Già Thiên

Chương 1195: Kiếm sắc




Đây là cả một vùng rừng đá dày đặc trong dãy núi, cao thấp không bằng nhau, đan chéo dọc ngang. Lối vào này

Ở Bắc Vực thường không có mấy ngọn cỏ, chiếm tới chín mươi phần trăm khu vực đều như vậy nhưng dãy núi này lại xanh um. Trong rừng đá này có không ít cây cỏ.

Nhất là ở phía trước, từ cửa rừng đá vào trong là một vùng rừng nguyên thủy dày đặc, tiếng thông reo vi vút, khiến khu vực rất nhiều nham thạch lại trở thành một nơi rất đặc thù.

Liếc mắt một cái không thể nhìn hết cả khu rừng đá rộng lớn này. Dãy núi nguyên thủy xanh biếc bao bọc, cây cối um tùm trông lại không hề hợp với rừng đá chút nào.

Đây là vùng hung địa mà người thường không dám tiến vào, bị một đại Vương tộc thái cổ chiếm cứ, dù là trảm đạo giả cũng không dám tới gần, phải tránh xa xa.

Bởi vì hung danh của bọn họ rất hiển hách, là hung tộc mà chỉ cần lời nói không hợp cũng có thể chiến đấu sinh tử được ngay. Từ xưa tới nay, cũng không biết có bao nhiêu đại tộc bị diệt vong bởi vậy rồi.

Grao...

Một tiếng gầm thét truyền ra. Một sinh linh lớn giống như hổ vọt từ trong dãy núi đá ra. Nó dài tới mười trượng, nhảy vọt một cái lên tới vài dặm, thân thể mạnh mẽ, hơi thở ồ ồ khiến người sợ hãi.

Nó quay đầu lại nhìn thoáng một cái, phát hiện ra đám người Diệp Phàm, hung quang trong mắt bừng lên, nhảy vọt lên một ngọn núi đá khác, đứng trên đó nhìn xuống bọn họ.

- Thạch tộc quả đúng là không tầm thường, ngay cả một con thú nuôi giữ nhà cũng đạt tới trảm đạo cảnh, nội tình quả nhiên thâm hậu.

Diệp Phàm kinh ngạc.

Bọn họ hành động rất nhanh. Tin tức của Kỳ Sĩ Phủ mới truyền ra thì bọn họ đã tiến vào Bắc Vực, tìm kiếm mấy Đại vương tộc, chuẩn bị ra tay rồi.

Cái Cửu U đánh về Cổ tộc, rút kiếm tiến vào Bắc Vực, phát ra hào quang tuyệt thể. Diệp Phàm, lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ cũng chẳng hề sợ hãi mà đi theo.

Grao...

Con dị thú này khác với những con mãnh thú khác, ở chỗ xương trán có một khối đá bóng loáng không có huyết nhục, không có lông, thoạt nhìn trông rất bắt mắt.

Tương truyền tổ tiên của Thạch tộc là Thánh linh kết hợp với Cổ tộc sinh ra, sau đó lại có quan hệ thông gia với các tộc, trưởng thành thành một Vương tộc, các đời sau có rất nhiều người trên thân thể có bớt đá.

Vút!

Đầu dị thú này không nhìn nổi sâu cạn của ba người, trên xương trán bằng đá bắn ra một luồng thần quang. Đây là thần thuật thiên phú kế thừa từ tổ tiên của bọn họ, có thể đục xuyên lỗ núi.

- Bùng!

Diệp Phàm phất tay đánh bay dị thú, phát ra tiếng rống hung ác, lập tức kinh động tới tới Cổ tộc ở phía trong lối vào này. Một đám người vọt tới.

- Người nào dám xông vào sơn môn Thạch tộc ta?

Chủng tộc này quái dị, óc hình người, có hình động vật, trên mỗi người đều có những khối đá lớn, loáng bóng lấp lánh.

- Là ta, các ngươi vẫn nhớ mãi không quên, điều khiến Cổ Thánh giết chết Diệp Phàm.

Cái Cửu U đi ở phía sau. Lão Thánh nhân Kỳ Sĩ Phủ đi theo, thân thể thắng tắp mạnh mẽ, huyết khí dương cương, các ngươi tràn ngập sát khí không hề che dấu chút nào.

- Là ngươi...thất sự là ăn gan Thần linh rồi. Mười đại Vương tộc đều đang tìm ngươi, ngươi lại dám tự mình đưa tới cửa!

