Già Thiên

Chương 1332: mạch nước ngầm




Vù Tiên, tuổi xuân xinh đẹp, mái tóc phấp phới, bờ eo thon bé nhỏ dịu dàng bó chặt, dáng vẻ gầy cao, da thịt nõn nà như mĩ ngọc, trên mặt mang nụ cười ngọt ngao, hấp dan Inh rriat cua chư hung.

Nàng nói cũng Âu Dã Ma:

- Ta ở khu năm mươi nhìn thấy một tàn ảnh, tế luyện cổ binh ở trước động, hẳn là Âu Dã huynh a?

Âu Dã Ma cường tráng, tóc mai hoa râm, nhưng trông không giống một lão già, lại mang một sự tang thương, làm cho người ta khó có thể quên, hắn nhẹ gật đầu, không nói gì.

Một văn sĩ mặc nguyệt sắc trường y, cầm trong tay chiếc quạt xếp thanh tú, thờ dài:

- Can Ma Kích thật sự là kinh người, nặng như núi lớn, áp xuống cũng làm nát cả Thánh cốt, đè bẹp Thánh phần, làm từ Long Văn Hắc Kim sao?

Hiển nhiên tên văn sĩ thanh tú La Chí này cũng là một cường giả, bằng không sao có thể đi đến tận cũng một khu, gặp cảnh Âu Dã Ma luyện binh được.

Khắp nơi, mọi người nghe được đều biến sắc, có thể tiến vào cấm khu trung tâm tự nhiên là người mạnh nhất, mà Âu Dã Ma lại có binh khí đến bậc này, thật sự là khủng bố khon cũng rồi.

- Ta thấy một người, đi qua khu thứ mười, hẳn là Vù Tiên tiểu thư a.

Âu Dã Ma nói.

Hắn là một nam tử tang thương, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác được hắn đã trải qua rất nhiều chuyện đau thương.

- Cái gì, một mình vượt qua mười khu, Vù tiên tử thoạt nhìn nhu nhược ngọt ngào, ai dè thân thể lại mạnh mẽ đến vậy?

Không ít người khiếp sợ. thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười khuynh thành này, ngọt ngào mà "tràn đầy phấn chấn, như là không giống nữ nhi thường tình, lại cường đại đến vậy.

Trong nháy mắt mọi người rời mắt khỏi binh khí của Âu Dã Ma, bắt đầu chú ý đến thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại mà mạnh mẽ, đây tuyệt đối là một người đáng sợ.

Không khí ở bên kia càng lúc càng khẩn trương, có mấy người chia sẻ đã nhìn thấy một ma nhân thôn phệ máu tươi ngay trước mặt chư hùng.

- Mục tiểu thư, ngươi có giao thủ một trận với người kia hay không, hình như ta nhìn thấy một trận chiến kinh thiên động địa ở khu một thì phải?

Một tu sĩ hỏi.

Không ít người kinh sợ nhìn nữ tử lạnh băng Mục Ngiễm Hàn này.

Nàng chưa nói đến có xinh đẹp hay không, nhưng nàng lại có một vẻ siêu trần thoát tục, lăng yên đạp vụ, giống như không dính chút nhân gian khói lửa, mặc dù đứng trong biển người thì vẫn sẽ làm cho người ta chú ý.

Mục Nghiễm Hàn nhíu mày, cũng không trả lời, vẻ mặt nàng làm cho người ta vững tin, khẳng định đã xảy ra chuyện như vậy.

Một vài con mắt âm thầm, quang mang tụ lại, vì có người từng thấy cẩm y công tử đến từ Vương cổ tinh vực phá giới từ khu vực thứ năm tiến đến khu vực thứ nhất.

Đây là một loại áp lực làm cho người ta khó tả, người trong cuộc không nói gì thêm, chưa có bày tỏ thái độ nhưng lại có một cỗ lực lượng đang dẫn dắt suy đoán của mọi người.

- Thực lực chính là thứ tối cường trên cổ lộ thí luyện.

Khổ Khổ Đầu Đã ở A Di Đà cổ tinh nói.

- Đúng vậy a, cuối cùng vẫn cần một trận chiến vô địch, thế nhưng có người lại âm thầm khơi mào rất nhiều mâu thuẫn.

