Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 152




Phụ tử Chương thị đứng dưới tường thành Thượng Dương tiễn Tạ Quỳnh và Tạ Trọng Sơn ra khỏi cổng thành.

Lúc Chương thái thú bị thị vệ kêu dậy từ trên giường, còn tưởng rằng là Vương quân tiến đánh thành Thượng Dương, chờ đến lúc thị vệ bẩm báo lên hiệp ước năm năm, Chương thái thú cũng chỉ là vuốt chòm râu lộn xộn của mình, không rõ trong lòng có cảm giác gì.

Ông ta cân nhắc xương cốt của mình đang rã rời dần, vẫn quyết định không nổi cáu.

Vậy cũng được, dù sao sau này mười tám châu cũng là của Chương Ngôn Chi, hắn ta muốn lăn lộn như thế nào thì lăn lộn như thế đó.

Lúc đó ánh mặt trời dần hiện lên, mặt trời phía Đông trên núi còn chưa có đầu, cũng có ánh sáng và những áng mây trôi mờ ảo lộ ra.

Tạ Trọng Sơn ở trên núi, lại ôm Tạ Quỳnh ở trước ngực, ba mươi tử sĩ đang chờ xuất phát, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng.

Chương Ngôn Chi đứng ở phía xa nhìn thấy, khối thịt trong lồng ngực lại bắt đầu không an phận mà rung lên.

Chương thái thú nâng tay lên cho đứa con một vả, tướng quân giáp đỏ trợn mắt nhìn hắn ta, rồi lại bị lão cha hắn trừng lại. Chương thái thú tức giận nói: “Sáu năm rồi, cũng nên có cái đầu đi. Cứ ủ rũ như nữ tử thì còn ra thể thống gì nữa? Không có miệng hay không có tay? Không dám ra tay còn không dám lên tiếng nói à?”

Răng Chương Ngôn Chi đều như sắp cắn chặt ra, nhìn thấy nữ tử nhẹ nhàng cười rộ lên với nam tử phía sau nàng. Rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn được nữa, ngước cổ hô lên.

Giọng nói của nam tử truyền đến qua màn sương buổi sáng sớm, lạnh lẽo thấm vào người, dữ dội kiên quyết.

“Tạ Quỳnh!”

Tạ Quỳnh nghe được có người gọi tên của nàng, kinh ngạc quay đầu lại. Tạ Trọng Sơn lại nhân cơ hội sửa lại tóc mai cho nàng, nhẹ nhàng che lại lỗ tai của nàng.

“Năm ấy trong bữa tiệc hoa quỳnh ở Uyển Thành, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã vô cùng chán ghét ngươi! Cho đến hôm nay cũng vẫn như thế! Xưa nãy là vậy! Sau này cũng như vậy!”

Nàng nghe không rõ lắm, lắc lắc đầu, Tạ Trọng Sơn mới thu tay lại, nắm lấy dây cương không tay một lần nữa.

Tạ Quỳnh chỉ nhíu mày hỏi hắn ta: “Chương Ngôn Chi nói cái gì thế?”

“Không có gì, hắn ta chỉ đang mắng ta, nói chắc chắn năm năm sau sẽ xuất binh lấy mạng ta.:

Mặt Tạ Trọng Sơn không đổi sắc kéo chặt dây cương, tay phải giơ lên rồi lại hạ xuống. Vó ngựa lập tức tung tro bụi lên, mang theo hắn và Tạ Quỳnh chạy nhanh ra ngoài thành.

Ba mươi tử sĩ theo sát phía sau.

“Nhưng rõ ràng hắn đã kêu tên của ta. Tạ Trọng Sơn ngươi nói dối. Hiện tại lá gan huynh lớn lắm, lại dám dụ ta?”

Tạ Quỳnh bị nhốt lại trong áo lông cừu, chỉ để lộ ra cặp mắt, giọng nói bị gió thổi lạnh trong sương mù thổi trúng nghiền nát.

Tạ Trọng Sơn chỉ ôm chặt eo nàng, hừ một tiếng bên tai anfng.

Phía sau hai người là thành Thượng Dương dần dần đi xa, còn có Chương Ngôn Chi mặc một thân giáp đỏ nguy nga ở trên tường thành.

Nỗi hận kéo dài mấy năm của công tử Chương gia, vĩnh viễn không có ngày kết thúc.

Có một số việc không cần thừa nhận. Bởi vì khi hắn ta hiểu được là muốn muốn cái gì thì đã quá muộn.

Có vài thứ không thể nói ra, kiêu ngạo sẽ không bị bẻ nát rồi vứt sang một bên.

Hắn ta vẫn có thể làm tướng quân giáp đỏ tự phụ ương ngạnh trong thành Liêu Châu, chưa từng hưởng qua phong nguyệt nhân gian, cũng không hiểu cái gì gọi là thành toàn.

Một lòng bày kế, chính là vì để dân chúng mười tám châu cùng huy binh Đông tiến sau này.

Chương Ngôn Chi căm hận Tạ Quỳnh, cho tới bây giờ vẫn như thế.

Vương quân Tạ hầu và minh ước đình chiến năm năm với Chương gia, hai bên cứ thế ngừng chiến. Mười ba vạn quân giáp đen quay về Quỳnh Châu.

Mười vạn binh mã Thôi gia ở phía Nam, sau khi nhận được tin của Thôi Diễm thì đã dừng lại phía trước nơi hiểm yếu của sống Chương kia, sau đó nhận được lệnh của Đại Tư Mã Thôi Lãnh, lại quay về Uyển Thành.

Tạ Quỳnh và Tạ Trọng Sơn cùng quay trở về Quỳnh Châu.

Mười vạn binh mã di quân cũng không phải là việc nhỏ, cho dù còn có Chu Sách phải chịu mệt nhọc thúc giục, Tạ Trọng Sơn cũng bận việc hết nửa tháng. Hắn vừa vùi đầu trong đống công văn trên bàn, vừa trông ngóng thỉnh thoảng Tạ Quỳnh có thể nhớ tới hắn, đến trong quân doanh ngoài thành Quỳnh Châu nhìn hắn vài lần.

Nhưng mãi đến khi Tạ Trọng Sơn có thể đẩy hết công việc lên trên người Chu Sách, cưỡi ngựa chạy về trong phủ tướng quân trong thành, Tạ Quỳnh cũng không có phái người đến hỏi thăm.

Nàng chỉ thỉnh thoảng gửi tới một bức thư. Trong thư là một dòng chữ ít ỏi, cũng chỉ nói về nữ nhi A Châu đang như thế nào thế nào đó, không hề nói về việc nàng có nhớ hắn.

Đương nhiên Tạ Trọng Sơn không dám tủi thân, hắn tự mình hiểu được.

Tạ Quỳnh ở trong phủ tướng quân, phải trông coi A Châu thì làm sao có thể sống thư thái được.

Nhưng mà hắn không được gặp nàng thì dường như trong lồng ngực thiếu mất cái gì đó, nằm ngủ cũng không yên ổn.