Những ngày kế tiếp,Lạc Nghiên Vũ vẫn cứ theo lẽ thường đến nhà dạy, nhưng lời nói trở nênít đi, người cũng trở nên lạnh lùng lạnh nhạt. Mà Nhạc Quân Lỗi cũng làmột bộ dáng vẻ lạnh lùng đọc sách của hắn, làm bài tập của hắn.
Bác Dương nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng không biết phải làm như thế nào!
Một buổi tối mấy ngày sau, rốt cuộc cái cục diện bế tắc này bị đánh vỡ.
Hết giờ học Nhạc Quân Lỗi về đến nhà, vừa mở cửa ra, hắn rõ ràng phát hiệncha, Lạc Nghiên Vũ và "Người phụ nữ kia" đều ở đây, lập tức vẻ mặt củahắn rét lạnh.
"Đây là chuyện gì xảy ra? !" Hắn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường có của mình.
"Quân Lỗi, hôm nay là sinh nhật của con, chúng ta đặc biệt tới giúp con làm sinh nhật đấy!" Nhạc Tĩnh Sinh đại biểu lên tiếng.
Trầm Vân ── người vợ tái giá của Nhạc Tĩnh Sinh, dịu dàng nói tiếp: "Đúnga! Con mau tới đây ngồi xuống, ta xuống bếp làm mấy món ăn, con tới thửmột chút xem có dễ ăn hay không!"
Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng quétqua bọn họ một cái, tiếp đó ánh mắt rơi trên người Lạc Nghiên Vũ."Cô thì sao? Không có lời gì muốn nói với tôi sao?"
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Nhàn nhạt nói một câu.
"Vậy sao? Vậy tôi phải thật tốt cám ơn các người rồi, vì đã bỏ ra tâm sứclớn như vậy làm một buổi sinh nhật dành cho tôi!" Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên một chút lãnh triệt thất vọng đau khổ cười lạnh, "Chỉ là rấtđáng tiếc, tôi, không, cần!" Vừa nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Ngay tại chỗ, nụ cười trên mặt Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân đều cứng lại, mặcdù bọn họ đã sớm đoán được sẽ có kết quả này, nhưng một khi xảy ra, bọnhọ vẫn cảm thấy khó chịu cùng đau lòng.
Lạc Nghiên Vũ nhìn thấyvẻ mặt thất vọng của hai vị trưởng bối, trong cơn giận dữ trong đầu, lập tức không chút nào suy tính cô đuổi theo, mặc kệ cô có lập trường và tư cách hay không.
"Nhạc Quân Lỗi, cậu đứng lại đó cho tôi!" Lạc Nghiên Vũ đuổi theo hắn.
Nhạc Quân Lỗi xoay người lại nhìn cô."Lại muốn dạy dỗ tôi sao?"
"Không phải dạy dỗ, là muốn nói cho cậu biết một chút sự thực!"
"Hả?" Thanh âm của hắn lạnh lẽo."Nếu là về chuyện của bọn họ, cô không cần phải nói, tôi không muốn nghe!"
"Không được! Cậu nhất định phải nghe!" Thấy hắn muốn đi, Lạc Nghiên Vũ vộivàng kéo hắn."Cậu có biết cha cậu đã sớm buộc ga-rô rồi không?" Đây làlần trước, bác trai trong lúc vô tình tiết lộ.
Nhạc Quân Lỗi sửng sốt, ngưng động tác.
"Bác ấy là vì cậu!" Cô đưa tay lên bắt lấy cổ tay hắn."Bác ấy tái giá, là vì sợ bác ấy bận rộn với sự nghiệp không cách nào chăm sóc cậu, cho nênbác ấy mới muốn vì cậu tìm một mẹ kế tới giúp bác ấy chăm sóc cho cậu!Bác ấy còn cùng dì Trầm đã nói không sinh con nữa, muốn dì Trầm đem cậutrở thành con trai ruột của mình để chăm sóc, mà di Trầm cũng đã đồngý." Cô nói một hơi làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nhạc Quân Lỗi trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng: "Tại sao? Đã như vậy, vì sao còn muốn đưatôi đến nước Mỹ xa xôi? Cũng bởi vì tôi phản đối chuyện của bọn họ ư?"Hắn bi phẫn mà cười: "Đem một đứa trẻ mới mười mấy tuổi quăng ra nướcngoài, lỗ tai nghe là ngôn ngữ xa lạ, đập vào tầm mắt là chủng ngườikhác biệt, ông ấy có biết tôi có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu cô đơn haykhông? Ông ấy không biết ở trường học tôi bị ức hiếp, nhưng không có một người nào chịu đưa tay ra giúp đỡ tôi! Cô nói, tôi có thể không hậnsao?"