Có người phụ họa.

Ầm... ầm...! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Một dòng thác trào ra, mười ba con tọa kỵ lao ra, từng con đều có khí huyết như biển, cuồng bạo như thủy triều, gót sắt đạp vào thiên địa làm cho cả mảnh vũ trụ đều run rẩy.

Thiên Hoang Thập Tam Kỵ xuất hiện, mỗi người đều vô cũng cường đại, là một trong những thế lực khó đối phó nhất, trong tọa kỵ thì có hai, ba đầu là Thánh thú.

Người ở chính giữa là thủ lĩnh của bọn hắn, lẳng lặng mà đi, trầm mặc mà lãnh khốc, cũng không thấy hắn chủ động nói chuyện, thân thể để trần, da thịt màu đồng, bảo huy lưu động, ngồi trên một lão lang, tinh khí nội diễm, làm cho người ta phải sợ hãi.

Bên cạnh, nhân vật thứ hai mặc thanh kim chiến y, khuôn mặt được một chiếc mù giáp che lại, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài, ánh sáng màu xanh khiếp người, bao hàm một loại ma tính đáng sợ.

Hắn ngồi xuống đầu bên kia, Thương Long rống ta một cái, huyết khí cũng Thánh uy đồng thời lao ra, làm rất nhiều cổ thú kinh hãi đại loạn, thiếu chút nữa co quắp trên mặt đất.

Nhưng không có một tu sĩ nào dám quát tháo, hiển nhiên là không muốn trêu chọc vào kỵ sĩ đến từ Thiên Hoang cổ tinh vực, một người thì không nói, nhưng đây là mười ba người, đều như là một đám rồng, đám hổ.

- Thật sự tiếc nuối, không có nhìn thấy hắn vẫn lạc, hắc hắc...

Lão thập nhị trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cười vô cũng đáng sợ.

- Nếu như hắn có thể chạy trốn hai mươi ba vị cường giả, cũng được coi là một nhân vật rồi, chỉ sợ hắn đã sớm thành bùn nhào.

Lão thập tam lạnh băng băng nói.

Thực ra, không riêng gì bọn hắn để ý, hơn phận nửa mọi người đang chú ý tại khu vực ba mươi sáu, ai cũng muốn chứng kiến kết quả xem người nào có thể sống sót đi ra.

Thông đạo run rẩy, như là một mảnh nước lũ trùng kích ầm đến, ù ù rung động, không rung gió nổi lên, một cỗ sát khí lạnh thấu xương tràn ngập.

Mọi người biết rõ, người bên trong muốn đi ra, đây là tọa kỵ lao nhanh mà ra.

- Xenm ra cái tên Diệp Phàm kia đã vẫn lạc, đây là tiếng chân như sắt thép, nước lũ trào ra của đám tọa kỵ, hắn đã thất bại.

Cái loại chấn động như biển rít gào lại là tiếng bước chân, mọi người ai cũng lộ ra dị sắc, phỏng đoán kết quả nơi này.

- Kết quả của khu thứ ba mươi sáu thì đã rõ, nhưng Quân Uy sơn chủ tại khu thứ ba mươi bảy sao vẫn chưa thấy bóng dáng, chẳng lẽ hắn vượt giới mà chiến, cuối cùng theo khu ba mươi sáu đi ra?

- Điều này cũng đúng, còn chưa thấy một người nào vượt qua khu vực khác xuất hiện.

Ánh mắt mọi người tập trung ở cửa ra vào.

- Thật sự là vô nghĩa, chỉ như vậy mà cũng dám kết địch cũng chúng ta, thật sự là nực cười!

Một người trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lắc đầu lạnh lùng.

Ầm... ầm...!

Một luồng hỏa quang lao ra, tiếp theo là các loại quang mang điện từ, Long Mã xé trời mà đến, mang theo khí tức mãng hoang, như thiên quân vạn mã xông tới.

Tất cả mọi người chấn động, cuối cùng chỉ có một người xuất hiện, khác hoàn toàn với phỏng đoán của bọn họ.

- Là hắn, cái tên Diệp Phàm kia, chỉ còn hắn sống sót đi ra!

