Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 96: 96: Không Đủ Tư Cách Để Buộc Tội Bất Kỳ Một Ai




Khóe môi cong lên đầy đắc thắng, Lý Thư Ái cập nhật thêm thông tin mới cho Bạch Hạc Hiên được rõ:“Anh nghĩ xem khi cô ta biết được mẹ của cô ta đã chết thì cô ta có còn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh nữa hay không?”

Lời của Lý Thư Ái vừa dứt, mi mắt đã mở to đầy khinh ngạc, Bạch Hạc Hiên bị thông tin vừa rồi của Lý Thư Ái gây sốc mà tức giận quay sang bóp chặt lấy cằm của cô ta ghì mạnh nặng giọng:“Cô dám dở trò với bà ấy!”

Nhún nhẹ vai, Lý Thư Ái không có lấy bất kì một biểu hiện sợ sệt nào mà ngược lại cười nói đầy thách thức:“Có gì đâu mà không dám! Bà ta đâu phải mẹ của em đâu!”

“Trong mắt em bà ta cũng chỉ như là một quân cờ mà thôi, mà đã là quân cờ thì em điều khiển thế nào thì đó là quyền của em cơ mà!”

“Cô giỏi lắm!” Tay hất mạnh cằm của Lý Thư Ái đến nổi cô ta chút nữa là ngã nhào ra sàn may mà trụ lại được.

Ngồi nhìn Bạch Hạc Hiên cả người đều đang hậm hực đầy khó chịu, Lý Thư Ái lại tiếp tục mang theo thách thức thẳng người mà vỗ vỗ nhẹ vào vai Bạch Hạc Hiên mặc kệ anh có nẩy mình cự tiệt mà cười cợt:“Bây giờ anh thấy sao?”

Bật cười lớn tiếng Lý Thư Ái trước thái độ tĩnh lặng của Bạch Hạc Hiên mà tiếp tục khiêu khích:“Chắc là đang nghĩ cách cầu xin sự tha thứ từ con nhỏ Lam Đình Niên? Hay là đang nghĩ cách để tiếp tục trói buộc nó ở lại bên cạnh mình?”



“Câm miệng!” Bạch Hạc Hiên như đạt đến giới hạn của sự chịu đựng mà bật người đứng lên, mi mắt đã đỏ au, cánh tay run rẫy mà tát thẳng vào mặt của Lý Thư Ái một cái rõ đau.

Bị Bạch Hạc Hiên tác động đến đau, Lý Thư Ái ngay lập tức đưa tay lên ôm lấy phần mặt đã tấy đỏ của mình, mi mắt cũng đã hoe đỏ mà ngước lên chăm chăm nhìn Bạch Hạc Hiên cười khẩy:“Anh có giỏi thì đánh nữa đi!”

“Đánh em rồi thì sao?”

“Đánh em rồi thì anh tưởng con nhỏ Lam Đình Niên đó nó sẽ tha thứ cho anh à?”

Nụ cười trên môi ngày càng trở nên điên loạn không thể kiểm soát, Lý Thư Ái cười thẳng vào mặt của Bạch Hạc Hiên đầy dứt khoát mà thành câu:“Nằm mơ đi!”

“Không có một ai cao thượng đến nổi sẽ tha thứ cho kẻ đã hại chết mẹ của mình đâu!” Lý Thư Ái lắc lắc đầu mà khẳng định.

“Trong mắt Lam Đình Niên anh mãi mãi sẽ là một kẻ tội đồ đó Bạch Hạc Hiên à! Anh tưởng em sẽ để anh sống yên ổn như vậy sao?”

“Anh đừng có mơ!”

“Anh dám lôi em xuống đạp đổ cuộc đời em, thì cũng đừng mong bản thân mình được an nhiên mà sống tiếp!”

“Hôm nay anh muốn xử lý em, tính sổ em chứ gì?”



“Được! Anh làm đi!”

“Em chống mắt lên mà xem anh hạnh phúc hơn em được mấy ngày!”

Ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt của Lý Thư Ái, Bạch Hạc Hiên cười như khóc trong thật khó coi mà nuốt giận:“Cô giỏi! Là tôi xem thường cô!”

“Chẳng như vậy! Nếu em không giỏi thì sao có thể qua mặt được anh được tận giờ phút này!” Lý Thư Ái đến phút cuối cùng dường như cũng chẳng đuối lý mà tay đôi chống lại lời của Bạch Hạc Hiên.

Sự tức giận trong lòng dường như đã dâng lên đến tận đại não, đầu của Bạch Hạc Hiên tiếp nhận thông tin trong cùng một lúc khá nhiều mà đau như muốn nổ tung.

Cuối cùng suy đi tính lại người chịu nhiều mất mát, chịu tổn thương nhất trong cuộc chơi này chỉ có mỗi mình Lam Đình Niên.

Mi mắt khẽ chớp, khóe mắt chảy ra một giọt lệ cay nóng hổi, là do Bạch Hạc Hiên anh có lỗi với Lam Đình Niên, là do anh tin lầm người.

Cho đến ngày hôm nay tại giây phút này, anh không còn dám xin sự tha thứ từ Lam Đình Niên nữa, là do anh không có đủ tư cách để cầu xin cô điều đó.

Trong nỗi bất lực, sự tệ hại của một thằng đàn ông, Bạch Hạc Hiên hạ lệnh:“Trợ lý Hồng, giao tất cả lại cho phía cảnh sát đi!”

“Rồi đến bệnh viện xem xem tình hình bên đó thế nào, rồi liệu mà giải quyết!”

Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền quay lưng đi thẳng lên thư phòng đóng kín cửa phòng nhốt mình lại vào bên trong phòng như một cách đầy trốn tránh, tách mình ra khỏi những vấn đề nan giải trước mắt.

Còn tất cả những vấn đề bên dưới đều giao phó lại hết cho trợ lý Hồng giải quyết, sau khi đợi cảnh sát đến nơi áp giải người, trợ lý Hồng cũng theo đến tận đồn cảnh sát để làm việc, rồi sau đó mới đến bệnh viện sau, để tiến hành thủ tục nhận xác bà Lam về chuẩn bị mà lo hậu sự.

Biệt thự Bạch gia sau đó cũng rất nhanh chóng trở về dáng vẻ an tĩnh ban đầu.

Bạch Hạc Hiên trong thư phòng, ngồi một góc lặng người suy tư rất rất lâu cùng điếu thuốc đã tàn hơi trên tay. Hơi thở nặng trĩu mang theo mùi của thuốc lá phả ra đến não lòng đầy u ám trong căn phòng tối không có lấy một chút ánh sáng nào khác ngoại trừ vầng trăng đang treo ở đầu khung cửa sổ.

Miên man một nỗi trầm tư khó giải thích thành lời, rồi ngày mai khi mà phải đối diện với Lam Đình Niên thật lòng Bạch Hạc Hiên có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ bản thân mình sẽ nói như thế nào về vấn đề mẹ của cô.

Trước đây là do chính Bạch Hạc Hiên anh đã đứng ra đảm bảo về mạng sống của bà Lam với Lam Đình Niên, bây giờ lời đã không thể giữ, anh còn mặt mũi nhìn cô?