Già Thiên

Chương 1219: Áp Bách




Nhưng mà, sự tình càng ngày càng gay go, nửa tháng sau người của chủ tinh Vĩnh Hằng tới, gia tộc của Tuyên Mặc có cường giả tới đây muốn hỏi cho ra lẽ, đây là tổ gia gia của Tuyên Mặc.

- Giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền, là chuyện đương nhiên!

Tuyên Lâm Phong là một Bán Thánh cường đại, hắn khống chế cơ giáp Cổ Thánh đến đây, phi thường cường thế, rút kiếm lập tức xông vào chỗ Diệp Phàm bế quan, nói phải giết chết hắn.

- Tuyên huynh! Đây là ý gì, đến Phạm tộc ta giết người, cũng thái quá không kiêng nể gì như thế ư!

Lớp nhân vật người già Phạm tộc ra mặt.

- Các ngươi còn muốn ngăn cản sao? Cháu ta vì theo đuổi nha đầu Phạm Tiên của Phạm tộc các ngươi mà đến đây tu luyện, các ngươi nhưng lại để cho hắn chết, món nợ này về sau hãy tính, hiện tại ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!

Tuyên Lâm Phong xông vào.

Một vị Bán Thánh cường đại khống chế cơ giáp cấp Cổ Thánh, rút kiếm muốn chém đầu Diệp Phàm, đây là một chuyện thực đáng sợ, làm cho Phạm tộc đều rất đau đầu.

Diệp Phàm ánh mắt lãnh liệt, nhìn người từ xa xa lấy kiếm chỉ vào hắn, trong nháy mắt trong lòng hắn bốn bề sóng dậy, hiện tại phiền toái cũng thật không ít, không gây chuyện mà sự tình lại cứ tìm tới cửa.

"Nếu ta có thể đột phá, sẽ tàn sát toàn bộ bọn chúng!"

Hắn bức thiết mong muốn trở nên mạnh, thật sự không muốn ẩn nhẫn thêm chút nào tại địa phương này, không chỉ có bản thân vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đánh chết tươi, còn không ngừng bị người bức bách, trong lòng hắn sớm đã chán ghét và cực kỳ thống hận.

- Được! Hôm nay ta trước không ra tay, để ta xem Phạm tộc các ngươi có thể bảo hộ hắn được bao lâu, ta không đi đâu, cứ thường kỳ chờ ở nơi này, chờ hắn đi ra, chém đầu hắn!

Tuyên Lâm Phong âm trầm nói.

Buổi chiều ngày hôm đó, lập tức Diệp Phàm được an bài vào một địa phương an toàn. Thế nhưng vẫn có cường giả âm thầm trong bóng tối ra tay, công phá mấy đạo phòng ngự, muốn đến đánh chết hắn.

Tới hiện tại, ngay cả người trước đây bàn luận cùng trào phúng cũng không dám nói thêm gì nữa, rất nhiều người mẫn cảm ý thức được rằng, tên tiểu tử ngoại lai này không tầm thường, vì trêu chọc tới chiến lực cấp Cổ Thánh xuất động, như thế nào là tầm thường cho được?

Vẻn vẹn chỉ nửa tháng, đã có mấy vị Bán Thánh khống chế cơ giáp cấp Cổ Thánh trước sau tập kích, tình thế vô cùng nguy cấp, Diệp Phàm bị buộc tới một tuyệt lộ, hoặc là lập tức rời đi, hoặc là đột phá, bằng không nếu cứ tiếp tục ở lại, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề lớn tới tính mạng.

Đáng được ăn mừng chính là, Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba đúng thời điểm này tinh luyện thành công, rốt cục ra lò!

- Kim huyết bất diệt của hắn thuộc về ta, nhất định phải lấy được!

Tào Thanh nói.

- Lão nô an bài tốt rồi, lần này nhất định phải tuyệt sát hắn, ở trong quá trình hắn đột phá đoạt bảo huyết của hắn, Phạm tộc cũng bảo vệ không được!

Lão bộc áo xám vuốt đuôi hắn nói.

