
Đây là một loại tai nạn đáng sợ, là hạo kiếp chân chính của một vũ trụ nhân thể, như tới ngày tận thế, quần tinh rực rỡ kia từng viên từng viên nổ tung, ngản hà sáng lạn mai một từng mảng, cả vũ trụ vỡ nát.
Mà xương cốt, máu, kinh mạch... của Diệp Phàm cũng đều vỡ tan, mỗi một giọt máu đều xuyên thấu hư không, xé rách vũ trụ, như là người chủ vạn vật tự hủy thân mình.
- Diệp từ! Ngươi đang làm gì vậy?!
Bàng Bác kêu lên sợ hãi.
---------------------------
* Bảy tổn hại, tám ích lợi: là theo sách thuốc « Hoàng Đế Nội Kinh", cũng là một phương pháp dường sinh ngừa bệnh.
Bảy tổn hại, tám lợi ích:
(1) khi sinh hoạt vợ chồng sinh ra bộ phận sinh dục đau đớn, là bế.
(2) khi sinh hoạt vợ chồng đổ mồ hôi đám đia không ngừng, là tiết.
(3) phóng túng, sinh hoạt vợ chồng vô độ, hao tuyệt tinh khí, là kiệt.
(4) sinh hoạt vợ chồng, vì bệnh liệt dương mà không thể vào đi, là phật (âm phất).
(5) sinh hoạt vợ chồng tâm hoảng ý loạn, hô hấp xuyễn xúc, là phiền.
(6) gái không có tính dục, trai mạnh mẽ, hàn nhụt chí ít, tâm nhiệt mắt minh, như hãm tuyệt cảnh, là tuyệt.
(7) sinh hoạt vợ chồng quá mức cấp tốc, vừa không sung sướng tình chí, thân thể lại không bổ ích, hao phí tinh lực, là phí.
Tám lợi ích:
(1) sáng sớm rời giường, trước khoanh chân mà ngồi, đồng thời ưỡn ngực thẳng thất lưng, thả lòng hậu môn cơ thể, liên tục vận động, cũng sử dụng ý niệm sử nội khí chạy trở xuống, là trì khí.
(2) nuốt nước bọt trong miệng, cái mông rủ xuống, thẳng thắt lưng, tiếp tục tiến hành đề giang vận động, dụng ý niệm dẫn nội khí tốc hành tiền âm, là trí bọt.
(3) trước khi sinh hoạt vợ chồng nam nữ chơi đùa với nhau, với kích phát tính hưng phấn, chờ song phương tính dục phấn khởi, bắt đầu tính giao, là biết khi (đúng lúc).
(4) trong quá trình sinh hoạt vợ chồng, thả lòng lưng cơ thể, đề giang liễm khí, đạo khí chạy trở xuống, là súc khí.
(5) trong quá trình sinh hoạt vợ chồng không cần vội vàng xao động, không cần làm mau. không cần thường xuyên quá nhanh sẽ co rúm dương vật, khi rút dương vật phải mềm nhẹ thư hoãn, với kích phát nhà gái tính hưng phấn, là cũng bọt.
(6) trong quá trình sinh hoạt vợ chồng có thể ở thời điểm thích hợp gián đoạn một lát, nầm im hoặc rời giường. bình ổn tinh thần một chút, sau khi dương vật bắn tinh chưa hoàn toàn mềm đi liền rút ra dương vật, đình chỉ tính giao, là tích khí.
(7) sinh hoạt vợ chồng đến gần khi chấm dứt, không cần co rúm dương vật, thả lông lưng, hít sâu, hút vào thanh khí, dụng ý niệm dẫn nội khí chạy trở xuống, bình tĩnh chờ đợi gái đạt đến cao trào, là cầm thắng.
(8) tính cao trào xuất hiện khi bắn ra tinh dịch, ở dương vật còn không có hoàn toàn mềm đi liền rút dương vật ra, là định khuynh.
Cổ nhân gọi là bảy tổn hại, tám lợi ích pháp dưỡng sinh phòng ngừa. Đầu tiên cường điệu trước đó chơi đùa, sử song phương tính hưng phấn đều đạt tới trình độ nhất định mới sinh hoạt vợ chồng, như có một phương chưa kích lên tính hưng phấn, thì không thể mạnh mẽ ép buộc. Tiếp theo cường điệu chuyên phòng the phải vừa phải, không thể phóng túng, lạm dụng thì tiêu hao tinh lực quá độ có hại.