Giá Như Đừng Gặp Gỡ

Chương 7




Có lẽ, vẽ một bức tranh có hồn chính là điều khó nhất đối với một họa sĩ, người làm nghệ thuật có thể vẽ trăm bức nghìn bức, nhưng cảm hứng không truyền tải nổi vào trong tranh thì dù có là họa sĩ nổi tiếng thế giới, tranh vẽ ra cũng chỉ đáng vứt đi.
Tôi hiểu yêu cầu này không có gì quá đáng, vả lại điều đó hoàn toàn xứng với số tiền rất lớn mà Khánh đã bỏ ra, thế nên không ý kiến thêm gì nữa, nhanh chóng ký tên xuống email.
Sau khi gửi mail trả lời lại anh ta xong, tôi mới hỏi:
– Có thể cho tôi bảng nội dung công việc cụ thể được không?
– Cái này tôi nghĩ cô nên gặp tôi để làm việc trực tiếp thì tốt hơn đấy. Nhắn tin dài dòng, tốn thời gian, phiền phức.
– Thế thì ngày mai tôi sẽ đến khách sạn.
Ngày hôm sau, tám giờ sáng tôi đã bắt xe bus đến, hôm nay không phải đến để làm phụ bếp nên tôi không ăn mặc tuềnh toàng như mọi lần nữa. Nói chung tôi cũng chỉ mặc áo sơ mi với quần bò bình thường thôi, thế nhưng các chị ở khách sạn nhìn thấy cứ tấm tắc khen:
– Ôi con bé này, đúng là người đẹp vì lụa đấy nhỉ? Mặc thế này trẻ ơi là trẻ, cứ như sinh viên chưa ra trường ấy chứ.
– Các chị khen em thế em tưởng thật đấy. Bộ quần áo này em mua lâu rồi, mặc sờn hết cả quần rồi, cất trong tủ mấy năm nay giờ mới có dịp mang ra mặc đây.
– Người mày gọn, rõ đẹp, mặc gì cũng đẹp. Chị bảo thật chứ, vừa thấy báo viết cho cả phụ nữ có gia đình dự thi hoa hậu đấy, hay là mày thử đăng ký đi. Mày đẹp thế kiểu gì cũng có giải.
– Em quá tuổi rồi, chừng này tuổi thì yên phận thôi chị ạ. Đợi đến đời con em, nếu đẻ được con gái thì em bảo cháu đi thi hoa hậu nhé.
Các chị ấy phì cười:
– Thừa hưởng gen của mày thì đẹp phải biết. Chỉ không biết bố nó thế nào thôi. Hôm nào rỗi thì dẫn chồng mày đến đây ra mắt các chị nhé, mày làm ở đây mấy tháng rồi mà chưa bao giờ gặp được chồng mày đấy.
– Vâng ạ.
Nói chuyện với các chị một lúc xong, tôi mới đi lên phòng làm việc của Khánh. Nhưng khi vừa bước ra khỏi thang máy, bỗng dưng tôi lại đụng mặt một người đàn ông ở hành lang.
Anh ta vẫn còn khá trẻ, đeo kính, quần áo là lượt chỉnh tề, trông có vẻ rất thư sinh và lịch sự. Thấy tôi, anh ta hơi ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại mấy lượt, khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, người đàn ông kia mới ngại ngùng nói:
– Xin lỗi, tôi hơi bất lịch sự. Chị có phải là Linh không?
– Vâng. Anh biết tôi ạ?
– Tôi là trợ lý của anh Khánh, hôm nay nghe nói chị đến để nhận việc, anh Khánh có bảo tôi đưa chị đi tham quan mô hình xây dựng của khu C.
Người đàn ông kia nói xong, lại rút ra một tấm danh thiếp đưa đến cho tôi. Ở trên đó có ghi tên Trần Mạnh Hưng, chức vụ: Phó giám đốc kinh doanh công ty cổ phần khách sạn Louis.
