Ở trong nhóm chat, Lãnh Nham sẽ không đề cập đến những chuyện riêng tư của Mộ Gia Niên, nên đành cảm hoài qua giọng nói phát vào trong nhóm với đồng nghiệp.
“Hôm nay bỗng phát hiện ra Gia Niên là đặc biệt quý anh trai.”
Dương Tranh: Thích ngực thì làm sao? Tôi cũng thích đây này
Lãnh Nham:…
Lãnh Nham: Nghe hết lời tôi đi rồi hẵng lên tiếng được chứ? Là cuồng anh trai! Với cả hình như anh trai cô ấy không thích tôi.
Dương Tranh: Ông có theo đuổi anh trai cô ấy đây mà phải lo?
Lãnh Tuyết: Chuyện nhỏ, thu phục luôn anh trai cô ấy là xong?
Lãnh Tuyết: Nói đi, anh trai cô ấy đẹp trai không? Nếu đẹp trai, phái em đi là được.
Dương Tranh: Ha hả
Lãnh Nham: Ha hả
Dương Tranh: Cậu với cô ấy tiến triển nhanh vậy cơ à? Đã đến bước phải xin ý kiến phụ huynh rồi cơ đấy?
Lãnh Nham: ?
Lãnh Nham: Ngày hôm qua hứng phấn quá mức nên hôm nay bị đánh nhốt vào đáy cốc, cô ấy nói cô ấy chỉ coi tôi là bạn “nhu cầu” [ khóc thút thít ]
Lãnh Tuyết: …
Dương Tranh: bỏ cuộc đi người anh em, chứng tỏ cậu cũng không hâm nóng được trái tim người ta.
Anh phải bỏ cuộc thật sao?
Lãnh Nham mờ mịt. Nếu bỏ cuộc, chắc chắn anh sẽ hối tiếc. Nhưng không bỏ cuộc, anh còn kiên trì nổi không?
Là một người đàn ông, anh cũng có tôn nghiêm của mình, dẫu có lì lợm thì cũng phải có mức độ, anh không thể tiếp tục mặt dày quấn lấy, vứt bỏ sĩ diện cuối cùng của mình.
Nhìn điện thoại, là chân dung Mộ Gia Niên bị anh chụp trộm cài làm nền, Lãnh Nham buồn rầu thở dài, quả thực rối rắm đến muốn cào tường.
Trong phòng bỗng dấy lên một trận ầm ĩ, cô nàng Tiểu Dư của phòng ngay bên cạnh ẵm cả một bó hoa to đùng vào cửa, mọi người lập tức râm ran cất lời trêu ghẹo, trêu cô lại có anh chàng mới nào theo đuổi.
Tiểu Dư ra vẻ tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc, không phải của tôi.”
Rồi ngẩng đầu nhìn về bàn làm việc phía bên này, “Lãnh Nham, có người tặng hoa cho anh, lễ tân bên dưới làm tôi nhân tiện mang lên.”
Lãnh Nham sửng sốt: “Cho tôi?”
Thường ngày đúng là có không ít con gái chủ động tán tỉnh anh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người tặng hoa thẳng tới công ty.
“Có trả về được không? Không trả lại được thì ai thích cứ lấy, chỗ tôi không có chỗ để.”
“Tặng hoa, nếu quá lâu khẳng định không thể trả về.” Phùng Sâm đang pha cà phê táy máy rút tấm card trong bó hoa ra, “Sao chẳng để lại lời nào, cũng không để lại tên luôn? À, là tiếng Anh, Janae Moo, ai tặng vậy?”
Tay cầm chuột của Lãnh Nham khựng lại, không thể nào tin nổi nhìn hắn: “Janae Moo?”
Thấy Lãnh Nham có phản ứng mạnh như vậy, Phùng Sâm giật mình, gật đầu cứng nhắc như người máy, “Đúng thế, hẳn là… không đọc sai? Tiếng Anh của tôi cũng không đến nỗi…”
Một chữ cuối còn chưa kịp xuất khẩu thì Lãnh Nham đã lao tới. Anh giựt lại tấm card trong tay Phùng Sâm, nhìn kỹ, sau đó đón lấy bó hoa từ tay Tiểu Dư: “Đây là của tôi, cho tôi, không ai được cướp đâu đấy!”
“Ơ… Này, cũng không ai thèm cướp với cậu ok?”
Nhìn Lãnh Nham nâng niu bó hoa trong ngực, một bộ chỉ sợ người khác đụng vào, “Ê cậu lật mặt cứ nhanh như lật bánh tráng ý nhờ, sao vừa bảo không có chỗ để cơ mà?”
“Bàn làm việc của tôi to như thế sao có thể không có chỗ để?” Lãnh Nham quay đầu nhìn chỗ ngồi mình, tự hỏi vài giây sau đó nói với Phùng Sâm, “Nhờ một việc, ông đi xuống quầy lễ tân mượn cái bình hoa to nhất kia về giúp tôi, tí nữa tôi lên mạng đặt cái tốt hơn, nhất định phải đắt giá nhất mới xứng với bó hoa này của tôi.”
Phùng Sâm: “…”
Thái Hành Sơn: “Tôi chỉ muốn biết Janae Moo là ai.”
Bình hoa còn chưa mượn về tới nên Lãnh Nham chỉ đành ôm khư khư bó hoa, đồng thời thấp thỏm gửi tin nhắn: Gia Niên Gia Niên, em gửi hoa cho tôi sao? Hoa đẹp quá.
Anh cảm thấy giờ phút này trong lòng anh như có hai giọng nói phản bác nhau.
