Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 2




Hoạ sĩ có thói quen ngủ nude.

Chẳng qua đang ghi hình nên cậu không thể như thế, nhưng nếu mặc quần áo thì không ngủ được.

Vất vả lắm đến rạng sáng mới chợp mắt được một xíu, không biết ngủ bao lâu thì có người nhẹ nhàng lay cậu dậy, "Rời giường thôi Bảo Bảo."

Hoạ sĩ bỗng nhiên mở mắt ra, đại não lập tức phản ứng lại nên nhanh chóng thả lỏng bản thân: Ồ, đây là người bạn trai mà cậu mới quen hôm qua, bọn họ đang giả thành người yêu của nhau.

Hoạ sĩ dụi mắt, cậu giấu gần hết mặt vào trong chiếc chăn bông mềm mại, giọng nói còn rất yếu ớt, "Chào buổi sáng."

Tổng giám đốc cảm thấy cậu giống một bé thỏ trắng vô hại, yết hầu anh lăn lên lộn xuống, "Chào buổi sáng."

Anh vén mái tóc dài ngang vai của hoạ sĩ, rất nhẹ nhàng vì sợ cậu đau, sau đó còn cột tóc giúp cậu nữa, tiện thể còn kề bên tai nhắc nhở, "Đang ghi hình đó."

"Ừm." Hoạ sĩ không thích người khác chạm vào mái tóc vàng ngọc của mình, cậu đang do dự, không biết đợi hôm nay quay xong có nên nói cho tổng giám đốc biết chuyện này không nữa.

"Em nuôi tóc xinh quá." Tổng giám đốc nói, "Hôm qua anh mới mua mấy dây cột tóc, về sau để anh cột cho em nhé, không bao lâu sẽ thành thạo hơn thôi."

Hoạ sĩ lập tức quên hết suy nghĩ vừa rồi của bản thân, cậu sờ lên phần cổ có hơi ngứa ngáy rồi nói, được thôi.

"Anh đã nấu bữa sáng xong rồi." Tổng giám đốc nói.

Vì muốn khách quý được tự nhiên, chương trình đã lắp camera một vài chỗ và các cậu sẽ chủ động mở tắt chúng, nếu không có chuyện gì quan trọng thì nhân viên công tác sẽ không đến.

Tổng giám đốc đến phòng của cậu từ sớm rồi mở camera để giả vờ rằng tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau, sau đó nấu bữa sáng rồi mới gọi cậu rời giường. Chuyện gì cũng do anh làm nên hoạ sĩ cảm thấy mình cũng nên chủ động một chút.

Nghĩ thế nên cậu bèn ghé vào trên vai anh, "Chân em mềm quá không đi nổi, anh bế em ra ngoài nhé."

Tổng giám đốc sững sờ mất mấy giây. Trong lòng điên cuồng nổi trống: không phải hôm qua em ấy còn rất ngại ngùng à!!?

"Đùa anh thôi." Hoạ sĩ lập tức mang giày rồi chạy ra ngoài, sợ bị tổng giám đốc bế công chúa thật, thế thì ngượng quá.

Suốt bữa ăn anh đều đang ảo não, trách sao vừa rồi bản thân không chịu phản ứng nhanh hơn.

"Xin lỗi đã làm phiền! Chỗ hai người có đồ ăn không?"

Mấy cặp đôi quay chung đều ở rất gần, có thể đến thăm hỏi lẫn nhau để tăng view.

Tổng giám đốc và hoạ sĩ còn chưa kịp phản ứng thì một học sinh thể dục đã bước vào, cậu ta thấy trên bàn còn thừa bánh mì, đôi mắt lập tức toát ra ánh sáng, "Các anh ơi! Em có thể ăn phần còn dư lại không? Em và bé ngoan nhà em đều không biết nấu ăn."

Bọn họ cũng không biết đôi nào là giả, sau khi được cho phép ngồi vào bàn cơm thì cậu ta vừa ngốn cơm vừa hỏi rất nhiều. Câu hỏi cuối cùng của cậu ta chính là: "Hai người là giả phải không?"

Hoạ sĩ giật thót tim nhưng vẫn yếu ớt phản bác: "Cậu với bé ngoan nhà cậu mới là giả."

Tổng giám đốc không thèm nâng mi mắt: "Giày chơi bóng của cậu là giả."

"Hừ, hai người các anh thừa cơ bắt nạt một mình tôi." Thể dục sinh bĩu môi, cọ cơm xong thì đi, nhưng rồi lại nghĩ đến gì đó thế là quay đầu, "Bé ngoan nhà tôi có dặn rằng phải biết có qua có lại, buổi tối hai anh đến phòng bọn tôi ăn lẩu nha, không được từ chối."

Tổng giám đốc dùng ánh mắt tiễn cậu ta đi, lúc anh quay đầu lại thì thấy hoạ sĩ buông thõng mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

"Bảo Bảo không vui ư?" Tổng giám đốc hỏi.

Hoạ sĩ đã quen với xưng hô thế này, cậu cố gắng để bản thân không bày ra những phản ứng ngu ngốc.

"Bởi vì cậu ta nói hai chúng ta giả hả?" Tổng giám đốc đến gần xoa tóc cậu, còn chọt chọt đám tóc đang dựng đứng, "Đừng giận nha, cho cậu ta xem chúng ta thật đến nhường nào."

Hoạ sĩ gật đầu, dường như trong giây phút nào đó trong đầu cậu đã hiện lên ý nghĩ: nếu như là thật thì cũng không tệ lắm.

Tổng giám đốc tiếp tục cười nói an ủi, "Em trông cậu ta mới bao tuổi đâu, đoán chừng chưa được hai mươi, đừng hơn thua với con nít nhé. Ngoan."

Lần này hoạ sĩ không có trả lời, từ hôm qua cậu đã cảm thấy có hơi vi diệu và có chút không thích hợp, hiện tại rốt cuộc cậu cũng biết ở đâu không thích hợp -- cả hai người không hề có cùng suy nghĩ về việc ai đóng vai "1".

Chỉ là cậu chưa quen nên mới dễ ngượg ngùng, nhưng bản thân tự cho rằng mình không phải 0. Hôm nay là ngày thứ hai, hoạ sĩ tự nhiên hơn một chút nên cũng thả lỏng hơn nhiều, thế là cậu định nhắc nhở tổng giám đốc một chút rằng mình cũng có thể là 1 đó nha.

Cậu đưa tay nâng đầu mình, "Em không vui thì anh có dỗ không?"

"Đương nhiên phải dỗ rồi." Tổng giám đốc trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi.

Trong mắt hoạ sĩ như có móc câu, cậu vừa tỏ vẻ "Đây là do anh nói đấy nhé", vừa hất cằm về phía đùi mình, nói: "Ngồi đi."