- Bảo dịch giai đoạn thứ ba thành công rồi, không biết người kia sẽ có biểu hiện như thế nào, có đột phá hay không.

Phạm Tiên tự nói.

- Ta thật muốn nhìn hắn có thể bất phàm tới cỡ nào, Kim huyết bất diệt sẽ nhận được một phen tiến hóa như thế nào, có đáng sợ như trong truyền thuyết hay không đây!

Phạm Thiên nói.

Người biết nội tình đều đang chú ý, tất cả đều muốn biết kết quả cuối cùng.

Phạm Trụ tự mình đến đây mang theo trong người bỉnh ngọc ngũ sắc, bên trong có bảo dịch Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba, mỗi một giọt đều vô giá, có thể làm cho các đại đầu sỏ đỏ mắt.

Trong mắt hắn mang theo tia sáng kỳ dị nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm như là đang nhìn một viên châu báu rực rỡ nhất.

Diệp Phàm mở ra bình ngọc ngũ sắc, chỉ ngửi một chút liền biết được, loại thần dịch này khẳng định có công hiệu, có thể giúp hắn đột phá. Chỉ trong nháy mắt hắn có cảm giác như sắp mọc cánh thành tiên, cả người nhẹ nhàng, xương cốt đều chấn động.

"Nếu ta đột phá, sẽ đồng loạt tính sổ các ngươi!" Trong lòng hắn tự nói.

Mọi người đều đang chú ý, đều muốn biết sẽ có một kết quả như thế nào.

- Tên tạp chủng ngoại lai này, hắn có tài đức gì mà có thể đạt được Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba. Ngay cả ta cũng không có tư cách dùng, mà hắn lại được lựa chọn!

Đọa Lạc là một nam nhân tóc lam, ngày thường cử chỉ tao nhã, thanh tú, lúc này lại thần sắc dữ tợn, trên gương mặt trắng sáng phủ kín lệ khí, giơ cao chén rượu ném thật mạnh trên mặt đất, nước rượu đỏ tươi giống như máu văng đầy đất.

Trước đây hắn đã từng ra tay, vào đêm khuya khi Diệp Phàm đang ngộ đạo hắn khống chế chiến thuyền Thánh khí tập sát, lại bị Phạm Trụ ngăn trở, không thể thành công.

Hắn là một dòng ngoại cường đại của Phạm tộc, còn trẻ mà đã trảm đạo nhiều năm, thực lực siêu phàm, nhân vì theo đuổi Phạm Tiên mà vô cùng cừu thị đối với Diệp Phàm như vậy.

Một lão ẩu cúi đầu đứng ở một bên, nói:

- Thiếu gia hết thảy đều chậm rồi! Hiện tại Phạm Trụ đã tự mình mang theo Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba đưa cho hắn, có lẽ tên tiểu tử kia rất nhanh sẽ có đột phá, nghe nói hắn có được kim huyết bất diệt, rất đáng giá!

- Ta thật muốn tự tay đốt sạch máu màu vàng toàn thân hắn, Chết tiệt! Hắn là từ phiến tinh vực nào tới đây, nếu như bị ta biết nhất định phải san bằng viên cổ tinh đó mới được!

Đọa Lạc nôn nóng đi tới đi lui.

Đột nhiên, trên vòm trời truyền xuống một đạo dao động thần bí, một cái tinh môn thật lớn giống như tử kim luyện chế thành hiện ra, bên trong có tinh quang chớp động nối tiếp với một mảnh tinh vực không biết tên.

- Tinh môn hiện ra, đây là lão tổ Cổ Thánh của Phạm tộc đang kêu gọi mấy vị con hệ dòng chính.

Đọa Lạc giật mình ngửa đầu quan sát.

- Nói như vậy, Phạm Trụ bọn họ phải rời đi, đây... có lẽ là một cơ hội!

Trong mắt lão ẩu lóe ra tia sáng điên cuồng.

- Ý của bà là... Có thể rất phiêu lưu mạo hiểm hay không?

Đọa Lạc run giọng hỏi.

