Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 111: 111: Helen - Người Tỏa Sáng




"Quên đi Niên Niên, quên đi trong những lỗi lầm trong quá khứ mình đã từng phạm phải thật sự con không làm được đâu mẹ à!"

"Không có cái gì mà thời gian không thể chữa lành cả Hiên à! Không quên được đó là do bản thân con không chịu quên mà thôi!" Bạch phu nhân lần nữa ghì giọng trấn tỉnh.

Nhưng bấy nhiêu lời làm sao có thể thấu được tâm trí chẳng còn mấy tích cực của Bạch Hạc Hiên trong lúc này.

Một mực cương quyết Bạch Hạc Hiên đáp trả lời mẹ:"Nếu làm được con đã làm từ ba năm trước rồi mẹ à!"

"Bạch Hạc Hiên con tỉnh táo lại ngay cho mẹ! Mẹ cấm tuyệt đối mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu con! Nếu con làm chuyện gì dại dột mẹ chết trước mặt con cho con xem!" Chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Hạc Hiên, Bạch phu nhân đem tính mạng của mình ra cảnh cáo.

Bạch Hạc Hiên trong tình trạng không mấy tỉnh táo nhưng vẫn ý thức được lời của mẹ mình nặng nhẹ ra sao, một mình Lam Đình Niên đã quá đủ rồi, nếu còn thêm cả mẹ chắc có lẽ đời này Bạch Hạc Hiên có nhảy sông Hoàng Hà cũng chẳng thể xá được tội lỗi mà mình đã gây ra.

Tâm trí bấy giờ đã có chút tĩnh tâm và tỉnh táo, Bạch Hạc Hiên trở người quỳ gối trước mẹ mình, anh cúi đầu, được bàn tay Bạch phu nhân đỡ lấy mà buông lời cầu khẩn:"Mẹ con xin lỗi!"

Tay sờ nhẹ mái tóc của Bạch Hạc Hiên, mi mắt đẫm một giọt lệ cay, Bạch phu nhân cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc của con trai mình, thủ thỉ bên tai:"Hiên con thương ba mẹ thì hãy nghĩ cho ba mẹ một chút, ba mẹ chỉ có mỗi mình con thôi, hương quả sau này con phải lo cho ba mẹ chứ hả con!"



"Ba mẹ nuôi con lớn đến chừng này rồi chẳng nhẽ con lại định trả hiếu cho ba mẹ bằng cách suốt ngày tự tổn thương mình như thế sao hả Hiên!"

"Mẹ sau này con... Con sẽ cố gắng không làm như thế nữa..." Lời Bạch phu nhân vẫn còn đang văng vẳng bên tai, Bạch Hạc Hiên lần nữa cúi đầu mà hứa hẹn trước mẹ mình.

"Hiên mẹ hi vọng con nói được làm được!" Đẩy nhẹ Bạch Hạc Hiên ra, Bạch phu nhân vỗ vỗ vào vai anh giao phó niềm tin.

Bạch Hạc Hiên lần này tuyệt nhiên ko cự tuyệt mà ngoan ngoãn gật đầu xà vào lòng mẹ. Có lẽ cho đến bây giờ khi mà Bạch Hạc Hiên yếu lòng ôm lấy mẹ mình anh mới thấu hiểu được cái cảm giác vì sao mà lúc còn sống Lam Đình Niên dù bất cứ giá nào sống chết một mực vẫn muốn bảo vệ mẹ mình đến như thế.

Thật sự trong lòng mẹ trái tim của Bạch Hạc Hiên được chữa lành đi rất nhiều!

.............

Hai năm sau.

Tại một resort hạng sang ở trung tâm thành phố, một buổi trình diễn thời trang với quy mô lớn trang trọng được diễn ra.

Kết thúc trình diễn, phía nơi ánh đèn sân khấu, nhà thiết kế chính được trang trọng gọi tên:"Helen"

Tên vừa được hô vang, nơi cánh gà một cô gái lộng lẫy trong bộ trang phục dạ hội cup ngực trắng tinh khôi lỗng lẫy với hàng nghìn viên đá sáng lấp lánh, mái tóc búi cao, khóe miệng tươi như hoa, ánh mắt tỏa ra hào quang kiêu sa cả một vùng.

Từng bước chân trên đôi giày cao gót mềm mại uyển chuyển, Helen cúi người dưới tràng pháo tay ca tụng của những người có mặt trong buổi trình diễn, cô gái này giống như cái tên của cô ấy vậy: Helen - Người tỏa sáng.



Thật sự năm năm trôi qua cô gái ngày xưa đã thay đổi rất nhiều!

