Già Thiên

Chương 1259: Vùng cấm cổ quáng




- Đoạn sư bá, hu hu...

Tiểu đầu trọc đau lòng khóc to.

Không ai ngờ Đoạn Đức đã chết, mới vừa vào cấm địa Sinh Mệnh đã đột ngột như thế, làm người ta ngây ra khó mà chấp nhận được.

Cổ Quáng Thái Sơ trường tồn từ xưa, thiên hạ tôn sùng, quá xa xưa, nhưng nó vô tình đáng sợ được nhiều người nhìn rõ.

- Là Độ Kiếp Thiên Công, pháp môn xa xưa này trước này bị khuyết, không thấy chân kinh xuất thế, làm sao hắn có được?

Ở sâu trong cấm địa, âm thanh lạnh lùng vô tình truyền ra, giống như trong lòng không thể hiểu được.

Hắc Hoàng ngẩn ra, lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Đoạn Đức tu luyện là Độ Kiếp Thiên Công nguyên vẹn, có lẽ còn có hy vọng sống.

- Hắc Hoàng đại thúc, đang nói gì vậy?

Hoa Hoa đã khóc như mặt mèo.

Đám người Diệp Phàm, Đông Phương Dã cũng thấy khó tin, đó là tồn tại vô thượng trong Cổ Quáng Thái Sơ, hắn tự ra tay, làm sao có người sống sót được!

- Độ Kiếp Thiên Công...

Thần Tàm công chúa lộ dị sắc, hiển nhiên nàng cũng nghe nói qua.

Đó là thiên công tồn tại từ những năm xa hơn thái cổ!

Nhân tộc có hai đại Mầu Kinh, một là Thái Âm, một là Thái Dương, năm tháng xa xưa ảnh hưởng sâu đến đời sau, Đại đế Cổ cũng từng được dẫn dắt.

Cũng không nhất định xa xưa nhất là mạnh nhất, nhưng Mầu Kinh có ý nghĩa tuyệt đối không bình thường, được thế nhân tôn sùng, thúc đẩy Nhân tộc Bắc Đẩu phát triển.

Còn ở trong những năm thái cổ, còn có thiên công khác được truyền lưu, không trễ hơn hai bộ Mầu Kinh kia, nhưng vì thất truyền mà không thể truyền thừa xuống, vì vậy không được người ta biết đến.

Trong những năm thái cổ, tinh vực rộng lớn, Chí tôn bay trên chín tầng trời, đến rất nhiều cổ địa thần bí, từ những tinh vực khác truyền đến không chỉ một loại Cổ Kinh.

Kỳ thật có thể tưởng tượng, Nhân tộc truyền thừa xa xưa, khởi nguyên không thể biết được, trước thái cổ làm sao chỉ có hai loại cổ pháp Thái Dương Thái Âm, tự nhiên còn có điển tịch khác.

Chẳng qua chỉ có hai bộ kia là chân chính truyền thừa nguyên vẹn đến Bắc Đẩu mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Đồng thời, Thái Âm Chân Kinh cũng Thái Dương Chân Kinh từ bản chất là hai loại mẫu lực hợp tác, trình bày chí lý âm dương, vì vậy đặt địa vị thành Mầu Kinh.

Truyền thuyết, Độ Kiếp Thiên Công là vị Thiên Tôn chí cao đạo gia sáng lập, cả đời không ngừng trải qua các loại kiếp nạn, cuối cùng mới chứng được đạo quả.

Đại đế Cổ đọc kinh văn Thái Âm, xem kinh văn Thái Dương, đọc ngàn vạn cổ pháp nguyên thủy, hấp thu hấp thu, trải qua các loại trắc trở ngộ chí lý thiên địa, tu hành vượt mọi chông gai, hiểu thấu đạo lộ mới sáng lập pháp, lập đạo của mình.

Đại hắc cẩu đi theo Vô Thủy vạn năm, tự nhiên nghe nói qua Độ Kiếp Thiên Công, đây là một loại Cổ Kinh thất truyền, nhưng đoạt tạo hóa thiên địa, đủ loại diệu dụng.

Đại đế ngày xưa có mấy người tìm hiểu qua pháp này, dương nhiên chưa từng có người tìm được đủ bộ, đều chỉ là tàn quyết, sợ nhất sét đánh.

