*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thổi?
Đây cũng là thứ nhóm sư phụ võ sư thô kệch cao lớn ở Tạ viên dạy cho hắn sao? Vậy có phải mỗi lần bị thương thì đều cần phải có mấy sư phụ này thổi cho hắn mới được không?
Xem nàng là kẻ ngốc mà dụ dỗ đấy à?
Sự xấu hổ của Tạ Quỳnh lập tức biến mất. Suy nghĩ của chủ nhân cơ thể nóng như lửa dưới bàn tay đã lộ ra vô cùng rõ ràng hắn muốn trêu đùa nàng, muốn gần gũi với nàng, muốn trêu chọc nàng. Hắn đều giống nàng cùng nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ.
Không khi nặng nề ẩm ướt trong phòng bỗng nhiên trở nên cô đọng lại, sự mờ ám lay động quanh hai người giống như cá đang bơi. Âm thanh tiếng mưa đánh vào chuối tây đùng đùng bỗng biến mất, bỗng nhiên bên tai chỉ còn lại tiếng máu chảy dâng trào ở trong thân thể. Rất im lặng, im lặng đến mức nàng có thể nghe được tiếng tim đập xuyên thấu của thiếu niên nửa thân trần ở dưới tay đang truyền tới từng đợt run rẩy qua từng tấc da thịt mà nàng chạm vào kia.
Tai Tạ Quỳnh đỏ lên.
Thiếu niên không biết ngại ngùng nghiêng đầu chớp mắt nhìn cô, vẫn dùng cái giọng yếu ớt nhưng lại ngầm có tình ý yên lặng bên trong để nói.
"Trùng nương, còn đau..."
Mồ hôi trên cổ hắn lặng lẽ rơi xuống, trượt qua xương quai xanh mà nàng đã vuốt ve và chạm vào cẩn thận, lại lướt dọc theo những vết ướt trên cơ thể mà dù có lau như thế nào cũng không lau sạch được, hôn lên thù du mà đầu ngón tay nàng có lẽ đã vuốt ve qua, xẹt qua vùng bụng hiện rõ cơ, cuối cùng ẩn vào trong y bào màu đen trên người hắn.
Thì ra là hắn đang dụ dỗ nàng.
Tạ Quỳnh bỗng nhiên nhận ra tình cảm nóng bỏng bừng cháy trong đôi mắt của Tạ Trọng Sơn đã biến thành móc câu, câu lấy mất lý trí của nàng rồi, trong đầu chỉ còn lại những tiếng nổ ầm ầm. Trong sự mơ màng, nàng chỉ nghe được tiếng nói khẽ khàng của mình: "Gấp cái gì? Ta thổi cho ngươi là được rồi."
Nàng cúi người mở miệng, nhẹ nhàng kêu vài tiếng thay hắn, sau đó mới nhận ra mình đang làm cái gì. Không kịp ảo não, thiếu niên đã xoay người lại cầm tay cô.
"Trùng nương..."
Hắn gọi tên nhỏ của nàng lặp lại cả trăm ngàn lần, dường như đã lâu thật lâu trước đó đã bắt đầu gọi nàng như vậy.
"Vẫn không được, hay là ngài giúp ta đi... Được không?" Giúp hắn cái gì?
Tạ Quỳnh chỉ đỏ mặt ngây thở không hiểu, tùy ý để ngón tay có vết chai của Tạ Trọng Sơn vuốt phẳng lòng bàn tay nàng.
"Nếu ngài không lên tiếng thì ta sẽ cho là ngài đồng ý rồi. Ngài đã đồng ý, vậy có phải ta sẽ không cần bịt kín mắt lại nữa không?"
Tạ Trọng Sơn lại gần từng bước, ôm chặt người vào trong lòng bằng hai tay. Chính mắt nhìn thấy nàng xoay mặt đi, rũ mắt suy nghĩ, cắn môi gật đầu.
Trời đất đột nhiên đảo ngược.
Tạ Trọng Sơn kéo lấy eo Tạ Quỳnh rồi ôm nàng, lại ngã xuống trên giường có lẽ vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của hai người, trong ánh mắt giao nhau của hai đã bắt đầu có tình ý dâng lên như bản năng, từ đầu ngón tay của hắn đưa lên trên cơ thể của nàng, cởi bỏ từng bộ quần áo bị mưa làm ướt nhẹp của nàng.
Hắn đã cởi áo bào nên cởi từ sớm kia, phủ trên người nàng rồi hôn nàng. Cũng chỉ là nụ hôn đơn thuần, đôi môi của thiếu niên nóng rực như tình dục trong mắt hắn lưu lại trên môi Tạ Quỳnh, ngậm lấy rồi nếm thử một cách cẩn thận.
Khác với những nụ hôn lần trước, nụ hôn này không có sự đề phòng từ đầu, chỉ có sự khao khát một thiếu niên đang đắm chìm trong tình yêu nồng nàn. Đầu lưỡi quấn lấy nhau không chịu tách ra, chỉ còn lại lạc thú khi chia sẻ trò chơi tục tĩu khi ma sát với nhau.
Vì thế nên Tạ Trọng Sơn cũng không cần dùng hai tay giữ lại hai má Tạ Quỳnh nữa, chỉ dừng lại trên quần áo bị lột ra, xé mở quần lót làm lộ ra cơ thể trần trụi.
"Nhẹ một chút "
Tạ Quỳnh né tránh trong tiếng thở dốc ồ ồ của Tạ Trọng Sơn.
Hắn rất nóng vội, nắm bộ ngực của nàng mà bắt đầu nắn bóp, hắn đã quên mình còn chưa giải quyết số sữa căng tràn trong lớp thịt mềm kia thay cho nàng, vừa bóp một cái đã làm nàng bị đau.
"Trùng Nương."
Tạ Trọng Sơn yêu thương gọi tên nàng, lại không dám dùng lực, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy thịt mềm bắt đầu xoa bóp.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, là cây chuối tây dường như run rẩy không biết bao nhiêu lần trong mưa, cành cây tối màu không vươn ra được, chỉ có thể vô lực thừa nhận sự phá hoại của mưa to. Một con chim chiền chiện vô danh đậu dưới mái hiên trú mưa, nghiêng đầu chải vuốt những sợi lông đuôi bị dính ướt của mình, lại lặng lẽ ngóng nhìn ra khoảng không màn mưa xanh thẫm như thủy bích.
Mưa thuận gió hòa.