Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 12




Hai người ngồi ngay ngắn ở hai đầu ghế sô pha.

Vừa rồi tổng giám đốc gõ cửa mạnh mẽ bảo nhiêu thì hiện tại lại cẩn thận bấy nhiêu. Hoạ sĩ chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhưng dường như cậu chẳng cảm thấy bản thân có gì không ổn cả.

Tổng giám đốc không biết mình nên nhìn vào đâu, chỉ hận không thể móc mắt ra nhét vào túi quần. Nếu anh nhìn cậu thì có vẻ hơi bất lịch sự vì hoạ sĩ chỉ bảo muốn thử với anh thôi. Còn không nhìn thì... Anh muốn nhìn cơ.

Hoạ sĩ cũng hơi xấu hổ, nhưng đấy là cảm giác ngượng ngùng khi ngồi bên cạnh người mình thích.

Dù sao cậu cũng là chủ nhà, còn tổng giám đốc là khách, cậu hẳn nên nói gì đó trước, thế là nhịn đau đẩy cốc trà sữa khoai môn của mình sang mời: "Anh dùng trà đi."

"..." Lúc nhận cốc trà sữa, hai tay tổng giám đốc đụng phải đầu ngón tay cậu, anh cảm thấy trái tim mình như bị điện giật. "Hmm, em lạnh không?"

Hoạ sĩ 'À' một tiếng, "Em không thích mặc quần áo khi ở nhà." Cậu nở nụ cười, "Cho nên lúc tham gia ghi hình mới bị bệnh, còn bắt anh ở bên cạnh chăm nữa chứ."

"Nhớ mà nhớ mà."



Ngoài miệng tổng giám đốc đáp thế nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Mình phải nghĩ cách dọn vào nhà em ấy ở.

Trước đó, hoạ sĩ thuê chung nhà với anh họ, sau đó anh ấy chuyển công tác nên giờ chỉ còn mình cậu.

Phòng hoạ sĩ chẳng có gì đặc biệt nhưng tổng giám đốc lại trợn tròn đôi mắt như mấy cậu nhóc nhìn thấy đồ chơi yêu dấu của mình. Anh vui sướng thốt lên: "Wow! Đẹp quá! Từ nhỏ anh đã muốn có một phòng ngủ như thế rồi!"

Anh khen không dứt lời, "Anh chưa từng thấy gian phòng nào hợp ý mình đến vậy! Nếu có thể ở đây một ngày thôi thì anh đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi!"

Hoạ sĩ cảm thấy, da mặt tổng giám đốc... lúc mỏng lúc dày. Kỹ thuật diễn cũng vụng về vô cùng.

Cậu vốn định lật tẩy anh bằng cách hỏi, 'Thứ anh hợp ý là gian phòng này ư', nhưng khi nhìn thấy đôi mắt rực rỡ như ánh sao kia thì lời nói lại biến thành, "Vậy anh cứ trở thành người hạnh phúc nhất đi."

-

Mặc dù tổng giám đốc rất muốn ở nhà hoạ sĩ luôn, nhưng nhà cậu xa công ty anh quá, cung đường cũng dễ tắc nghẽn nên đi lại rất khó khăn.

Vì thế anh chỉ đành đến đây vào mỗi cuối tuần để nấu cơm cho hoạ sĩ, tựa như lúc ghi hình.

Hai người sống chung như vậy được mấy tuần, dây cột tóc có hình bươm bướm của hoạ sĩ cũng giãn dần. Lúc tổng giám đốc đưa cho cậu dây mới thì hoạ sĩ mới nói cho anh biết, "Trước khi anh tặng em dây buộc tóc, em không hề thích buộc tóc."

"Nhưng giờ em thích, em thích tất cả những gì anh thích."

Đây chính là nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên của hai người.

Tổng giám đốc dặn lòng mình là phải từ từ, anh biết hoạ sĩ vẫn chưa tin anh lắm.

Trong gameshow, anh thả thính quen đường quen nẻo như kiểu người rất dễ dàng lên giường với người khác. Cho nên anh sẽ dùng thời gian để chứng minh rằng mình rất quý trọng mối tình này.

Ngày đầu tiên anh đến nhà hoạ sĩ ở, cậu cảm thấy động cơ của anh không thuần khiết lắm, hiện tại lại nghĩ: hình như thuần khiết thật đó.

-



Hôm nay là ngày đăng trailer, tổng giám đốc nói sẽ về xem cùng cậu, nhưng khi video được đăng lên anh vẫn chưa trở về.

Chương trình có cắt một số đoạn ngắn đặc sắc, trong đó có một cảnh: thì ra hôm hoạ sĩ phát sốt và ngủ, tổng giám đốc vẫn luôn nằm bên cạnh ôm lấy cậu.

Anh giống như một chú chó lớn đang luống cuống bởi vì bà xã bị bệnh, chỉ biết yên lặng cầu nguyện, yên lặng làm bạn mà thôi. Cảnh này chỉ dừng lại hai giây là chuyển sang đôi khác, nhưng hoạ sĩ lại nghĩ về nó rất lâu.

Chương trình vừa chiếu xong, hoạ sĩ vui vẻ ôm ipad đọc bình luận "Đôi này không real tao ăn c*t". Sau đó, tổng giám đốc mới gọi điện thoại đến xin lỗi, nói cho cậu biết mình còn vài vấn đề chưa xử lý xong.

"Ừm, anh cứ bận việc của mình đi," Hoạ sĩ cảm thông bảo rằng không sao hết rồi hỏi anh, "Hôm em bị bệnh ấy, có phải anh rất chán không."

Tổng giám đốc hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ chuyện anh hôn trộm má hoạ sĩ bị phát hiện rồi ư?!

"Chiếu đến đó rồi à? Nhanh vậy à."

"Không có, em chỉ chợt nghĩ đến thôi."

"Ồ..." Tổng giám đốc nói, "Có chút chán nên bản thân tự ở đó chơi chứ biết làm sao..." Sau đó anh lại hỏi hoạ sĩ, "Em có xem hết không? Ngọt không nhỉ? Có nhiều người đoán đôi mình là giả không?"

Hoạ sĩ nhếch miệng cười, "Không ổn rồi, vì an toàn thực phẩm của người dân cả nước, anh cũng đến đây xem với em đi."

Cậu đọc to một bình luận, "Tui ra lệnh cho đôi này phải làm sập giường ngay đêm nay."

Cậu tiếp tục lướt xem vài bình luận nữa thì nhìn thấy một chuyện mà nãy giờ cậu không để ý. Dòng cuối cùng ở trang credit, ngoài các nhà tài trợ được quảng cáo trong show thì còn có một hiệu sữa bột nào đó ở Châu Úc.

Họa sĩ tìm kiếm trên mạng, phát hiện hiệu sữa bột này chỉ bán ở nước ngoài, nên nếu tài trợ show trong nước thì cũng đồng nghĩa với việc cho không.

Sau đó cậu lại phát hiện, đây không phải loại sữa được sản xuất từ nông trường của ông nội anh à? Cậu còn từng uống mấy lần nữa.

Tổng giám đốc vẫn ngồi bên cạnh ngây ngô trêu đùa cậu, "Chúng ta có nên làm theo những gì mà các bạn trên mạng yêu cầu không? Đây chính là những hội viên cao quý đó."

Hoạ sĩ cười lạnh một tiếng, "Anh tới số rồi."

*

QC: Sên.

Ăn lẩu không?