Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 18: Lưu Trấn mụ tổ cha nhà anh!




(Thông báo: Từ nay nam chính Lưu Trấn sẽ là Lưu Trần Lãng nhà, chừng nào về ý sẽ gọi lại là Lưu Trấn)

Vệ sĩ chạy ra mở cửa còn quát tháo,Lam Sương đều để ngoài tai, thấy tên vệ sĩ nói đến bà ngoại và dì Lam Tuyết thì cô mở to hai mắt trực tiếp đá bay tên vệ sĩ đó vào thẳng sảnh chờ của Diễm Lệ Uyển.

Lam Sương ngồi xuống ghế sofa vắt chéo hai chân:"Gọi Lão đại của các anh ra đây!"người hầu giả bộ câm xem phản ứng của cô thế nào, thấy cô vẫn ngồi đấy không có phản ứng gì thì mới bắt đầu đi gọi, mới đi được 5 bước chiếc bàn bị cô đạp phăng bay đến chỗ vệ sĩ đang đứng đối diện cô, rồi cô đến gần người hầu trưởng tặng cho một bạt tai:"Điếc à! còn không mau đi gọi cho tôi".

Vừa dứt lời tiếng vỗ tay từ trên tầng hai đi xuống, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen đeo mặt nạ vừa vỗ tay vừa tán thưởng :"Lam Sương tiểu thư đây có lá gan lớn thật đấy,dám đánh luôn cả người của tôi"

"Không vòng vo, thả người"cô ngước mắt nhìn lên giọng nói ngày một hăng.

Đám đàn em đứng xung quanh như được mở mang tầm mắt không ngờ người ăn nói vô lễ với Lưu Trần Lãng đã xuất hiện.

"Nào tiểu thư có gì từ từ nói"

"Nói, nói, nói, có cái gì để nói hả? các anh bắt người vô tội như vậy để làm gì chứ, có tin tôi..."

"Tiểu Sương"một giọng nói khàn khàn vọng ra từ phía sau một người phụ nữ độ tuổi trung niên và một bà lão gần 75 vội vã chạy vào ôm chặt Lam Sương.

"Tôi ra giá 1 tỷ để mua đứa cháu ngoại này của bà"bà ngoại và dì của cô đứng hình mất 5s, cái gì hắn ta muốn mua cháu ngoại của bà.

"Không,tôi không..."

"10 tỷ"anh tiếp tục ra giá

"Tôi không..."

"50 tỷ..."

"Tôi nói không là không,cho dù anh ra giá gấp 10 lần đi chăng nữa tôi cũng không đồng ý"bà ngoại của cô khí thế cũng chẳng khác gì cô hùng hổ đáp lời Lưu Trần Lãng.

"Hừ, không được sao?, được rồi tất cả lui ra ngoài hết đi"nghe lệnh đám người hầu và thuộc hạ đều ra ngoài và đóng chặt cửa lại.

Không vòng vo nhiều anh trực tiếp kéo tay Lam Sương đến Sofa đè cô xuống ghế rồi cưỡng hôn cô anh cắn mạnh cổ vai lồng ngực cô nơi nào không có mảnh vải che anh cắn mạnh chỗ đó.

Không biết anh ta có pháp khí gì mà làm cho cô không thể phản kháng lại.

"Nếu như bà không muốn giao dịch thì tôi cướp"

Cả bà ngoại và dì Lam Tuyết đứng đờ người tại chỗ chỉ vì lời nói của bà mà đứa cháu ngoại bà yêu thương nhất bị hắn ta cưỡng hôn.

Lam Sương đứng dậy rút khẩu súng lục từ đùi phải chĩa vào thái dương của Lưu Trần Lãng cô rất muốn bắn nát sọ hắn, nhưng một khi tiếng súng nổ đàn em của hắn sẽ lập tức xông vào, tính mạng của bà ngoại và dì Lam Tuyết cũng sẽ đi cùng hắn,đang mải suy nghĩ tay cầm súng của cô bị hắn ta cầm chặt kéo cô vào lòng mình rồi nâng chân trái của cô lên từ từ sờ lên đùi lấy được con dao găm nhỏ đã được gắn trên đó.

"Tiểu thư đây cũng thật nguy hiểm,cả người mang theo toàn vũ khí, đúng là....."

Chưa kịp nói hết lời cô tặng cho anh một bạt tai rồi ngồi chổm xuống đất ôm đùi khóc, cả ba người đứng đó đều không hiểu tại sao thì cô bỗng dưng cất lời.

"Tôi đã là hoa có chủ rồi,tại sao anh lại làm vậy với tôi chứ,tại sao....huhu"tiếng khóc ngày một lớn anh nghe thấy những lời này thì vô cùng xiêu lòng.

"Vậy cô có thích hắn ta không?"

"Thích, rất thích,thậm chí là yêu rồi, nhưng giờ tôi đã bị anh làm vậy rồi thì còn mặt mũi nào về gặp anh ấy nữa"

Anh nhận được một kết quả vượt xa dự đoán cô gái mà anh yêu đã động lòng rồi,anh kéo mạnh cô vào lòng mình dỗ dành :"Sương Sương đừng khóc là anh đây"

"Lưu Trấn mụ tổ cha nhà anh!"

Dứt lời cô kéo phăng chiếc mặt nạ của anh ra, đúng như dự đoán hắn ta chính là anh Lưu Trần Lãng cô lại tặng cho anh một bạt tai rồi đi đến kéo bà ngoại và dì Lam Tuyết ra về.

"Hử, đánh anh còn muốn chạy à"anh kéo cô lại rồi bế cô lên phòng ngủ của mình:"Hai người về được rồi đấy!"anh vào phòng đóng chặt cửa.

Hai người đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai người họ vào phòng một lúc lâu rồi mới hoàn hồn,bà ngoại hiểu chuyện liền kéo cô con gái về nhà.

Nửa đường Lam Tuyết hỏi mẹ mình:"Mẹ à, còn Lam Sương thì sao?"

"Yên tâm đã có cháu rể lo"bà ngoại cô cười ha hả cho đến nhà, người không biết còn tưởng hai người họ đi chơi về nữa chứ làm gì có bắt cóc.

Diễm Lệ Uyển

"Ư....ưm....anh! còn không mau bỏ em ra"cô giãy dụa.

"Chạy trốn tôi đi chơi còn kêu la gì nữa,tôi sẽ cho em đến hết ngày mai không xuống nổi giường"

"Đừng mà"