Đến tối.
Một chiếc xe Lamborghini Aventador màu đen đi vào Diễm Lệ Uyển,đằng sau còn có mấy chục chiếc xe hạng sang đi theo đỗ trước cổng.
Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe Lamborghini đó,vẻ mặt ưu nhã,đôi mắt phượng thâm túy,môi mỏng, mặc một bộ âu phục được đặt may riêng sang trọng,giá cả chắc chắn không ít.
Ngoài ra còn có một người phụ nữ theo sau,thả tóc gợn sóng,trang điểm nhạt nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp quý phái của nữ giới,cô mặc một bộ váy màu tím dài đến cổ chân,bên trên trễ vai, đeo một sợi dây chuyền vàng đính kim cương, khoác tay người đàn ông đi vào.
Lưu Trần Lãng lên tiếng trước :"Lâu rồi không gặp bạn hiền!".
"Lâu rồi không gặp!".
Cả hai bắt tay nhau rồi đi vào ngồi ở phòng khách.
Lam Sương mặc một bộ váy hồng nhạt dài đến khỏi đầu gối,búi tóc cao, không đeo trang sức,trang điểm nhẹ.
Cô bị thu hút bởi cô gái trước mắt xinh đẹp đôi môi cong quyến rũ, nhìn xuống dưới thì 3 vòng chuẩn đét.
"Hừ! ba năm không gặp giờ có vợ rồi sao?". Lưu Trần Lãng cười nhạt.
"Thì mày khác gì tao!". Đối phương nhàn nhã đáp lời.
"Cho hỏi chủ mẫu của Lưu Bang tên gì thế?".Cô gái đi theo tò mò hỏi.
Lam Sương cười cười niềm nở trả lời :"Dạ tôi tên là Lam Sương còn cô..".
Đối phương cầm ly nước mà người hầu mới rót ra,cô uống một ngụm nhỏ,sau đó nhàn nhã trả lời:"Cố Phi Nguyệt".
Cô đờ người,cái quái gì thế,Cố Phi Nguyệt có phải xinh đẹp quá rồi không,cô lại nảy sinh nghi ngờ vì Cố Phi Nguyệt này khá giống với idol của cô Thương Nguyệt.
Vừa nghi ngờ xong thì lại có người phá giải thắc mắc,Yên Phi Lộ và Tuệ Băng Băng bước xuống.
Yên Phi Lộ ăn mặc khá là sang trọng,cô ta mặc bộ váy sẻ tà mà đỏ chói có thể thấy rõ được chân trái từ đùi đi xuống,ngoài ra cô ta còn đeo một số phụ kiện sang trọng đặc biệt là chiếc vòng cổ được làm bằng vàng sang trọng bên trên được đính hơn 15 viên đá quý màu đỏ,trang điểm đậm,thả tóc, không biết quyến rũ ai nữa.
Lộ Vĩ đứng dậy đi đến chỗ Tuệ Băng Băng,hắn hơi cúi đầu chào bà:"Lâu rồi không gặp, bác gái!".
Tuệ Băng Băng cười nhẹ:"Lâu rồi không gặp,Lộ Vĩ!".
Cố Phi Nguyệt đi đến chào hỏi bà:"Cháu chào bác ạ!"cô nở nụ cười tươi tay phải bắt tay Tuệ Băng Băng,tay trái còn cầm một hộp quà.
"Cháu tặng bác ạ, trưa nay con mới nhận được tin là tối nay đến đây nên không chuẩn bị được quà gì nhiều,mong bác thông cảm!".
"Trời trời, đến là vui rồi ,quà cáp làm gì, nào mau ngồi đi!". Tuệ Băng Băng niềm nở nhận quà từ tay Cố Phi Nguyệt.
"Ảnh hậu màn ảnh Nam Kinh tặng quà nhỏ như vậy không sợ mất mặt sao?".Yên Phi Lộ nở nụ cười khiêu khích.
5 năm đóng phim với Yên Phi Lộ đương nhiên Cố Phi Nguyệt sẽ không sợ hãi bởi những lời khiêu khích như vậy,cô quay sang nhìn Yên Phi Lộ với ánh mắt giễu cợt:"Ồ, người suýt nữa được giải Ảnh Hậu màn ảnh Nam Kinh chưa từng nghe câu món quà nhỏ ý nghĩa lớn sao?".
"Cô!".Yên Phi Lộ tức giận,hai mắt như muốn nuốt chửng Cố Phi Nguyệt hiện ra, nhưng sau đó lại sợ hãi vì đằng sau Cố Phi Nguyệt còn có một ánh mắt đầy sát khí.
Yên Phi Lộ lại thay đổi lời nó:"Đúng đúng, là tôi không hiểu chuyện mong cô thông cảm".
Cố Phi Nguyệt cười khinh một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
Lộ Vĩ và Lưu Trần Lãng có chuyện quan trọng nên lên tầng hai bàn bạc, Tuệ Băng Băng có cuộc hẹn với bạn cũ nên kéo Yunie Ngọc Khánh đi theo, Lưu Anh và Lưu Nguyệt đi ra ngoài từ sáng tới bây giờ vẫn chưa về, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn 3 người phụ nữ và dàn vệ sĩ đứng sau.