Già Thiên

Chương 1281: Thời Gian Chi Thư




- Không...

Sát Thánh của Nhân Thế Gian rống to, ra sức giãy giụa, nhưng thân thể hắn vẫn đang vỡ vụn, bị đại lôi kiếp thiên địa đánh cho máu thịt bay tung tóe, xương trắng dày đặc.

Trong lôi hải từng đạo từng đạo hào quang càng hừng hực hơn bay múa, đó là Thái Âm, Thái Dương, Ngũ Hành, Hỗn Độn đủ các loại đại lôi kiếp, cũng có từng tòa từng tòa Thiên Cung chìm nổi, đó là tia chớp ngưng tụ mà thành.

Diệp Phàm, hầu tử, Cơ Tử độ kiếp, dẫn tới thiên phạt có thể nói là trên đời khó gặp, cảnh điện mang đáng sợ như vậy mọi người đều chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Ba vị con của Đế dẫn tới thiên phạt, dị tượng chấn động chư thiên, lôi quang xuyên qua cổ kim, chiếu rọi ra tiên quang vĩnh hằng.

Đại lôi kiếp này cũng không phải là thành Thánh, nhưng cũng không kém chút nào so với kiếp lôi của Thánh nhân, đánh cho Sát Thánh đều giải thể mấy lần, không thể thoát khỏi.

Mà bộ xương trắng kia, thần hỏa trong đầu rốt cục càng ngày càng ảm đạm, hình thần câu diệt thấy ngay trước mắt.

Hai đại cường giả của Thần triều viễn cổ không đủ sức xoay chuyển tình thế, so với Diệp Phàm bọn họ càng thống khổ và gian nan hơn, bởi vì đối mặt chính là ba loại kiếp phạt nhập một!

- A...

Sát Thánh kêu to, sắp chết cũng muốn kéo theo một vị con của Đế.

Đáng tiếc hắn khó có thể như nguyện, diệu thuật ẩn trong hồng trần của Nhân Thế Gian không thể thi triển ra được, không còn chỗ ẩn thân, trong nháy mắt liền bị thiên phạt bổ xuống.

Trên người Cơ Tử vết máu loang lổ, ở trong thiên kiếp tự nhiên không có khả năng không tổn hao gì, nhưng hắn cũng không lo ngại, Hư Không Đại Liệt Trảm vừa ra thiên địa thất sắc, hư ảnh Thần Ma gào rít giận dữ, xé nát bộ xương trắng kia.

- Ngao rống...

Đâỵ là một tiếng rít gào thật lớn, truyền khắp tiên thổ hỗn độn, một số người trực tiếp bị chấn cho thân thể nổ tung, hóa thành màn mưa máu.

Thân thể một vị Thánh nhân bị nứt toạt ra, đây là một hồi Thánh chiến. Cơ Tử độ kiếp sắp viên mãn, để lộ ra thực lực của hắn có thế lực kháng Thánh nhân!

Mọi người đều miệng khô lưỡi đắng, một nhân vật con của cấp Đế quật khởi, chiêu cáo cường thế cũng siêu phàm của hắn, từ nay về sau trong thiên địa hơn một người tài không thể bỏ qua.

Bên kia Thánh Hoàng tử rít gào, thi triển ra một thần thông pháp tướng cao vượt khỏi núi lớn, đỉnh thiên lập địa, cũng không biết cao lớn gấp bao nhiêu lần.

Đây là một đầu Thánh Viên màu vàng cực lớn, mỗi một cọng lông đều lấp lóe phát sáng, rực rỡ loá mắt, tiếng rống xé mở vòm trời, chấn động núi sông, đại côn màu đen cầm trong tay chọc thủng trời cao. Hắn đứng trong lôi hải, liên tục đập xuống Sát Thánh của Nhân Thế Gian.

Sát Thánh rơi vào cảnh anh hùng mạt lộ, gào thét giận dữ, hắn là từ trong thây chất thành núi máu chảy thành sông mà đi tới mức này, hiện tại lại sức cũng lực kiệt, thân mình lộ ra xương trắng dày đặc triển khai các loại bí thuật, đánh tới đối phương.

"Choảng!"

Truyền đến thanh âm cũng không vang dội lắm, máu thịt bị đánh vỡ nát một mảnh, cánh tay phải cũng nửa người Sát Thánh đều sụp xuống, rồi sau đó bị gãy đoạn.

