Núi cao màu đen thành phiến, mỗi ngọn đều nguy nga thông thiên, từng đám tụ lại, hóa thành tuyệt địa đáng sợ nhất thế gian — Bất Tử Sơn.
Ngọn núi lớn ở trung tâm có hắc vụ tràn ngập, thần bí vô cũng. Nơi này trừ Hư Không Đại đế ra thì không có ai đã từng vào được.
Lúc này một thi thể không đầu đang đứng về hướng này. Nếu xương đầu hắn không bị đánh tan thì sự cường đại của hắn là không thể nghi ngờ.
Diệp Phàm đã không phải lần đầu tiên gặp hắn. Năm đó lần đầu tiên khi tới Bất Tử Sơn hắn đã từng đối mặt với người này. Hắn canh giữ thần thổ trung ương của Bất Tử Sơn, không để cho bất luận kẻ nào mạo phạm.
Ở trung tâm của Bất Tử Sơn, tổng cộng tất cả có một trăm lẻ tám ngọn núi cao, thân núi màu đen như mực, bao phủ vùng mật địa thành một vòng tròn, đáng sợ vô biên.
Kỵ sĩ không đầu này giống như một Thần linh, khiến linh hồn mỗi người đều lạnh ngắt, không đoán nổi cấp bậc của hắn. Hai vị Vương giả của Thánh nhân đều bị hắn đánh một kích là nát thây.
- Hắn cưỡi ngựa đá!
Ánh mắt Thánh Hoàng tử như điện.
Kỵ sĩ không đầu mặc một bộ thần y bằng kim loại màu đen, ánh sáng đen lưu động, đầy chất cảm. Trông hắn cao lớn thần vố, cầm trường thương bằng hắc kim trong tay, có tư chất nhiếp phục thiên địa, đáng tiếc là không có đầu. Ở chỗ cổ có máu loãng chảy ra, giống như bị người chặt một nhát đứt lìa vậy.
Dưới trướng hắn là một con ngựa đá lắc đầu quẫy đuôi, ngẩng đầu hí dài, cường đại kinh người. Bốn chân đá của nó dẫm xuống đều đạp nứt hư không.
- Ngựa đá này là thánh linh đại viên măn, sâu không thể dò nổi. Có thể nghĩ chiến lực của kỵ sĩ này kinh khủng tới mức nào rồi.
Ở trung tâm của Bất Tử Sơn này rốt cục là thứ gì mà lại có tồn tại khủng bố như vậy xuất hiện, không có đầu nhưng vẫn sống như cũ!
- Đây chính là người canh cửa chứ còn chưa phải chủ nhân của Bất Tử Sơn. Một đòn của hắn có thể đánh nát hai vị vương giả Thánh nhân, cấm khu này khủng bố tới kinh người.
Hắc Hoàng trầm giọng nói.
Cơ Tử Bình yên lặng không nói lời nào. Phụ thân của hắn đã từng chiến đấu ở nơi này, giao thủ với tồn tại vô thượng. Tuế nguyệt vô tình, thời gian thấm thoát. Hư Không Đại đế đã sớm chôn thân trong vũ trụ hắc ầm, thi thể không biết ở nơi nào.
- Đi, hắn đang thúc ngựa, chắc sắp đi rồi!
Đông Phương Dã vung lang nha bổng quát.
- Lui mau!
Sát Thánh Tề La biến sắc. Cường đại như hắn cũng không dám đánh một trận, chỉ có thể bỏ chạy.
Trận đài của Hắc Hoàng đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa nơi này cũng cách Bất Tử Sơn khá xa, bọn họ còn đủ thời gian.
- Tiến hành bước nhảy không gian, rời khỏi ma quật này!
Người của Tào gia sợ hãi kêu to. Vừa này khi một mâu kia đánh tới đã khiến cho chỉ còn không nổi hai phần người tộc này sống sót. Cũng may là bọn họ ở khá xa.
Nhưng kỵ sĩ không đầu lao tới, vòm trời vỡ tan. Chiếc chiến hạm kia giống như hoa khói, bị khí tức cường đại đánh tan thành bột phấn.