Chức vụ cao như thế mà khiêm tốn nói là trợ lý, khiến tôi cũng cảm thấy có chút nể trọng:
– À vâng. Tôi biết rồi.
– Chắc là chị cũng biết mỗi phòng của khu C sẽ có một cách bố trí khác nhau, hướng và kích thước phòng cũng khác nhau phải không?
– Vâng.
– Vì có nhiều sự khác nhau như thế nên phong cách tranh cũng không được trùng lặp. Anh Khánh bảo tôi đưa chị đến chỗ nhà thầu để xem mô hình thiết kế khách sạn bằng công nghệ 3D, xem bằng cách đó chị dễ hình dung không gian để vẽ tranh thích hợp với các phòng. Giờ chị có thời gian không, tôi đưa chị đến đó?
– Vâng, được ạ.
Mặc dù tôi luôn không muốn đụng mặt Khánh, nhưng chẳng hiểu sao suốt quãng đường đến chỗ nhà thầu, lòng tôi cứ có cảm giác hụt hẫng rất khó tả, giống như bản thân vốn cứ đinh ninh rằng anh ta sẽ là người hướng dẫn tôi, nhưng cuối cùng lại không phải nên tôi thấy lạ lùng.
Có lẽ anh ta giờ đã là ông chủ của một chuỗi khách sạn lớn, không cần phải đích thân làm mấy chuyện cỏn con này nữa, với cả tôi cũng chẳng là gì để anh ta phải đối đãi đặc biệt, để một phó giám đốc đưa tôi đi là đã nể mặt lắm rồi. Tôi còn thắc mắc gì nữa đây?
Sau khi đến chỗ nhà thầu, tôi ép mình phải gạt hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, chỉ tập trung đầu óc để xem mô hình 3D kia.
Mô hình này được dựng ở ngay chính giữa gian phòng giới thiệu của nhà thầu, tòa nhà khu C của khách sạn được dựng lên bằng đồ họa 3 chiều, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn cũng có thể trông thấy các phòng do máy tính dựng nên, sống động và chi tiết y như thật.
Hưng chỉ cho tôi vị trí sảnh lớn của khu C:
– Du khách thường có tâm lý thích ở khu mới nên khi tòa nhà xây xong, chắc chắn sẽ đón tiếp nhiều lượt khách hơn các khu cũ. Ở sảnh chính, công ty muốn đặt một bức tranh khổ lớn, chị xem, phần trống này là ô tranh. Kích thước 3,5 x 4m. Đối diện là cửa vào, cạnh cửa còn có một cửa sổ lớn, ánh sáng rất tốt.
– Vâng. Xin hỏi khách sạn muốn vẽ tranh trên chất liệu và nội dung như thế nào?
– Chị cảm thấy nội dung nào phù hợp với bức này?
– Phong cảnh.
Tôi cũng chẳng phải họa sĩ hay thiên tài hội họa gì, nhưng nếu đặt vị trí mình là khách du lịch, khi đến khách sạn nghỉ ngơi chỉ đầu óc chỉ muốn thanh tĩnh, nhìn mấy bức tranh tôn giáo, sơn thủy, dân gian gì đó thực sự rất đau đầu. Nhưng đổi lại, chỉ cần nhìn thấy một ngôi nhà bên dòng sông nhỏ, cảnh vật xanh non yên bình, tự nhiên lòng sẽ dễ chịu đi.
Tôi cười bảo:
– Các loại tranh khác thường phải dùng rất nhiều màu vẽ, dễ làm rối loạn thị giác, khách sạn là nơi nghỉ dưỡng, tranh phong cảnh sẽ khiến họ cảm thấy nơi này có không gian rộng rãi yên bình hơn, thoải mái hơn.
– À… tôi hiểu rồi. Tôi không có con mắt về hội họa lắm nên không rõ phải vẽ theo phong cách nào. Với cả bức tranh này đặt ở nơi quan trọng nên cần phải có ý kiến của lãnh đạo công ty. Đợi tôi hỏi ý kiến xong sẽ nói lại với chị sau nhé.