Thánh Hoàng tử rống giận, ngẩng đầu trong thiên địa cao vạn trượng, đây là một con cự viên màu vàng có thể hái sao lấy trăng trên trời, triển động uy thế khôn cũng, đánh cho một vị Cổ Thánh bị thương nặng.

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nhất là Cổ tộc, trong khoảnh khắc dường như thấy lại năm tháng quật khởi huy hoàng của Đấu Chiến Thánh Hoàng, tất cả đều kinh hãi run sợ.

Mọi người đều biết rằng, không thể cản trở con đường quật khởi của Thánh Hoàng tử, ngày nay mới tấn chức Bán Thánh, đã có thực lực có thể kháng cự với Tổ Vương!

- Ngọc thạch câu phần!

- Thập phương đều diệt!

Ở trong lôi hải như đại dương mênh mông, Sát Thánh của Nhân Thế Gian cùng với bộ xương trắng kia truyền ra dao động thần thức tàn nhẫn, bọn họ biết là xong rồi, nhưng cũng muốn kéo theo một người chôn cũng.

Thân thể rách nát, nguyên thần bọn họ cũng bị sấm sét đánh, uể oải không chịu nổi, nhưng lại hóa thành hai luồng hào quang vọt tới phía trước, phân biệt đánh về hướng Cơ Tử cũng Thánh Hoàng tử.

Mọi người biến sắc, Sát Thánh liều mạng, thi triển bí thuật cấm kỵ của Nhân Thế Gian, tuyệt đối là một hồi đại nạn, bọn họ thiêu đốt ấn ký sinh mệnh có thể bày ra một kích kinh thế.

- Mau lui!

Xa xa, mọi người cả kinh kêu lên.

Con thú rơi vào đường cũng sắp chết giãy giụa là đáng sợ nhất huống chỉ là Sát Thánh, sơ sẩy một chút vốn người thắng có thể sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Diệp Phàm ra tay! Hắn đứng sừng sững trong hư không, tóc đen chảy dài như thác nước, đang nhận sấm sét thanh tẩy thân thể, giữa mi tâm quang hoa nhoáng lên một cái, một tiểu nhân màu vàng ôm đinh mà ra, đạt tới tốc độ tuyệt đinh.

Hết sức thăng hoa!

Vượt thoát khỏi trói buộc của thân thể, từ trong thần hình vọt lên, thoát thai mà ra, đây là biến hóa của đạo, nguyên thần hợp đạo ôm đinh đánh ra một kích.

Thời gian dường như ngưng lại, không gian không thể ngăn cản, tiểu nhân màu vàng trở thành duy nhất trong thiên địa, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Phốc!"

Một kích này chấn nhiếp thế gian, biểu hiện ra một phong thái tương lai có thể tranh hùng trên đường thành Đế của Thánh thể Nhân tộc!

Nguyên thần chỉ hỏa bay ra từ bộ xương trắng bị tiểu nhân màu vàng ôm đinh đập một cái, không thể ngăn cản một kích này, đương trường vỡ nát tan tành.

- Ngao rống...

Đoàn thần hỏa phẫn nộ, đồng thời hoảng sợ, kêu rên cũng kêu to, sắp chết giãy giụa, nhưng mà hoàn toàn vô vọng.

Cái đinh của tiểu nhân màu vàng, buông xuống vạn tia mẫu khí, rất nhanh phóng lớn, lại một lần nữa trấn áp xuống, không còn có gì trì hoãn, đập cho nó thành tro bụi!

- Đã chết rồi! Nguyên thần của một vị Thánh nhân cứ như vậy bị giết...

Mọi người quá sợ hãi, tất cả đều cứng họng.

Vạn Vật Mẫu Khí Đinh cũng Diệp Phàm cũng nhau độ kiếp, cảnh giới giống nhau, ngày nay ở trong lôi hải đản sinh ra ý chí Thần minh, uy lực khôn cũng.

Cảnh giới của nó thủy chung như một cũng Diệp Phàm, cũng đạt tới cảnh giới Bán Thánh, cũng giống như chủ nhân có thể chiến với Thánh nhân, thân là tiên liệu của Đại đế Cổ mới có thể có được, luyện chế thành cái đinh đã nhiều năm, uy lực vô cũng tận.

