Chủ nhật, Lạc Nghiên Vũ đi tới trường học của Nhạc Quân Lỗi.
Hômnay, bởi vì trường học tổ chức Hội chợ nên hấp dẫn rất nhiều người đến,Lạc Nghiên Vũ phải xuyên qua dòng người đông đúc để tìm kiếm lớp học của Nhạc Quân Lỗi.
Tìm một lát, cô rốt cuộc tìm được lớp của hắn, nhưng lại không thấy người.
"Tiểu thư, chị muốn mua cái gì?" Một đám học sinh thấy khách hàng tới cửa, nhiệt tình tiếp đón.
Lớp bọn họ bán đồ uống a! Rất thích hợp. Trời nóng bức như vậy, khó trách buôn bán tốt như vậy!
"Ách. . . . . . Xin hỏi Nhạc Quân Lỗi ở đâu?"
Cô vừa hỏi như vậy, vẻ mặt trên mặt mọi người đều thay đổi, không phải tòmò chính là mang ý muốn tìm tòi nghiên cứu một chút. Ở trường học NhạcQuân Lỗi có tiếng là lạnh lùng, đối với nữ sinh sắc mặt lại càng khôngchút thay đổi, cho nên bọn họ mới có thể đối với bộ dạng của nữ sinhxinh xắn trước mắt tràn ngập hiếu kỳ cùng nghi vấn.
Cô không cómặc đồng phục, hiển nhiên không phải học sinh của trường học bọn họ, làbạn gái của Nhạc Quân Lỗi sao? Người thân? Hay là một người khác trongsố những người thích Nhạc Quân Lỗi?
"Làm sao vậy?" Vẻ mặt của bọn họ thật kỳ quái!
"Không có gì." Một nam học sinh trả lời, "Cậu ấy ở dưới tàng cây bên kia kìa." Tay chỉ về một hướng.
Lạc Nghiên Vũ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên thấy được hắn ngồi ở dưới tàng cây.
"Cám ơn." Cô nói cảm ơn xong, liền đi qua đó tìm hắn.
Nhạc Quân Lỗi đang ngồi tựa người vào cây đại thụ lớn, trên mặt phủ lên mộtquyển sách. Bỗng nhiên, quyển sách bị lấy đi, hắn mở mắt ra, đối mặt làgương mặt tươi cười của Lạc Nghiên Vũ.
"Ở bên kia, các bạn họccủa cậu thì đang vội vội vàng vàng, còn cậu lại ngồi ở chỗ này hóng mátngủ?" Lạc Nghiên Vũ đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
"Tôi buồn ngủ. " Nhạc Quân Lỗi lười biếng nói.
"Cha cậu và dì Trầm có đến không?"
"Đã tới." Hắn nhẹ gật đầu."Là cô nói cho họ biết sao?"
"Đúng vậy! Tôi giúp cha con hai người chế tạo cơ hội bồi dưỡng tình cảm a!"
Câu trả lời của cô khiến Nhạc Quân Lỗi cảm thấy buồn cười, nụ cười nhàn nhạt ngưng trên bờ môi hắn.
"Quân Lỗi, lớp cậu đang bán đồ uống, vậy cậu mời tôi uống một cốc gì đó đi!"Thời tiết nóng bức khiến cho cô mau cảm thấy khát nước.
Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, đứng dậy giúp cô đi mua. Chỉ chốclát sau, hắn cầm hai cốc trà sữa trân châu đi tới, đưa cho cô một ly.
"Uống ngon thật nha!" Lạc Nghiên Vũ cao hứng .
Nhạc Quân Lỗi không lên tiếng, lẳng lặng uống.
"Ah? Làm sao những người lớp cậu vẫn cứ nhìn về phía chúng ta bên này?" Còn có khi nãy ở trước quầy hàng bọn họ cũng là như thế.
Nhạc Quân Lỗi liếc một cái, không có hứng thú trả lời: "Đừng để ý đến bọn họ." Bị mọi người nhìn chăm chú, hắn đã rất quen.
"Oh." Nhưng cô cảm thấy ánh mắt của những nữ sinh kia nhìn cô rất đáng sợ nha.
