Tạ Quỳnh bị hắn dọa cho hoảng sợ luôn rồi.
“Ngươi nói quay lại lấy đao là gia, muốn quay lại phóng hỏa mới là thật? Phụ nhân bị ngươi trói chặt kia đâu? Không phải… Ngươi đã…”
Nàng cảm thấy mình có nói gì thêm thì cũng vô nghĩa. Lúc này thiếu niên nhìn còn có chút tủi thân kia lúc giết cấm quân thì không nháy mắt cái nào, sao giờ có thể nương tay với phụ nhân kia được?
“Không có!”
Tạ Trọng Sơn vội lên tiếng giải thích.
Trên mặt hắn hiện ra sự ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt bị sự tủi thân làm cho ảm đạm hơn, hiện ra dáng vẻ của một tiểu nương tử bị bắt nạt: “Ta không có làm gì ca,r bà ta vẫn còn yên ổn ở phía dưới bàn. Trùng nương, không phải ta cố ý lừa ngài đâu… Là bọn họ bắt nạt ngài trước. Còn nữa, Nhiên Hương phường kia vốn là nơi không tốt đẹp gì cả, khiến cho ngài phải nhảy xuống từ trên cửa sổ, lại cho ngài dùng thứ dược kia nữa. Ta không đốt nó thì làm sao trút giận cho ngài được?”
Tạ Trọng Sơn dám hề với thiên địa rằng, hắn tuyệt đối không động thủ với phụ nhân kia. Nhiều nhất là hắn chỉ buộc phụ nhân kia lại thật chắc, sau đó lại thả một mồi lửa trong phòng thôi.
Tạ Quỳnh không biết là mình nên khóc hay cười.
Tạ Trọng Sơn đốt Nhiên Hương phường, thật ra cũng chỉ xả giận thay cho nàng thôi. Nhưng cách hễ động một chút là giết người phóng hỏa của hắn như thê, nàng thật sự không thể chấp nhận nổi.
Lỡ đâu nàng chọc hắn tức giận, không phải hắn cũng sẽ động thủ với nàng đó chứ?
Tạ Trọng Sơn luôn được Tạ Gia nuôi trong nhà, rốt cuộc là con chó hay vẫn là con sói, Tạ Quỳnh cũng đắn đo không nói chính xác được.
Nàng chỉ đơn giản nghiêng người đi, không nhìn hắn cũng không nói chuyện với hắn nữa.
Tạ Trọng Sơn lại sợ nhất là nàng sẽ làm như vậy. Nàng không để ý tới hắn, cũng không nhìn hắn, giống như trong mắt nàng hắn còn không quan trọng bằng bùn nhão dưới chân nữa.
“Nếu ngài không thích ta như vậy, thì ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Trùng nương…”
Ngài nhìn ta đi.
Tạ Trọng Sơn muốn nói như vậy nhưng lại rồi không dám nói.
Thiếu nữ nghiêng người ôm gối vẫn còn đang nhăn mặt.
Tạ Trọng Sơn không đành lòng nhìn nàng như thế, hắn nâng tay áo thử chạm vào tay nàng.
“Ta ăn nói vụng về, sẽ không nói nữa. Nếu không thì như vầy đi, sau này ta sẽ nghe lời ngài, ngài muốn ta làm gì thì ta làm đó, không muốn ta làm thì tới nhìn ta cũng không nhìn.”
Hắn nói rất khẩn thiết nhưng Tạ Quỳnh lại không nghe vào.
“Ta nói rồi, ngươi đừng chạm vào ta.”
Tạ Quỳnh đưa tay lùi về trong tay áo, không cho Tạ Trọng Sơn một cơ hội được chạm vào nàng.
Trước khi Tạ Gia gặp chuyện không may, nàng là một trong những quý nữ được các đệ tử thế gia yêu thích nhất trong Uyển Thành này, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu thiếu gia đến trước mặt nàng a du nịnh hót. Nếu người nào cũng giống như Tạ Trọng Sơn, nói vài câu dễ nghe xong đã muốn động chân động tay với nàng, như thế thì chẳng phải đã sớm bị rối loạn rồi hay sao?
Tạ Trọng Sơn chuốc lấy mất mặt, lại nhớ đến sắp ra khỏi thành, sinh thị phi nhiều không tốt, chỉ đành im lặng lùi về trong góc.
Hắn không muốn như thế, nhưng hắn biết nàng muốn như thế nhất.
Xe ngựa ngày càng gần cửa thành, bên ngoại xe rất ồn ào náo nhiệt. Tiếng người càng lúc càng nhiều, trái tim Tạ Quỳnh càng nhấc lên cao hơn.
Nàng chưa bao giờ một thân một mình đi ra ngoài, cho dù là đến xung quanh Uyển Thành đi chơi du ngoạn thì cũng có một đống vú già và nha hoàn chuẩn bị hết mọi thứ cho nàng. Huống chi trong thành còn đang truy nã nàng và Tạ Trọng Sơn, muốn yên ổn đi ra khỏi thành, chỉ sợ đó là một chuyện rất khó.
Tạ Trọng Sơn đã nói nhỏ với phu xe một lúc lâu trước khi bắt đầu xuất phát, Tạ Quỳnh không đi gọi, cũng không để ý rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.
Xe ngựa đứng ở bên cạnh cửa thành để chờ thủ vệ đưa câu hỏi kiểm tra, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tạ Trọng Sơn nhận ra nàng đang căng thẳng, vội hạ giọng nói: “Ngài cứ thả lỏng đi. Ta đã sắp xếp tốt rồi. Nếu không thì ta sẽ đưa ngài xông đi ra.”
Xông đi ra? Hắn nói nghe dễ dàng ghê đấy!
Dù sao Uyển Thành cũng là một đế đô đứng đầu, phòng giữ có biết bao nhiêu nghiêm ngặt. Chỉ bằng một gia nô nho nhỏ học được mấy chiêu võ khoa tay múa chân như hắn mà cũng dám tự tin nói khoác như thế à?
Tạ Quỳnh tức đến nỗi bật cười.