Ngoài thành Thượng Dương, trong trướng chủ soái.
Chiêu Nhan cả người mặc giáp nhung nhìn Chu Sắc cả mặt xanh tím, lại nhìn Tạ Trọng Sơn đang bày binh bố trận. Suy nghĩ một lúc vẫn là đi phá rối Chu Sách: “Nhị ca, đừng náo loạn nữa, đại cá nói như thế nào thì làm thế đó đi. Tới bây giờ quẻ của huynh cũng không tính chính xác được, tội gì nói ra quấy nhiễu tinh thần đại ca? Hay là nghe theo sự sắp xếp của đại ca đi.”
Chu Sách lấy mai rùa trong tay áo ra đập mạnh lên bàn, tiếng vang vô cùng thanh thúy, khiến cho Tạ Trọng Sơn phải nhíu mày ngẩng đầu lên.
Tạ Trọng Sơn đã không ngủ hai ngày rồi, từ lúc trâm cài tóc của Tạ Quỳnh được đưa tới đây, hắn đã bắt đầu kiểm kê thuộc cấp, sắp xếp mọi chuyện còn lại trong quân sau khi rời đi.
“Cả đời này của ta, chỉ một quẻ này là chuẩn.”
Chu Sách xắn tay áo đứng dậy, trên khuôn mặt xanh tím không có vẻ đùa cợt, hắn ta ngẩng đầu đón ánh mắt ủ dột của Tạ Trọng Sơn: “Ta tính ra là có khí chất của cây tử vi trong mạng sống của huynh, chỉ cần vượt qua kiếp nạn trước mắt, thiên hạ sẽ là vật trong tay huynh. Hiện tại binh mã của Thôi gia đã tới phía Nam, huynh lại chậm chạp không chịu phát binh tấn công thành. Biết rõ hai nhà Thôi Chương liên thủ là vì muốn mạng của huynh. Kế hoach phòng thủ được đưa đến trong tay chúng ta dễ dàng như vậy, huynh thật sự sẽ theo ý bọn chúng, đi vào trong thành chịu chết sao?”
Chu Sách khó chịu, vết bầm xanh trên mặt cũng nhói đau.
Tạ Trọng Sơn lại cúi đầu nhìn bản đồ phòng thủ thành được đánh dấu sức mạnh binh lực chi tiết của thành Thượng Dương.
“Chu Sách, khi kết bái chúng ta đã thề với trời. Ký kết làm huynh đệ, đồng tâm hiệp lực, luôn giúp đỡ nhau; nếu có suy nghĩ vong ân phụ nghĩa nào thì phải chịu hình phạt của trời, bị ngũ mã phanh thây, chịu nỗi khổ trọn đời không được vào vòng luân hồi. Huynh muốn nghe ta cũng được, không muốn nghe ta cũng không sao, không có huynh ta có thể phái người ngồi lên ghế chủ trướng, cũng có thể giao số quân giáp đen còn lại cho Chiêu Nhan.”
Hắn dừng một chút, có lẽ là nhớ tới nữ nhi bên trong Hoa phủ ở Quỳnh Châu: “Có lẽ quẻ của đệ là chuẩn. Nhưng đây không phải thứ ta thật sự muốn.”
Cuộc đời này của hắn, nhờ Tạ Quỳnh mà có đủ đau khổ vui sướng, sáu năm đi tìm cũng quá đủ rồi.
Tạ Trọng Sơn nhắm mắt lại, nói với Chu Sách.
“Trong quân cũng không ai có thể thắng ta bằng vũ lực được. Ta phải tự mình đi cứu nàng, trong lòng mới có thể an ổn. Nếu đệ còn xem ta là huynh trưởng của đệ, hãy nghe lời ta nói. Nhớ kỹ đây, nếu ngày mai khi mặt trời mọc mà không thấy ta đi ra từ trong thành, đệ cứ phát binh công thành thẳng đi. Đừng cố kỵ sự sống chết của ta.”
∫yeungontinh.vn∫
Thôi gia thế mạnh không thể đỡ, viện binh sắp đến thành Thượng Dương.
Chờ mười vạn viện binh của Thôi gia đến nơi, lập tức thủ ở nơi ven sông hiểm yếu ngay, mười ba vạn quân giáp đen nhìn tường thành Thượng Dương mà thở dài.
Nếu người trong thành Thượng Dương tuân thủ hứa hẹn, giao thư hàng lui binh là có thể thả Tạ Quỳnh ra, Tạ Trọng Sơn không thể không theo.
Nhưng chỉ nhìn viện quân của Thôi thị đi tới rào rạt, lại thêm cả bản đồ phòng thủ trong quân đầy khó hiểu của thành Thượng Dương, hắn chỉ biết ý đồ của người trong thành không chỉ là thư hàng và lui binh đơn giản như vậy.
Nếu là lui binh, hắn không cứu được thê tử trở về, cũng không giữ được nữ nhi lúc này còn đang ở Quỳnh Châu.
Tạ Trọng Sơn đã nói hết những sắp xếp tiếp theo cho Chu Sách nghe, cho dù đêm nay hắn thật sự chết trong thành Thượng Dương, trong trướng quân chủ của sẽ không loạn.
Tạ Trọng Sơn quay đầu lại nhìn về phía Chiêu Nhan, nói: “Nếu ta không trở về, đệ nhớ rõ giúp ta chăm sóc A Châu. A Châu là nữ nhi ruột thịt của ta. Tính tình nàng ấy không tốt lắm, sau này phải làm phiền đệ nhiều rồi.”
Chiêu Nhan giật mình, lập tức gật đầu thật mạnh.
Từ nhỏ nàng ta đã nhìn quen với sinh ly tử biệt, nhiều lần biệt ly đều chứa nước mắt, chỉ lần này là không có.
Huynh trưởng của nàng ta muốn đi cứu thê tử của mình, hắn lại phó thác thê tử và nữ nhi của hắn cho nàng ta. Tiếng kêu loạn của còi báo bên ngoài trướng đột nhiên vang lên, là lúc trăng tròn lên cao giữa trời, Chiêu Nhan đã hoàn toàn trưởng thành người lớn trong lúc hai quân giằng co ở ngoài thành Thượng Dương.
Huynh trưởng của nàng ta còn muốn dẫn theo ba mươi tử sĩ, tự đi vào thành Thượng Dương chịu chết.
Tạ Trọng Sơn dẫn theo ba mươi tử sĩ trèo lên tường thành.
Binh phòng trong thành Thượng Dương lơi lỏng đến đáng sợ, bọn họ đi vào thẳng một đường, đi vào được trong phủ tướng quân từ con đường u ám.
Chỗ thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt nhất trong phủ tướng quân chính là hành lang trên nước. Trên hành lang cứ mười bước là có một người, mỗi người cầm kích nhìn không chớp mắt, cũng không nhìn vào hành lang trên hồ nước lấp lánh gợn sóng.
Tạ Trọng Sơn dẫn theo ba mươi tử sĩ trèo lên bờ từ trong hồ.
Trong tiểu lâu trong hồ cũng không có trận địa phục binh sẵn sàng chờ đón, chỉ có một mình Tạ Quỳnh lẳng lặng đứng đợi ở cửa sổ.
Tạ Quỳnh ở trên lầu, Tạ Trọng Sơn ở dưới lầu.
Trong bóng râm trên hành lang xanh tươi trước mặt, còn có cả Chương Ngôn Chi với sắc mặt do dự và hai gã thủ vệ.