Anh thất thần dời mắt sang nhìn tôi, không đáp, chỉ có sắc mặt hết xanh lại trắng. Tôi không thể hiểu được tại sao anh lại không trả lời, càng không thể hiểu được thái độ này của anh, nói đúng hơn là tôi sợ hãi đến mức không muốn hiểu.
Cùng lúc này, phía sau vang lên giọng nói của bác sĩ:
– Có mạch rồi.
– Tiêm thêm Adrenalin 3mg.
Tôi lập tức quay đầu lại, giữa vòng vây của các bác sĩ, cơ thể anh vẫn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt anh nhắm nghiền, máy đo dấu hiệu sinh tồn hiển thị những vạch ngang dài, thỉnh thoảng mới có một đường nhô lên, chẳng rõ có thể tiếp tục cầm cự hay không.
Chưa đầy hai mươi giây sau, có người lại hô lên:
– Được rồi, ngừng ép tim, đưa đến phòng cấp cứu. Nhanh lên. Mỗi người một tay, cầm đồ đạc và đẩy giường bệnh đi. Nhanh lên.
– Vâng.
Các bác sĩ nhanh chóng trèo xuống giường, mỗi người một tay đẩy Trung đến khu vực cấp cứu. Tôi cũng muốn chạy theo, nhưng vẫn còn Khánh ở đây nên đành dừng lại vài giây:
– Bây giờ anh về nhà trước đi, chúng ta nói chuyện sau.
Anh lẳng lặng nhìn tôi, khẽ gật đầu:
– Em đi đi.
Khi tôi đến thì cửa phòng cấp cứu đã đóng lại, đèn đỏ bên ngoài bật sáng trưng, bên trong còn mấy lớp cửa nữa nên không thể nhìn rõ tình hình, cũng chẳng biết Trung còn có thể trở ra được nữa hay không.
Hành lang dài ở khu cấp cứu trắng xóa vắng lặng, màu trắng làm đau mắt tôi, đau cả lồng ngực tôi. Tôi rất khó chịu, nỗi sợ hãi dần dần trào dâng trong lòng, tựa như hàng ngàn, hàng vạn con kiến cứ từ từ gặm nhấm linh hồn tôi.
Rất nhiều bóng áo blouse trắng chạy qua, vài người nhà của những bệnh nhân vào cấp cứu chen lấn xô đẩy tôi. Tôi bị đẩy vào góc tường, vai bị đụng đau nhói nhưng lúc này không còn sức để phản kháng, chỉ im lặng cắn chặt môi chờ đợi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chẳng biết có bao nhiêu lượt bệnh nhân vào rồi lại ra, chỉ biết cho đến khi hai chân tôi tê rần rần mới thấy một tốp bác sĩ đẩy giường bệnh của Trung đi ra.
Tim tôi bất giác nhói lên một cái, việc đầu tiên tôi làm là nhìn xem mặt anh có bị phủ chăn lên hay không, thấy mép chăn vẫn đặt dưới ngực, mặt nạ trên miệng vẫn mờ đục hơi thở, tinh thần căng thẳng của tôi mới có thể dịu xuống.
Thế nhưng khi tôi xông lại hỏi bác sĩ, nhưng chú ấy lại trả lời tôi:
– Cơ thể đã suy kiệt quá rồi. Không thể cầm cự thêm nữa. Bây giờ đưa đến ICU là đưa vậy thôi, gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước đi.
Phút chốc, tôi có cảm giác như mình đang cheo leo trên miệng hố, lập tức rơi thẳng xuống vực thẳm. Tôi không thể tin nổi, níu lấy tay áo bác sĩ:
– Chú ơi, chú có nhầm không? Anh ấy vẫn còn sống mà bác sĩ, chú giúp cháu đi, chú cứu lấy anh ấy đi. Chú đừng để anh ấy c.hế.t.
– Không phải tôi không muốn cứu, mà là cơ thể chồng cô đã suy kiệt, tinh thần lại phải chịu kích động mạnh nên thần kinh bị tổn thương, bây giờ có muốn cứu cũng không được.