– Vâng.
Bởi vì tòa nhà mới của khách sạn khá lớn, cho nên dù có nhiều phòng giống nhau thì tôi và Hưng vẫn phải tốn hết một ngày trời mới xem được một nửa số tầng. Nhìn đồng hồ đã là chiều muộn, anh ta ngỏ ý đưa tôi về nhà, nhưng tôi rất ngại đi xe người lạ nên từ chối.
– Tôi còn phải rẽ qua mấy chỗ nữa nên đi xe bus cho tiện, với cả giờ này tắc đường lắm, anh đưa tôi đi về cũng tốn nhiều thời gian, cứ để tôi tự đi là được rồi ạ.
– Vâng, thế cũng được. Vậy hẹn chị 8h sáng mai gặp lại ở đây nhé?
– Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đến. Tạm biệt anh.
Trên đường về, tôi rẽ qua chợ mua rất nhiều thức ăn, coi như tự chúc mừng chính mình hôm nay đã tìm được một công việc tử tế. Trung thấy tôi xách túi to túi nhỏ về thì vội vàng chạy lại đỡ:
– Sao hôm nay em mua nhiều đồ thế? Lại xách nặng rồi.
– Em mua cá về nấu canh chua, tôm biển nữa. Tối nay ăn ngon một bữa để liên hoan em được đi làm nhé?
– À…
Trung cười cười nhìn tôi:
– Hôm nay đi làm thế nào rồi em? Ổn không?
– Cũng được anh ạ. Hôm nay mới bắt đầu xem đến mô hình các phòng thôi anh ạ, vẫn chưa xong, mai còn phải xem tiếp, nhưng tóm lại là ngày đầu suôn sẻ.
– Thế là tốt rồi. Đưa cá đây, anh đi làm cá cho. Em vào nhà ngồi nghỉ đi.
Tối hôm ấy, khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì bỗng dưng thấy có tin nhắn đến, tài khoản ngân hàng được cộng vào số tiền tròn 100 triệu đồng. Nội dung giao dịch chỉ có một dòng rất đơn giản: Công ty Louis trả tiền tranh.
Chưa vẽ mà được nhận trước một số tiền lớn thế này tất nhiên tôi rất mừng, nhưng cũng lo nữa, sợ mình vẽ tranh không hợp ý người ta thì không cầm tiền nổi. Cho nên tôi chỉ xem tin nhắn rồi để đó, 100 triệu kia tôi cũng chưa dám động vào, chờ đến khi khách sạn đồng ý với 10 bức tranh tôi vẽ thì tôi mới tính đến.
Ngày hôm sau, 8h tôi lại bắt xe bus đến chỗ công ty thầu xây dựng một lần nữa, lúc đến nơi đã thấy Hưng đã đợi sẵn tôi ở đó. Để đỡ tốn thời gian, chào hỏi nhau xong là chúng tôi bắt tay vào làm việc ngay, bận rộn đến tận trưa mới xong được thêm 5 tầng.
Nhà thầu phục vụ chúng tôi rất tận tình, chỉ là khách đến xem thôi nhưng vẫn chuẩn bị cơm và đồ uống cho chúng tôi. Ăn xong, tạm thời chưa làm việc tiếp nên tôi đi lang thang ngắm mấy mô hình ở dưới sảnh để g.iế.t thời gian, cuối cùng bị thu hút bởi một mô hình xếp bằng những thanh gỗ ngay chính giữa sảnh chính, cứ đứng đó ngắm đông ngắm tây mãi.
Mô hình này cao tận mấy mét, được xếp thủ công giống như trò chơi xếp gỗ vậy, nhưng đẹp và kỳ công hơn rất nhiều. Trên mỗi miếng gỗ đều có chữ, nhìn kỹ mới thấy đều là những câu chúc dạng như: Mạnh khỏe, an khang, an toàn, phát tài, phát lộc.