Cô cũng không biết được những người kia rất kinh ngạc khi thấy Nhạc QuânLỗi nói chuyện phiếm với cô, lại còn giúp cô mua đồ uống, thật là khiếnmọi người phải rớt mắt kính! Các nữ sinh nhìn theo vừa ao ước lại vừa đố kỵ.
"Quân Lỗi, chúng ta đi dạo Hội chợ một chút đi?" Đã đến đây rồi, đương nhiên là phải đi thăm quan thật tốt a!
"Không muốn đi."
"Cậu lười quá đó! Như vậy là không được." Lạc Nghiên Vũ đứng dậy kéo hắn."Đi đi! Coi như theo giúp tôi!"
Nhạc Quân Lỗi không cưỡng được cô, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng bị cô kéo đi.
Đến lúc này, lại khiến mọi người trừng lớn mắt hơn.
****************
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt Nhạc Quân Lỗi đã thuận lợi vượtqua kì thi đại học, thi đậu trường đại học đứng đầu Đài Loan, cũng thành học đệ của Lạc Nghiên Vũ và Diêu Ngọc Tiệp.
Hắn vào đại họckhông bao lâu, cũng bởi vì có dáng dấp bề ngoài đẹp trai anh tuấn mà trở thành nhân vật phong vân, nhưng đối với mọi người hắn vẫn duy trì vẻlạnh lùng, nhưng là dáng vẻ lãnh khốc của hắn ngược lại càng đưa tớinhiều sự ngưỡng mộ từ các nữ sinh hơn.
Nhạc Quân Lỗi lên đại học, Lạc Nghiên Vũ tự nhiên mà vậy không có làm công việc gia sư nữa, cô tìm một công việc khác, làm nhân viên phục vụ ở một tiệm sách. Bởi vì thế,cơ hội gặp mặt giữa cô và Nhạc Quân Lỗi cũng trở nên ít đi, phần lớn gặp mặt đều là ở trường học; mặc dù không cùng hệ, nhưng cũng cùng học mộttrường, vì thế hẹn nhau gặp mặt cũng dễ dàng.
Trưa hôm nay, bên trong sân bóng rỗ đang diễn ra trận chung kết giải đấu bóng rổ dành cho tânsinh viên nam, do hệ quản trị doanh nghiệp thi đấu với khoa pháp luật.Toàn bộ trong sân bóng rổ chật ních người xem bóng, càng làm náo nhiệthơn là đội cổ động viên, cố gắng reo hò lên những âm thanh tựa như sấmvang rung trời.
Chỉ là, cẩn thận nghe, không khó phát hiện xa xacó tiếng cổ vũ hệ quản trị doanh nghiệp cố gắng lên lớn hơn so với khoapháp luật, nguyên nhân có điều đó, là vì trong hệ quản trị doanh nghiệpcó sự góp mặt tham gia thi đấu của Nhạc Quân Lỗi. Có nhiều hơn một nửasố người tại đây đều tới là vì cổ vũ cho Nhạc Quân Lỗi cố lên, không cần phải nói, đương nhiên là phái nữ chiếm đa số, trong đó còn không thiếusinh viên hệ khác.
"Oa! Rất đông người a!"
Sau khi LạcNghiên Vũ và Diêu Ngọc Tiệp ăn cơm xong, thừa dịp có thời gian chạy tớixem một chút tình hình trận đấu của Nhạc Quân Lỗi ra sao. Lúc này, trậnđấu đã tiến hành được một nửa, tỉ số đang là 33-14, hệ quản trị doanhnghiệp dẫn trước.
Hai người bọn họ ở trong dòng người tìm đượcmột chỗ có tầm nhìn khá tốt đứng xem trận bóng, vừa lúc thấy Nhạc QuânLỗi nhảy lên ném bóng vào rổ ghi điểm, ghi thêm hai điểm nữa cho hệ quản trị doanh nghiệp, thoáng chốc tiếng hoan hô như sấm động.
"Ngọc Tiệp, không ngờ Quân Lỗi chơi bóng rổ hay như vậy!"
"Đúng a!" Tuy cô và Quân Lỗi là hai chị em họ, nhưng bởi vì lúc trước tínhcách của hắn lạnh lùng cộng thêm một khoảng thời gian ngắn đã từng xuấtngoại, cho nên bọn họ không thân thiết lắm."Mình thấy, phần lớn nữ sinhnơi này đều tới là vì Quân Lỗi."