– Bác sĩ nói gì cơ?
Bác sĩ nhìn tôi đầy thương cảm, chậm chạp gỡ từng ngón tay tôi rồi vỗ vai động viên:
– Chúng tôi đã cố hết sức. Bây giờ còn nước thì còn tát, cô cứ cho chồng nằm ICU, kết quả thế nào thì không ai nói trước được.
Giao thừa, mọi người đều bận rộn, không ai muốn nói đến những điều xui rủi. Bác sĩ cũng chỉ khuyên tôi như vậy rồi lại tất tưởi đi làm việc của mình, Thanh cũng theo Trung đi vào ICU, cuối cùng chỉ còn mỗi mình tôi đứng trên hành lang.
Trong đầu tôi váng vất những câu nói của bác sĩ, từ câu cơ thể Trung đã suy kiệt quá rồi đến câu gia đình nên chuẩn bị tâm lý, cả câu anh phải chịu kích động mạnh nên tinh thần bị tổn thương.
Tôi không rõ cái gì kích động anh hay anh phải chịu đả kích vì điều gì, chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác mình đã bị cuộc đời nghiệt ngã này đánh cho tơi bời, không thể cứng rắn mạnh mẽ được nữa, không đứng vững được nữa, tôi suy sụp ngồi xuống đất, ấn chặt vào lồng ngực đang đau đớn rồi ra sức hít thở.
Nhưng tôi lại phát hiện ra mình không thể thở được, lồng ngực như bị thít chặt lại tựa như có một bàn tay vô hình bóp chặt. Vào khoảnh khắc này, tôi thấy rất bản thân mình bất lực đến tột cùng, giống như cuộc sống của tôi sáu năm nay, dù đã cố vùng vẫy cũng không thể nào thoát khỏi vận đen của quá khứ, không thể nào giữ Trung ở lại với cuộc sống này.
Tại sao vậy? Tôi đã cố gắng rất nhiều rồi, tại sao vậy? Tại sao ông trời luôn nghiệt ngã với tôi? Tại sao vậy?
Bỗng dưng, có một đôi giày da vương nước mưa xuất hiện trước mắt tôi. Ngẩng lên mới thấy người đến là Khánh. Vẻ mặt anh rất buồn, trong ánh mắt còn chất chứa rất nhiều điều khó nói, nhưng anh chỉ nhìn tôi, khàn khàn nói mấy từ:
– Em đừng đau lòng quá.
Dưới ánh điện, gương mặt của anh trắng ngần sạch sẽ, dù mái tóc sũng nước mưa nhưng không che nổi vẻ đẹp trai sáng sủa. Có điều, không hiểu sao bây giờ bỗng dưng tôi cảm thấy anh xa lạ quá, nhất là ánh mắt khó xử kia, sao tôi thấy lạ lùng quá.
Tôi há miệng, rất lâu sau mới có thể nói với anh:
– Vào bây giờ, lẽ ra anh không nên ở đây.
– Anh xin lỗi.
Tôi càng hoảng sợ, vô thức lùi về sau một bước, liên tục lắc đầu:
– Sao anh lại xin lỗi, anh làm gì mà lại xin lỗi? Anh nói với em đi, anh không làm gì phải không? Anh chỉ đi ngang qua đây đúng lúc anh ấy ngừng tim thôi phải không? Anh nói là mọi chuyện không liên quan đến anh đi.
Anh không đáp, chỉ tiến lại gần tôi, Khánh chìa tay ra như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng tôi lập tức nghiêng đầu né tránh, nước mắt như hạt ngọc lặng lẽ rơi xuống. Tôi kiên trì lặp lại:
– Anh nói với em đi, bất kể anh nói gì thì em cũng sẽ tin. Em sẽ tin tuyệt đối. Em xin anh đấy, anh nói với em đi.
Bước chân anh chợt khựng lại, bàn tay đang giơ trên không trung cũng không tiến về phía tôi nữa. Khánh nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, môi anh mấp máy nhưng không phát ra được câu gì. Mãi sau, anh mới bảo tôi:
– Anh… chỉ đến nói chuyện.
