“Tạ Trọng Sơn, ngươi cảm thấy Tạ gia là kiểu nhà quyền quý không nói đạo lý, ỷ thế hiếp người không? Còn nữa, ta thì sao? Trước giờ ta cũng là hạng người như vậy sao?”
Tạ Quỳnh đã buồn ngủ, chỉ chui ở trong ổ chăn mở to mắt chờ Tạ Trọng Sơn đáp lời.
Nàng suy nghĩ một ngày, cũng buồn bực nguyên một ngày.
Lúc xưa khi Tạ gia còn lừng lẫy, có phải cũng khó tránh khỏi làm ra cái chuyện chẳng phân biệt đen trắng kia, ức hiếp dân chúng vô tội kia không. Mà có phải chính nàng cũng giống như tiểu lang quân bị tiêu chảy kia, mang đến tai bay vạ gió cho người khác không.
“Không phải.”
Giọng nói của Tạ Trọng Sơn ở sau bức bình phong bay qua, biết rõ là không nhìn thấy nhưng vẫn thở dài một tiếng.
“Ngài không phải người như vậy.”
Sao Tạ Quỳnh có thể là người như vậy được?
Tạ Trọng Sơn nhớ tới chuyện cũ, hắn cười nhẹ.
“Có lẽ… Có lẽ ngài không nhớ rõ, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ. Lúc chúng ta ở quê Tuần Dương cũ, khi đó ngài chỉ mới mười tuổi. Vẻ ngoài đáng yêu, tính tình hoạt bát, nhìn thấy người là chào hỏi, vui vẻ nói đùa với mọi người, chưa bao giờ vì thân phận mà xem thường người khác. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới Tạ gia Tuần Dương đều rất thích ngài.”
Tạ Trọng Sơn nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh thùng nước tắm, nhớ lại nắm đó ở trên hành lang gấp khúc của Tuần Dương, Tạ Quỳnh đã dạy hắn viết tên mình.
Hắn là được phụ thân Tạ Quỳnh nhặt được về từ trên chiến trường. Không tên không họ, không biết tuổi tác, ngay cả cái tên Tạ Trọng Sơn này cũng là do phụ thân Tạ Quỳnh thuận miệng đặt cho hắn.
Hiện giờ hắn vẫn không ngờ rằng thật ra bản thân lớn hơn Tạ Quỳnh vài tuổi thôi nhưng lại nhớ rất rõ ràng về lần đầu tiên mình nhìn thấy vẻ ngoài của nàng.
Đó là mùa đông sáu năm trước.
Hắn mới tới Tạ phủ, tính tình còn kiệt ngạo. Không muốn ở trong trường tư của Tạ gia để đọc sách nên đã bị tiên sinh phạt đứng ở hành lang gấp khúc.
Mùa đông ở Tuần Dương rất lạnh, tuyết lớn rơi đến ba ngày ba đêm, khiến cho hành lang gấp khúc bị tuyết làm tắc nghẽn.
Tạ Quỳnh mặc một chiếc áo lông cừu màu đỏ đã xuất hiện ở nơi đó vào ngay lúc đó.
Áo đỏ dính tuyết, đúng là một cảnh đẹp nhân gian.
Tay nàng đang nâng cành hoa mai, nhìn thấy hắn thì sinh ra tò mò nên tiến lại đây, không hề sợ hắn.
Tiểu cô nương chỉ cao đến ngực hắn lại nháy mắt, cười khanh khách hỏi hắn: “Ngươi tên là gì? Sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”
Đương nhiên Tạ Trọng Sơn không đáp lại.
Nàng lại hỏi: “A cha nói khi muốn nói tên người khác thì phải nói tên của mình cho người ta trước. Ta tên là Tạ Quỳnh, tên khác là Trùng Nương. Ta lấy hai cái tên đổi một cái của ngươi, ngươi nên nói đi chứ?”
Hắn vẫn không nói chuyện.
Tạ Quỳnh lại ngẩng đầu đắc ý.
“Hừ, ngươi không nói thì ta cũng biết, ngươi tên là Tạ Trọng Sơn, được a cha của ta nhặt được từ chiến trường về. Chắc hôm nay phu tử đã dạy bọn ngươi tập viết rồi. Nếu không phải do gần đây thân thể ta không tốt, chắc chắn ta sẽ học được rất nhiều chữ. Ngươi có học được cách viết tên ngươi chưa?”
Tiểu cô nương líu ríu bị người ta chiều hư, bản thân mới học vài chữ mà đã khoe khoang cho mọi người xem.
Nàng không biết sự im lặng của thiếu niên cao lớn có nghĩa là từ chối. Còn bẻ một cành hoa mai viết tên của hắn lên tuyết.
“Nếu không biết viết thì ta dạy cho ngươi. Tạ là Tạ trong Tạ Quỳnh.”
Nàng viết chữ cong cong vẹo vẹo. Sau đó lại bắt đầu đắc ý, khoe khoang học thứ của mình.
“Trọng Sơn” là vì sự hiểm trở của núi nặng, người có thể đi xuyên qua “Trọng Sơn”.
Tạ Quỳnh giống như một con thú nhỏ ngây thơ hồn nhiên, vẻ mặt đắc ý chờ hắn khen.
Tạ Trọng Sơn lại làm bộ như không thấy, vẫn thẳng lưng như cũ, nhìn tới núi xanh to lớn thấp thoáng ở phía xa xa trong cơn tuyết lớn. Trong dư quang nhìn thấy sự chờ mong và đắc ý trên gương mặt nàng dần dần biến thành tủi thân, lông mi cũng rũ xuống với nhau, lại vẫn kiên nhẫn mà an ủi hắn.
“Ngươi đừng cảm thấy ngại ngùng. Bây giờ chưa viết được chữ cũng không sao. Cũng đều có một cái mũi hai cái mắt, ngươi không thể kém hơn ta được. Chỉ có cố gắng học thì cũng có thể viết tốt được như ta thôi.”
Tạ Quỳnh còn nhỏ tuổi đã xoay quanh hắn được một lúc, thấy hắn vẫn không đáp lại gì, cuối cùng tức giận thở phì phì ném cành mai chạy đi.
Bây giờ Tạ Trọng Sơn đã lớn hơn năm tuổi nhìn ánh đèn sóng sánh trong gợn nước, khẽ hỏi nàng: “Trùng nương, ngài có nhớ ngài đã nói rằng, Tạ trong Tạ Trọng Sơn là Tạ trong Tạ Quỳnh không?”
Tạ Quỳnh ở trên giường ngoài bức bình phong đã ngủ say từ sớm, chỉ có thể đáp lại hắn bằng tiếng nỉ non nhỏ khẽ.
Tạ Trọng Sơn nghe nàng nói mớ thì mỉm cười, nói ra lời nói của bản thân đã nên nói từ từ năm năm trước.