- Nữ đạo cô... còn những cường giả kia nữa đều vẫn lạc sao, không ai xuất hiện!

- Hắn... một người dám aiết tất cả mọi người sao, đây là một cái kết quả không thể tường tượng nổi, làm tan rã một hồi sát cục đáng sợ.

Bên ngoài, nhiều người lộ ra vẻ mặt kinh sợ, toàn bộ đều không tin, Diệp Phàm đơn thân độc mà xuất hiện, lại có thể so với một đạo nước lũ, cuốn khắp tinh không.

Lão thập nhị trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lập tức ngậm mồm lại, nhưng sát cơ trong mắt càng đậm, lạnh như băng nhìn vào một người một ngựa kia.

Chư hùng đều lộ ra dị sắc, ở nơi này một khắc, ai cũng nhận ra có thể nói là cũng một thế hệ cường giả nhưng hắn tuyệt đối là một nhận vật hạt aiống.

Đây còn là một chiến tích vô cũng huy hoàng, xứng danh với gặp mạnh giết mạnh, đối mặt với nhiều người như vậy mà lông tóc không tổn hao gì, còn giết hết đi ra.

Điều này làm cho không ít người nội tâm cảnh báo mãnh liệt, liệt hắn vào danh sách những nhân vật nguy hiểm, điều này làm ngay cả những cường giả hạt giống khác đều chú ý, trầm mặc im ắng.

- Rất mạnh!

Hai mươi tên binh sĩ cũng thấp siọng trao đổi, Đại thống lĩnh cười trên Thiên Lang cũng nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

Bởi vì, thí luyện cổ lộ cũng không thiếu những nhân tài tối cường. Qua nhiều năm như vậy bọn hắn cũng đã chứng kiến một ít tồn tại nghịch thiên không thể tưỡng tượng nổi.

- Ồ, sao khu thứ ba mươi bảy không có ai đi ra.

Mọi người phát hiện dị thường. Chỗ đó vẫn yên ắng, thủy chung không thất Quân Uy sơn chủ lộ diện, một mảnh yên tĩnh tịch mịch.

Tất cả mọi người nội tâm nhảy dựng, nhìn về phía Diệp Phàm. Chỉ thấy hắn rất ổn định, ngồi ngay ngắn trên Long Mã, nhìn chăm chú tinh không, không chú ý đến sự tình này.

- Di, Quân Uy sơn chủ không phải sẽ vẫn lạc trong đó a?

- Cái này... hắn vậy mà không đi ra, nghe nói hắn là một nhân vật rất cường đại, rất nhiều người xem trọng, sao lại không qua được đệ nhất quan của Nhân tộc thí luyện?

Lúc đầu mọi người còn bình tĩnh, nhưng càng đợi về sau một mực không thấy ai khác xuất hiện, tất cả mọi người đã minh bạch, Quân Uy sơn chủ không có khả năng xuất hiện.

Không ít người lộ ra vẻ kinh sợ. Chẳng lè hết thảy là do Diệp Phàm gây lên ư! Hắn vượt giới đem Quân Uy sơn chủ giết rồi sao?

Hay là, Quân Uy sơn chủ tương trợ trung niên đạo cô, tiến nhập khu vực ba mươi sáu, bị Diệp Phàm đánh chết?

Tiếp Dần Sứ ngồi xuống, Đại thống lĩnh, một trong ba đại cao thủ, lấy ra một thiết bài, run tay đánh ra không gian, một mảnh Thánh huy ôn hòa phát ra, bao tràm Thánh đảo.

Một lát sau, hắn thu hồi thiết bài, nói:

- Người sống đều đi ra, thì luyện lần này chấm dứt.

Hết thảy đều kết thúc, Quân Uy sơn chủ vẫn lạc lúc này, khiến cho không ít nhân người bàn tán, lộ ra vẻ quái dị, chằm chàm nhìn vào Diệp Phàm xem xét.

Rất nhiều người cảm thấy biến đổi thật sự quá mãnh liệt, một người đánh chết gần ba mươi người, cái này đều là đạp vào cường giả ở tinh không cổ lộ, đạp vào bao nhiêu hạng người bình thường?

- Còn ba trăm sáu mươi người còn sống sót, chúng ta đi thôi.