"Mình cũng nghĩ thế." Lạc Nghiên Vũ gật đầu, nghe tiếng cổ vũ cố lên đã biết.
Trận đấu tiến hành thuận lợi, nhìn trên sân đấu liền thấy Nhạc Quân Lỗichính là người tiên phong dẫn đầu vượt trội nhất, thỉnh thoảng thấy hắnvợt lấy bóng, dẫn bóng, nhanh như cắt ném vào rổ ghi điểm; hoặc là thình lình một cái ghi điểm tới 3 lần liên tục, khiến cho người xem phải hếtsức đã ghiền. Chỉ là, khoa pháp luật cũng không phải là yếu binh, đámcầu thủ tấn công mãnh liệt, chờ đến có cơ hội sẽ ra tay, cũng tăng cường phòng thủ, không cho đối phương có thể lợi dụng cơ hội nữa.
Cảcuộc thi đấu vô cùng đặc sắc, cuối cùng bởi vì hệ quản trị doanh nghiệphơn sáu điểm nên đã thắng khoa pháp luật, giành được vô địch. Kết thúctrận đấu, thành viên của 2 hệ rất có phong độ bắt tay thăm hỏi.
"Nhạc Quân Lỗi, cậu chơi bóng rất tuyệt nha!"
"Nếu không có cậu làm thủ lĩnh, mình nghĩ chúng ta chơi bóng sẽ rất vất vả."
Đồng đội của Nhạc Quân Lỗi rối rít khen ngợi hắn. Ngược lại bản thân hắnkhông có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhàn nhạt nói: "Sẽ thắng đều là dựavào sự cố gắng của mọi người mới có được."
Lời này vừa nói ra, đám cầu thủ bèn nhìn nhau cười, vì bọn họ đã cố gắng, vì bọn họ đã vô địch.
"Nhạc Quân Lỗi, có rất nhiều nữ sinh tới cổ vũ cậu cố lên nha!" Một người trong đó trêu ghẹo nói.
"Đúng vậy" Một người khác phụ họa."Khiến chúng ta nhìn thật là vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ!"
Nhạc Quân Lỗi không để ý tới sự trêu ghẹo của bọn họ, chỉ là giống như muốnchứng minh cho lời nói của bọn họ, một đám nữ sinh ái mộ hắn chạy đếnchỗ bọn họ nghỉ ngơi nói chúc mừng bọn họ, muốn nhân cơ hội gần gũi vớihắn nhiều hơn một chút.
Đáng tiếc, họ cũng không có đạt được mụcđích, bởi vì họ nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Quân Lỗi, sẽkhông có dũng khí tiến lên nói chuyện với hắn.
"Quân Lỗi, khôngnhìn ra cậu chơi bóng rất lợi hại a! Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ có đánhlộn là nhất thôi." Lạc Nghiên Vũ cười hì hì nói, không sợ chết đi vềphía Nhạc Quân Lỗi đang dùng khăn lông lau đi mồ hôi trên mặt.
Diêu Ngọc Tiệp cười nói: "Nghiên Vũ, sao cậu nói Quân Lỗi như thế!"
"Nói một chút thôi." Cô le le lưỡi, quay qua nói với Nhạc Quân Lỗi: "Cậuchơi bóng cũng không tệ, có suy nghĩ gia nhập vào đội bóng rỗ haykhông?"
"Không có hứng thú!" Hắn không chút do dự đáp.
Mấy ngày nay luôn có người của đội bóng rỗ tới mời hắn gia nhập, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
"Tại sao?" Diêu Ngọc Tiệp không hiểu.
"Không vì sao cả, chính là không có hứng thú."
"Thật đáng tiếc! Nếu có cậu gia nhập vào, thì trường đại học của chúng ta năm nay có thể mở mày mở mặt một phen rồi." Lạc Nghiên Vũ thất vọng nói.
Nói đến lại thấy thật đáng xấu hổ, trường học của bọn họ mỗi lần tham giatranh cúp với các trường đại học khác, đều là gặp phải số mệnh làm bànđạp cho các đội khác.
