Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 34: 34: Trái Lời Anh Một Lần




Bạch Hạc Hiên đi rồi quản gia Phương liền gọi người ra xách vali của Nhã Thanh Lam lên phòng, sau đó lại cùng cô ta rôm rả rất vui vẻ dẫn cô ta lên phòng mới.

Lam Đình Niên lên phòng từ sớm, cô co ro có phần hơi buồn rầu ngồi ở bệ cửa sổ đâm chiêu, vừa hay thấy Bạch Hạc Hiên lên xe lời đi mà vui vẻ hẳn ra, cô lập tức leo xuống bệ cửa sổ xỏ lấy đôi dép xẹp, cầm lên túi xách muốn nhân cơ hội anh ra ngoài mà lén trốn đến chỗ của mẹ mình.

Cô nhớ bà đến sắp chết rồi!

Rất may cho Lam Đình Niên người trong nhà không một ai chú ý đến cô, lại cũng chẳng thấy Nhã Thanh Lam đâu nên rất nhanh cô đã thuận lợi đi ra khỏi cánh cổng của nhà họ Bạch rồi.

Lam Đình Niên bắt xe đi thẳng đến chỗ của mẹ mình, trước khi vào trong cô còn khôgn quên ghé lại một siêu thị gần đó mua ít sữa, ít trái cây rồi mới đến chỗ của mẹ mình.

Ngờ đâu Lam Đình Niên vừa đứng ở cửa còn chưa kịp vào từ bên trong đã vang lên tiếng đổ vỡ, trái tim thắt chặt, nước mắt trong vô thức chảy ra Lam Đình Biên ngay tức khắc đẩy cửa đi vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là hình ảnh của một người phụ nữ ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo đang nhặt lại từng mảnh vỡ của chiếc cốc, đầu tóc của bà chỉ mấy tháng không gặp mà dường như đã rụng gần hết, Lam Đình Niên run rẫy bước từng bước chân thật nặng nhọc mà đi đến chỗ của bà ngồi xuống, đặt sữa cùng trái cây mình đã mua sang một bên cô ngồi xổm xuống cổ mẹ mình nhẹ nắm lấy hai bàn tay bà nức bở:"Mẹ.... Con xin lỗi"

Nước mắt của một người làm mẹ trào dâng, và run run nhẹ bàn tay khóe môi cong lên vỗ về:"Niên Niên cuối cùng con cũng đến thăm mẹ rồi sao? Con có biết mấy tháng qua không được gặp con mẹ nhớ con thế nào không? Mẹ còn tưởng mẹ sẽ chết một mình ở nơi bốn bức tường chật hẹp này nữa rồi đấy!"

Những lời của người mẹ vô tình lại như sát muối vào trái tim bé nhỏ đã nhiều vụn vỡ của Lam Đình Niên, cô khóc lớn hơn một chút chòm người mà ôm lấy mẹ mình nhưng lại bị bà lo lắng mà đẩy ra:"Niên Niên coi chừng mảnh thủy tinh dưới chân!"

Lời dặn của mẹ làm cho Lam Đình Niên khóc càng lớn hơn, cô không ôm bà nữa mà trực tiếp đỡ bà đứng lên dìu bà lại giường cùng nhau ngồi xuống:"Sao mẹ không gọi y tá giúp nhỡ có chuyện gì thì sao?"

"Mẹ quen rồi ấy mà có gì đâu!" Lời của bà Lam nhẹ tênh càng làm cho Lam Đình Niên đau hơn một chút.

Cô ngồi trên giường chứ chăm chăm nhìn mẹ mình, cô nhìn bà thật kĩ thật kĩ như nhìn bù cho cả mấy tháng qua, hình như bà lại ốm hơn rồi, bụng cũng phình ra to hơn một chút, tuy bà đnag ở trước mặt nhưng cô lại cứ có cảm giác bà đang từng chút từng chút một rời xa cô.



Lam Đình Niên nhịn không được mà ngã đầu vào lòng bà tay vòng qua eo ôm lấy bà thút thít:"Mẹ...."

Bà Lam nhìn xuống đứa con gái đã lớn trong lòng mình mà vỗ về:"Con gái lớn rồi con nhớ chăm lo cho bản thân mình thật tốt đó, mẹ thấy con hơi tiều tụy, nếu công việc vất vả quá thì nghỉ đi, mẹ cũng ăn uống không bao nhiêu đừng gửi tiền cho mẹ nữa, tới thăm mẹ thường xuyên là mẹ vui rồi!"