Tôi đứng bên ngoài dây cảnh báo nhìn mấy miếng gỗ này, không để ý đã đến giờ làm trở lại nên người đi qua sảnh mỗi lúc một đông, sau đó bỗng nhiên thấy đế giày cao gót của mình bị ai đó va phải, tôi loạng choạng suýt nữa bổ nhào về phía trước, may mà tóm được vào một cột chắn gần đó nên mới đứng vững được.
Mấy thằng nhóc va phải tôi không xin lỗi thì thôi, còn cầm sú.ng nước chĩa vào tôi:
– Bắn p.ằng pằ.ng. Giơ tay lên. Đầu hàng đi.
– Này mấy đứa, đừng có bắn lung tung.
– Giơ tay lên.
Bọn chúng cười sằng sặc, tưởng tôi đùa nên đứa thì b.ắn s.ú.ng nước ướt hết người tôi, cùng lúc này có đứa đột nhiên lao lại xô tôi một phát, bên dưới sàn toàn là nước, tôi không trụ vững nên trượt chân, ngã vào đống mô hình phía sau, những thanh gỗ lập tức rơi ầm ầm đổ vào người tôi.
Những thanh gỗ này không lớn, cũng nhẹ, nhưng cả nghìn thanh rơi xuống người cùng lúc thì kiểu gì cũng sẽ lãnh đủ hậu quả. Lúc ấy tôi hoảng quá, theo phản xạ giơ hai tay ôm lấy đầu rồi ngồi sụp xuống, chỉ nghe những tiếng lộp bộp của gỗ rơi vào cơ thể, cảm thấy cả tay phải của tôi run bần bật lên.
Khi đó tôi đã nghĩ mình sẽ bị vùi dưới đống gỗ này, nhưng đột nhiên chỉ vài giây sau tôi không còn thấy đau nữa, xung quanh vẫn còn vang lên những tiếng ầm ầm do gỗ rơi xuống, nhưng thật kỳ lạ, chẳng có thanh nào trúng người tôi.
Giật mình ngẩng lên mới thấy đứng sau lưng mình là một người đàn ông rất cao, anh ta hơi khom người, dùng toàn bộ cơ thể mình chắn những miếng gỗ đang đổ ập xuống người tôi.
Thấy Khánh đột nhiên xuất hiện ở đây tôi rất bất ngờ, hoảng hốt hét lên với anh ta:
– Anh… anh…
– Ngồi im đó.
Khánh quát rất lớn, âm lượng to đến mức át hẳn đi những tiếng ầm ầm xung quanh. Tôi muốn cãi, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì nên đành mím môi im lặng.
Chưa đầy nửa phút sau, những âm thanh gỗ rơi nhỏ dần rồi dứt hẳn. Tôi không đợi đến khi gỗ rơi hết đã lập tức đứng lên, quay đầu nhìn anh ta.
Khánh không thèm bận tâm đến tôi, chỉ bực bội xô đổ nốt mấy thanh gỗ chưa rơi hết đổ xuống phía sau, miệng lẩm bẩm chửi:
– Cái đống gỗ nát gì thế này?
Hưng không biết đã chạy đến từ lúc nào, mặt mày anh ta xanh rợt, thấy hai người bọn tôi vẫn bình an mới cuống lên hỏi:
– Anh Khánh, không sao chứ? Linh có sao không?
Tôi lắc đầu, lén lút nhìn Khánh một lần nữa, thấy anh ta không có vẻ gì là bị thương mới đáp:
– Tôi không sao.
– Hai người mau đi ra ngoài đi.
Lúc này mới thấy xung quanh bọn tôi đầy ắp những thanh gỗ, chỉ có duy nhất một chỗ còn trống trải, chính là chỗ tôi ngồi. Tôi hít sâu một hơi, định nói “cảm ơn” Khánh, nhưng đắn đo mãi cũng chẳng thể nào mở miệng được, cuối cùng đành xách giày lên, dùng chân trần bước qua các thanh gỗ để ra bên ngoài.