"Tôi quan trọng như vậy sao?" Nhạc Quân Lỗi nhướng lên lông mày xinh đẹp.
"Cậu chơi bóng thật sự rất hay." Lạc Nghiên Vũ thật tình khen hắn.
"Tôi phải nói cám ơn sao?" Hắn khẽ nhếch khóe miệng.
"Đương nhiên là muốn rồi!" Lạc Nghiên Vũ cười không ngớt.
Ở một bên người chưa từng thấy qua Nhạc Quân Lỗi cùng nữ sinh nói chuyệnvới nhau lâu như vậy, trong lòng bọn họ đều suy đoán thân phận của cô là gì, mà có thể nói chuyện với hắn lâu như vậy, hơn nữa hắn còn cười!
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, những người đang tụ tập bắt đắc dĩ phải giải tán, cảnh tưởng tán loạn như ong vỗ tổ.
"Tôi có tiết học, đi trước." Nhạc Quân Lỗi cùng các cô chào hỏi xong, liền đi về phía lớp học.
"Quân Lỗi thay đổi rất nhiều!" Diêu Ngọc Tiệp nói ra cảm nhận.
"Hả?" Lạc Nghiên Vũ không nhìn ra hắn thay đổi chỗ nào.
"Cậu ấy trở nên thành thục hơn."
"Phải không?" Vì sao cô luôn cảm thấy bộ dáng từ trước tới giờ của hắn chínhlà một ông cụ non nhỉ? Ở trước mặt của hắn, cô đều không cảm thấy hắnthực sự nhỏ tuổi hơn cô.
"Đừng nói tới cậu ấy nữa, chúng ta đi ăn kem đi, được không?"
"Được!" Hôm nay vừa đúng ngày cô được nghỉ phép, không cần đi làm.
************
Chuông báo tan học vang lên, bình thường tất cả sinh viên đều vội vàng thudọn đồ đạc rồi vọt nhanh ra khỏi phòng học, nhưng hôm nay các bạn học nữ tựa hồ động tác có vẻ quá chậm, sau khi ra khỏi phòng học cũng vẫn chần chừ không đi. Nguyên nhân có việc đó, là bởi vì bên ngoài phòng học cómột bóng dáng anh tuấn như bất cần đời đang đứng tựa lưng vào tường chờđợi người nào đó
"Em họ, sức quyến rũ của cậu cũng thật lớn nha!" Diêu Ngọc Tiệp trêu chọc Nhạc Quân Lỗi, cũng không quên nhìn lại xungquanh, chỉ thấy một đám bạn học nữ hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhìn lén.
Tròng mắt Lạc Nghiên Vũ liền sáng ngời lóe nụ cười, "Lần trước tôi và NgọcTiệp đi xem cậu chơi bóng, nói chuyện với cậu một lúc, liền bị một đámđồng học đuổi theo hỏi có quan hệ gì với cậu." Thậm chí còn có mấy họcmuội quen biết cũng chạy tới hỏi, thật là khoa trương!
"May mắnNgọc Tiệp và cậu có quan hệ thân thích, nếu không hai chúng tôi sẽ bị họ truy sát, không khéo còn bị người ta nói chúng tôi trâu già gặm cỏnon!"
Nhạc Quân Lỗi không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng.
"Cười cái gì? Tất cả là do gương mặt này của cậu gây họa đấy!" Lạc Nghiên Vũhơi cáu. Không có việc gì sao lớn lên đẹp trai làm chi?
Diêu Ngọc Tiệp cười với bạn tốt, nói: "Nghiên Vũ, đây cũng không phải là lỗi củaQuân Lỗi." Muốn trách thì trách gien di truyền của dượng và dì quá tốtđi!
"Được rồi!" Lạc Nghiên Vũ cũng không phải là trách hắn, chẳng qua là ngôn luận thôi."Đi ăn cơm đi! Bụng của tôi đói rồi."
Ngày hôm qua, cô gọi điện thoại hẹn Nhạc Quân Lỗi cùng ăn bữa trưa, đây cũng là nguyên nhân mà Nhạc Quân Lỗi xuất hiện ở đây .
"Xin lỗi! Mình có việc phải đi trước, hai người đi ăn nhé." Diêu Ngọc Tiệp nói.