Có bí ẩn xa xưa nhất, Độc Nhân không vì thành tiên, nhưng sau khi chứng đạo lại lục khắp cổ pháp muốn nghịch chuyển âm dương, làm cho huynh trưởng sống lại.

Có lời đoán Độc Nhân lấy được nhiều cổ pháp nhất, có thể thu được Độ Kiếp Thiên Công đầy đủ nhất, nhưng mà nàng lại không tu luyện, không thể nghịch chuyển luân hồi, đối với nàng là thứ vô dụng.

Đoạn Đức từng lấy được Thôn Thiên Ma Cái của Độc Nhân, đó là đầu lâu của nàng biến thành, tuy rằng bị đúc thành binh khí Cực Đạo, nhưng mà có thể giữ được một phần tàn thức.

Chính vì vậy có người phỏng đoán giá trị Thôn Thiên Ma Cái không thể tính được, nếu có được nó, có thể sẽ thông hiểu được một phần huyền công cổ pháp.

Đoạn Đức nắm giữ Ma Cái, có lẽ không chiếm được Thôn Thiên Ma Công, nhưng nếu vì vậy mà có được một phần Độ Kiếp Thiên Công cũng không tính là kỳ tích, không ai biết trong tàn thức để lại thứ gì.

Độ Kiếp Thiên Công phải không ngừng độ kiếp, mà nó phải vượt qua một kiếp lớn nhất là "tử kiếp", nhưng mà tục truyền ngay cả Thiên Tôn sáng tạo thiên công này cũn không vượt qua được, dù có chứng đạo.

Nói cách khác, thật có thể vượt qua tử kiếp, sẽ là trường sinh, trở thành Tiên!

- Để ta nhìn lại một lần!

Mi tâm Hắc Hoàng tách ra một khe hở, lộ ra một còn mặt dọc quỷ dị, tái hiện hình ảnh chớp mắt Đoạn Đức tan xương nát thịt thành sương máu.

- Tẩy luyện, hắn đang tẩy cũng luyện, đây cũng là một loại độ kiếp.

Đại hắc cẩu giật mình nói.

Vô Thủy Đại đế từng nói qua, Độ Kiếp Thiên Công khó tu hành, chủ yếu là cần quá nhiều điều kiện khắc nghiệt. Thân thể có hai khí sinh tử, khó mà rửa sạch tử khí, trừ khi có Đại đế hỗ trợ hóa thân thể thành sinh khí thuần dương, tu công pháp này mới có đột phá trọng đại!

Nhưng mà nếu cũng đời với Đại đế, bản thân có đột phá thế nào cũng khó mà chứng đạo, dù được khí Đại đế tẩy luyện, về sau cũng sẽ bị đế đạo áp chế.

- Trừ khi là Độ Kiếp Thiên Công hoàn mỹ, bằng không như thế là muốn chết, hắn làm sao hắn có được Cổ Kinh đầy đủ?

Đánh chết Hắc Hoàng cũng không giải thích được.

Vô Thủy Đại đế từng nói qua một số lời, vị đạo gia Thiên Tôn kia truyền thừa căn bản không truyền thừa pháp đầy đủ xuống tinh vực này.

- Ta biết rồi, chẳng lẽ hắn đàọ ra thi thể Thiên Tôn kia, ta từng nghe nói cuối cùng vị kia chôn cất ở Bắc Đẩu, đến đây vì con đường thành tiên.

Rất nhiều cổ giáo có ghi lại, Đại đế Cổ trừ hai ba người ra, còn lại không phải sinh ra ở Bắc Đẩu, đến từ cổ tinh vực khác, giống như Cổ Hoàng trong năm thái cổ, vì lấy được cơ hội thành tiên mà phủ xuống nơi này.

Đáng tiếc, các tộc trong năm thái cổ đều trước sau suy diễn sai lầm, còn xa mới đến con đường thành tiên mở ra, mà ứng ở đời này, thời kỳ bọn họ chỉ có thể miêu tả là "sai lầm".

Mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ Đoạn Đức lấy được thi thể Thiên Tôn kia hay sao? Khó trách hắn cả ngày đi trong mộ.

Đoạn Đức cầm thẻ đồng kia muốn nhờ tồn tại vô thượng trong Cổ Quáng Thái Sơ tẩy luyện thân thể? Thời đại này không có ai chứng đạo thành đế, đối với hắn là một cơ hội, tương lai sẽ không bị áp chế.

