Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 37: Không chiều chuộng




“Ta…”

Tạ Trọng Sơn nhìn rất nghe lời, không dám đối diện với ánh mắt của Tạ Quỳnh, chỉ che chở nàng ở sau lưng, ngược lại nhíu mày nói với đám người Thái Tam đã bị chen chúc thành một đám phòng bị, lạnh lùng nói:

“Ta không bán chim ưng này nữa.”

“Ngươi nói không bán là không___”

Thái Tam cười lạnh, lúc này ỷ vào bên mình nhiều người, lá gan cũng lớn hơn nhiều. Nhưng mà chữ “Bán” cuối cùng kia còn chưa nói ra thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Trọng Sơn ép trở về.

“Ta nói không bán là không bán.”

Thiếu niên cao lớn cũng không cúi đầu hay xoay người, lưng hắn vẫn thẳng như cây, chắn ở trước người Tạ Quỳnh. Trực tiếp mở lồng sắt ra.

Thiếu niên cũng chỉ là thiếu niên, có thiếu niên nào chịu để mình bị người khác làm nhục ở trước mặt người trong lòng của mình, để lộ sự chật vật ra cho cô ấy nhìn thấy chứ?

Xích Phúc ưng mắt xanh trong lồng nghiêng đầu qua, vỗ cánh chui ra khỏi lồng. Chờ nó bay vút lên cao, rồi bay ra khỏi tiểu viện rách nát này. Thái Tam vừa nhìn thấy đã đổ mồ hôi, vội vàng hét lên: “Bắt lấy nó! Đừng để cho nó chạy!”

Hắn ta đã vỗ ngực cam đoan với phủ Thái Thú, nói chắc chắn hôm nay có thể mang Xích Phúc ưng về.

Con ưng nhỏ kia rất có linh tính, mở cánh ra nhưng không bay cao, chỉ dừng lại ở trên một nhánh cây hòe trong viện, làm cho đám người Thái Tam vội đi tìm công cụ bắt nó.

“Chúng ta đi.”

Tạ Trọng Sơn cũng không muốn dây dưa với đám người Thái Tam này, chỉ lau tay trên quần áo của mình rồi mới cầm lấy cổ tay Tạ Quỳnh.

Tạ Quỳnh để mặc cho Tạ Trọng Sơn nắm lấy, chỉ ráng đè nén sự đau xót trong mắt. Đợi đến khi ra khỏi viện được một đoạn rồi mới bỏ tay hắn ra, chạy đi mà không quan tâm gì.

“Trùng nương!”

Bằng sức của đôi chân nàng thì làm sao có thể chạy lại Tạ Trọng Sơn được? Còn chưa chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì thiếu niên đã bắt kịp nàng.

“Ngươi đừng đi theo ta, bây giờ thật sự muốn nói chuyện với ta sao?”

Lúc trước nàng hỏi, hắn không đáp, thế nào cũng phải đợi nàng nổi nóng rồi hắn mới chịu lo lắng hay sao?

Tạ Quỳnh cũng không nhìn hắn, chỉ từ từ bước đi chậm, để hắn kéo lấy tay áo của nàng, đi đến bên cạnh nàng vội vàng giải thích.

“Ta chỉ muốn kiếm nhiều bạc chút để dỗ ngài vui vẻ.”

Trên mặt Tạ Trọng Sơn chỉ còn lại sự lo lắng.

Kiếm nhiều bạc hơn thì có thể mua được một chút quần áo đẹp, đem một vài món ăn ngon trở về. Có bạc mới có thể dỗ Tạ Quỳnh vui vẻ, nàng vui vẻ thì mới bằng lòng gần gũi với hắn.

Tạ Trọng Sơn không phải kẻ ngốc, thậm chí còn thể nói là hắn cực kỳ thông minh. Ngày xưa phụ thân của Tạ Quỳnh đã từng dạy hắn binh pháp, giảng dạy những cách lãnh binh. Hắn học rất nhanh, sau mấy tháng có thể lên chiến trường, dùng kế đánh thắng được mấy trận, còn làm cho Tạ phụ mỉm cười nói mình có người để truyền lại rồi. Binh thuật đao pháp, tập viết chơi cờ. Chỉ cần hắn cố gắng thì có thể lĩnh hội được hết, còn hơn cả người bình thường mất nhiều năm nghiên cứu.

Nhưng mà trên tất cả mọi chuyện có liên quan đến Tạ Quỳnh thì tới giờ hắn vẫn luôn đắn đo, không làm tốt được.

“Huống chi ngài đã nói, không thích ta dùng thủ đoạn giết người phóng hỏa. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể làm gì được ta.”

Giọng nói của Tạ Trọng Sơn dần nhỏ đi, bởi vì Tạ Quỳnh đã ngẩng đầu, liếc nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.

“Đánh vào người ngươi đến nỗi thanh gỗ gãy luôn, thế mà còn nói không làm gì được? Ta nói không thích ngươi là để mặc người ta bắt nạt ngươi sao? Ngươi thật sự nghĩ bạc có thể làm cho ta vui vẻ à?”

Tạ Quỳnh càng nói càng đau lòng. Cho tới bây giờ chỉ có nàng mới có thể bắt nạt Tạ Trọng Sơn, đám du côn này là cái thá gì? Dám dùng thủ đoạn thấp kém để làm nhục hắn?

“Chuyện ngài không thích thì ta sẽ không làm nữa, ta chỉ muốn mua vài bộ quần áo đẹp cho ngài thôi.”

Tạ Trọng Sơn tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập tới một cú đánh trúng người mình kia, chỉ nhỏ nhẹ dỗ Tạ Quỳnh. Không để cho nàng phải rơi nước mắt nữa.

“Ta là cái loại được chiều chuộng thế kia à? Bây giờ không có quần áo mặc hay sao? Phải để ngươi đi ra ngoài cho người ta bắt nạt như thế?”

Tạ Quỳnh nhíu mày, ngửa đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Tạ Trọng Sơn hơi thở dài.

Không chiều chuộng?

Người trước mắt có làn da non mịn, véo một chút thì cũng đỏ đến nửa ngày. Trước kia ở Tạ viên nàng không thích ăn gì thì sẽ không ăn thứ đó, không phải là loại vải tốt nhất thì sẽ không mặc, mỗi lần ra ngoài cũng phải có mười mấy nha hoàn phó tì đi theo. Bây giờ trong những ngày gian khổ theo hắn, trên gương mặt vốn đã ít thịt của nàng lại càng gầy đi, càng nhìn thấy yếu ớt hơn.

“Nhưng gần đây ngài đã gầy đi rất nhiều, ít nhất có bạc thì ta có thể mua đồ ăn ngon hơn cho ngài…”

Hắn chỉ nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mình. Lại bị giọng nói khẽ của Tạ Quỳnh chặn đứng.

“Ý của ngươi là trước đó ta rất béo à?”