- Đây là quái vật gì, còn chưa công kích chúng ta, chỉ dùng khí thế đã khó có thể chịu đựng nổi rồi!
Đám người này tử vong rất nhiều, cuối cùng chỉ có một chiếc mẫu thuyền của Tào gia bỏ chạy được. Những chiến hạm khác toàn bộ đều tán nát, bị hủy ở nơi này.
Kỵ sĩ không đầu không thèm để ý, không công kích tiếp mà chỉ phát tán ra khí tức cường đại đã đủ tạo thành cảnh tượng khủng bố lắm rồi.
Mà chiếc mẫu thuyền của Tào gia còn chưa đi được bao xa liền bị sát khí sắc bén chấn ra khỏi tinh môn, rít dài bay về phía mặt đất xa xa.
Kỵ sĩ không đầu cũng không nhìn lại, ngựa đạp hư không, giống như phi tiên tiến vào bên trong một đạo vực môn, đúng là muốn tìm nơi đám người Diệp Phàm tiến tới.
- Bổn hoàng tâm thần không ninh, tại sao lại thấy như sắp có đại họa vậy?
Trong lúc vượt qua vòm trời, trong lòng Hắc Hoàng chợt run rẩy.
- Ta cũng có dự cảm như vậy, giống như sắp có tai ách giáng xuống!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Thần sắc Thánh Hoàng tử nghiêng trọng. Hắn cũng có cảm giác này. Mấy linh vật này có cảm giác nhạy bén nhất, có thể cảm thấy đại nạn giáng xuống trước.
- Mau đi tới Cơ gia ta, hắn là đuổi theo ta, bởi vì cảm nhận được khí tức mà phụ thân ta truyền lại!
Cơ Tử Bình ngày thường ít nói lúc này thốt lên.
Mọi người đểu khẩn trương. Bọn họ tin rằng đại nạn tới từ Bất Tử Sơn này. Kẻ kia rõ là muốn đối phó với bọn họ.
Ở trong không trung không rõ, bọn họ cảm thấy sự tồn tại của kỵ sĩ không đầu, ngựa đá đạp khoảng không, truy giết tới đây.
May mắn là Hắc Hoàng nắm giữ trận văn của Đại đế Cổ, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào Nam Vực, tiếp theo vọt tới trước cửa Cơ gia.
- Không phải lại bắt đầu một lần loạn động hắc ầm nữa chứ?
Thần sắc mọi người đều rất khó coi.
- Mười mấy vạn năm trước phụ thân ta chinh phạt tới Bất Tử Sơn, trấn áp thiên hạ, mặc dù mất đi nhưng Cơ gia cũng không sợ hãi.
Cơ Tử Bình bình tĩnh nói.
Ngay sau đó một cổ kính lóe lên, cổ lão tang thương, xuất hiện giữa không gian, tỏa ra những thác nước hỗn độn, cảnh tượng vô cũng tráng lệ.
Thần linh!
Đây là thần linh trong Hư Không Đế Kính tự động sống lại, phát tán ra uy nghiêm của Đại đế Cổ!
Vào một khắc này, chúng sinh khắp Nam Vực đều chấn động, không kìm nổi mà quỳ xuống. Các đại tộc đều rung động, chim bay thú chạy đều nằm sấp xuống phủ phục trên mặt đất.
Hư Không Đế Kính đánh nát không gian, lóe lên tỏa ra cả vạn dặm, đánh về hướng Bất Tử Sơn ở Trung Vực. Đế uy vô thượng tràn ngập thiên địa.
Mặc dù hư không thông hành nhưng khí thế của Đại đế Cổ chấn cổ thước kim, toát ra khiến rất nhiều cường giả sợ hãi.
- Sao lại thế này?
Đám người Diệp Phàm kinh hãi ngây người.
Cổ kính này tự động sống lại, cũng không cần người khác thúc dục, thần linh bên trong chỉ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài, giống như Hư Không Đại đế tái hiện vậy.
- Đây là binh khí của phụ thân ta, cả đời làm bạn chinh chiến với người. Bất Tử Sơn có biến, nó thay mặt Hư Không Đại đế xuất chiến!
Trong mắt Cơ Tử Bình xuất hiện thụy khí.