"Oh." Lạc Nghiên Vũ gật đầu.
Sau khi Diêu Ngọc Tiệp đi, Nhạc Quân Lỗi và Lạc Nghiên Vũ tới nhà ăn gần đấy của trường học dùng cơm.
"Gần đây như thế nào?" Lạc Nghiên Vũ lơ đãng hỏi.
"Không tệ." Hết sức đơn giản.
"Bác trai và dì Trầm có khỏe không?"
"Khá tốt."
Bất ngờ , Lạc Nghiên Vũ bật cười.
"Làm ơn! Đừng có tôi hỏi một câu, cậu trả lời một câu được không? Như vậy đối thoại rất không thú vị nha!"
"Vậy cô muốn tôi nói cái gì?" Nhạc Quân Lỗi nhìn cô.
"Nói chút chuyện của cậu ở trường học a! Hoặc là gần đây cậu đang làm những gì nha!" Cô cười nói.
Nhạc Quân Lỗi theo ý của cô nói: "Ở trường học nếu không phải lên lớp họcthì chính là bị một đám nữ sinh háo sắc cuốn lấy, như thế mà thôi, không có gì đáng nói."
Lạc Nghiên Vũ nghe được cười ha ha, thiếu chút nữa đem hạt cơm đang nhai trong miệng phụt ra, khiến Nhạc Quân Lỗi xem thường.
"Tôi không phải cố ý đâu!" Cô vội nói."Ai bảo cậu đem những người ái mộ cậunói thành là háo sắc! Cậu không cảm thấy cậu rất quá đáng sao?"
"Tôi nói quá đáng, sao cô còn cười đến vui vẻ như vậy?" Nhạc Quân Lỗi buồn cười hỏi.
Lập tức vẻ mặt tươi cười của Lạc Nghiên Vũ biến mất, giả nghiêm chỉnh nói:"Tôi cao hứng cười không được à?" Nhưng bên môi lại mơ hồ nhìn thấy ýcười.
Nếu như những nữ sinh kia, biết được người mà họ yêu thíchgọi mình là háo sắc, không biết trên mặt họ sẽ có vẻ mặt như thế nào? Cô thật sự rất muốn… nhìn một chút nha! Chỉ là, Quân Lỗi cũng thật tuyệt!Không thích người ta coi như thôi đi, cần gì nói bọn họ là háo sắc!
Bất chợt, một giọng nữ đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Học đệ, cậu cũng tới đây ăn cơm à?"
Nhạc Quân Lỗi không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.
Lạc Nghiên Vũ ngồi bên cạnh hắn lặng lẽ hỏi: "Cô ấy là ai vậy?" Dáng dấp không tệ, ăn mặc cũng rất xinh đẹp .
"Học tỷ, ĐH năm 3." Hắn nhẹ giọng nói ở bên tai cô.
Bọn họ không có chú ý tới tư thế nói chuyện bây giờ của bọn họ khá thân mật, khiến Dương Ngọc Lâm nhìn thấy vô cùng ghen tỵ.
"Tôi có thể ngồi cùng hai người được không?" Cô ta tươi cười rạng rỡ hỏi.
"Được!" Lạc Nghiên Vũ vui vẻ đáp lại, không nhìn thấy Nhạc Quân Lỗi nhíu mày.
Dương Ngọc Lâm vui mừng liền chọn chỗ bên cạnh Nhạc Quân Lỗi ngồi xuống, rốtcuộc có cơ hội cùng hắn nói chuyện. Trước đây có nhiều lần cô ta ỷ vàothân phận mình là học tỷ muốn nói chuyện phiếm với hắn, nhưng mỗi lầnđều nói không tới hai câu, hắn đã đi rồi.
Cô ta ngồi xuống, không khí lập tức trở nên lúng túng, Lạc Nghiên Vũ không biết phải nói cái gì với Dương Ngọc Lâm, mà Nhạc Quân Lỗi chỉ lo ăn cơm, có thể nói"Lạnh"đến cực điểm.
Lạc Nghiên Vũ đưa tay len lén kéo ống tay áo củaNhạc Quân Lỗi, muốn hắn nói đôi lời, hắn có nói cũng chỉ là một câu lạnh nhạt, hình như là nói: chuyện không liên quan đến tôi, tự mình giảiquyết!
