Giả Quý Tộc

Chương 66: Chương 66:






Tô giản gửi kịch bản đại cương và kế hoạch cho Tống Triết, Tống Triết nhìn thoáng qua, kinh phí cần đầu tư cho Tô Giản không nhiều lắm, về cơ bản thì anh cũng không cần sử dụng tới tài khoản của công ty , vẫn có thể đầu tư cho Tô Giản, sau khi ký hợp đồng, anh cũng không cần quản lý quá nhiều.
 
Anh không tìm Dương Vi, anh sợ mình xuất hiện quá nhiều, sẽ khiến Dương Vi không thoải mái.
 
Mà Tống Triết không xuất hiện thường xuyên, đương nhiên Dương Vi cũng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực cô rất sợ Tống Triết sẽ bức cô quá chặt chẽ, anh yên tĩnh như vậy, ngược lại cô lại cảm thấy nhẹ nhàng.
 
Tô Giản gửi kế hoạch cho Dương Vi, Dương Vi nhìn đại khái một chút, liền quyết định thời gian: “Chuẩn bị một chút, cuối tuần chúng ta sẽ đi?”
 
Tô Giản ngẩn người, sau đó nói: “Gấp như vậy ?”
 
“Gấp sao?” Dương Vi có chút kỳ quái, “Cậu bận chuyện gì sao?”
 
Thật ra Tô Giản không bận chuyện gì khác, cậu chỉ không nghĩ tới, vừa mới về nước Dương Vi đã dứt khoát đi đến địa phương tiếp theo như vậy. Tô Giản gật đầu, cậu quay trở về tìm mấy người bạn đại học biết làm phim, dẫn theo họ, đặt vé máy bay cùng Dương Vi, sau đó cậu gửi lịch trình cho Tống Triết.
 
Tống Triết nhận được lịch trình từ Tô Giản thì hơi sửng sốt, trên thực tế vốn dĩ cấp bậc của hạng mục này không cần trực tiếp báo cáo với anh, chỉ là do có quan hệ với Dương Vi, anh liền cố ý mở cửa sau, nhìn thấy ngày rời đi, trong lòng anh có vài phần khó chịu, nhưng anh không thể hiện trên mặt, sau khi đồng ý với báo cáo của Tô Giản, cái gì cũng không nói, trực tiếp gật đầu nói tốt. Cao Lâm đứng một bên nhìn, có chút do dự nói: “Cái kia, tiên sinh, ngài có muốn đi gặp Dương tiểu thư không?”
 
“Không cần.” Tống Triết buồn phiền nói, cúi đầu nhìn báo cáo, suy nghĩ, anh ngẩng đầu nói, “Có phải lúc trước cự tuyệt bữa tiệc của Vương tổng và Trương tổng hay không?”
 
Cao Lâm không hiểu tại sao lúc này Tống Triết lại hỏi cái này, anh ta mờ mịt gật đầu, Tống Triết cúi đầu nói: “Thêm nó vào trong lịch trình đi.”
 
Ban đầu vì nhìn thấy Dương Vi vài lần, anh giản lược bớt tất cả các hạng mục không cần thiết , anh nghĩ nếu khi nào Dương Vi tìm anh, anh có thể tùy thời mà xuất hiện, nhưng ý thức được Dương Vi không chỉ không tính toán tìm anh, ngay cả thời điểm nhắn tin cô cũng không nói cho anh, anh suy nghĩ, vẫn nên thêm chuyện này vào lịch trình.
 
Anh cũng không biết mình hờn dỗi cái gì , kỳ thật anh cũng biết mình không nên tức giận, đạo lý anh đều hiểu, nhưng khi thật sự ý thức được trong lòng người này một chút cũng không nghĩ tới mình, anh vẫn có vài phần khó chịu.
Không muốn đối mặt, nên phải dấn thân vào công việc.
 
Anh liên tục công tác đến cuối tuần, cũng không thấy Dương Vi nói với mình một lời.
 
Mà lúc này Dương Vi đã dọn xong hành lý, trước khi ra cửa, Tô Giản đi xe của cha mẹ, Tô Giản giúp đỡ Dương Vi xách hành lý ra, có chút kỳ quái nói: “Anh Triết không tới?”
 
“Anh ấy tới làm gì?” Dương Vi có chút kỳ quái, Tô Giản ngẩn người, cậu ho nhẹ một tiếng, làm bộ như cái gì cũng chưa nói, thay đổi đề tài nói, “Lần này chúng ta đi Quý Châu trước, bên kia thời tiết lạnh hơn một chút, chị chuẩn bị tốt quần áo chưa?”
 