– Tại sao? Tại sao lại phải đến nói chuyện? Tại sao anh đến mà không nói trước với em.
Lần này, anh im lặng. Tôi có thể nhìn rõ lồng ngực của anh phập phồng cứng lại, tựa như phải đè nén điều gì đó vô cùng lớn lao, bàn tay đặt bên hông cũng lặng lẽ nắm chặt lại thành quyền, chặt đến mức các khớp xương nổi lên trắng bệch.
Tôi có cảm giác, tim mình như bị xé ra thành hàng trăm mảnh, máu thịt hòa trộn, cùng một lúc ân nhân của tôi sắp c.hế.t và người đàn ông tôi yêu không thể trả lời tôi. Linh hồn tôi như bị chia làm hai nửa, nửa nào cũng thấy vô cùng đau lòng. Đau đến mức không muốn nói gì nữa, cũng không còn sức lực nào để tranh cãi nữa.
Nhưng tôi vẫn cố chấp nói:
– Anh chỉ đang đùa em thôi phải không? Anh tốt với em như thế, làm sao làm em đau lòng được? Anh đang đùa thôi nhỉ? Anh nói là anh đang đùa đi.
– Anh xin lỗi. Anh không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này. Linh, cậu ta gọi anh đến. Anh chỉ đến nói chuyện thôi.
– Hai người nói chuyện gì cơ?
Anh lại im lặng. Còn tôi, tôi như người đã chờ đợi quá lâu đến mức lạc lối, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuôi:
– Em rất tin anh. Cách đây vài phút, em vẫn rất tin vào con người anh. Nhưng bây giờ anh à…
Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên, hướng về phía anh bằng nỗi tuyệt vọng vô bờ bến:
– Em rất thất vọng.
Sắc mặt anh lập tức cứng lại, một nỗi đau khôn nguôi từ mắt anh giống như có thể truyền qua đồng tử tôi. Lúc ấy, tôi chỉ ước mình có thể moi tim ra đưa cho anh, để anh xem xem trong đó có những gì, trong đó viết tên ai.
Tôi đã từng rất tin vào con người anh, thậm chí đến bây giờ vẫn nghĩ anh là một người đàn ông tốt đẹp và đàng hoàng nhất trên đời. Nhưng tại sao anh lại làm thế chứ? Dù anh vô tình hay cố ý, dù anh không hề muốn hại Trung, nhưng bây giờ, mọi thứ đã không thể vãn hồi được nữa rồi.
Tôi run rẩy nói:
– Em đã nói với anh, em với anh ấy không có gì cả, anh ấy là ân nhân của em, món nợ em nợ anh ấy cả đời em không trả được. Em nói anh hãy đợi em một thời gian nữa thôi, sao anh không thể vì em thêm một chút? Sao anh đến gặp anh ấy mà không nói với em? Anh vừa hại c.hế.t một người đấy anh biết không?
– Anh xin lỗi.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt, lồng ngực nặng nề như bị đeo gông xiềng. Thực sự khi ấy tôi rất muốn gào thét, nhưng lại phát hiện ra mọi lỗi lầm đều xuất phát từ tôi, tôi không thể hận anh, cho nên cuối cùng tôi chỉ có thể nói:
– Bây giờ em mệt quá, em không muốn tranh cãi hay nói thêm gì nữa, tạm thời, em cũng không muốn gặp anh. Anh về đi.
– Linh.
– Anh về đi.
Anh không miễn cưỡng tôi, chỉ nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó, trước khi rời đi mới nói với tôi:
– Có nhiều chuyện không thể giải thích được, có những thứ mắt thấy tai nghe nhưng chưa chắc đã là mấu chốt của vấn đề. Đừng lo lắng quá, cũng đừng đau lòng. Dù mọi chuyện có thế nào, anh cũng không muốn nhìn thấy em đau lòng.
Tim tôi nhói đau, lúc này cũng không biết phải đáp trả câu gì, chỉ có thể nhắm chặt mắt, lắng nghe tiếng bước chân anh rời đi.
