Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 35: Không phải chủ không phải tớ cũng không phải phu thê




Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, dù đã ngâm trong nước ấm hai canh giờ thì cũng không thể nào giảm bớt sự bủn rủn trên người, càng lúc càng cảm thấy không tốt.

Nhưng mà cuối cùng Tạ Quỳnh cũng không bộc phát tức giận với thiếu niên đang mặt mày hân hoan, cả đi cũng mỉm cười kia.

Dù sao việc này cũng không thể trách hết lên người hắn, rõ ràng nàng cũng có chủ động một chút…

Tạ Quỳnh biết đạo lý.

Nghĩ không ra nên trách ai, đơn giản nên cái gì cũng không muốn, cả ngày chỉ thu mình trong phòng nhìn bản đồ, tính kế xem mọi người ở Tạ gia khi nào mới có thể đến thành Liêu Châu.

Tạ Trọng Sơn vượt quá bình thường. Nếm được một chút vị thịt, cả người giống như bị hăng máu gà, cả ngày chỉ xoay quanh Tạ Quỳnh, có chuyện hay không có chuyện gì cũng tìm nàng nói mấy câu.

Tạ Quỳnh thấy rõ ràng, người này đang cố ý lấy lòng nàng, hôm qua tặng một bó hoa xuân còn đọng cả sương sớm, hôm nay lại đặt mấy bông hoa dại màu vàng tươi ở trên bàn của nàng. Liêu Châu ở gần Tây Bắc, gánh chịu bão cát của sa mạc lớn. Số hoa cỏ có thể mọc ra không thể sánh được với trăm hoa đủ màu sắc ở trong Uyển Thành được.

Tạ Quỳnh không biết hoa đẹp hay là nàng cảm thấy bộ dạng tốn công gắng sức lấy lòng nàng của Tạ Trọng Sơn vui tai vui mắt lạ thường___ bộ dạng ngốc nghếch rõ ràng như thế, còn thú vị hơn đám lang quân lạnh lùng nhạt nhẽo ở trong Uyển Thành nhiều.

Ngày qua ngày cứ như thế trôi qua hơn nửa tháng.

Tạ Trọng Sơn từng bước thử thách giới hạn của Tạ Quỳnh, có khi Tạ Quỳnh vẫn chịu đựng cái kiểu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước của hắn.

Ban đêm khi bộ ngực bị sữa đầy làm căng đau thì nàng vẫn gọi hắn đến giường hầu hạ, đợi đến khi bị vuốt cho tiết ra. Sau khi mệt nhọc và đi ngủ, nàng vẫn giữa hắn lại trên giường một đêm, để mặc hắn vuốt ve bầu ngực đến rạng sáng.

Chỉ có những ban thưởng như đêm đó, còn lại không có gì hơn.

Hai người cứ mập mờ không rõ ràng như thế, không phải chủ không phải phó cũng không phải vợ chồng ở chung hơn nửa tháng, cho đến một buổi sáng vẫn còn tờ mờ, Tạ Quỳnh lại bị Tạ Trọng Sơn làm phiền cho tỉnh, lại nhận ra hắn không ôm nàng vào trong ngực như bình thường mà là đứng dậy mặc quần áo, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Từ khi nào hắn đã không còn chiếm tiện nghi trên người nàng nữa? Hiện giờ lại thả nàng ra mà không ôm, gió lạnh thế này mà không biết đi ra ngoài làm cái gì.

Tạ Quỳnh rất buồn bực nhưng cũng rất tò mò, cũng đứng dậy, lén đi theo sau phía sau Tạ Trọng Sơn. Biết Tạ Trọng Sơn có thân thủ tốt nên nàng cũng không dám đi quá gần, chỉ đi cách xe ở phía sau hắn, đi theo hắn đến khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn thấy hắn gõ cửa một hộ gia đình, lại mang một cái lồng sắt to từ nhà người ta ra, quay trở lại lần nữa.

Có một tấm vải phủ trên cái lồng sắt nên không biết rõ trong đó là cái gì.

Tạ Trọng Sơn chỉ cầm đi bằng một tay, lại đi thêm một đoạn đường khá xa, từ thành Nam đi đến thành Bắc, sau đó mới quẹo vào một viện.

Tạ Quỳnh đã chịu khổ liên tục mấy ngày liền, suýt chút nữa là ngất luôn. Nàng gác cái chân đã sưng đau chờ Tạ Trọng Sơn đi ra, nhưng một lúc lâu rồi vẫn không làm được, nàng lập tức tự cột quần áo rồi leo lên tường viện nhìn lên tình hình bên trong viện.

Tường viện kia thấp bé, bên ngoài tường còn có một đống củi chất đống. Tạ Quỳnh giẫm lên, không cao không lùn, vừa đủ để nàng nhìn thấy khung cảnh trong viện.

Tạ Trọng Sơn đang tranh chấp của người ta. Thiếu niên cao lớn đã xắn cao tay áo và xốc tấm khăn vải trên chiếc lồng sắt ra.

“Nhìn trúng Xích Phúc ưng, tuy là ưng nhỏ. Nuôi một hai năm là có thể săn thú giúp người, trên chiến trường cũng là vũ khí lợi hại để giết người. Hai mươi hai là quá ít. Huống chi lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, ta đưa ưng, ngươi đưa năm mươi hai.”

Tạ Trọng Sơn không biểu lộ gì bình tĩnh đứng đối diện với mấy tên du côn vây quanh hắn.

Năm mươi hai là nói ít rồi.

Hắn bận rộn vài ngày, ngày ngày đều rời thành vào núi là vì để săn bắn chim quý và đem đi đổi ngân lượng. Những con nai và hồ ly bình thường trong núi rừng bên ngoài thành Liêu Châu không thể bán với giá cao, số tiền đổi được từ chúng chỉ đủ cho hắn và Tạ Quỳnh tiêu dùng hàng ngày, lại nghe nói rằng lang quân của nhà Thái thú Liêu Châu đang muốn dùng ngàn vàng đổi một con ưng, thế nên hắn đã đã tốn rất nhiều công sức để bắt ưng vào lồng. Sau hai ngày huấn luyện, lúc này hắn mới đưa tới Thái Tam để nhận lại con chim ưng.