“Tốt rồi.” Dương Vi nói thẳng, “Không đủ lại mua.”
 
Nghe được lời này, Tô Giản trả lời một tiếng, cậu và Dương Vi được cha mẹ cậu đưa đến sân bay. Dương Vi tới sân bay, trò chuyện cùng Tô Giản khi kiểm tra an ninh. Chờ tới trước khi đăng ký, cô mới gửi tin nhắn cho nhóm bạn bè quen thuộc ở Nam thành:
 
Tôi muốn đi du lịch vòng quanh Trung Quốc, mọi người không cần quá nhớ tôi ~ sinh hoạt thật tốt, có việc liên hệ.

 
Thời điểm tin nhắn này được gửi vào trong nhóm, Tống Triết đang nằm trên giường, anh vẫn luôn rà xoát di động, nội tâm giãy giụa một cách liều mạng.
 
Anh muốn đi tiễn Dương Vi, nhưng Dương Vi không nói cho anh biết việc này, anh đoán rằng Dương Vi không muốn cho anh biết.
 
Anh không dám đi quấy rầy, hơn nữa trong thâm tâm anh, vẫn có vài phần tự tôn.
 
Anh nguyện ý cúi đầu trước Dương Vi, nhưng Dương Vi không thèm để ý, chung quy anh vẫn có vài phần khổ sở, mà sau gần một tuần khổ sở, anh lại mang theo vài phần lo lắng, nghĩ lại có phải những hành động của mình đã làm cô bất mãn hay không.
 
Thấy tin nhắn cô nhắn trong nhóm, anh nhịn một lát, rốt cuộc vẫn ngồi dậy, anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Dương Vi. Dương Vi ngồi vào vị trí , thấy cuộc gọi của Tống Triết, cô do dự một lát, có chút khẩn trương ấn nghe. Tiếp theo, Tống Triết trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng: “Em đi Quý Châu phải không?”
 
Nghe được lời này, Dương Vi thở dài một hơi, cô trả lời một tiếng, quay đầu nhìn người người đang đi lại trên cầu thang ở bên ngoài , Tống Triết nói tiếp: “Nếu có đồ gì quên không mang cứ nói với anh, anh gửi cho em.”
 
“Cảm ơn,” Dương Vi nói khá khách khí, “Nếu không mang, em lại phiền toái anh.”
 
“Dương Vi,” Tống Triết nghe giọng điệu của cô, có vài phần khó chịu, anh mím môi, chậm rãi mở miệng, “Một người phụ nữ ở bên ngoài, không cần chạy loạn, chú ý an toàn. Nếu có việc gì, thì gọi điện thoại cho anh.”
 
“Em đã biết.” Dương Vi cười cong mặt mày, “Anh yên tâm, em ở bên này cũng không phải chỉ có một người, còn cả tổ chế tác nữa.”
 
“Ừ.” Tống Triết trầm mặc xuống dưới, qua thật lâu, anh mới chủ động nói: “Vậy, hẹn gặp lại.”
 
“Ừ” Dương Vi thu hồi ánh mắt, rũ mặt mày xuống, “Hẹn gặp lại.”
 
Nhưng nói xong câu đó, hai người đều không cắt đứt điện thoại. Dường như hai người đều đang chờ đợi một cái gì đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Vi nhìn mọi người bên cạnh đã ngồi xuống gần hết, biết sắp phải tắt máy, cô đột nhiên nói: “Lần này có lẽ em sẽ đi ra ngoài một thời gian dài.”
“Anh biết.”
 
“Tống Triết,” cô cười khẽ mở miệng, “Không biết thời điểm trở về, anh lại biến thành người như thế nào.”
 
Tống Triết ngẩn người, nội tâm anh tự nhiên lại có một chút kích động.
 
Nhưng trên mặt anh không thể hiện, anh ra vẻ không thèm để ý, cười nói: “Chắc hẳn sẽ càng đẹp trai hơn.”
 
“Được,” Dương Vi cười nói, “Vậy, gặp lại.”
 
“Gặp lại.”

 
Lại một lần tạm biệt, Dương Vi chủ động ngắt điện thoại , trước khi tiếp viên hàng không đi tới, cài đặt điện thoại di động sang chế độ máy bay.
 
Tô Giản quyết định địa điểm quay phim, tại một vùng nông thôn hẻo lánh ở Quý Châu, kế hoạch ban đầu của bọn họ chính là làm một chương trình trò chuyện ngoài trời tại địa phương này, trước đó, bọn họ sẽ phải làm quen với nơi này, sống nhờ tại một gia đình. Ý tưởng của Tô Giản chính là, cho Dương Vi đi đến một vài thành phố khác nhau của Trung Quốc để làm chương trình trò chuyện, sau đó tiếp xúc với người dân nơi đây, từ cách đối xử mới mẻ của người dân , cô sẽ trò chuyện để miêu tả trạng thái sinh tồn tại các giai tầng ở Trung Quốc.
 