- Cổ Qụáng Thái Sơ có khác lạ!

Diệp Đồng nói.

Linh trì xanh biếc sáng lên, phản chiếu ra hình ảnh rõ ràng, mọi người ngừng thở, phục hồi tinh thần cẩn thận nhìn xem.

Cổ Quáng Thái Sơ, tiên khí lượn lờ, cổ động hoàn toàn chôn bên dưới, âm thanh không có dao động cảm tình truyền ra giống như có thể chém rơi ba mươi ba tầng trời.

- Hai mươi mấy vạn năm trước, "vị kia" mở ra đàn tràng, từng có một đoàn khí cơ không rõ xuất hiện, chẳng lẽ Thiên Tôn cổ đại an táng ở cổ tinh này... đã bị phát hiện?

Đám người Diệp Phàm, Hắc Hoàng nghe lời này, tuy rằng cách xa vô tận, chỉ xuyên thấu qua linh trì này mà nghe được, nhưng cũng giật mình rùng một cái.

Bọn họ không nên nghe loại bí ẩn này!

May mắn, tồn tại ở Cổ Quáng Thái Sơ cũng không nói tiếp, ngừng lời này, chùm sáng lạnh băng bay ra vòng quanh Đấu Chiến Thắng Phật.

Lão Thánh Viên trải qua sinh tử, lại thêm hoả nhăn kim tinh, càng thấu triệt hơn đám người Hắc Hoàng, đối với Đoạn Đức tiêu vong cũng không có dao động cảm xúc gì.

Hắn từng bước đi sâu vào cấm địa sinh mệnh, mỗi một bước đặt xuống đều có từng mảng đạo ngân, ấn thật sâu thật nặng cũng rất quá sức.

Càng tới gần Cổ Quáng càng như thế, hắn như đang gánh vác cửu thiên thập địa, áp lực nặng nề bước đi.

- Tại saọ, Đấu Chiến Thánh Vương cầm Cổ Hoàng Lệnh, tồn tại trong Cổ Quáng vẫn đối xử lạnh lùng với hắn như vậy?

Thần Tàm công chúa biến sắc.

Không nói là cấm địa sinh mệnh xa xưa nhất trong thiên địa thì cũng không kém lắm, từ lúc Cổ tộc giáng xuống, đã không có ai đến gần nơi này nữa.

Tiên khí tràn ngập, đôi mắt lạnh băng trong Cổ Quáng như xuyên thấu qua làn sương, nhìn vào Đấu Chiến Thắng Phật, truyền ra âm thanh xa xưa.

- Đấu Chiến Thánh Viên một mạch cương liệt bá đạo nhất, ta nhìn ngươi già nua quá mức, nhưng huyết khí trong cơ thể mênh mông, như có thể xông ra nuốt thiên địa, ta cảm ứng được khí cơ quen thuộc, ngươi rất giống một người.

Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thả lỏng, mặc kệ là bối phận hay tu vi, tồn tại vô thượng trong Cổ Quáng Thái Sơ đều có thể thừa nhận hắn làm lễ chào.

Trong Cổ Quáng Thái Sơ đã không có âm thanh, tất cả đều lạnh nhạt, lão Thánh Viên cầm Cổ Hoàng Lệnh đến đây cũng không có đối xử đặc biệt, hắn cũng không nói nửa chữ.

- Nội tâm cương liệt, rất giống con khỉ năm xưa, có quan hệ gì với hắn?

Thật lâu sau, trong Cổ Quáng mới truyền ra một đạo thần âm, đè trời xanh vạn cổ bùng nổ như muốn sập xuống.

- Đấu Chiến Thánh Hoàng là huynh trưởng của ta.

Lão Thánh Viên nói.

- Con khỉ không kính trời không kính đất kia...

Nghe câu đánh giá này, chân mày Đấu Chiến Thắng Phật dựng lên, trong mắt ẩn hiện tia sáng vàng.

- Đấu Chiến Thánh Hoàng pháp lực vô biên, thành tựu Chiến Tiên, ngạo nghễ thiên hạ, ngươi thân là em ruột của hắn, còn cần tới Cổ Quáng Thái Sơ hay sao?

vẫn là âm thanh vô tình này.