Hưng đứng đón ở ngoài để đỡ tôi, khi thấy tôi sắp ra đến nơi, anh ta mới chìa tay ra hỏi:
– Linh không bị thương chỗ nào thật chứ?
– Thật mà. Anh hỏi sếp anh đi, ban nãy anh ấy đứng sau tôi, bị gỗ rơi vào người nhiều nhất đấy.
– À… vâng. Tôi thấy chắc là sếp… không sao đâu.
Anh ta vừa nói xong thì có một tiếng trẻ con khóc ré lên, quay đầu lại mới thấy Khánh đang xách tai thằng nhóc ban nãy đã dùng súng nước bắn tôi. Vẻ mặt anh ta lạnh tanh, cũng chẳng thèm nhẹ tay với lũ con nít, khiến bọn chúng đau đến nỗi la oai oái:
– Bỏ tôi ra, á, á, bỏ tôi ra, tôi lấy s.ú.ng bắn c.hế.t ông bây giờ, bỏ tôi ra.
– Còn to mồm nữa hả? Ai bảo chúng mày chơi trò đó ở đây?
– Đây là công ty của bố tôi, tôi thích thì chơi, ông không bỏ thì tôi mách bố tôi.
– Bố mày ấy à?
Anh ta vừa nói vừa kéo mạnh tai lên, thằng bé kia không chịu nổi nên vùng vẫy loạn xạ, gào khóc om sòm. Khánh vẫn tỉnh bơ nói:
– Khóc to lên xem nào.
Tôi thấy tai thằng bé đó đã đỏ lên, mà mấy đứa bạn của nó cũng sợ đến nỗi mặt xanh như tàu lá, thực sự không thể nhìn tiếp nữa. Dù sao chúng cũng chỉ là trẻ nhỏ, cần phải được dạy dỗ nhẹ nhàng, anh ta làm vậy chẳng khác gì bắt nạt con nít nên tôi không nhịn được, đành xông đến nói:
– Anh bỏ thằng bé ra đi, tai nó đỏ lên hết rồi.
– Mấy đứa nhóc láo lếu này phải dạy dỗ.
– Anh làm thế này đâu giống dạy dỗ? Anh đang bắt nạt mấy đứa trẻ con đấy, bỏ nó ra đi.
– À, giờ cô còn bênh cả mấy đứa trẻ con bắt nạt mình cơ đấy. Trước kia sao tôi không biết cô sống cao thượng như thế này nhỉ?
– Giờ anh biết rồi đấy. Bọn trẻ con bắt nạt tôi là việc của tôi, không phải việc của anh. Có làm sao cũng tự tôi chịu, lần sau anh không cần phải can thiệp vào.
Chẳng biết sao cứ nhắc đến “trước kia” là tôi lại khùng lên, biết rõ không nên nói với Khánh như vậy nhưng lại không nhịn được, thốt ra những lời khó nghe như thế.
Mà anh ta nghe xong cũng không hề tỏ ra tức giận, thậm chí còn nở ra một nụ cười. Chẳng rõ có phải tôi nhìn nhầm hay không mà nụ cười này của anh ta không mang vẻ xấu xa như thường ngày mà rất lạnh lùng, lạnh đến mức tôi cũng cảm thấy chột dạ.
Anh ta thả tai thằng nhóc kia ra, thờ ơ nói:
– Được thôi. Ban nãy không nhìn rõ người, cứ tưởng cô em nào xinh đẹp nên định tỏ ra ga lăng một tý, không ngờ lại là cô.
Khánh phủi phủi tay, nói thêm một câu:
– Nếu biết là cô thì tôi đã cân nhắc kỹ rồi. Nhưng cô yên tâm đi, lần sau tôi không rỗi hơi thế này nữa đâu.
– Cảm ơn.
Anh ta vừa xoay lưng đi khỏi thì cả một đám người vội vã từ trong sảnh chạy tới, thấy Khánh, một người đàn ông trông ra dáng lãnh đạo nhất mới vội vã nói:
– Sếp Khánh có làm sao không? Trời ạ, hiếm lắm mới có một lần sếp đến đây, sao lại xảy ra chuyện thế này được chứ. Mau đưa sếp Khánh đi bệnh viện kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không, mau lên.