"Mẹ...." Lam Đình Niên trong lòng bà nước mắt không ngừng, cô cảm thấy bà thật ấm áp, cô thật không dám tưởng tượng đến cảnh nếu một ngày nào đó bà thật sự không còn có mặt trên thế giới này nữa.

Lúc ấy cô hết chỗ dựa rồi....

...............

Đến tối ở biệt thự, Bạch Hạc Hiên vừa quay trở về đã thấy Nhã Thanh Lam từ trên lầu chạy xuống, cô ta còn cố tình mặc một bộ váy ngủ hai dây cực kì nóng bỏng, cô ta tự nhiên mà chạy đến chỗ của Bạch Hạc Hiên ôm chầm lấy anh còn cố tình cạ cạ hai bầu ngực lớn của mình vào người anh nũng nịu:"Hiên, anh về rồi sao?"

Bị Nhã Thanh Lam công khai dụ dỗ, Bạch Hạc Hiên cả người nóng ran, nhưng anh hiện tại lại rất tỉnh táo mà đẩy người cô ta ra, cởi áo vest ngoài của mình choàng lên người cô ta:"Trong nhà nhiều người, lần sau em đừng ăn mặc như thế này mà chạy nhảy lung tung nữa!"

Nhã Thanh Lam nghe xong lời của Bạch Hạc Hiên liền biễu môi:"Hiên, anh không thích em ăn mặc như thế này sao?"

Cúi người hai tay trụ lấy vai Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên kiên nhẫn giải thích:"Anh không có ý đó, chỉ là người ở trong nhà nam nữ lớn nhỏ đều có em không nên ăn mặc thế này thôi, hiểu không?"

Nhã Thanh Lam cuối cùng cũng không thể làm gì được mà đành phải gật đầu.

Vừa lúc từ trong bếp quản gia Phương cũng đi ra:"Thiếu gia cậu về rồi sao? Cơm tối tôi chuẩn bị xong rồi cậu lên rửa tay rồi xuống dùng bữa luôn chứ?"

Bạch Hạc Hiên không nói gì chỉ gật đầu, bỗng dưng anh lại nhớ ra gì đó mà nhìn xung quanh tìm kiếm một chút nhưng lại không thấy mà cau mày nhìn qua quản gia Phương:"Lam Đình Niên cô ta đâu rồi?"

Nhìn qua Nhã Thanh Lam, quản gia Phương mỉm cười lịch sự:"Dạ, thiếu phu nhân đi đâu tôi cũng không rõ nhưng tôi nghe người làm báo lại thì từ lúc thiếu gia rời khỏi cửa thì thiếu phu nhân cũng liền rời đi, đến giờ vẫn chưa về!"

Bạch Hạc Hiên liền cau mày khó chịu, cô dám trái lời anh, lén lút ở nhà không có anh mà trốn ra ngoài, chẳng quan tâm đến Nhã Thanh Lam đang đứng bên cạnh Bạch Hạc Hiên liền lấy điện thoại gọi đi đâu đó để xác nhận, cuộc điện thoại kết thúc Bạch Hạc Hiên bấy giờ dường như cũng thả lỏng cơ mặt ra hơn được một chút.

Được Nhã Thanh Lam nháy mắt, quản gia Phương bên cạnh hiểu ý liền đánh liều lên tiếng:"Thiếu gia cậu có còn muốn dùng bữa nữa không?"

Giật mình, Bạch Hạc Hiên nhìn sang Nhã Thanh Lam dường như đang đói xoa xoa lấy bụng mình phụng phịu mà đáp:"Dì dọn đi, tôi rửa tay rồi xuống liền"

Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền đi lên phòng, Nhã Thanh Lam cũng rất chịu khó mà ngồi ở phòng ăn đợi anh quay trở lại, sau khi thấy Bạch Hạc Hiên đi xuống ngồi yên vị ở bàn ăn.

Nhã Thanh Lam liền nhanh tay với lấy chén mà xới cơm cho Bạch Hạc Hiên, đặt chén cơm xuống trước mặt anh, cô ta còn tận tình gắp thêm ít thức ăn vui vẻ mà ngồi nhìn anh:"Anh ăn cơm đi!"

Cũng chẳng nói thêm gì Bạch Hạc Hiên gật nhẹ đầu, tay cầm đũa mà gắp ít thức ăn bỏ vào miệng.

Nhã Thanh Lam bên cạnh cũng liền gắp thức ăn mà nhai, nghĩ nghĩ gì đó trong đầu cô ta liền nói:"Hiên này, sự kiện lần tới của Bạch Thị em có thể đi cùng anh không?"