Ầm ầm!
Kỵ sĩ không đầu kia phản ứng nhanh chóng, lập tức quay ngựa trở về, tiến vào một ngọn núi màu đen. Con ngựa đá sắp trở thành thánh linh kia run rẩy, phá vỡ thiên địa, nằm vào một trong lẻ tám hắc phong.
Hư Không Kính chiếu rọi một luồng tiên quang, bắn thẳng tới trung tâm của Bất Tử Sơn, tòa ra ánh sáng vạn cổ, khiến nơi đó trở nên vô cũng quỷ dị.
Sương mù màu đen bao phủ, ánh sáng thần tiên tòa ra, không có tiếng nổ vang, cũng không có chấn động, chỉ có ánh sáng như vũ hóa phi tiên bùng lên.
- Hư Không Đại đế chết đã nhiều năm như vậy nhưng chấp niệm còn chưa tiêu tán. Dựa theo ước định thì Bất Tử Sơn đúng là không được xuất thế. Coi như vừa rồi chúng ta liều lĩnh thôi.
Một giọng nói không chút cảm tình truyền ra từ trong sương mù màu đen kia. Một trăm lẻ tám ngọn núi đen run rẩy.
Trong phạm vi trăm vạn dặm, mọi người đều sờn tóc gáy. Bọn họ rõ ràng nghe được đạo thần âm này, ai cũng rung động.
Nghe đồn Hư Không Đại đế chinh phạt cấm khu, các phương đạt thành hiệp nghị, không ngờ đó lại là sự thật! Uy thế trấn nhiếp mười mấy vạn năm, đúng là truyền từ cổ kính mà ra.
Tiên quang lóe lên. cổ kính biến mất, xuất hiện lại trong Cơ gia, ánh sáng thu lại, trở nên cổ xưa tự nhiên, mất đi đế khí mênh mông.
Trong kính đầy hư ảnh, tiếng nói tái hiện. Tất cả mọi chuyện vừa phát sinh đều thể hiện lại trong cổ kính một lần.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Đông Phương Dã đều thực giật mình.
Ánh mắt Cơ Tử Bình sâu sắc, yên lặng xoay người, đi theo cổ kính về phía vực thẳm của gia tộc, biến mất hoàn toàn.
- Hỏng rồi!
Sắc mặt Hắc Hoàng khó coi, đầy vẻ lo âu.
Thời kỳ ước định chắc chắn đã tới rồi. Nếu vô tình thì sẽ rơi vào ngày con đường thành tiên mở ra. Tới này đó, tồn tại vô thượng trong cấm khu sẽ xuất thế, trời biết sẽ phát sinh chuyện gì!
Bắc Vực đại loạn, mặc dù mẫu thuyền đã bị giết hết rất nhanh nhưng sóng gió do nó tạo ra cũng chưa bình ổn lại. Đây là thế lực từ đâu tới?
Không ngờ lại dám động dao với Cổ tộc, dọc đường tiêu giết không ít đại tộc, thậm chỉ là còn quét sách cả một số Vương tộc thái cổ.
Đám người Diệp Phàm lại tiến vào Bắc Vực một lần nữa. Bởi hắn biết còn có bộ tộc chưa bị diệt. Đó chính là Lam Thác tộc. Bọn họ đi tới Thái Sơ Cổ Quáng, không biết hiện giờ ra sao.
Lúc đó Lan Thác Vương tộc nói rất to mồm, còn bảo là thẩm vấn Nam Yêu rất nhiều lần rồi. Chuyên này không phải gạt người chứ!?
- Thế giới ma quỷ này chẳng hề giống lời của hắn. Chúng ta xong rồi!
Kể từ khi hai mươi mấy chiếc chiến hạm rơi vào trong Thái Sơ cấm khu, cộng thêm một chiếc mẫu thuyền bùng nổ trong đó, bọn họ đã cảm thấy không ổn, lo lắng hơn rất nhiều.
Nhưng cấm khu này lại truyền tới dao động không hiểu nổi. Chiến hạm của bọn họ dập nát một đám một cách hoàn toàn yên ắng, khủng bố tới cực độ.