Một thôn dân trong làng là bạn đại học Tô Giản có quen biết, tên Trần Quý. Sau khi tốt nghiệp cậu trở lại quê quán, gây quỹ xã hội, xây dựng trường tiểu học, vẫn luôn đảm nhiệm vai trò hiệu trưởng tại nơi này.
 
Dương Vi ngồi máy bay, ngồi xe lửa, lại di chuyển bằng xe buýt trong 3 giờ, cuối cùng mới nhìn thấy bạn học của Tô Giản, sau đó tất cả mọi người trong đoàn phim lên một chiếc Minibus cũ nát, chạy hơn một tiếng, mới đến thôn làng bọn họ muốn quay chụp.
 
Lúc này đã là ban đêm, đoàn người Dương Vi được Trần Quý đưa tới một cái sân, trong sân có xây một ngôi nhà trệt hai tầng, Dương Vi và một nữ trợ lý được phân cùng phòng, cả căn nhà chỉ có một phòng tắm, vì thế một đám người phải chia nhau tắm rửa. Vốn dĩ Dương Vi cho rằng hoàn cảnh này đã được coi là ác liệt, nhưng đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, thời điểm cô ra ngoài thôn mới phát hiện, trong nhà Trần Quý có phòng tắm kia, đã được coi là nhà giàu ở đây rồi. Hầu hết mọi người trong thôn này, đều tự đào giếng, đun nước nóng để tắm rửa. Bởi vì tắm rửa rất phiền toái, cho nên đại đa số mọi người đều lựa chọn dùng khăn chà lau sạch sẽ thân thể.
 
Trần quý mang theo đoàn người Dương Vi đi làm quen với hoàn cảnh, Trần Quý vừa đi vừa giới thiệu cùng Dương Vi: “Trong thôn đại đa số người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công, trẻ con ở nhà cho cha mẹ trông nom, toàn bộ thôn làng chỉ có một trường tiểu học, một mình tôi tự dạy tất cả chương trình học. Cũng may học sinh không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ có sinh viên đại học tới đây giảng dạy, nhưng họ đều miễn cưỡng ở lại đây một thời gian ngắn.”
 
Lần đầu tiên Dương Vi đến loại địa phương này, tuy rằng cô cũng xuất thân từ tầng chót, nhưng tầng chót của thành phố ven biển hoàn toàn khác với tầng chót của vùng núi, đêm đó, Dương Vi và Tô Giản đã quyết định, bọn họ muốn sống tại ngôi làng của Trần Quý trong một thời gian dài, ít nhất là giảng dạy trong một học kỳ.
 
Tô Giản đồng ý với ý tưởng này, ngay từ đầu cậu đã muốn quay phim phóng sự, cậu muốn nhìn thế giới từ góc độ của Dương Vi.
 
Vì thế Dương Vi ở chỗ này với tư cách là giáo viên, cô vừa làm giáo viên, vừa làm streamer, livestream cho mọi người thấy tình huống tại nơi này, sau khi cộng đồng mạng nhìn thấy tình huống nơi đây, rất nhiều người bắt đầu dò hỏi địa chỉ từ Dương Vi, bắt đầu liên hệ với Trần Quý, muốn quyên tiền cho Trần Quý.
 
Lối sinh hoạt ở nơi này hoàn toàn bất đồng với Nam thành, ngôi sao ở đây rất sáng, trẻ con thấy bọn họ, phần lớn đều nhút nhát sợ sệt, hoàn toàn không có loại tự tin như trẻ con trong thành phố. Cho chúng một chiếc kẹo, chúng có thể vui vẻ suốt một buổi sáng.
 
Dương Vi rất thích một học sinh, bạn nhỏ đó tên Đường Quế Hương, là một bé gái. Cha bé là công nhân của nhà máy xi măng ở bên ngoài, cha và mẹ cô bé đã ly hôn, ông nội lại trúng gió, vì thế tuy rằng bé mới chỉ học lớp 3, nhưng việc gì cũng sẽ làm, mỗi ngày, ban ngày cô bé đi học, sau khi tan học phải về nhà làm việc nhà. Nhưng cô bé vẫn có thể hoàn thành nghiêm túc tất cả bài tập mà cô giáo giao cho, không có nửa phần lơ là.
 