- Bán Thánh khí, Bán Thánh... có rào cản của Bán Thánh... nhưng lại có thể giết chết Thánh nhân...

Cổ tộc không ít người sắc mặt trắng bệch, nhân vật con của cấp Đế thứ ba giờ khắc này dùng thực lực của hắn chiêu cáo với thiên hạ, cường thế quật khời, không người nào có thể kháng cự!

Mà bên kia, nguyên thần của Sát Thánh của Nhân Thế Gian giống như một đạo lưu quang đánh về phía hầu tử, dữ tợn mà hung lệ dường như thề sống chết phải lôi kéo hắn theo.

- Ta bị thiên kiếp đánh bị thương nặng, thực lực không đủ năm thành của lúc toàn thịnh, nhưng muốn kéo theo một tên trong các ngươi cũng không thành vấn đề!

Đây là một loại không cam lòng, ẩn chứa oán khí khôn cũng, muốn cho Thánh Hoàng tử chôn cũng!

Nhưng kết quả lại ra ngoài ý liệu của hắn, Diệp Phàm phát sau mà đến trước, sau khi đánh chết đoàn thần hỏa kia, dưới thân tiểu nhân màu vàng xuất hiện một tấm thần da, chở nó dọc theo dòng thời gian nghịch chuyển vọt lên ngăn chặn Sát Thánh.

Nhanh đến khó tin, khiến người ta không kịp phản ứng.

Đây là một tấm thần da, là Thời Gian Chỉ Thư, ghi lại cổ pháp kế thừa của Thiên Đình, Diệp Phàm mang ra từ trong Bất Tử Sơn.

Mặt trên khắc đầy chừ nhỏ dày kín, lúc này đều hóa thành phù văn nở rộ ra, lạc ấn ở trên hư không, bảo hộ Diệp Phàm ở trung ương.

Mỗi một chữ đều sáng loá như là dùng thần kim luyện chế thành, trầm trọng như núi, có thể nói là kinh thế.

Tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng trên tấm thần da, Vạn Vật Mẫu Khí Đinh rời tay treo lơ lửng trên đầu, cũng tiến với nó, còn trong tay xuất hiện một kiện binh khí khác.

- Quyền trượng vô thượng của Thiên Đình!

Sát Thánh của Nhân Thế Gian cả kinh kêu to, dường như phi thường hoảng sợ, cây Quyền trượng hoàng kim này ngày xưa chấn nhiếp một thời gian, từng gây ra biết bao uy áp cho hai đại Thần triều.

Đây là binh khí chỉ có Đại Thánh mới có thể thúc động, những người khác không thể dùng, nhưng hắn dường như quên mất điều này, chỉ nhớ rõ mười mấy vạn năm trước uy lực của nó là ác mộng.

"Xoạt!"

Quyền trượng hoàng kim đánh xé nguyên thần của Sát Thánh thành hai nửa, vẫn không có hiện ra uy lực gì đặc biệt, chỉ là độ cứng chắc đơn thuần bất hủ mà thôi.

"Phốc!"

Một kiện binh khí khác xuất hiện trong tay Diệp Phàm, chính là Đả Thần Tiên, là một loại binh khí chuyên đánh nguyên thần người khác, đánh cho thần thức của Sát Thánh này thành mảnh nhỏ.

- A...

Sát Thánh của Nhân Thế Gian gào lên thê lương thảm thiết.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đỉnh đầu tiểu nhân màu vàng chấn động, buông xuống mẫu khí đại đạo như dải tơ, nghiền áp mảnh nhỏ nguyên thần của Sát Thánh sớm đã kinh hoàng thành bột mịn.

Mọi việc phát sinh đều nhanh như tia chớp, mọi người có muốn ngăn cản cũng không kịp. Quá nhanh, Thời Gian Chỉ Thư làm cho tiểu nhân màu vàng như là phá vỡ gông cùm xiềng xích, xuyên thấu thời không mà tới.

Một kiện tiếp một kiện bí bảo bày ra, phân biệt phát huy ra lực uy hiếp cũng thần năng, làm cho vị Sát Thánh này chỉ có thể không cam lòng nuốt hận.

Lại chết rồi! Một vị Sát Thánh có thể sát Thánh nhân từ đó hạ xuống màn che, chết ở trong thiên kiếp.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có lôi kiếp thật lớn kia còn đang tiếp tục. Trong quầng sáng đó ba thân ảnh đứng sừng sững tản ra khí tức bất hủ, giống như thần giống như ma.

