Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 147: 147: Niềm Vui Nhỏ




Mấy hôm trước cơm anh mang qua cho John, anh nói rằng là do tự tay mình nấu, cô còn không tin, còn nghĩ là do anh cố tình nhờ người nấu giúp rồi mang qua đây kể công, thì cho đến ngày hôm nay, khi mà tận mắt nhìn thấy cảnh này, mọi thứ đều trở nên có chút không chân thật, Lam Đình Niên bắt đầu nghi ngờ tính chính xác vào những gì mà mình đã từng nghĩ về Bạch Hạc Hiên.

Đang lúc vẫn còn thừ người ra đứng nhìn Bạch Hạc Hiên thì Lam Đình Niên chợt nghe thấy tiếng anh gọi mình:"Em về rồi thì vào ăn tối luôn này, anh nấu vừa xong, còn nóng."

Đợi mãi vẫn không thấy Lam Đình Niên đáp lại lời mình, Bạch Hạc Hiên liền chuyển ánh mắt sang John để xua tan bầu không khí ngột ngạt hiện tại:"John đừng mè nheo mẹ nữa, con trèo xuống đi, qua đây phụ ba lấy chén đũa này!"

Nghe Bạch Hạc Hiên nói, John liền từ trên người của Lam Đình Niên tuột xuống, lon ton chạy lại chỗ của Bạch Hạc Hiên phụ anh mang chén đũa để lên bàn.

Bạch Hạc Hiên mang thêm cốc sữa ấm cho John đi đến bàn ăn, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn việc dùng bữa nữa là xong, ngờ đâu Lam Đình Niên lại nhìn bữa cơm trên bàn mà nói:"Anh với John ăn trước đi, tôi chưa đói!"

Nhưng rồi lời vừa dứt tiếng bụng rỗng kêu đói đã phản chủ, cả một ngày Lam Đình Niên bận đến nổi cơm còn chưa kịp ăn thì làm sao mà không thấy đói được chứ, chỉ là cô không muốn ngồi cùng chung mâm cơm với Bạch Hạc Hiên mà thôi.



Và điều này chính Bạch Hạc Hiên cũng thừa biết rõ, vì chưa bao giờ anh mang cơm đến mà Lam Đình Niên cô chịu ngồi cùng anh và John một lần, dù chỉ là ngồi nhìn John ăn cùng anh mà thôi.

Khóe môi cong nhẹ, đặt cốc sữa lên bàn, Bạch Hạc Hiên nhìn Lam Đình Niên mà nói:"Em với con cứ ngồi xuống mà ăn đi, anh không đói, sẽ không ăn cùng..."

Mi mắt chuyển hướng về phía John, Bạch Hạc Hiên nói với thằng bé:"John con ngồi ăn cơm cùng mẹ đi nhé! Bụng ba có chút no, không muốn ăn thêm nữa!"

Dứt lời, lại sợ Lam Đình Niên không tin lời mình, Bạch Hạc Hiên liền dùng hành động thực tế mà chứng minh, anh quay lưng đi, quay mặt vào bếp mà lau dọn bếp, một chút cũng không ngoảnh đầu lại nhìn, không khí trong căn bếp cứ như thế mà khựng lại trôi qua một lúc lâu, cuối cùng chiếc bụng đói lại đầu hàng, Lam Đình Niên nhìn thức ăn nóng hổi trên bàn nhịn không đành mà kéo ghế ngồi xuống.

John ngồi bên cạnh nhìn thấy mẹ mình kéo ghế ngồi xuống thì vui vẻ gắp thức ăn bỏ vào chén cơm mà Bạch Hạc Hiên đã xới sẵn:"Mẹ ăn đi ạ! Ba nấu cơm thật sự rất ngon đấy ạ!"

Nói rồi John lại nhìn sang bóng lưng lẻ loi của Bạch Hạc Hiên, thật sự rất muốn anh cùng ngồi ăn cùng nhưng rồi thái độ của Lam Đình Niên khi nảy lại khiến cho John ý thức được, thằng bé dù muốn thế nào cũng không thể mở miệng.

Ngồi ăn cùng Lam Đình Niên được hai ba miếng cơm, John lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạc Hiên đang cặm cụi một mình lâu mãi mặt bếp đến bóng loáng mà chưa chịu dừng động tác tay.

Quay sang nhìn mẹ mình đang gắp thức ăn bỏ vào trong miệng và bắt đầu nhai, John như thay lời Bạch Hạc Hiên mà chòm người tới cạnh Lam Đình Niên:"Mẹ thấy sao ạ?"



"Ngon lắm đúng không mẹ?"

Lòng có chút tự hào, John cố tình nói thật to:"Ba nấu cơm chẳng thua gì ba Lâm cả...."

Nhưng rồi vẫn không quên nịnh nọt mẹ mình"Chỉ thua mẹ một chút mà thôi!". ngôn tình hoàn

Lời đến tai, bàn tay đang bận bịu lau bếp cũng chợt khựng lại, khóe môi cong nhẹ, Bạch Hạc Hiên thầm vui trong lòng, dù sao những việc này đối với Bạch Hạc Hiên anh đã là một sự cố gắng vượt bậc, giờ lại có được sự công nhận từJohn, làm sao mà anh không vui cho đc.

Nhưng rồi chỉ là một mình một niềm vui, Bạch Hạc Hiên không dám xoay người đối diện với ánh mắt đầy ghét bỏ của Lam Đình Niên, nhưng tai thì vẫn cố gắng chờ đợi để lắng nghe thật kĩ lời sắp tới của Lam Đình Niên.

"Ừm John... cũng không đến nổi quá tệ!" Cắm đôi đũa vào chén cơm dằn dằn nhẹ tay, Lam Đình Niên buộc miệng không thể phủ nhận được hương vị đang dần tan ra trong miệng mình.

Khóe môi của Bạch Hạc Hiên theo lời của Lam Đình niên mà cong lên ngày càng đậm nét hơn.

Nhân lúc tâm trạng của Lam Đình niên cũng chẳng đến nổi cau có khó chịu, John liền với kéo kéo nhẹ tà váy của mẹ mình:"Mẹ ơi ba nấu cơm ngon như thế hay là mẹ thưởng cho ba đi được không ạ?"

"John..." Lời của John liền khiến cho Lam Đình Niên phản ứng mạnh.

Không cho mẹ mình cơ hội được nói hết, John dồn dập, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu:"Cho ba ngồi ăn cơm cùng mẹ con mình nhé mẹ?"

"Mẹ ơi! Cho ba ngồi ăn cùng đi mà! Lúc trưa ba ăn ít lắm ạ! Lại còn dọn dẹp nhà cửa chắc là bây giờ ba đói lắm rồi mẹ ạ!"

"John..."

"Đi mà mẹ... Đi mẹ... Cho ba ăn cơm cùng đi mà mẹ...." Vẫn tiếp tục năn nỉ, John quyết không từ bỏ ý định của bản thân.