Bàn tay mảnh khảnh nhận lấy chiếc mic từ tay của MC, Helen mỉm cười mà mà mở lời:"Xin chào tất cả các bạn tôi là Helen, trước tiên tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả các bạn đã dành ra thời gian quý báu của mình để góp mặt trong buổi trình diễn nhỏ của riêng tôi ngày hôm nay!"

Nối tiếp lời chào của Helen là những tràng pháo tay vang lên hưởng ứng, mi mắt chớp nhẹ nhìn quanh cuối cùng dừng lại nơi một cậu nhóc nhỏ với đôi mắt lanh lợi đang ngồi trong lòng của một chàng trai vẫn luôn dõi một ánh nhìn rất chân thành về hướng mình, ngẩng đầu hướng ánh mắt, Helen chợt nở một nụ cười với chàng trai ấy mà tiếp lời:"Tiếp đến là tôi muốn gửi lời cảm ơn đến với một người rất rất đặc biệt!"

"Cảm ơn vì anh đã luôn luôn đã đồng hành và động viên em trong suốt một chặn đường dài như thế kể cả là trong công việc hay trong cuộc sống!"

"Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ và cho em cơ hội để được đứng đây ngày hôm nay, đứng đây với ước mơ của chính mình!"

"Cảm ơn anh Vĩ Tiết Lâm!"

Đáp lại lời Helen là một nụ cười ấm áp của chàng trai, anh cúi đầu mà chớp nhẹ mi mắt.

Mi mắt đổi hướng, ánh lên chính là tình mẫu tử, Helen nghẹn ngào mỉm cười dán chặt ánh mắt vào đứa bé trên người của chàng trai:"Và còn cả cục cưng nhỏ của mammy nữa, thật sự rất cảm ơn con, nếu không có con có lẽ mammy đã không đủ dũng khí để kiên trì đến ngày hôm nay rồi!"

Lời vừa dứt Vĩ Tiết Lâm tinh ý mà đẩy nhẹ cậu nhóc lên sàn diễn bảo cậu bé hãy đi về phía mẹ mình mà tặng cho Helen một cái ôm non nớt đầy ngọt ngào.

Đón nhận lấy đứa con trai bé bỏng, Helen cúi người hôn nhẹ lên mái tóc xoăn nhẹ của con mình, mỉm cười. Lời nói nghẹn ngào ngập ngừng nơi cổ họng, nước mắt đã tuông rơi dưới ánh hào quang rực rỡ của riêng mình, Helen xoa nhẹ đầu con trai chia sẻ: "Ước mơ của mẹ!"



"Chính là chủ đề của buổi trình diễn ngày hôm nay!"

"Cảm hứng đến từ thiên chức thiêng liêng của một người phụ nữ, thông qua những mẫu thiết kế được gửi gắm nhiều ước mơ của riêng Helen"

Mi mắt dắn chặt lên khuôn mặt có phần tinh nghịch đáng của đứa con trai Helen tiếp lời:"Helen chỉ muốn nói rằng ở cương vị là một người làm mẹ, bé con chính là niềm hạnh phúc và cũng chính giới hạn của một người mẹ..."

"Mặc dù Helen cũng đã từng có lúc muốn buông bỏ chính đứa con của mình..."

Bàn tay bé bỏng hiểu chuyện của đứa con trai đưa lên gạt đi hai dòng nước mắt đang chảy không ngừng xuống trên khuôn mặt của mẹ mình, hôn nhẹ bàn tay nhỏ, Helen mỉm cười mà tiếp lời:"Nhưng rồi thiên chức nó là một cái gì đó rất cao quý!"

"Helen đã kiên trì cho đến được ngày hôm nay và có cơ hội được đứng đây đem những khoảnh khắc mà mình đã ấp ủ trong suốt một thời gian dài từ lúc mang thai cho đến lúc vượt cạn thành công khi mà nhìn thấy đứa con bé bỏng ngày nào của mình lớn lên từng ngày...."

"Helen chỉ hi vọng rằng bé con của mình có thể bình bình an an mà lớn lên, khi mà Helen đem những hi vọng của riêng mình gửi gắp vào từng trong thước vải.... Thật sự là một cái cảm giác gì đó rất khó diễn tả thành lời... Gói gọn lại chắc là hạnh phúc!"

"Mong rằng tất cả các mẹ sẽ luôn kiên trì đối với bé con của mình! Ngày tháng sau này đổi lại chính là hạnh phúc!" Vòng tay bao la rộng lớn Helen ôm chặt lấy đứa con trai của mình, trộm hôn lên má của nó mà kết thúc cảm nghĩ.