Cô bé rất thích Dương Vi , tiết học đâu tiên của Dương Vi, cô bé nhìn chằm chằm vào cô, sau giờ học, tất cả bạn học đều vây quanh Dương Vi nói chuyện, chỉ có cô bé vẫn luôn tránh ở một bên, Dương Vi chú ý tới tình huống, chờ đến khi tan học, Dương Vi cố ý dò hỏi : “Sau giờ học tất cả mọi người đều tới tìm cô giáo chơi, tại sao em lại không tới ?”
 
Đường Quế Hương cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Tất cả mọi người đều nói chuyện với cô giáo, em sợ cô giáo lo liệu không hết việc.”
 
Lời này khiến Dương Vi ngẩn người, cô nhìn cô gái nhỏ cúi đầu, có chút khẩn trương nắm lấy góc áo đầy mụn vá, trong một cái chớp mắt, cô phảng phất như tưởng tượng ra năm đó khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Tống Triết.
 
Khi đó mình cũng như thế này, sợ hãi, khát vọng, nhìn thấy một người như ngôi sao sáng lấp lánh , muốn thân cận, lại tự ti, liều mạng đi qua nói một lời, cũng đã hao hết tất cả dũng khí.
 
Vì thế cô không tự chủ được đối xử với Đường Quế Hương tốt hơn một chút, cô sợ các bạn nhỏ khác nhìn ra , liền lặng lẽ mở một cái bếp nhỏ cho Đường Quế Hương. Buổi tối sau khi Đường Quế Hương làm xong việc nhà, sẽ chạy đến chỗ cô học bù, Dương Vi có thời gian, sẽ giúp cô bé gội đầu, giúp cô bé tắm rửa, dạy cô bé thắt bím tóc. Cô nhìn cô gái nhỏ bắt đầu biết giặt sạch sẽ quần áo của mình, nhìn cô bé tươi cười chơi cùng bạn học , cứ như vậy trong nháy mắt, tự nhiên cô cảm thấy có chút nước mắt.
 

Tín hiệu trong thôn không tốt, phải đến một vị trí cố định, mới có thể gọi điện thoại. Vì thế cô chủ yếu gửi tin nhắn cho bạn bè, ngẫu nhiên nhàn rỗi nhàm chán, mới có thể đến địa phương cố định kia gọi điện thoại cho Cố Lam và Hạ Pi Pi.
 
Tống Triết chưa từng gọi điện thoại cho cô, cô cũng không chủ động gọi cho anh.
 
Nhưng cô bắt đầu viết nhật ký.
 
Thười điểm cô đi đến một địa phương xa xôi này, xa xôi đến mức không có một chút quan hệ nào với Tống Triết, cô mới cảm thấy, phần tình cảm của Tống Triết, cũng không khiến cô cảm thấy hít thở không thông một cách trầm trọng. Mà sau khi loại bỏ những cảm xúc tiêu cực như vậy, khi cô đối diện với phần tình cảm này, cô mới phát hiện trên thế giới này Tống Triết là người duy nhất cô có thể dãi bày nội tâm của mình.
 
Vì thế ngay từ đầu, cô luôn mở đầu nhật ký bằng :
 
Tống Triết, hôm nay……
 
Tống Triết, ngôi sao ở nơi này rất sáng, nước rất trong lành, bầu trời trong xanh , với những đám mây trắng.
 
Trẻ con ở nơi này đều rất đáng yêu, tuy rằng nghèo khó, nhưng chúng luôn vui vẻ, mỗi ngày chúng đều mỉm cười vô số lần, so với chúng ta thì nhiều hơn rất nhiều.
 
Tống Triết, hôm nay em chải đầu cho Quế Hương, em nhớ tới dì, hiện tại tất cả những kỹ xảo thắt bím tóc em đều học được từ dì, em rất nhớ dì, còn anh thì sao?
 
Tống Triết, hôm nay Vương Tiểu Hổ bắt nạt Quế Hương, em nhìn thấy thì rất tức giận, nhưng Quế Hương cũng rất dũng cảm, cô bé và Vương Tiểu Hổ đánh nhau một trận. Em ngẫm lại, năm đó em nên cùng anh đánh một trận —— ở thời điểm anh đoạt cục tẩy của em.
 
……
 
Mỗi ngày cô có vô số lời muốn nói cho anh, nhưng mà càng nói , nội dung trong nhật ký của cô về Tống Triết bắt đầu càng ngày càng ít.
 
Cô không phát hiện, toàn thân cô đều đặt trên người những đứa trẻ ở thôn làng này.
 