Đại thống lĩnh tại đệ nhất quan của Nhân tộc nói.

Tại đây, cảm ngộ đại đạo là chính, không phải là cường giả tranh phong, hơn nữa mọi người lại chủ động phân tán đến bốn mươi chín khu vực, xung đột sẽ không xảy ra nhiều.

Nhưng cho dù như vậy vẫn có hơn bảy mươi người bị chết, vứt bỏ tính mạng, có thể thấy được sự tàn khốc của thí luyện lộ.

Bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi, nếu chỉ có như vậy thì đi xuống đi, lúc chư hùng chính thức quyết đấu, đoán chừng không còn mấy người, không ít người biến sắc.

- Có hơn bảy mươi người chết, mà cái tên tu sĩ Diệp Phàm này một mình giết hai mươi tám vị cường giả, cái này thật sự là khủng bố.

Một đám người đều nhìn về Diệp Phàm, đây là một người trầm mặc, ít nói, nhưng lại giết người như rạ, thật sự khó dây vào, không ít người liệt hắn vào đại địch, nhưng cũng có lòng kiêng kị, cảm giác không giành được chiến thắng, nên tạm thời không nổi lên xung đột.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều cố kị, mấy người cường đại thủy chung vẫn giữ được bình tĩnh. Mà Thiên Hoang Thập Tam Kỵ càng lạnh lùng nhìn chằm chằm nhau, lão thập tam cũng lão thập nhị không thèm che dấu địch ý, rất nhanh cũng sẽ có một hồi chết chóc được nổ ra.

Một tế đàn xuất hiện tại hư không, các loại hoa văn đan vào nhau, hơn ba trăm người leo lên cỗ truyền tống trận, rồi sau đó Thần mang đại thịnh, bọn hắn bắt đầu vượt vũ trụ.

Đệ nhất quan của nhân tộc rất an bình, trên đường phố người đến người đi, vô cũng phồn hoa náo nhiệt, lần này trở về mọi người đều có cảm nhận bất đồng.

- Chúc mừng chư vị, bước được bước thành công đầu tiên, bất quá mấy ngày nữa các vị sẽ phải rời đi, bước vào hành trình huy hoàng nhất, mời các vị tận hưởng chút thời gian cuối cùng ở Đệ nhất quan của nhân tộc a.

Đại thống lĩnh một phen động viên, rồi sau đó để cho chư hùng tản đi.

- Diệp huynh, huynh cộ thể bình an trở về thật sự là quá tốt!

Nhuế Vĩ đến từ tiểu thế giới Thiên vực khô kiệt tiến lên, cao hứng nói.

Hắn từng muốn đồng hành cũng Diệp Phàm, cũng vào khu vực ba mươi sáu, trợ giúp hắn một tay, nhưng bị cự tuyệt, lúc này tiến lên nói.

- Mới chỉ là bắt đầu, chúc mừng còn quá sớm.

Diệp Phàm cười nói.

- Bắt đầu tốt đẹp chính là thành công một nửa, Diệp huynh, ta mời huynh một ly thế nào?

Một âm thanh êm tai truyền đến, Vũ Tiên lả lướt bước tới, đôi má trắng muốt, nét mặt ngọt ngào tươi sáng, hàm răng long lanh, khuynh thành làm động lòng người.

Bên kia, Thiên Hoang Thập Tam Kỵ cũng đi qua, một người mở miệng, nói:

- Thật có lỗi, có thể quấy rầỵ Vũ Tiên một lát, chúng ta đang cần tnrng dụng người này một phút đồng hồ, chẳng biết có được không?

Vũ Tiên nỡ nụ cười, y phục phiêu động, như Lãng Ba tiên tử đứng trên mặt hồ, không nói hết được sự thanh lệ động lòng người, nói:

- Các ngươi không nên hỏi ta, hỏi Diệp huynh mới đúng?

- Diệp huynh, đi thôi.

Lão thập nhị trong Thiên Hoang Thập Tam Kỵ tiến lên, mang theo một naừ khí không cho người ta cự tuyệt.

Diệp Phàm liếc nhìn bọn hắn nói:

- Thật có lỗi, ta thích mỹ nhân, nhưng lại không có chút hứng thú nào đối với các ngươi cả!