Anh ta chẳng thèm bận tâm đến thái độ xum xoe của những người kia, chỉ hờ hững đáp:
– Mô hình này tôi làm hỏng rồi, ngày mai công ty Louis sẽ dựng lại cho ông mô hình khác, tiện tặng con trai ông thêm vài cái súng nước bắn cho vui nhé?
– Dạ?
Giám đốc công ty xây dựng nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì, mãi sau mới thấy con trai mình đang cầm súng nước mếu máo khóc cách đó không xa mới hiểu ra:
– Xin lỗi sếp Khánh, thằng con trai tôi nghịch ngợm làm anh bị thương, xin lỗi anh. Để tôi về dạy dỗ lại nó, xin lỗi anh.
– Tốt nhất là nên như thế.
Nói xong, anh ta quay người đi thẳng, lão giám đốc công ty thầu xây dựng lại vội vã chạy theo, trước khi đi còn không quên bảo nhân viên lôi thằng nhóc quý tử kia về nhà, đảm bảo kiểu gì hôm nay cũng sẽ bị ăn đòn nhừ tử một trận.
Đến khi mọi chuyện ồn ào đã lắng xuống rồi, Hưng mới đi lại gần bảo tôi:
– Hay là Linh cũng thử đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào đi, lỡ bị thương ở đâu mà không phát hiện ra thì sao?
– Tôi không sao đâu, vẫn làm việc được mà. Đến giờ rồi, chúng ta lên phòng làm việc tiếp thôi.
Chẳng biết có phải vì tâm trạng vẫn còn ngổn ngang hỗn độn hay không mà chiều hôm đó tôi không thể tập trung được, Hưng nói gì cũng ù ù cạc cạc, tổng kết lại cũng chẳng nhớ được gì trong đầu.
Trước khi ra về, Hưng hỏi lại tôi:
– Linh có thắc mắc gì cần hỏi thêm nữa không?
– À… tạm thời không có gì thắc mắc nữa. Để tôi kiểm tra lại bản vẽ, nếu có gì cần trao đổi thì tôi liên lạc với anh nhé?
– Được luôn, điện thoại tôi luôn mở 24/24.
Tối hôm đó về nhà, rõ ràng cơ thể đã mệt nhừ, với cả cũng đau vì bị hứng một phần miếng gỗ rơi vào người, lẽ ra tôi phải ngủ sớm nhưng leo lên ghế từ 9h tối mà đến hơn 1 giờ sáng vẫn không thể nào thiếp đi được.
Cứ nghĩ đến việc chiều nay Khánh đã đỡ cả đống gỗ rơi xuống đầu tôi, tôi lại cảm thấy trái tim mình nặng nề vô vàn, biết rõ việc này so với quá khứ anh ta từng làm tổn thương tôi thì chẳng thấm vào đâu cả, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ vương vấn mãi, cũng cảm thấy rất nặng lòng.
Vì không biết anh ta có bị thương hay không nên cả đêm hôm ấy tôi không thể ngủ ngon, sáng hôm sau, đang định tìm lý do để hỏi Hưng xem tình hình Khánh thế nào thì bỗng dưng lại nhận được một bản mail của anh ta.
Rất nhanh sau đó, Hưng nhắn đến cho tôi một tin:
– Bản vẽ tôi mới gửi sang cho Linh rồi đấy, Linh xem có vấn đề gì cứ hỏi nhé.
– À vâng. Bên khách sạn đã có ý kiến về phong cách tranh ở sảnh khu C chưa ạ?
– Tạm thời vẫn chưa, hôm nay sếp Khánh nghỉ nên tôi chưa hỏi được. Đợi lúc nào anh ấy đi làm lại, có kết quả tôi báo với Linh sau nhé?
– Anh ấy nghỉ làm ấy ạ?