Lão Thánh Viên đứng thẳng lưng ở đó không nói một câu, bộ lông vàng cả người chói mắt, ánh mắt cũng lạnh nhạt.

- Ngươi tới Cổ Quáng Thái Sơ là vì chuyện gì?

- Cầu một khối Thái Sơ mệnh thạch.

Đấu Chiến Thắng Phật nói, vừa đúng mực, ánh mắt nhìn vào trong mảnh sương mù, hắn không đi qua, trên thực tế còn cách Cổ Quáng rất xa.

- Vì kéo dài mạng của ngươi?

- Cho cháu trai duy nhất của ta.

Trong Cổ Quáng truyền ra tiếng cười lạnh, nói:

- Huynh trưởng của ngươi tự phụ cho rằng có thể hóa thành Chiến Tiên, còn không chiếu cố được con của mình hay sao, còn tới đây cầu thạch?

- Hỏng rồi!

Trong Thần Tàm Lĩnh, Thần Tàm công chúa lộ ra thần sắc hoảng sợ, nói:

- Đấu Chiến Thánh Hoàng kinh thần khóc tiên, ngạo thị thái cổ, không kính thiên không kính địa, nhất định đắc tội tồn tại trong Cổ Quáng Thái Sơ.

Mấy người Diệp Phàm, Yến Nhất Tịch, Hắc Hoàng biến sắc, cái này có thể là một trận họa lớn, hôm nay ai có thể chống lại tồn tại trong cấm địa sinh mệnh, Đấu Chiến Thắng Phật sẽ phải gặp họa rồi.

Thánh Hoàng tử chân mày dựng thẳng, ánh mắt khép lại bắn ra ánh sáng vàng.

Trong Cổ Quáng truyền ra âm thanh lạnh lùng:

- Nếu là người khác, ta ban cho một khối mệnh thạch cũng không sao, nhưng Đấu Chiến Thánh Hoàng tửng nói bừa bãi là hắn không cần thứ gì khác, dốc sức có thể phá thiên!

- Là ta vì cháu trai cầu một khối Thái Sơ mệnh thạch, không phải huynh trưởng ta muốn nhờ.

Đấu Chiến Thắng Phật nói, thật muốn đập một gậy vào trong đó.

- Còn không giống nhau, huynh đệ, cha con, chú cháu, khác chỗ nào.

- Ta tới đây chỉ muốn cầu một khối Thái Sơ mệnh thạch!

Đấu Chiến Thắng Phật lớn tiếng.

- Ngươi đi đi, sẽ không ban cho đâu.

Tồn tại Cổ Quáng Thái Sơ từ chối.

- Nơi này không thuộc về một mình ngươi, ta cầm Cổ Hoàng Lệnh đến đây, cần một khối Thái Sơ mệnh thạch!

Đấu Chiến Thắng Phật nói.

- Ngươi dám nói với ta như thế?

Âm thanh lập tức trở nên lành khốc vô cũng, sát khí vạn cổ tràn ra từ trong Cổ Quáng Thái Sơ.

- Chậm đã!

Âm thanh thứ hai vang lên, đồng thởi một chiếc đồng lệnh hoen rỉ xuất hiện, đó là một tồn tại vô thượng khác, nói:

- Vừa rồi trước khi thân thể người kia tan vỡ, nói đưa thứ này cho ngươi, ba chiếc cổ lệnh trong tay, quả thật có thể thỏa mãn yêu cầu.

- Đấu Chiến Thánh Hoàng muốn dốc sức phá thiên, ngạo thị cổ kim, từng xưng không cần gì khác. Những chuyện đã trải qua, ngươi và ta đều rõ, Thái Sơ mệnh thạch không nên cho em trai của hắn, hơn nữa vừa rồi hắn bất kính với ta, đáng chém!

Một đạo sát niệm đáng sợ như biển lớn tràn ra.

Rống...

Đột nhiên, một cây hắc thiết côn rực rỡ lao ra từ trong đầu Đấu Chiến Thắng Phật, một con cự viên màu vàng đầu đội chín tầng trời, phát ra một tiếng rống chấn động trời, trấn áp cửu thiên thập địa.

- Đấu Chiến Thánh Hoàng!

Thần Tàm công chúa kinh hô.

- Phụ thân!

Thánh Hoàng tử hét lớn.