Cùng lúc này tiếng pháo hoa đì đùng từ bên ngoài cửa sổ vọng đến, những mảng ánh sáng rực rỡ đầy sắc màu phản chiếu trên bầu trời, rọi đầy lên gương mặt tôi, lên tóc tôi.
Hóa ra, đã đến giờ khắc giao thừa rồi, phút giây này người người nhà nhà đầm ấm ở bên nhau, người người cười nói chúc nhau hạnh phúc sung túc trong năm mới. Còn ba chúng tôi thì mỗi người đi một hướng, tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, Khánh rời khỏi bệnh viện, Trung im lặng nằm trong kia. Không ai ở bên ai, cũng chẳng ai còn có thể cười nổi.
Cuối cùng, tôi mới hiểu ra bản thân mình ngay từ ban đầu đã sai, phàm là con người, trái tim có rộng lớn bao nhiêu cũng chỉ có thể chứa được một người đàn ông. Còn tôi, vì tôi muốn trả nợ ân tình mà lúc nào cũng nặng lòng mang theo một hình bóng người khác, để bây giờ thành ra thế này biết trách ai?
Tôi không trách Khánh, vì tôi đã gây ra quá nhiều thương tổn cho anh, tôi cũng không thể hận anh, bởi vì tôi hiểu rõ anh không phải là người tồi tệ đến mức đến gặp Trung để nói mấy lời dơ bẩn.
Đã không có cách nào để trút hận, vậy thì cứ để nó thối rữa trong lòng mình. Cứ để một mình tôi lựa chọn bước đi trên con đường cuối cùng… Chỉ mình tôi thôi… Cứ xa nhau như vậy đi…
Rất lâu sau đó, Thanh từ phòng ICU đi ra, thấy tôi vẫn ngồi thất thần nhìn ra bầu trời bên ngoài, cô ấy mới kéo tôi về phòng bệnh. Thanh bảo tôi phải nghỉ ngơi thì mới có sức lo cho Trung, nếu chúng tôi mà suy sụp, một mình anh chiến đấu sẽ đơn độc lắm.
Đợi đến khi về đến phòng bệnh, tôi mới ngước đôi mắt trống rỗng nhìn cô ấy, rất lâu sau mới có thể nặng nề hỏi một câu:
– Mọi chuyện là thế nào hả em?
Thanh lặng lẽ cụp mắt xuống, giọt nước mắt trong veo cuối cùng cũng trượt ra từ khóe mi cô ấy rồi nhanh chóng biến mất dưới nền gạch. Thanh âm của cô ấy đầy day dứt và bi thương trả lời tôi:
– Em xin lỗi chị. Lỗi là tại em. Lúc đó anh Trung bảo em đi ra ngoài mua cho anh ấy một cốc nước việt quất. Ở viện không có, mà trước giờ anh ấy chưa từng nhờ em đi mua thứ gì nên em mới đi mua. Lúc quay lại thì có một bác bị lạc đường, nhờ em chỉ đường ra khu Khám bệnh. Em tả mãi không được nên bác ấy nhờ em đưa đi. Khi em quay về thì …
Khu khám bệnh cách rất xa chỗ Trung nằm, Thanh đưa bác kia ra đến nơi rồi quay lại, tính cả thời gian bắt đầu đi đến khi về tốn gần 20 phút. Khi cô ấy quay lại phòng bệnh thì thấy mọi người đang nhốn nháo ở bên trong rồi, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thanh vừa khóc vừa nói:
– Em xin lỗi chị. Chị đã nhờ em như thế mà em không trông nom anh ấy cẩn thận, để anh ấy bị ra thế này. Em xin lỗi chị. Lỗi là tại em.
– Không phải lỗi của em, đừng tự trách mình.
– Em xin lỗi chị, em xin lỗi chị. Nếu em không đi, nếu em ở đó thì anh ấy xảy ra vấn đề gì thì em sẽ phát hiện và gọi cấp cứu ngay. Tại em ngu dốt, em xin lỗi.