Mà bên kia, khi Dương Vi đang sinh sống trong thôn làng ngăn cách với thế giới bên ngoài, thì Tống Triết lại hoàn toàn dốc hết sức lực vào công việc, mỗi ngày anh đều sắp xếp kín lịch, nỗ lực khiến mình không nghĩ tới Dương Vi.
 
Tử trước tới nay ở trước mặt Cao Lâm anh không nhắc tới Dương Vi, Cao Lâm thấy Tống Triết không đề cập tới, cũng không dám hỏi, anh ta có chút nghiền ngẫm không ra tâm tư của Tống Triết. Anh chỉ biết, Tống Triết càng ngày càng trầm mặc, tính tình càng ngày càng tốt.
 
Trong quá khứ Tống Triết luôn há mồm mắng người, tính tình lớn đến mức đối tác đều có chút sợ, nhưng hiện tại Tống Triết càng ngày càng có thể khống chế tốt tính tình của mình, có một nhân viên mới làm báo cáo, lo lắng tới mức thuyết trình ppt cũng nói lắp, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng anh muốn mắng chửi người, thì Tống Triết lại hào phóng nói một câu: “Cậu đừng khẩn trương, hiện tại cậu đang nói khá tốt, cứ chậm rãi nói.”
 
Những lời này khiến cho người mới kia thêm dũng khí, cậu ta hít sâu một hơi, hoàn thành nốt phần nội dung còn lại.
 
Dường như anh đối xử với mọi người đều có một sự ôn hòa, cho dù anh phát hỏa, đều có thể áp xuống , những lời gây tổn thương cho người khác mắc kẹt ở kẽ răng, chỉ nói với đối phương một câu: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”
 
Chờ đến khi bình tĩnh lại, anh mới gọi người tiến vào, thương lượng một lần nữa.
 
Tất cả những việc anh làm, Cao Lâm đều nhìn ở trong mắt, anh không biết có phải có quan hệ gì đó với Dương Vi hay không, thẳng đến một ngày, Tống Triết đột nhiên mở miệng nói với Cao Lâm: “Có phải công ty chúng ta có quỹ công ích dành cho giáo dục hay không?”
 
Cao Lâm ngẩn người, anh phản ứng lại , gật đầu nói: “Đúng, lúc trước Triệu tổng là người khởi xướng, nhưng sau này không có người quản, nên bị hoang phế.”

 
“Vận hành một lần nữa đi.” Tống Triết bình tĩnh nói, “Tôi sẽ là người dẫn đầu.”
 
Cao Lâm đáp ứng , vốn dĩ anh không suy nghĩ cẩn thận, thẳng đến anh nhìn thấy livestream của Dương Vi.
 
Anh mới đột nhiên hiểu được, đối với chuyện tình cảm với Dương Vi, trong xương cốt của Tống Triết, chưa từng có bất cứ thay đổi gì. Chỉ là anh học được cách che dấu, cũng học được cách trốn tránh.
 
Sau nửa năm Dương Vi rời đi, Tống Triết bắt đầu tiếp nhận các loại hoạt động thăm hỏi, trên cơ bản chỉ cần là các hoạt động xuất hiện trên TV , anh chưa bao giờ từ chối, cho dù là một chương trình rất nhỏ, thậm chí rõ ràng đã vượt mức phụ trọng, nhưng anh vẫn phải đi.
 
Cao Lâm nhìn tất rõ ràng, có một lần Tống Triết tiếp nhận phỏng vấn khi đang sốt cao, sau khi ghi hình xong, Cao Lâm đưa anh đến bệnh viện, anh ta thở dài một tiếng, nhịn không được nói: “Tiên sinh, kỳ thật người hà tất phải như vậy? Lấy thân phận của ngài, cũng không cần tới những địa phương đó để tạo danh tiếng.”
 
Tống Triết mơ mơ màng màng mở to mắt, anh có chút mơ hồ, nếu là ngày thường, ước chừng anh sẽ không nói những lời này.
 
Anh nói: “Cao Lâm, cậu nói Dương Vi có thể nhìn thấy tôi hay không?”
 
Cao Lâm ngẩn người, Tống Triết nhìn về phía trước, có chút mê mang.
 
“Cao Lâm,” anh hỏi, “Cậu nói khi nào cô ấy mới trở về ?”
 
Cao Lâm không nói chuyện, anh có chút chua xót, thấp giọng nói: “Tiên sinh, nếu ngài nhớ Dương tiểu thư, thì gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
 
Tống Triết không nói chuyện,anh lẳng lặng nhìn trời, rất lâu sau, anh nhắm mắt lại.
 
“Không gọi.”
 
“Gọi rồi, tôi sợ cô ấy khó chịu.” anh bình tĩnh nói, “Không gọi.”