Hôm nay Hân và Bảo đi dã ngoại trên một con đồi nhỏ ngập tràn hoa hướng dương. Đây là nơi mà Bảo gặp Hân lần đầu tiên. Bảo dựa vào một thân cây cổ thụ lớn ở giữa rừng hoa hướng dương và ngồi xuống ra hiệu Hân ngồi kế bên
- Hân biết không, đây là nơi anh gặp mối tình đầu của mình đầy - Bảo mỉm cười ngước lên nhìn bầu trời
- Mối tình đầu của anh? Lãng mạn không ? - Hân cười hỏi, nhiều người thì phải buồn khi người yêu mình nhắc lại mối tình đầu nhưng cô lại khác vì Bảo thành thật với cô nên cô rất vui
- Lãng mạn hả? Ừm.. Không đâu vì anh yêu đơn phương - " xem ra cô ấy không nhớ " Bảo nghĩ
- Cái gì? Đơn phương? Anh á ? - Hân ngạc nhiên
- Làm gì ngạc nhiên ghê thế bộ anh không được yêu đơn phương à - Bảo bĩu môi - Muốn nghe không ?
- Dù gì anh cũng kể thôi kể nốt đi - Hân cười tươi
- Thế này...
////////// 6 năm trước ////////////
Bảo 10 tuổi, đang đi lên đồi, cậu muốn một ngày thoải mái xem thế nào vì lên lớp tất cả bạn nữ đều bu quanh lấy Bảo còn bạn nam ai cũng kiêng nể Bảo, chỉ có Tùng là chơi với Bảo chân thật nhất. Cậu nằm xuống bãi cỏ xanh, ngước mặt lên nhìn những tán lá xanh, vài tia nắng nhỏ xinh tinh nghịch chiếu xuống mặt Bảo. Cậu quay sang nhìn cánh đồng hoa hướng dương. Thật đầy màu nắng, thật ấm áp, thật dễ chịu. Cậu thu mắt lại, lim dim ngủ.
Một cô gái 16 tuổi mặc một bộ váy vàng trắng xoè chân váy đang cúi xuống, lấy một cái lá chọc lên mặt Bảo. Bảo từ từ mở mắt, tỉnh dậy cậu thấy một cô gái đang nhìn cậu chăm chú " chắc tại mình đẹp quá lại hớp hồn người ta rồi " Bảo nghĩ
- Cậu bé, sao lại ngủ ở đây? Ba mẹ nhóc đâu? - cô gái hỏi
- Em đang thư giãn - Bảo trả lời. Quả thật cô gái ấy rất đẹp
- Chị nằm cùng nhóc nhé - cô mỉm cười
Bảo nhìn chăm chú, chị ấy thật đẹp, như một tia nắng bảy màu. Cô gái nằm xuống kế bên Bảo
- Nhóc tên gì? - cô gái
- Muốn hỏi tên người khác chị phải tự giới thiệu trước - Bảo nhắm mắt lại trả lời. Cậu gặp cảnh này nhiều rồi nên khá quen
- Hì hì, chị quên. Chị tên Hân, Nguyễn Lê Gia Hân, 16 tuổi, tới nhóc
- Bảo, Dương Gia Bảo, em 10 tuổi
- Chà, nhóc 10 tuổi mà khuôn mặt baby thật đấy - Hân xoay sang nhìn Bảo. Cô đưa tay vuốt má cậu - Xem này, má em thật là trắng và mịn, em chắc là con nhà giàu nhỉ
Bảo đỏ mặt trả lời
- Vâng ba em là chủ tịch công ty RxH
- Ồ, công ty đó rất nổi tiếng, ý nghĩa RxH là gì??
- Ba em tên Rayn, mẹ em tên Hoa, RxH là tên 2 người ghép lại. Họ vốn là bạn từ nhỏ và chung sức xây dựng công ty rồi thành người yêu và cưới luôn
- Chà, họ thật hạnh phúc nhỉ, thôi chị phải về, tạm biệt nhóc - Hân đứng dậy phủi váy bước đi
- Khoan, khi nào em có thể gặp chị? - Bảo gọi
- Thứ 3 cứ giờ này ra đây là thấy mặt chị đang tự kỷ nơi đây
Rồi hàng tuần Bảo tới đây để tâm sự với Hân. Một ngày
- Gia đình chị có chuyện nên từ giờ chị không thể ra đây nữa, có lẽ đây là buổi cuối cùng ta gặp nhau - Hân mỉm cười
- Không, em không muốn, đến bao giờ em mới gặp lại chị ?
- Có duyên nhất định ta sẽ gặp
- Chị cho em từ biệt chị nhé
- Là sao?
- Cúi xuống đây
Hân từ từ cúi xuống
- Chị nhắm mắt lại
Hân nhắm mắt lại, cô cảm nhận được một hơi ấm từ phía môi mình. Bảo đang hôn cô. Hân đỏ mặt che miệng lại
- Tạm biệt chị - Bảo vẫy tay chạy đi
////// hiện tại //////
- Vậy mối tình đầu của anh là ... - Hân nói
- Là em đấy - Bảo hôn nhẹ vào môi cô