Tôi cũng chẳng biết đáp ra sao, bởi vì chuyện xảy ra thế này đều không ai mong muốn, hơn nữa Thanh cũng không biết Khánh sẽ đến.
Chẳng rõ hai người bọn họ nói chuyện gì mà lại thành ra như vậy, nhưng Khánh không chịu nói, mà tôi càng không thể hỏi Trung nên chỉ có thể bất lực như vậy thôi. Tôi thở dài một tiếng:
– Đừng xin lỗi nữa. Chị không trách em. Chuyện này, lỗi là do chị mới đúng.
– Chị đừng nói thế.
– Được rồi, nằm xuống ngủ đi em. Chợp mắt một lúc mới có sức để lo cho anh ấy.
Nói là nói thế, nhưng chính tôi lại không thể nào ngủ được. Cứ nghĩ đến việc những chuyện đã xảy ra, nghĩ đến chuyện Trung sắp lìa xa chúng tôi, nghĩ đến việc Khánh đã đến đây, tôi lại cảm thấy đau lòng không sao chịu nổi.
Hai mắt tôi ráo hoảnh nhìn lên trần nhà, có lẽ đau quá, khổ quá nên mọi giác quan gần như tê liệt, lồng ngực bức bối như muốn nổ tung, không muốn khóc nữa, nhưng nước mắt rơi bao nhiêu vẫn chẳng cảm thấy khô kiệt tận cùng.
Chật vật cho đến tận khi trời sáng, chúng tôi lại đến ICU lần nữa, nhưng kết quả vẫn làm tôi vô cùng thất vọng.
Chú trưởng khoa đích thân khám cho anh, lần này, chú ấy tiên lượng tình hình của Trung rất xấu, thậm chí còn bảo tôi nên đưa anh ra khỏi ICU.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi nhìn chú ấy, run rẩy hỏi một câu:
– Khả năng anh ấy tỉnh lại là bao nhiêu % hả bác sĩ?
– Cơ thể cậu ấy đã suy kiệt quá rồi, chức năng thận gần như không còn. Về khả năng tỉnh lại…
Chú trưởng khoa thở dài nhìn tôi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn nói một câu chân thực:
– Linh này, hôm nay là mùng 1 tết. Hay là cháu đưa cậu ấy về nhà, ăn nốt một cái tết đi. Ở nhà dù sao cũng ấm cúng hơn bệnh viện.
Tôi như c.hế.t lặng tại chỗ. Ban đầu tôi nghĩ dù chỉ còn 1% thì tôi vẫn hy vọng, tôi vẫn cùng anh chiến đấu đến phút cuối cùng. Nhưng bây giờ bác sĩ lại bảo tôi đưa anh về nhà, để anh ăn nốt một cái tên bên gia đình. Dù sao, ra đi ở nhà cũng có vòng tay của người thân, không cô đơn đau đớn như ở bệnh viện lạnh lẽo này.
Nhưng mà anh làm gì có người thân, ngoại trừ tôi?
Phải cố gắng lắm tôi mới có thể không òa lên, run rẩy hỏi:
– Không cố được nữa hả bác sĩ? Cố thêm một chút nữa cũng không được hả chú?
– Nằm ICU, cắm đủ loại máy móc vào người đau lắm. Hơn nữa chi phí một ngày nằm trong đó quá cao. Cháu cứ đưa cậu ấy về, để cậu ấy được thanh thản nhẹ nhàng.
Nói đến đây, chú trưởng khoa vỗ vỗ vai tôi, sự nặng nề của chú ấy như truyền cả qua vai, khiến cơ thể tôi trĩu xuống:
– Chú biết cháu đã rất cố gắng, nhưng mỗi người một số mệnh, có nhiều việc không thể cưỡng lại được. Chúng ta cũng không phải là thần thánh, chúng ta cũng chỉ là con người bình thường thôi, dù sao thì cậu ấy đã sống một quãng đời rất tốt đẹp rồi. Cố lên cháu. Kiên cường lên cô bé!