Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 120: 120: Lần Nữa Muốn Trốn Chạy




Thuốc luôn chuẩn bị sẵn trong người, lần này Bạch hạc Hiên không có hành động kháng cự cho nên trợ lý Hồng cũng dễ dàng tiêm thuốc vào trong người anh, sau khi liều thuốc an thần phát huy tác dụng Bạch Hạc Hiên liền thanh thản mà ngất đi, đưa thẳng anh đến chỗ của bác sĩ điều trị, tạm thời tình trạng của Bạch Hạc Hiên có thể dễ dàng kiểm soát khi chỉ mới vừa phát tác trở lại, nhưng về lâu về dài lại sợ rằng khó kiểm soát như cách đây năm năm về trước.

Khi thuốc đã phai, Bạch Hạc Hiên mới tỉnh giấc, không ồn ào cũng chẳng có lấy một biểu cảm khác thường như lúc vừa rồi mà trái lại anh rất bình tâm và kiên định mà ra lệnh cho trợ lý Hồng:"Cậu điều tra xem cô gái vừa nảy có lai lịch thế nào cả con trai của cô ấy và người đàn ông đi cùng nữa!"

Bạch Hạc Hiên không tin, làm gì trần đời có chuyện người giống người đến mức khó tin như thế chứ, nếu là Lam Đình Niên thật có chạy đằng trời anh nhất định cũng sẽ tìm cách mang cô trở về bên mình, cơ hội này anh nhất định không nhắm mắt bỏ qua.

............

Tại một phòng riêng ở resort, Helen đang vội vã mang quần áo bỏ hết vào trong vali, ý định muốn quay về Anh Quốc ngay lập tức trong ngày hôm nay dưới sự khó hiểu của John và Vĩ Tiết Lâm đang trân trân ánh mắt đứng nhìn hành động kì lạ của cô.



Cuối cùng, không thể nhịn được Vĩ Tiết Lâm đã cúi người dịu dàng xoa đầu John:"John con lại sofa ngồi nghe nhạc đi, ba Lâm nói chuyện với mẹ con một lúc, tuyệt đối không được nghe lén biết không?"

Trước sự dịu dàng của Vĩ Tiết Lâm, John liền ngoan ngoãn mà gật đầu, vâng lời anh chạy đến sofa ngồi đeo tai phone lên mà nghe nhạc.

Nhìn thấy John đã ngoan ngoãn ngồi nghe nhạc, Vĩ Tiết Lâm mới đi đến khom nhẹ người nắm lấy cổ tay đang không ngừng xếp đồ của Helen lại:"Helen, em là đang có chuyện gì không ổn?"

Mày ngay lập tức nhíu lại, nét mặt có phần hơi khó coi Helen ngẩng đầu lên đôi diện với Vĩ Tiết Lâm:"Em rất ổn! Anh cũng mau quay trở về phòng thu xếp đồ đạc đi, chúng ta ngay lập tức phải bay về Anh Quốc!"

"Helen em đang không ổn! Chính xác là em không ổn từ lúc gặp người đàn ông kia có phải không?" Vĩ Tiết Lâm chắc nịch khẳng định, trực giác đã cho anh biết rằng giữa Helen và người đàn ông đó chắc chắn có vấn đề.

"Em với người đàn ông đó thì quen biết gì nhau mà khiến cho em phải không ổn chứ hả Lâm Lâm?" Helen một mực phủ nhận dường như cũng không muốn Vĩ Tiết Lâm biết quá nhiều, đào quá sâu vào quá khứ của mình mà cố ý né tránh.

"Helen thời điểm mà anh gặp được em là năm năm về trước kìa, khi ấy em không phải dáng vẻ của bây giờ!"

"Em có quá khứ, chỉ là anh không muốn hỏi, anh muốn em tự nguyện tin tưởng mà nói ra với anh, nhưng mà năm năm rồi Helen à, anh vẫn chưa đủ khiến cho em tin tưởng hay sao?"



"Lâm Lâm, chuyện quá khứ phức tạp, không phải là em không đủ tin tưởng anh mà là em không muốn nhớ, càng không muốn nhắc lại những tháng ngày đen tối đã qua trong cuộc đời mình nữa mà thôi!" Nắm lấy bàn tay của Vĩ Tiết Lâm gỡ ra khỏi người mình, Helen đầy bình tĩnh, kiên nhẫn mà giải thích.

"Helen em thấy liệu em cứ trốn tránh như thế có thấy thoải mái hơn chút nào không?" Helen đã nói thế Vĩ Tiết Lâm cũng ý thức được mà không hỏi sâu thêm chỉ nhẹ nhàng mà hỏi đến cảm nhận của Helen.

Bộ quần áo gấp dở trên tay, Helen xoay người ngồi xuống giường, trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng đầu lên đối diện với Vĩ Tiết Lâm thú thật lòng mình:"Tất nhiên là cảm thấy không thoải mái rồi!"

"Lần này về đây em cứ nghĩ là không gặp lại nữa, ngờ đâu ý trời khó tránh, dù khả năng thấp như thế mà vẫn có thể gặp lại nhau!"

Khóe môi cong nhẹ đầy gượng ép, Helen gục đầu chăm chăm nhìn bộ quần áo của John trong tay mình:"Anh biết đấy nếu như không có John em chắc chắn đã không duy trì đến được ngày hôm nay rồi, nhiều lúc nghĩ lại em còn tự thấy bản thân mình cũng kiên cường lắm đấy chứ!"

"Nhưng gặp lại anh ta, không hiểu sao em chẳng còn lại thứ dũng khí ấy nữa Lâm Lâm à, mà thay vào đó em lại cảm thấy rất sợ hãi, sợ bản thân mình lại lần nữa sẽ sụp đổ..."

"Em sợ anh ta biết được sự thật về John, sẽ đem John đi, rời khỏi em, Lâm Lâm anh biết không em chỉ mới là tưởng tượng đến cái cảnh không có John bên mình thôi mà em đã thật sự chẳng thể nào chịu nổi nữa rồi, nếu thật là vậy em chẳng biết bản thân mình sẽ thành ra như nào nữa!"

"Em thật sự rất sợ cảm giác ấy Lâm Lâm à!" Đầu lắc nhẹ, lần này ngẩng đầu nhìn lên mi mắt đã đẫm lệ không ngừng.

Vĩ Tiết Lâm cũng dường như hiểu được Helen hiện tại đang cần được an ủi mà bước đến bên cô cúi nhẹ người ôm trọn lấy cô dỗ dành:"Được rồi Helen!"

"Chúng ta ngay lập tức về Anh Quốc nhé!"

"Sẽ không ai có thể chia cắt em và John cả!"

"Anh sẽ bảo vệ thằng bé và cả em nữa! Yên tâm đi Helen, mạnh mẽ lên em, mạnh mẽ như cái cách mà em đã từng mạnh mẽ vượt qua ấy, một thời gian nữa mọi chuyện sẽ qua thôi!"

"Tin anh!"