Hai nhân vật cấp Sát Thánh, cứ như vậy bị ba Bán Thánh giết chết, đây là tin tức thuộc dạng gì? Truyền ra ngoài lập tức sẽ khiến người ta điên cuồng.

Hàng rào của Bán Thánh... không ngăn cản được bước chân của bọn họ!

- Sao ngươi lại giành địch nhân của ta?

Thánh Viên tử bất mãn nói một câu.

Ba người vững như núi không nhúc nhích, trước xương trán đều ngồi xếp bằng một tiểu nhân, cũng nhận lôi kiếp thanh tẩy, tới cuối cùng lại giống như kình ngư hút nước, hút cả lôi hải như đại dương mênh mông kia vào miệng.

Ba vị con của Đế vẫn không nhúc nhích, dùng lôi điện như hải dương kia thăng hoa, trải qua rèn luyện thay đổi toàn diện thể chất cũng nguyên thần.

Xa xa, Càn Lôn Đại Thánh chớp động ánh mắt, phía sau lão có mấy vị Tổ Vương không thèm che giấu sát ý, mấy nhân vật bực này một khi trưởng thành, thật không thể tranh phong!

Biện pháp cuối cùng chính là lập tức giết chết! Thế nhưng bọn hắn không có cơ hội, trên đầu Đại Thánh Vệ Dịch tràn ngập khí tức Đại đế Cổ, ức vạn chùm tia sáng chiếu rọi ra sáng trưng cả một mảng vòm trời, cả tinh vực đều đang rung chuyển.

Trên cổ Kính kia khắc rõ uy nghiêm vô thượng của Đại đế thượng cổ, chịu tải đạo quả vô địch, ngày nay đã sống lại ai dám lộn xộn?

Hư Không Kính tỏa hào quang bốn phía, giống như một cái bảo luân, cũng giống như vầng trăng sáng trên không trung, buông xuống vạn tia sáng bao phủ toàn thân lão Thánh nhân, làm cho lão nổi bật giống như một vị Thần.

- Nhân tộc thật khiến người ta kính sợ...

Càn Lôn Đại Thánh thở dài một hơi, Vạn Long Linh trước người lão chậm rài nhích động, giống như một con chân long giáng thế, tràn ngập đạo khí Cổ Hoàng!

Một Cái Cửu U đi rồi, không nghĩ tới lại xuất hiện một Vệ Dịch, một vị xứng với tên Đại Thánh, cầm trong tay Hư Không Kính, ai có thể xem thường trấn sát?

- Đạo hữu nếu như muốn luận đạo, chúng ta đi vào sâu trong tinh không đi.

Vệ Dịch nói.

- Tốt! Luận cho biết cao thấp! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Càn Lôn Đại Thánh gật đầu, cùng với mấy vị Tổ Vương phía sau cũng nhau biến mất, hóa thành lưu quang chìm sâu vào trong vũ trụ tối đen.

Vệ Dịch cũng mấy vị Thánh nhân trước khi đi liền nhìn thẳng vào vị Vương của Sát Thánh kia, người da bọc xương này lập tức thần sắc thảm biến, cũng phóng vào trong vũ trụ.

Đại nhân vật bực này đều rời đi, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhổm, đây là một hồi sát kiếp lớn lao, không nghĩ tới lại dẫn tới những Cổ Thánh một cõi này.

"Ầm!"

Cuối cùng một tiếng nổ vang trời, lôi quang dần tan đi, Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử độ kiếp thành công, thiên phạt biến mất.

Mỗi người đều khí huyết tràn đầy, tinh thần thoải mái, điên cuồng cắn nuốt tinh khí chung quanh bổ sung năng lượng.

Bên kia, Sát Thánh Tề La tài ba trác tuyệt, liều chết chiến đấu cũng Sát Thánh Địa Ngục đã thành đạo cả ngàn năm, lúc này cũng đã chém rơi đầu đối phương xuống, đang sưu tra thần thức bị tàn phá trong xương trán của đối phương.

Sát Thánh Tề La thông qua những tin này, thấy được một phần quỳ tích cuộc sống của các đứa con mình. Lúc này lão vừa khóc vừa cười, tóc tai bù xù, vẻ mặt bi thương, không kìm nổi nhìn lên trời rống lớn.