Hắn tràn đầy đau thương lên án khiến nước mắt của LạcNghiên Vũ khó có thể khống chế mà chảy ra từ hốc mắt, bò đầy trên mặtcô, rốt cuộc cô hiểu rõ những oán hận trong lòng hắn! Một mặt cô đaulòng với cảnh ngộ hắn gặp phải, cũng tự trách mình chưa từng hiểu quacảm thụ của hắn, chỉ một mực chỉ trích hắn.
"Quân Lỗi!"
Đứng ở cách đó không xa Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân đều nghe được những lờinày của hắn, trong lòng hai người tràn đầy nồng đậm áy náy, nước mắt của Nhạc Tĩnh Sinh càng chảy xuống không thôi.
Ông đi tới trước mặtcon trai nói: "Là cha không tốt! Không hiểu qua cảm thụ của con, khôngnên đưa con đến một nơi đất khách quê người đầy xa lạ đấy, đã khiến chocon có bao nhiêu cô đơn!" Ông ân hận đã làm như vậy, tiếc nuối là thờigian không thể quay lại."Ban đầu, con đối với chuyện cha tái giá sinh ra phản đối thật lớn, cho nên cha mới muốn đưa con ra nước một thời gianngắn để con bình tâm lại, không ngờ lại làm cho con càng oán trách chahơn."
Nhạc Quân Lỗi biết tất cả nguyên nhân phía sau của mọichuyện, lại nhìn thấy bộ dáng cha già rơi nước mắt hối hận, trong phútchốc mọi khúc mắc trong lòng hắn được cởi bỏ, sự cứng rắn trong lòngcũng dần dần mềm hoá. . . . . . Có lẽ oán phẫn đã che đi hai mắt củahắn, làm hắn không thấy rõ được mọi chuyện.
"Quân Lỗi, con có thể tha thứ cho cha không?" Nhạc Tĩnh Sinh thành khẩn thỉnh cầu.
"Quân Lỗi, cha con đều là vì muốn tốt cho con, con cũng đừng trách ông ấy!" Trầm Vân nói giúp.
Lạc Nghiên Vũ cũng mở miệng nói: "Bác Nhạc từ đầu chí cuối cũng không làm sai, cậu không nên hận bác ấy nữa!"
Ở dưới sự chờ đợi từ ba ánh mắt, Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt nói:
"Bụng của tôi đói rồi, về nhà ăn cơm đi." Nói xong, dẫn đầu đi trở về.
Đây là ý gì? Ba người suy tư một lát, không hẹn mà cùng cười, hưng phấn đuổi theo bước chân của hắn.
Nhưng Lạc Nghiên Vũ không khỏi nói thầm ở trong lòng: thật là một cậu békhông đáng yêu! Lời nói thì cứ nói thẳng ra là tốt rồi, mỗi lần đều muốn người khác phải đoán!
Có lẽ là do thói quen sai khiến đi! Tuyrằng Nhạc Quân Lỗi đã cởi bỏ hết khúc mắc, không hề oán hận cha nữa,cũng đón nhận Trầm Vân, nhưng mà hắn cũng không chuyển đến ở cùng bọnhọ, trong lúc ở chung một chỗ với bọn họ cũng không thực thân thiết,ngược lại có vẻ hết sức lễ độ lạnh nhạt.
Chỉ là, chung sống hòabình thế này đã khiến Nhạc Tĩnh Sinh cùng Trầm Vân rất cao hứng! Bọn họtin tưởng cho Quân Lỗi thêm một chút thời gian nữa, hắn sẽ thích ứngđược, bọn họ nhất định có thể chung sống hòa hợp hơn.
"Nghiên Vũ, cậu thật sự rất lợi hại nha! Có thể làm dượng mình và Quân Lỗi quên hết ân oán trước kia." Diêu Ngọc Tiệp giơ ngón tay cái lên khen ngợi ngườingồi ở trước mặt đang ăn kem.
"Thật ra thì mình chỉ đem sự thậthắn không biết nói cho hắn biết mà thôi, cũng không có làm chuyện gì a!" Lạc Nghiên Vũ khiêm tốn cười nói."Thành thật mà nói, trước đây cácngười quá cưng chiều hắn, không nỡ nói hắn, cho nên hắn mới có thể luônluôn không thông cảm cho bác Nhạc, mà các người cũng không hiểu được ýnghĩ trong lòng Quân Lỗi." Kết luận chính là thiếu hụt khai thông.