Sắc mặt Lam Thác tộc xanh mét, đều không muốn gì nữa, thầm nghĩ phải thực hiện bước nhảy không gian, rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Nhưng tinh môn lại không thể được xây dựng, căn bản không trốn nổi. Bọn họ cắn răng, phát động công kích mảnh liệt nhất, đủ để hủy diệt cả một vùng tinh vực.
Ánh sáng chói mắt chiếu xuống Thái Sơ Cổ Quáng, khiến tất cả mọi thứ đều bị hủy đi. Thần năng như thế đủ để đánh tan cả một cổ tinh nhưng lại không có chút tác dụng gì ở nơi này.
Từ trong Thái Sơ Cổ Quáng kia có một người đi ra, giống như thiên đạo hóa thành hình người, mông lung mà khủng bố, lực lượng toàn thân quán tuyệt cổ kim, giống như tiên nhân phục sinh vậy.
Lam Thác tộc choáng váng triệt để. Kia cũng không phải là sinh linh chân chính mà là mệnh thạch Thái sơ tạc thành, đúng là thứ bọn họ muốn nhất.
Rất nhiều người nuốt nước bọt!
Thân thể do Thái sơ mệnh thạch tạo thành kia tỏa ra tiên quang, cấm cố tất cả mẫu thuyền.
- Đạo Diễn ngày xưa cũng không dám xông vào Thái Sơ Cổ Quáng. Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Giọng nói lạnh lùng vô tình phát ra từ trong thần quáng. Thân thể từ Thái sơ mệnh thạch kia chấn động, ánh sáng chói mắt chiếu về phía trước.
Tộc nhân của Lam Thác tộc sợ tới mất hôi. Trong Thái Sơ Cổ Quáng này có người thế nào chứ?! Đạo Diễn là một vị Thần linh của chủ tinh Vĩnh Hằng, tương truyền đắc đạo hai trăm vạn năm trước.
Đáng tiếc bọn họ không có thời gian rung động. Ánh sáng chiếu tới nơi nào là tất cả mẫu thuyền và công cụ chiến tranh Cổ Thánh đều biến thành màu xám, bị xóa sổ toàn bộ.
Dù là Thánh nhân của Lam Thác tộc cũng không thể hừ một tiếng, biến thành máu tươi tại chỗ, sau đó bị chưng khô sạch, không còn lại thứ gì.
Cũng lúc đó, hạm thuyền thành phiến của Tử Vân Vương tộc cũng bay tới vạn long sào, bị chấn tan nát, hóa thành khói bụi.
Đến lúc này đại chiến mới hạ màn. Tất cả mẫu thuyền đều đã bị diệt, ngoài cơ giáp Cổ Thánh cá biệt chạy thoát thì mười hai đại Vương tộc gần như bị diệt sạch.
Nhưng sóng gió lại khó có thể bình ổn lại. Vạn tộc thái cổ tức giận, hận không thể lật trời lên. Lại dám tiến công của Hoàng tộc thái cổ. đám người này rõ là ăn phải gan Thần linh rồi, nếu không thì sao dám làm thể?
- Vĩnh Hằng, bọn chúng tới từ một nơi gọi là chủ tinh Vĩnh Hằng, lại dám tới công phạt chúng ta. Sợ sống quá lâu à!
Vạn tộc thái cổ rít gào!
Ngày lúc này, rất nhiều Vương tộc đáng sợ nói nhất định phải dùng hết biện pháp, tấn công chủ tinh Vĩnh Hằng, giết cho nơi đó máu chảy thành sông, thây cốt thành núi.
Nếu như nói ai có thu hoạch lớn nhất thì rõ là đám Diệp Phàm chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Trận chiến này bọn họ thu được ba chiếc mẫu hạm, công cụ chiến tranh của Cổ Thánh có năm cái, còn có Tiến hóa dịch của ngũ đại Vương hầu.
Nhưng Hắc Hoàng lại rất lo lắng nói:
- Khẩn cấp lắm rồi. Con đường thành tiên một khi mở ra thì ta nghĩ tồn tại bị ước định kia sẽ xuất hiện, có thể so với Đại đế! Ngày trời sập xuống không còn xa đâu!