Một cái nói cho anh, đó là tên tiếng Anh của Mộ Gia Niên, chắc chắc cô là người tặng hoa.
Một cái khác lại nói cho anh, người như Mộ Gia Niên sẽ không làm chuyện ấy, huống chi cô ấy chỉ coi anh là bạn “nhu cầu”.
Một cái kia thì nói, tốt nhất đừng hỏi, thế là tự cam chịu người tặng là Mộ Gia Niên, sẽ đỡ phải thất vọng.
Một cái khác lại nói, cần thiết phải hỏi rõ rành, không thể lừa mình dối người.
Quá trình chờ câu trả lời từ cô, Lãnh Nham cảm thấy anh sắp phát điên rồi.
May thay không qua bao lâu Mộ Gia Niên đã có tin tức: “Cho anh 5 phút, nói ra số lượng của hoa hồng tím, hoa hồng trắng, hoa Hoàng Cung,Gentiana leucomelaena, bạch dương lan và Eryngium Cultivar[1], đáp đúng có thưởng”.
Nhìn bó hoa chừng hơn mười loại hoa trong tay, lại nhìn nhìn những dòng tên loài hoa kia, Lãnh Nham ngẩn ngơ.
Ngoài màu tím vô cùng bắt mắt ra thì những cái tên kia là như thế nào vậy? Anh hoàn toàn không biết.
Lúc Phùng Sâm trở lại, nhìn thấy Lãnh Nham ngồi tại chỗ tích tách chụp lia lịa các loài hoa, một mặt search di động, mặt khác cong ngón tay đếm ra đếm vào.
“Kẻ có tiền các ông… Đúng là lắm trò, đây là định đi tra xem bó hoa này bao nhiêu tiền đấy à?”
Lãnh Nham lườm nguýt hắn, “Đây là báu vật vô giá, cho tôi 10 triệu nhân dân tệ cũng không bán.”
Đếm đi đếm lại mãi, xác định không sai rồi Lãnh Nham mới gửi kết quả tới: 9,4,1,2,2,7.
Sau khi gửi xong anh mới ý thức được, đây là ngày sinh nhật của anh mà?
Thế nên khen thưởng mà Mộ Gia Niên nói là cô biết ngày sinh nhật của anh?
Vậy đúng là niềm vui bất ngờ, anh chưa bao giờ ngờ đến cô sẽ nhớ rõ sinh nhật mình.
Tronv khi Lãnh Nham cười toe cười toét, tin nhắn của Mộ Gia Niên lại gửi đến: Nhớ kỹ dãy số này, đừng quên.
Lãnh Nham cười thầm. Đây chính là sinh nhật anh, sao anh có thể quên được.
Mộ Gia Niên: Là mật khẩu chung cư tôi, nếu quên sau này đừng tới.
Phùng Sâm đang nhỏ giọng cà ràm với Thái Hành Sơn, nói e ngại cho Lãnh Nham, sợ là tương tư nhập ma rồi, người ta tặng hoa thế mà còn phải đi điều ra rõ xem có bao nhiêu bông, đang nói hăng say thì đột nhiên nghe được tiếng cười vang dội.
Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Lãnh Nham đang nhìn chằm chằm bó hoa rồi cười ngây ngô như tên điên ở đằng kia, coi bộ không khác gì bị ma nhập, chỉ sợ sắp phải đưa vào bệnh viện tâm thần đến nơi.
Mọi người trong văn phòng hết nhìn người này lại quay sang nhìn người khác, mặt ai nấy cũng mang vẻ không nói nên lời.
Lãnh Nham cũng mặc kệ mấy chuyện đó, sau khi cười đủ rồi thì nhanh nhảu lên mạng đặt mua một lọ hoa tinh xảo, tăng phí cho người giao hàng, yêu cầu đưa tới ngay trong vòng một giờ đồng hồ.
Ngắm nghía bó hoa hết bên trái rồi qua bên phải, sau khi chụp vô số bức ảnh anh lại không nhịn được mở di động ra tra xem những loài hoa này có ngụ ý là gì.
Cúc Teddy : Thuần khiết, đáng yêu, mềm mại tạo cho lòng người ta cảm thấy ấm áp
弗朗花 (Hoa đồng tiền?): Nở rộ như ánh mặt trời, tràn trề sức sống, mang cho người ra cảm thấy an tâm
Cúc thược dược nhập khẩu : Hy vọng, khát khao, thái độ tích cực hướng về phía trước, một trái tim luôn luôn bỏng cháy
…
Lãnh Nham không dám xem tiếp nữa, bởi vì tim anh đập ngày một nhanh, tưởng chừng như phải nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Là Mộ Gia Niên tỉ mỉ lựa chọn ra những bông hoa này sao? Hay chỉ là trùng hợp? Nhưng sao anh cứ có cảm giác Mộ Gia Niên đang biểu đạt với anh qua những ẩn ý này chứ?
——-
Khiếp, chị Gia Niên tán thế này, không đổ hơi phí ?
Các hoa được nhắc tới trong chương: 紫玫瑰(hoa hồng tím)、芬德拉(hoa hồng trắng)、帝王花(hoa hoàng cung)、白龙胆(White gentian)、白洋兰(bạch dương lan), 刺芹(Eryngium Cultivar), 泰迪菊(cúc teddy), 弗朗花(mình đang không rõ nó có phải hoa đồng tiền hay không), 进口小丽花(cúc thược dược nhập khẩu).
Những hoa mình để tên tiếng anh là mình hổng biết nó là loài hoa gì nha ?