Trong hốc mắt của lão ẩu bắn ra hai luồng sáng âm u, nói:

- Đó chính là Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba, sẽ khiến cho đầu sỏ Vương hầu khắp nơi đánh nhau vỡ đầu tranh đoạt. Phạm Trụ đã rời đi, khẳng định không an tâm để hắn một mình đột phá... Cơ hội bày ra trước mắt vì cái gì không tranh thủ. Thiếu gia nếu có thể thu được, có thể sẽ nhất phi trùng thiên!

Trên thực tế quả thật như thế, hệ dòng chính của Phạm tộc, nhất là mấy vị đầu sỏ sau khi nhìn thấy tinh môn, tất cả đều lập tức phóng đi tới hướng tinh môn.

- Ngươi trước không cần nóng lòng đột phá, chờ ta trở lại hộ pháp cho ngươi, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phạm Trụ nói, rồi sau đó chau mày, như là nhớ tới điều gì, nói:

- Tiến hóa dịch đặt ở ngươi nơi này không tốt lắm, có thể sẽ dẫn tới đại họa, trước trả lại đi, đồng thời ngươi cũng tiến vào mật thất, hết thảy chờ ta trở lại tính sau.

Mấy ngày nay đều có người tập sát Diệp Phàm, trong đó không ít Bán Thánh cường đại khống chế cơ giáp Cổ Thánh siêu hạng, lần này nếu để mặc cho Diệp Phàm tự mình ở bên ngoài đột phá, hơn phân nửa sẽ có đại họa diệt thân.

- Được!

Diệp Phàm vuốt cằm, gật gật đầu.

Phạm Trụ cùng mấy đại đầu sỏ không có chậm trễ, trước tiên phóng lên vòm trời, chìm sâu vào bên trong tinh môn, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Mà Diệp Phàm lúc này cũng đi vào đất lành của Phạm tộc. Là một chỗ trọng yếu nhất, ngày thường người ngoài không thể tiếp xúc, chỉ có Phạm Tiên, Phạm Thiên mới có thể lui tới.

- Cái gì! Có phải mạo hiểm lắm hay không, hiện tại lập tức tiến công vào đất lành?

Đọa Lạc sợ ngây người, mấy đại đầu sỏ vừa rời đi, lão ẩu liền làm ra hành động khác người như vậy, khiến hắn thực khiếp sợ.

- Hắn mới vừa bước vào đất lành, còn chưa có vào tới trọng địa, là cơ hội duy nhất chặn lấy thần dịch!

Lão ẩu thâm trầm nói, đứng ở chỗ này có thể rõ ràng nhìn thấy mấy bóng người trong đất lành.

- Cái này... thật quá lớn gan!

Đọa Lạc rất không an tâm.

- Ta tự nguyện ra tay, nếu xảy ra chuyện gì, tuyệt sẽ không liên lụy tới thiếu gia!

Lão ẩu nói.

- Được! Bà hãy giết hắn cho sạch gọn, đoạt lấy Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba!

Đọa Lạc lạnh giọng nói, thần sắc rất nhanh trở nên rất lạnh lùng tàn khốc:

- Ta đi thinh gia gia xuất quan. Đến lúc đó để gia gia quét dọn dấu vết, có lẽ nên rời đi Phạm tộc, đi tìm tới vị chủ tinh Vĩnh Hằng kia nương tựa, chỉ cần có thần dịch nơi tay dù thế nào cũng được!

Hắn hoàn toàn dứt khoát bằng bất cứ giá nào, loại thần dịch này ngay cả Bán Thánh đều điên cuồng, làm cho Vương hầu cường đại nhất ở khắp nơi khom lưng, nếu có thể đoạt được vào tay hết thảy đều đáng giá.

Trong vùng đất lành rất yên tĩnh, cỏ cây linh khí xanh um tươi tốt, đi trong khu vực này sương mù bốc hơi tận trời, như là đi tới chỗ ngụ của tiên nhân.

Trong khe đá suối nước chảy rì rào, một ít thú lành thường lui tới, Tam túc kim ô xẹt qua tầng trời thấp, kéo theo ánh lửa thật dài, chim loan xòe cánh đầy màu sắc bay ngang trời.

