*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ta... Không phải ta... Ngài đừng tức giận, ta không có..."
Tạ Trọng Sơn vội vàng giải thích, giọng nói khàn khàn không hề có chút thuyết phục nào.
Tạ Quỳnh liên tục lui về phía sau, chỉ biết xấu hổ trừng mắt nhìn thiếu niên trần trụi cơ thể kia.
Tạ Trọng Sơn lo lắng đứng dậy, cũng không nhận ra côn th*t của mình vừa mới phát tiết dục vọng lại hưng phấn lần nữa chỉ vì ánh mắt của Tạ Quỳnh.
"A "
Thứ xấu xí kia còn tiết ra dịch trắng ở trên đỉnh hoàn toàn lộ ra trước mắt Tạ Quỳnh.
Nàng lập tức thét chói tai, sau đó che miệng chạy về giường mình. "Trùng nương, ngài nghe ta giải thích, ta "
Tạ Trọng Sơn vội vàng mặc đồ vào, đuổi tới bên cạnh giường.
Nhưng Tạ Quỳnh đến ổ chăn trước một bước đã hoàn toàn rụt vào trong rồi.
"Ta đang muốn ngủ. Ngươi đừng gọi ta." "Ta sai rồi! Ngài..."
Tạ Trọng Sơn càng nói thì Tạ Quỳnh lại càng trốn vào bên trong.
Nàng không nói gì, trong lòng lại đang mắng Tạ Trọng Sơn cả ngàn lần. Tên khốn dâm tặc thấp kém vô sỉ không biết xấu hổ, toàn bộ đổ hết lên người Tạ Trọng Sơn.
Ai bảo hắn để cho nàng nhìn thấy thứ xấu xí đó? Còn cầm bọc ngực của nàng nữa! Sau này nàng sẽ không bao giờ để hắn giúp nàng nữa, không bao giờ để hắn chạm vào người nàng cho dù là một chút!
Thậm chí lúc hắn đi ra khỏi nước thì thứ kia còn run lên nữa... Tạ Quỳnh từ từ nhắm chặt hai mắt, hai má vẫn còn nóng rực kinh người.
"Trùng nương, ta sẽ rửa bọc ngực, ngài... Ngài ngủ sớm chút đi." Giọng nói đầy ảo não của thiếu niên vẫn còn rất khàn.
Nhưng hắn cũng biết là mình sai, không dám làm phiền Tạ Quỳnh nữa, trực tiếp tắt đèn dầu rồi nằm lên chăn đệm đã trải sẵn dưới đất.
Buổi tối hôm đó, có người trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Có người xấu hổ tức giận cả đêm, trong mơ vẫn còn cảm thấy kì lạ ngạc nhiên, niềm vui dục ái khiến người ta mặt đỏ tim đập. "Có người" nào đó khi tỉnh lại vào hôm sau đã phát hiện sữa của mình đã chảy làm ướt cả giường, lại đổ tất cả mọi chuyện lên người tên đầu sỏ, suốt ba ngày không thèm nói chuyện với hắn.
Tạ Trọng Sơn nhịn xuống hết mọi chuyện, cũng may tới giờ hắn vẫn rất hiểu chuyện.
Tạ Quỳnh xem qua bản đồ, quyết định đi hội hợp với người của Tạ Gia bị đày đến vùng biên cương.
Hai người lập tức đi thẳng về phía bắc, cưỡi ngựa đi suốt ba ngày, lúc này đỡ hơn Tạ gia phải mang theo quân lương rắc rối như trước, đi tới thành Liêu Châu ở thì phải đi qua vùng biên cương.
Tạ Quỳnh đã từng học bắn cung cưỡi ngựa, đương nhiên việc cưỡi ngựa cũng không thành vấn đề gì. Thứ khiến nàng phiền não nhất trong ba ngày này vẫn là bộ ngực không chịu nghe lời kia.
Nhưng mà lần này nàng đã quyết tâm rồi, cho dù bản thân có tự sờ đến phát đau thì cũng tuyệt đối không để cho Tạ Trọng Sơn đến gần cơ thể nàng.
Một lần nhịn này kéo dài đến ba ngày.
Ngày đầu tiên tới thành Liêu Châu. Tạ Trọng Sơn đã tiêu hết số bạc cuối cùng trên người hai người, thuê một tiểu viện nho nhỏ ở phía nam thành.
Sở dĩ viện gọi là nhỏ bởi vì trong viện chỉ có một nhà giữa và một căn nhà phụ nối liền với nhà giữa. Trừ hai nơi đó ra thì cũng chỉ có phòng bếp thấp bé và tường viện trống trải.
Đương nhiên Tạ Quỳnh sẽ ngủ ở nhà giữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy tủi thân như cũ.
Chưa nói gì về tiểu viện rách nát. Tuy nói là có hai gian phòng, nhưng nhà giữa và nhà phụ vốn nối liền. Phòng lại chật hẹp, ban đêm nàng mà trở mình thì cũng có thể bị Tạ Trọng Sơn nghe thấy.
Đêm đầu tiên nàng không chịu nổi nên đã trốn trong ổ chăn khóc nức nở. Gần nhất là khóc vì ngực mình đã đau mà lại còn phải ở trong căn nhà rách, thứ hai là... Nàng muốn Tạ Trọng Sơn đến dỗ nàng.
Nếu hàng đêm để cho Tạ Quỳnh phải tự mình vắt sữa, vậy nàng tình nguyện để Tạ Trọng Sơn chiếm lợi.
Qủa nhiên, Tạ Quỳnh ở bên này vừa khóc, thiếu niên ngủ ở nhà phụ đã khoác áo đứng dậy, đi đến giường nàng để dỗ nàng.
"Ngươi đừng lại đây!"
Vai diễn của Tạ Quỳnh vẫn còn chưa diễn xong.
Có thể để cho Tạ Trọng Sơn chạm vào nàng, nhưng mà không thể làm theo kiểu như trước được.
Nàng đã nghĩ ra một cách rất tốt.