"Có lẽ là vậy!" Diêu Ngọc Tiệp uống một ngụm nước trái cây."Dù sao kết cục bây giờ là kịch vui thì tốt rồi."
"Ừ!" Kết cục như vậy, khiến cả nhà bọn họ đều thấy vui.
"Đúng rồi, Ngọc Tiệp, tại sao tiền lương tháng này bác Nhạc trả cho nhiều hơn một vạn?" Cô không hiểu hỏi.
Nhạc Tĩnh Sinh trả tiền lương gia sư cho cô luôn luôn là trực tiếp chuyểnvào tài khoản của cô, sáng nay cô đến máy rút tiền kiểm tra thì pháthiện ra chuyện này.
"Có thể là dượng mình cảm tạ cậu, nên tăng lương cho cậu đấy." Diêu Ngọc Tiệp suy đoán nói.
"Tăng lương? Không thể nào? !"
Thật sự là như thế, cô thật đúng là chột dạ. Cô bây giờ căn bản không có dạy cho Nhạc Quân Lỗi cái gì, mỗi lần hắn đang đọc sách, cô đều là ở mộtbên rảnh rang xem tạp chí, bằng không chính là mượn máy vi tính của hắnđánh báo cáo của mình. Như vậy gia sư giống như không quá tẫn trách đi!
"Làm sao cậu ngạc nhiên như thế?" Diêu Ngọc Tiệp khó hiểu phản ứng củacô."Cậu giúp dượng mình chiếu cố Quân Lỗi nhiều như vậy, tăng lương làchuyện đương nhiên a! Cậu nên cao hứng, cậu không phải là rất cần tiềnsao?" Là đồng học hai năm, cô ít nhiều hiểu được gia cảnh của Nghiên Vũ.
"Đúng vậy! Nhưng là. . . . . ." Cô không có làm cái gì nha!
"Chớ nhưng là." Diêu Ngọc Tiệp ngắt lời cô."Cậu liền thật cao hứng nhận lấy thì tốt rồi."
Giọng điệu của Diêu Ngọc Tiệp tựa như một bộ"Chính là như vậy", làm cho Lạc Nghiên Vũ không thể nói cái gì đó nữa.
Buổi tối hôm đó, Lạc Nghiên Vũ cũng nói cho Nhạc Quân Lỗi biết, phản ứng của hắn cũng giống như Diêu Ngọc Tiệp.
"Thế nhưng như vậy tôi sẽ rất chột dạ nha!" Lạc Nghiên Vũ nhìn hắn áy náynói."Không có dạy cậu cái gì, còn cầm nhiều tiền như vậy."
"Bằng không tôi đi học, mà học làm cho thực mệt mỏi, vậy cô đấm lưng, xoa bóp giúp tôi đi?" Nhạc Quân Lỗi"Tốt bụng" đề nghị cô.
Lạc Nghiên Vũ trợn to mắt, không vui nói: "Mời cậu làm rõ ràng, tôi là tớilàm gia sư của cậu, mà không phải là người giúp việc!"
Tên đáng chết, lại dám sai cô đấm lưng, xoa bóp giúp hắn? !
"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, coi như cô là ‘ thư đồng ’ của tôi thì đượcrồi!" Nhạc Quân Lỗi buồn cười nhìn gương mặt tức giận của cô.
Thư đồng? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được! Nhưng là tốt, rất thích hợp .
"Vậy có muốn tôi giúp cậu mài mực hay không?" Khóe miệng Lạc Nghiên Vũ giương lên một nụ cười tinh quái.
Nhạc Quân Lỗi không có đáp lời, chỉ là nhàn nhạt cười, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ học tập.
Lạc Nghiên Vũ nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp của hắn thật sự rất đẹp mắt!
Hai bên mày kiếm dày lại đen, hai tròng mắt sâu thẳm giống như hồ nước, mũi rất cao và thẳng, hơn nữa môi mỏng đẹp đẽ cong lên, tổ hợp lại có thểkhiến ánh mắt của người khác không thể dời khỏi khuôn mặt tuấn tú đó;còn có phong cách lạnh lùng bên ngoài càng tăng thêm sức quyến rũ mêngười của hắn.
Tuy hắn biết trong trường học nhất định là có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ hắn, nhưng hắn không biết mình sẽ thích mẫu con gái như thế nào?
Ai nha, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì! Hắnthích mẫu con gái như thế nào, cũng không liên quan tới cô, cô làm tốtchuyện của chính mình là đủ rồi!