Còn có các loại cổ dược sinh trưởng khắp nơi, hương thơm ập vào mũi, Diệp Phàm đị trong đất lành, phát hiện một ít sinh linh kỳ dị thoắt ẩn thoắt hiện, vì thế mảnh đất này càng thêm thần bí.

Đột nhiên, trong lòng hắn chợt nhảy dựng, dự cảm một loại nguy cơ mãnh liệt, như là có chuyện không hay sắp xảy ra.

Hắn không chút nghĩ ngợi, trước tiên lướt ngang ra mấy ngàn trượng xa, một luồng ô quang hiện ra ngay tại chỗ hắn vừa đứng, xuyên thủng nơi đó thành một cái hố lớn sâu mấy chục dặm, ngay cả dung nham trong lòng đất đều bị đánh xuyên qua.

Tập kích thật đáng sợ, vô thanh vô tức, có người muốn lấy tính mạng của hắn!

Ở nơi đó hiện ra một cơ giáp màu đen, cao chỉ có bảy trượng, cả vật thể dường như dùng Hắc thiết luyện chế thành, lấp lóe hào quang lạnh như băng, trong tay cơ giáp cầm một cây chủy thủ đen nhánh, nhưng đối với thường nhân mà nói cũng rất lớn, có thể dài tới mấy thước.

- Tiểu tử! Chỉ bằng ngươi cũng muốn có được bảo dịch như thế, biết điều thì giao ra đây đi!

Đây là một cơ giáp đặc biệt cấp Cổ Thánh, có người khống chế bên trong ầm hại Diệp Phàm, tương đương với Thánh nhân tập kích, vô cùng khủng bố.

- Người nào dám xông vào đất lành Phạm tộc?!

Phía trước vài lão già tức giận quát lên.

Tại trong Thiên Đường này thinh thoảng cũng có khi phát sinh chuyện đổ máu, bọn họ là kẻ cướp bóc, mỗi người rất thích chiến đấu tàn nhẫn ngoan cường, thường xuyên một lời không hợp liền quyết đấu để giải quyết tranh chấp. Nhưng cũng không ai dám ở trong này ra tay, hôm nay là phá vỡ lệ thường.

"Phốc!"

Cơ giáp màu đen quyết đoán mà tàn nhẫn, ra tay vô tình, cây chủy thủ đen nhánh kia vừa nhích động, đầu lão già vừa mới quát tháo liền bị cắt rơi xuống, máu tươi văng khắp nơi.

Đây là bản lĩnh của cấp Cổ Thánh, mặc dù các lão già là trưởng lão của Phạm tộc rất bất phàm, thực lực cường đại siêu hạng, nhưng cũng không nhìn kịp.

"Keng!"

Thanh chủy thủ màu đen cắt xé hư không, chém cho chiến giáp phòng ngự của các lão già toàn bộ vỡ nát, thân thể bọn họ đứt rời thành mảnh nhỏ, máu thịt văng tung tóe, trong nháy mắt giết chết bốn vị trưởng lão, chết không nhắm mắt.

- Địch tập kích! Người đâu!

Có người dám hành động như vậy, vị trưởng lão cầm trong tay bình ngọc ngũ sắc kêu to, cực độ khiếp sợ, lão dùng toàn lực bỏ chạy, kêu gọi cường giả ở chỗ sâu trong đất lành.

Diệp Phàm trong lòng ngưng trọng, Tiến hóa dịch giai đoạn thứ ba quả thực quá quý báu, trên đời hiếm thấy. Đây khẳng định là quỷ trong nội bộ, không tiếc hết thảy liều mạng phạm hiểm, hẳn là muốn làm phản rồi rời bỏ Phạm tộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Cơ giáp màu đen cao bảy trượng kia, so với người bình thường là một quái vật to lớn, nhưng động tác nhanh nhẹn giống như một tia chớp màu đen, "Xoạt" một tiếng xé mở thân thể vị trưởng lão kia, xương cốt, tạng phủ lẫn lộn máu tươi tung tóe, trông thật tàn bạo tanh máu.