Tin tức từ Kỳ Sĩ Phủ còn chưa truyền tới đây, bọn họ cũng không biết bảy vị Cổ Thánh đã mất mạng, ánh mắt từng người đều lóe lên hàn mang.

Nơi này ngày thường ai dám tới đây giương oai, ai cũng phải đi đường vòng, được xưng là một trong mười đại hung tộc, truyền khắp thái cổ, uy danh hiển hách. Chống lại bọn chúng sẽ gặp phải tai họa diệt tộc.

- Tới vừa đúng lúc. Nghe nói ngươi từng giết Thánh, hôm nay muốn tới Thạch tộc ta lập uy sao. Vậy thì cho ngươi toại nguyện, ha ha...

Có kẻ cười lớn.

Hiện giờ khắp thiên hạ đều biết sự đáng sợ và bất phàm của Diệp Phàm. Dưới Thánh nhân chẳng ai dám trêu vào hắn, nhưng ngày nay hắn chủ động tới cửa thì đúng là muốn chịu chết rồi.

Hung danh của Thạch tộc đã rất rõ ràng, có Cổ Thánh tọa trấn, nếu không sao xứng là Vương tộc. Dù Diệp Phàm có cường đại tới mấy thì cũng không có khả năng tạo nên sóng gió gì.

- Thánh thể Nhân tộc, mạng ngươi lớn thật. Ngươi chỉ sợ không biết là một vị Cổ Thánh của tộc ta đã tới Trung Châu chặn giết ngươi. Không ngờ ngươi lại chưa đi lên Ngũ Sắc Tế Đàn, nếu không thì đã mất mạng từ lâu rồi.

Thống lĩnh thủ hộ sơn môn của Thạch tộc lắc đầu, cảm thán vận mệnh Diệp Phàm không tồi, sau đó lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc là chính ngươi đưa mình vào tử lộ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Diệp Phàm cười to rồi sau đó lạnh lùng nói:

- Tin tức của các ngươi rất lạc hậu rồi. Chẳng lẽ còn không biết hôm nay có biến đổi lớn kinh thiên xảy ra sao? Trong một ngày có bảy vị Cổ Thánh ngã xuống tại Trung Châu!

- Ăn nói lung tung. Đã chết đến nơi còn nói chuyện giật gân.

Vị thống lĩnh này lắc đầu nói.

Nhưng từ phương xa lúc này truyền tới tiếng thét dài. Một con thạch điêu bay xẹt qua không trung, nhanh chóng lao tới, truyền ra một luồng thần niệm kinh hoàng.

- Không tốt rồi. Cổ Thánh của tộc ta đã mất mạng tại Trung Châu. Đại địch xông vào Bắc Vực, muốn giết tới tận cửa đó!

Phụt!

Diệp Phàm vươn tay điểm ra một luồng kim quang, khiến con thạch điêu này nổ tung. Đá và huyết nhục rơi xuống, thần niệm ngừng hẳn.

- Đi, bẩm báo Tổ Vương. Thánh thể Nhân tộc tới đây chịu chết rồi.

Vị thống lĩnh này biến sắc. Tuy là một vị Bán Thánh nhưng hắn cũng không dám quyết đấu với Diệp Phàm.

Hiện nay người trong thiên hạ đều biết ngoại trừ Hoàng Hư Đạo, Long nữ Vạn Long Sào và một số ít con của Cổ Hoàng ra thì dưới Thánh nhân không ai có thể đấu với Diệp Phàm.

- Không cần thiết phải thông báo đâu. Chúng ta tự đi vào.

Diệp Phàm nói, rống to một tiếng, huyết khí hoàng kim tỏa ra đầy trời, hóa thành một luồng sáng phóng về phía trước.

Phốc! PhốcL.

Hắn đại khai sát giới bên ngoài sơn môn của Thạch tộc, một quyền đánh cho một cường giả Thạch tộc tan thây, không ai có năng lực ngăn cản hắn cho dù một bước.

- Loạn thế đến thật rồi sao? Một trảm đạo giả nho nhỏ lại dám đến quấy rầy Thạch tộc ta. Con kiến mà muốn cắn chết voi sao?

Một giọng nói uy nghiêm truyền tới.

Thánh quang mông lung hiện ra giữa không trung, từ từ rơi xuống, bao phủ người vừa tới. Hắn giống như một vị thần siêu thoát hồng trần vậy.

Thánh nhân Thạch tộc xuất hiện, giơ tay chộp tới Diệp Phàm, nói:

- Ngươi chi là một con kiến may mắn, nếu không có thì đệ đệ ta đã nghiền nát ngươi ở Trung Châu rồi.