Cô không thể làm gì khác hơn là cười cười với Dương NgọcLâm nói: "Tôi xin tự giới thiệu về mình một chút, tôi tên là Lạc NghiênVũ, hệ thương mại quốc tế năm thứ tư."
"Thì ra là học tỷ a! Em là Dương Ngọc Lâm, hệ quản trị doanh nghiệp năm thứ ba." Cô ta cười rực rỡ như hoa, chuyển sang Nhạc Quân Lỗi nói: "Học đệ, tìm thời gian khoamình tụ họp được không?" Cứ như vậy, cô ta lại có cơ hội có thể chungđụng với hắn.
Ở đại học, vì để cho sinh viên đại học năm nhất vừa mới vào học thích ứng được hoàn cảnh, bình thường sẽ an bài một tới hai vị học trưởng hay học tỷ hướng dẫn, cứ như thế tiếp tục truyền lại, các học trưởng học tỷ, cùng với học đệ học muội liền tạo thành một giađình. Mà gia đình này có lúc sẽ tìm thời gian tụ họp gặp mặt, trong lúcđó ít nhiều cũng có chút liên hệ tình cảm với nhau, mà hình thức tụ hộinày được gọi là"Gia tụ" .
"Không rảnh." Hắn lạnh lùng ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng không có.
Gặp phải sự cự tuyệt này, Dương Ngọc Lâm chỉ cười xấu hổ, không nản chínói: "Cuối kỳ thi sắp tới, có cần tôi giúp gì không. . . . . ."
Lời nói của cô ta còn chưa nói xong, liền bị Nhạc Quân Lỗi cắt ngang: "Không nhọc học tỷ hao tâm."
Liên tiếp hai lần bị khước từ, Dương Ngọc Lâm có vẻ hết sức thất vọng, hai tròng mắt buồn bã nhìn hắn.
Thấy tình huống như vậy Lạc Nghiên Vũ quả thực rất muốn bật cười, cô lại lần nữa thấy được vẻ lãnh khốc của Nhạc Quân Lỗi. Cũng không ngờ sức hấpdẫn của hắn lại lớn đến thế, ngay cả học tỷ lớn hơn hắn cũng tử trận.
"Học tỷ, chị và học đệ quen biết nhau như thế nào?" Dương Ngọc Lâm thấykhông thể trò chuyện được với Nhạc Quân Lỗi, ngược lại quay ra tìm hiểuquan hệ giữa hai người bọn họ.
Cô ta rất ghen tỵ bởi vì cô có thể thân thiết với học đệ như vậy!
"Tôi. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ muốn trả lời, lại bị Nhạc Quân Lỗi cướp điquyền phát ngôn: "Học tỷ, chuyện này dường như không liên quan đến cô."
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo ép Dương Ngọc Lâm lại không dám mở miệng. Hắn thấy Lạc Nghiên Vũ ăn được cũng không ít, không nói hai lời đứng dậy rời đi, Lạc Nghiên Vũ cũng đành phải đi theo ra ngoài.
"Quân Lỗi, dù sao người ta cũng là học tỷ của cậu, cần gì lạnh lùng với cô ấy như vậy,nói thêm mấy câu cũng có sao đâu!" Ra khỏi phòng ăn, Lạc Nghiên Vũ nhắcđi nhắc lại với hắn.
"Cô không cần phải để ý đến nhiều như vậy."
Cô trừng mắt nhìn hắn, trong miệng lầu bầu nói: "Cái gì chứ! Tôi là vìmuốn tốt cho cậu nha! Nói xong tôi lại giống như xen vào việc của ngườikhác. Ngày nào đó người khác đều bỏ mặc cậu thì xem cậu muốn tỏ vẻ thếnào!"
Tuy cô nhỏ giọng nói, nhưng nhĩ lực của Nhạc Quân Lỗi thậttốt nên nghe được rất rõ ràng, hắn nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Cô đangnói cái gì?" Hắn biết rõ còn hỏi.
"Không có, không có gì." LạcNghiên Vũ cười đến rất giả dối, "Cậu trở về trường học đi! Tôi phải đilàm việc rồi." Nói xong, cô chạy nhanh như chớp.