Đang ăn cơm, Bạch Hạc Hiên bỗng nhiên dừng lại, đặt đôi đũa xuống anh quay sang nhìn Nhã Thanh Lam nghi ngờ mà hỏi: "Sao em biết Bạch Thị có sự kiện?"

Mi mắt khẽ chớp đảo quanh Nhã Thanh Lam nhướng mày:"Em có lỡ nghe thấy cuộc điện thoại lúc sáng của anh!" Nhã Thanh Lam nói rồi, nhưng rồi ánh mắt dò xét của Bạch Hạc Hiên lại làm cho cô ta có chút hoảng mà chêm thêm: "Chỉ là em vô tình nghe được mà thôi!"

Ánh mắt đầy phán xét, Bạch Hạc Hiên không mở miệng đáp ứng Nhã Thanh Lam cũng không mở miệng từ chối mà lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Nhã Thanh Lam thất vọng nhưng rổi cũng chẳng dám nói gì thêm.

Không khí trong căn phòng thoáng chóc đã chìm vào im lặng.

Bỗng nhiên bên ngoài có âm thanh của bước chân lộp cộp vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng hiện tại, là Lam Đình Niên quay trở về, vừa đi ngang qua phòng khách cô đã nhìn thấy trong nhà bếp có người, bước chân khựng lại trong thoáng chóc rồi cũng rất nhanh chóng rời đi như chẳng hề nhìn thấy gì.

Nhưng thái độ thờ ờ này của cô vô tình lại khiến cho Bạch Hạc Hiên không vừa lòng, gọi người làm lại anh mở lời:"Lên phòng gọi Lam Đình Niên xuống dùng bữa, nói với cô ta tốt nhất nên ngoan ngoãn cho tôi, tốt nhất đừng chọc điên Bạch Hạc Hiên này!"

Người làm trong nhà nhận lện liền cúi người mà đi lên phòng của Lam Đình Niên gõ cửa, người vẫn còn chưa tắm rửa Lam Đình Niên đã chui vô chăn cuộn tròn mình nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài liền cảm thấy phiền phức mà nhăn mày.

Cũng chẳng có ý định sẽ mở cửa Lam Đình Niên bướng bĩnh nằm yên trong chăng không chút động tĩnh.

Người làm bên ngoài gõ cửa mãi vẫn không thấy hồi đáp thì cũng dần mất kiên nhẫn, đứng bên ngoài cửa nói voing nào nguyên văn lời của Bạch Hạc Hiên.

Lam Đình Niên nghe thấy nhưng cũng chẳng ừ hử gì.

Cô đâu có điên mà đi xuống dưới ngồi ăn bữa cơm cùng chồng và tình nhân của anh ta.

Nằm lì trên giường Lam Đình Niên mệt mỏi mà dần dần chìm vài trong giấc ngủ.

Bên dưới phòng ăn không khí có chút bí bách khi Bạch Hạc Hiên nghe người làm thông báo lại tình hình trên phòng của Lam Đình Niên.

Đặt mạnh đôi đũa xuống bàn đến cả Nhã Thanh Lam ngồi bên cạnh cũng giật nảy mình, Bạch Hạc Hiên cau mày đứng lên trước khi rời khỏi bàn ăn còn không quên nói với Nhã Thanh Lam:"Em ăn xong rồi thì lên phòng nghỉ ngơi sớm đi!"

Ý tứ rất rõ ràng anh không muốn Nhã Thanh Lam làm phiền mình.

Còn chưa kịp uống nước, Bạch Hạc Hiên đã đá mạnh chiếc ghế sang một bên mà đi thẳng lên phòng của Lam Đình Niên đập cửa, đập mãi vẫn không có động tĩnh anh quay trở về phòng mình tìm chìa khóa dự phòng trực tiếp mở cửa.

Bước chân đàu tiên vừa bước vào cửa Bạch Hạc Hiên đã thấy Lam Đình Niên vẫm ung dung nằm ngủ trên giường.

Coi tức có không chứ?

Một lực dập mạnh cánh cửa đến nổi Lam Đình Niên đang ngủ cũng cơ hồ mà giật mình tỉnh giấc, mi mắt vẫn còn đang bao phủ bởi một lớp sương mờ mỏng manh cô nhìn về phía người đàn ông đang đâm đâm giận dữ, hai mắt đỏ hoe như dao gâm dán chặt lên mình.

Cũng chẳng có quá nhiều biểu hiện, Lam Đình Niên rất điềm tĩnh mà nhìn anh, Lam Đình Niên nằm trên giường lên tiếng giễu cợt:"Anh vào đây làm gì? Không lo ở dưới ăn cơm với tình nhân của mình à?"