- Thật à? Thạch tộc các ngươi thật là có uy phong lớn quá, đến Kỳ Sĩ Phủ ta giết ngươi, còn muốn cướp đoạt Ngũ sắc Tế Đàn do Đại đế cổ lưu lại. Hôm nay phải cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng.

Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ giơ tay chặn đứng.

- Cổ Thánh Nhân tộc?!

Người vừa tới hiển hóa ra chân thân. Đây là một kẻ có thân thể huyết nhục, mái tóc vàng rực, tỏa ra thiên uy, huyết khí tràn ngập trấn áp càn khôn nổ vang.

- Bẩm báo tộc chủ. Vừa rồi thạch điêu truyền tin nói bảy vị Cổ Thánh của các Đại vương tộc tới Trung Châu đã bị giết toàn bộ, không biết thật giả thế nào.

Thống lĩnh thủ hộ sơn môn nói.

- Cái gì?!

Tộc chủ Thạch tộc sợ ngây người.

- Chuyện lớn không tốt rồi. Chư thánh chết toàn bộ tại Trung Châu rồi!

Từ phương xa có tiếng kêu to hoảng sợ truyền tới. Có người đang bay tới nơi này.

Toàn bộ Thạch tộc kinh sợ. Đây là chuyện lớn tới mức nào chứ. Không thế không nói rằng tin tức của bọn họ cũng hơi lạc hậu, tới giờ phút này mới cảm thấy chuyện lớn không xong.

- Ngươi...là ai?

Tộc chủ Thạch tộc nhìn thẳng vào Cái Cửu U, càng nhìn càng kinh hãi, lông tóc dựng ngược cả lên.

- Tên ta là Cái Cửu U, là người tới nói lý lẽ với ngươi đây.

Cái Cửu U tiến lên.

- Nhân tộc...Cái Cửu U?!

Tộc chủ Thạch tộc khiếp sợ, gần như run rẩy, không ngờ kẻ khiến cả Đại Thánh của Cổ tộc cũng phải lo ngại lại tìm tới tận cửa. Bên ngoài thân thể hắn hóa đá rất nhanh, trở thành một người đá, lực phòng ngự đã đạt tới mức kinh người.

- Chuyện lớn không ổn rồi. Cái Cửu U tiến vào Bắc Vực, muốn giết mười đại Vương tộc lập uy...

Từ phương xa hiện ra mấy thân ảnh muốn tới báo tin.

Cũng không phải là tin tức của bọn họ quá lạc hậu mà Diệp Phàm quá nhanh, tìm kiếm nơi ở của Cổ tộc rất mau chóng, còn hơn tốc độ truyền tin một chút.

- Chí tôn vô địch của Nhân tộc, ngươi không thể làm vậy...

Tộc chủ của Thạch tộc vừa rồi còn thần uy lẫm lẫm như thần linh, thánh quang chiếu sáng, lúc này lại đang run rẩy.

Một vị chí tôn của Nhân tộc tới đây, giơ tay cũng đủ diệt toàn tộc của bọn họ, hoàn toàn xóa sổ khỏi thế gian.

Đây là sự chênh lệch về thực lực!

Hắn tuy rằng là một vị Cổ Thánh, có thể nhìn xuống thiên hạ, có thể lôi ánh trắng trên trời xuống, có thể luyện hóa tinh tú Vực ngoại, gần như không chỗ nào không thể đi, coi chúng sinh như con kiến!

Nhưng đối mặt với lão nhân ốm yếu này, hắn vẫn không có chút chiến ý, bị dọa cho sợ vỡ mật, thân thể run rẩy.

Không phải hắn quá kém cỏi mà thần uy của Cái Cửu U tỏa ra từng luồng từng đợt tập trung về phía hắn, khiến tộc chủ Thạch tộc khiếp sợ từ tận linh hồn.

- Không! Đừng...

Hắn kêu to một tiếng, thân thể hóa đá ở trong vùng uy áp của Cái Cửu U bị nứt nẻ ra rất nhanh, sau đó ầm một tiếng liền nổ tung, máu tươi bắn ra như mưa.

Khắp nơi hoàn toàn im ắng. Mọi người của Thạch tộc khiếp sợ tới cực điểm, tất cả đều nơm nớp trong lòng.

