Gia Thần - Nhị Dưỡng Hóa Thái

Chương 10: Ta không nhịn được




“Nói!”

Tạ Trọng Sơn thoáng thấy Tạ Quỳnh nhíu mày, hắn trực tiếp rút đao ra làm phụ nhân co lại thành một đống.

Lưỡi đao chói lọi với phụ nhân, bà ta kêu lên một tiếng, nắm trên mặt đất run rẩy không ngừng.

“Nô thật sự không biết mà, vị đại nhân kia che mặt, nô cũng không biết hắn là ai. Nếu trên người ngài thấy khó chịu… Chỉ cần tìm người giúp ngài là được rồi… Nô thật sự không biết giải dược của hương dược này.”

Có lẽ là vì bị dọa quá mức sợ hãi, phụ nhân không run nữa mà chỉ nói tiếp với khuôn mặt trắng bệch: “Hương dược này có hiệu quả những thuốc thúc tình và thuốc thúc sữa, sau khi dùng dược nếu không giải quyết thì sẽ càng ngày càng khó chịu, càng kéo dài càng bị tra tấn hơn. Kéo dài càng lâu, sữa càng nhiều lên, cơ thể cũng sẽ bị phá hủy. Thật ra nữ lang ngài chỉ cần tìm một tiểu lang quân, cá nước thân mật là được rồi. Nô… Ở Nhiên Hương phường này của nô có rất ít có lang quân, ngài thả nô đi ra ngoài, nô sẽ tìm một người cho ngafi1”

“Câm miệng!”

Tạ Trọng Sơn càng nghe càng thấy không ổn, giương đao chỉ thẳng vào cổ phụ nhân.

“Nô… Lang quân tha mạng!”

Phụ nhân là một kẻ nhát gan, thấy thế xong thì lập tức ngất đi.

“Trùng nương…”

Tạ Trọng Sơn cầm đao, hiếm khi để lộ vẻ không biết nên làm sao.

Hắn vừa mới nghe rõ ràng, thì ra những sự khác thường vừa rồi đều là do trên người Tạ Quỳnh không ổn, cần phải tìm một nam nhân giúp cho Tạ Quỳnh mới được….

“Ngươi cũng câm miệng, cột chắc bà ta là được rồi, ta không cần ngươi quản!”

Tạ Quỳnh nói với giọng khó chịu.

Phụ nhân nói đúng, thời gian càng lâu, trên người nàng lại càng khó chịu.

Hiện giờ trước ngực đã căng lên như thế rồi, ngay cả sờ một chút mà nàng cũng thấy ngực mình đau đớn, nếu kéo dài thêm chút nữa thì không biết sẽ bị giày vò đến mức nào nữa.

Bên ngoài màn trướng bằng sa, Tạ Trọng Sơn đã bịt miệng vào kéo phụ nhân đẫy đà về trên bàn như cũ, sau đó lại đi đến đứng phía trước giường Tạ Quỳnh lần nữa, cũng không dám nói gì thêm.

“Ngươi đứng yên ở chỗ này. Tự ta sẽ nhịn thêm một chút, nhịn một chút là được, ngươi đi… Đi rót cho ta chén trà.”

Tạ Quỳnh co rúm lại sau bức màn. Không có gió lạnh thổi qua, cơn nóng trên người và cơn ngứa trong lòng lại càng bùng phát dữ dội, sự khao khát sau khi trưởng thành thiếu nữ chưa bao giờ được trải nghiệm làm cho giọng nói của nàng trở nên khàn khàn.

“Vâng.”

Tạ Trọng Sơn thấp giọng trả lời.

Giọng nói vừa ngây thơ vừa mơ màng của thiếu nữ trở nên khàn khàn, giống như lông chim đang vuốt nhẹ trong lòng hắn từng chút một. Mùi hương nữ tử loáng thoáng bay tới chóp mũi hắn, cùng quấy nhiễu tinh thần của hắn giống như nàng.

Nhiên Hương phường bên ngoài phòng vô cùng ồn ào, có tiếng cười mắng, có tiếng đùa giỡn, tiếng mời rượu, còn có tiếng đàn sáo.

Nhưng trong phòng lại chỉ im ắng một mảnh.

Tạ Trọng Sơn bước đi thong thả đến bên bàn rót trà như đang cho tâm hồn đi chơi, rồi lại yên lặng trở lại trước giường Tạ Quỳnh.

“Trùng nương, trà đây.”

Giọng nói của hắn càng trở nên khẽ hơn.

Tạ Quỳnh nhẫn nhịn hơi khổ cực. Sự khô nóng giống như chui ra từ trong xương cốt, trong giây lát đã cắn nuốt cả người nàng.

Nàng khát, nhưng có uống trà lạnh cũng không có ích gì cả.

Cả màn trở thành cái lồng hấp bọc lấy nàng, sự mát lạnh duy nhất chỉ có khi tiếp nhận ly trà hoặc là lúc chạm vào bàn tay thiếu niên.

Nhưng mà bàn tay kia vừa mới giết nhiều người, nhưng cũng là thứ đã đưa nàng lao ra khỏi vòng vây của cấm quân.

Nhưng ánh mắt của thiếu niên cao lớn này cũng lạnh.

“Tạ Trọng Sơn…”

Tạ Quỳnh cúi đầu gọi tên của hắn. Hắn vẫn đang nhìn nàng, nàng biết rất rõ.

Cá nước thân mật, là chỉ có phu quân tương lai của nàng mới có thể làm chuyện đó. Nếu để cho người mà nàng luôn chán ghét làm thì…

“Ngươi lại đây.”

Trong lòng còn do dự chưa quyết thì Tạ Quỳnh cũng đã lên tiếng.

Không còn cách nào, trước ngực nàng đau đớn không chịu nổi.

Thiếu nữ lớn lên trong vàng ngọc, chưa từng chịu qua nỗi đau da thịt, ngày xưa chỉ bị hoa đâm vào ngón tay trong hội ngắm hoa thôi mà đã được cả vú già lẫn bọn nha hoàn vây quanh thương xót một trận.

Tóm lại Tạ Quỳnh vẫn còn có chút kiêu căng.

“Trùng nương…”

Tạ Trọng Sơn cũng khàn giọng, giống như ngoại trừ hai chữ này thì hắn sẽ không nói thêm một từ nào khác.

Hắn quỳ một gối xuống ở trước giường Tạ Quỳnh, nhìn thấy thiếu nữ đang đỏ mặt cau mày ở sau màn trướng sa.

“Chuyện buổi tối hôm nay, ngươi tuyệt đối không được nói ra một chữ nào. Nếu không thì ta nhất định sẽ cho người đến giết ngươi!”

Tạ Quỳnh rũ mắt nhìn hắn, lên giọng đe dọa.