Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 43: Ám sát.




"Ở đây cũng có rất là nhiều chàng trai đẹp, khỏe mạnh, cao to cường tráng, nếu như mày thích mới này đến như thế thì lấy chồng ở đây luôn đi".

"Hừ! tao năm nay mới có 23 tuổi lấy chồng làm gì sớm bay màu thanh xuân".

Trong khi hai người đang trò chuyện thì có một người nông dân bước vào.

"Ấy,đây là Lam Sương đúng không ?".

Lam Sương cười cười với ông lão:"Dạ đúng ạ,lâu rồi không gặp cụ vẫn khỏe chứ!".

"Hì, đương nhiên là khỏe rồi,còn đây là ai thế cháu".

"Dạ là bạn cháu tên Lưu Anh ạ".

"Ồ, nhìn cũng xinh xắn không biết là có chồng con gì chưa nhỉ?".

Lưu Anh vui vẻ trả lời ông cụ:"Dạ, cháu chưa ạ!".

"Hay là cháu lấy con trai ông đi, nó đi làm xa tháng sau sẽ về, ông cứ dặn nó lấy vợ nhưng mà nó không chịu nghe ấy chỉ biết đâm đầu vào kiếm tiền thôi!".

Lưu Anh cười cười :"Dạ cháu còn non trẻ, nên chưa muốn lấy chồng sớm ạ".

Nhìn vẻ mặt bối rối của Lưu Anh, Lam Sương đành phải ra tay giúp:"Ông cụ ngồi đi!".

"Lam Sương à, mấy hôm trước ông nghe tin cháu đánh nhau với mẹ con nhà bà Lan trước quán mạt chược của bà Mai hả?".

"Dạ đúng thế!".

Ông cụ im lặng rồi sau đó lại cười phá lên:"Tốt, tốt lắm cháu, bây giờ hai mẹ con đó đã chuyển đi nơi khác sống rồi, quả đúng là nghiệp báo mà, sau khi hai mẹ con đó đi thì mọi người sắc mặt mới tốt lên hẳn".

"Ông phải về rồi hai cháu cứ ngồi chơi đi nhé!".

"Vâng!".

Ông cụ tay cầm giỏ đựng rau tay cầm một chiếc gậy từ từ bước đi trên con đường nhỏ hẹp.

Păng!.

"Lam Sương!". Lưu Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Lam Sương rồi quan sát xung quanh.

"Mau rời khỏi đây!".Lam Sương đứng dậy dựa vào người Lưu Anh nhưng sau đó lại ngồi xuống.

Păng!.

"Mẹ khiếp có sát thủ, thằng chó nào?". Lưu Anh nhìn về phía cây đa cách xa tầm 300m.

Tên sát thủ lập tức rời đi ngay sau khi bắn Lam Sương.

"Bây giờ phải làm sao?Lam Sương mày phải tỉnh táo không được phép ngủ!". Lưu Anh lấy điện thoại lập tức gọi cho vệ sĩ ngồi đợi ở gần xe.

Bệnh Viện.

Lưu Trần Lãng nghe tin cô bị ám sát liền bỏ bê công việc ở công ty chạy đến bệnh viện ngay.

"Mẹ khiếp Lưu Anh mày làm gì mà để vợ tao bị ám sát thế hả?". Ánh mắt Lưu Trần Lãng lúc này giống như một con quỷ dữ muốn ăn thịt người,anh không còn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có nữa.

Lưu Anh ôm lấy hai chân khóc nức nở :"Em không biết,khi hai đứa chúng em đang ở trong chòi nghỉ mát thì Lam Sương bị tên nào đó bắn".

"Mẹ khiếp! Bạch Long lục tung cả cái Thường Châu này tìm tên sát thủ đó cho tôi!".

Bạch Long lập tức cử người đi tìm tên sát thủ đó.

Sau 2h chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.

Lưu Trần Lãng vội vàng đến hỏi bác sĩ :"Bác sĩ tình hình cô ấy thế nào rồi!".

"Viên đạn thứ nhất bắn trúng ngực cách tim còn 0.8cm, viên đạn thứ hai vào cánh tay phải trúng khớp cánh tay, hiện tại thì bệnh nhân đã được lấy đạn ra khỏi cơ thể, nhưng bệnh nhân lại muốn về nhà".

"Vậy bác sĩ cô ấy có thể về nhà được chưa?".

"Nếu như gia đình có bác sĩ riêng thì có thể đưa cô ấy về!".

"Tôi muốn bác sĩ đến chăm sóc cho cô ấy!".

"Đương nhiên là được rồi, dù gì tôi cũng là bác sĩ nữ, kiểm tra tình hình và sức khỏe bệnh nhân sẽ dễ dàng hơn ".

"Vậy làm phiền bác sĩ rồi!".

"Không có gì, dù sao đó cũng là trách nhiệm của một bác sĩ mà!".