Đây là tộc chủ của bọn họ, trên có thể lên tới chín tầng trời, dưới có thể tiến vào địa phủ, hoành hành trên đời năm ngàn năm, rất nổi danh trong các Tổ Vương, đối với chúng sinh mà nói chính là một tồn tại tối cao vô địch.

Nhưng lúc này Cái Cửu U chưa ra tay, chỉ dùng uy áp đã khiến cho tộc chủ Thạch tộc nổi tiếng về phòng ngự bị đánh nát, thân thể chẳng còn.

Diệp Phàm, lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ cũng đều rung động. Cảnh giới này khiến Cổ Thánh cũng chỉ có thể nhìn lên từ xa xa. Đây là một vị chí tôn sánh vai được với những người kiệt xuất trong lịch sử.

Cái Cửu U đi về phía trước, vẫn chưa ra tay. Tất cả cường giả của Thạch tộc đều rút lui, sau đó nằm phục xuống đất, giống như đối mặt với Chân Thần vậy.

Từ xa xa trong không gian truyền tới một dao động mỏng manh. Có Cổ Thánh mở vực môn ra, muốn vượt qua hư không bỏ chạy.

Ầm ầm.

Cái Cửu U đánh ra một chưởng. Vị Cổ Thánh kia kêu lên thảm thiết, hóa thành máu tươi rồi thành tro bụi, hình thần câu diệt.

Thạch tộc sợ hãi. Bản tộc tổng cộng có ba gã Cổ Thánh, đến giờ đều bị hủy diệt toàn bộ. Đây là tại họa đẩy bọn họ tới mức diệt tộc đến nơi rồi!

- Lão hủ nếu đã ra tay thì thánh giả nào khi nhục Nhân tộc ta cũng đừng hòng sống nữa.

Lời nói già nua không có bất cứ cảm xúc nào, rất bình thản nhưng lại khiến bốn phương đều yên tĩnh.

Mọi người Thạch tộc đều run rẩy, tất cả quỳ sát xuống mặt đất, bị một loại khí thể áp bức vô thượng, khó có thể nhúc nhích chút nào. Người này tới đủ để diệt cả trăm bộ tộc như bọn họ.

Tuy nhiên Cái Cửu U vẫn chưa ra tay với bọn họ. Lần này chủ yếu hắn nhằm vào Cổ Thánh, không lạm sát người vô tội.

- Tìm được một báu vật rồi!

Lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ giống như một con cáo già, vui tới lông mi giãn ra. Trong tay hắn là mấy tấm đá rách nát, mỗi tấm đều lớn cỡ bàn tay, phong cách cổ xưa thần bí, có hoa văn đại đạo trên đó.

- Mảnh vỡ Thần Y của Thánh linh saọ?!

Cái Cửu U kinh ngạc, vuốt cằm gật đầu.

Diệp Phàm chấn kinh. Thứ này đúng là thứ rất tốt! Thánh linh là tồn tại vô thượng dám khiêu chiến với cả Đại đế cổ. Thạch tộc là hậu duệ của một vị Thánh linh và Cổ tộc kết hợp, có thể có loại kỳ trân tuyệt thể này cũng có thể hiểu được. Đây là chí bảo phòng ngự.

Cái Cửu U không hành động gì nhưng lão Phủ chủ Kỳ Sĩ Phủ và Diệp Phàm lập tức cướp đoạt bốn phía, tìm kiếm chiến lợi phẩm, lấy được rất nhiều tài liệu quý báu.

- Đi thôi. Đi tới trạm tiếp theo.

Cái Cửu U lên tiếng, thân thể già nua không hùng vĩ như thắt lưng lại thẳng tắp, cất bước về phía trước, tiến vào vực môn.

Tám ngàn năm trước hắn cái thế vô song, oai hùng vĩ ngạn. Ngày này thân thể không còn trẻ nữa, huyết khí đều khô héo, ngay cả mắt cũng đục ngầu, hoàn toàn già rồi. Trong lòng Diệp Phàm run lên, cảm thấy đúng là anh hùng tuổi xể chiều.

Một lúc lâu sau, chư thánh của Thanh Quỷ tộc bị diệt sạch!

Hai canh giờ sau, Cổ Thánh của Tử Điện tộc hoàn toàn bị đánh gục!

Ba canh giờ sau, Tổ Vương của Thần Luân tộc phải đền tội, không ai trốn thoát!

Đông Hoang rung động, Cổ tộc khiếp sợ. Khắp thiên hạ sôi trào. Chí tôn của Nhân tộc ra tay, rút kiếm với Cổ tộc, ánh sáng tuyệt thể chiếu khắp đại địa!