Giá Như Đừng Gặp Gỡ

Chương 22




Từ lúc lên máy bay cho đến lúc đến Tokyo, tôi đều ngồi cạnh chị Hoa quản lý, Khánh cũng không ngồi khoang hạng nhất mà chỉ ở khoang phổ thông cùng mấy người bọn tôi.
Lần này, nhân viên xuất sắc được đến Nhật du lịch khoảng 6, 70 người, số lượng đông như vậy nên hầu như cả khoang máy bay đều là người trong tập đoàn. Mọi người đều quen biết, suốt chặng bay 6 tiếng đến đó trò chuyện rất vui.
Có mấy người thấy sếp tổng ở đây mới nói đùa:
– Sếp ơi, lần này đến Nhật sếp phải uống với anh em bọn em một bữa thật say nhé.
Khánh đặt tờ báo xuống, khẽ mỉm cười:
– Sao tự nhiên lại muốn uống say? Đi du lịch phải tỉnh táo mới ngắm cảnh được chứ?
– Em nói cái này sếp đừng mắng em nhé.
– Ừ.
– Mấy chị em con gái trong công ty mình vừa hối lộ bọn em mấy bao thuốc lá Camen sếp ạ.
Anh có râu quai nón làm quản lý ở khách sạn khác cười đầy gian tà:
– Mà sếp biết hối lộ làm gì không? Để bọn em hợp lại chuốc say sếp. Sếp mà say thì các chị em mới có dịp thừa nước đục thả câu sếp ạ.
Mọi người vừa nghe xong câu này thì lập tức ồ lên cười, các chị em xinh đẹp thì khỏi phải nói, có người đỏ mặt bẽn lẽn quay đầu đi, có người lén lút liếc trộm Khánh, có người dạn dĩ hơn nói:
– Tú cứ nói quá thế. Mọi người làm gì dám thừa nước đục thả câu, chỉ tranh thủ cơ hội để bày tỏ tấm lòng với sếp thôi nhé.
Một anh nữa chen miệng vào:
– Nếu sếp đồng ý, em Duyên cũng nguyện bày tỏ cả tấm thân luôn sếp ạ.
Tiếng cười lại tiếp tục rộ lên, người này tung hứng vài câu, người kia đáp trả, không khí càng lúc càng rộn ràng náo nhiệt.
Tôi có cảm giác mọi người trong công ty đều không quá câu nệ khách sáo với Khánh, mà anh ta là sếp tổng của cả một tập đoàn lớn cũng không hề tỏ vẻ bề trên, thậm chí có lúc nói đùa lại vài ba câu.
Việc này khiến cho tất cả đều cảm thấy sếp rất gần gũi, nhưng chẳng ai đùa quá trớn mà vẫn tự giác chừng mực. Nói thêm một lúc, một người lại hỏi Khánh:
– Sếp ơi, các chị em ai cũng muốn biết sếp năm nào lấy vợ để mọi người còn chuẩn bị đấy ạ. Năm nào bọn em được đi ăn cưới hả sếp?
– Cái này phải từ từ, để tôi về xem lại tử vi xem năm nào hợp tuổi đã nhé.
– Sếp cho em ngày tháng năm sinh đi, để em bấm quẻ cho. Em biết xem tử vi đấy.
Anh ta trầm ngâm một lúc, lát sau mới ngẩng lên, vẻ mặt rất thành thật:
– Có cần giờ sinh không?
– Có ạ. Giờ sinh là quan trọng nhất đấy sếp ạ.
– Thế thì vẫn phải từ từ rồi, ngày tháng năm sinh thì tôi nhớ, còn giờ sinh thì vẫn phải về hỏi mẹ. Chỉ có mỗi mẹ tôi biết thôi.
Anh ta trả lời vừa hài hước vừa khôn khéo làm mọi người không thể tra hỏi được bao giờ sếp tổng chịu lấy vợ. Nhưng hiếm lắm mới có dịp sếp đi du lịch với mọi người trong công ty, mọi người tất nhiên không thể bỏ qua, tiếp tục tra khảo:
– Sếp ơi, thế sếp có yêu cầu gì đối với vợ tương lai không? Ví dụ khoảng cách bao nhiêu tuổi, cung hoàng đạo gì, bản mệnh gì. Ví dụ hợp tuổi hợp mệnh mà nhan sắc trung bình thì có được không sếp? Em là em hỏi hộ các chị em khác sếp nhé, không phải em hỏi cho em đâu, nhưng mà nếu sếp trả lời thì em sẽ về đi xem bói ngay sếp ạ.
– Em cung Kim Ngưu sếp ơi.
– Em cung Xử Nữ.
– Em cung Thiên Bình.
– Em cung Nhân Mã.
– Nếu không hợp thì bọn em có thể làm lễ đổi sao đổi tuổi sếp ơi…
Anh Hưng cũng có mặt trong chuyến đi này, nghe mọi người liên tục kể cung hoàng đạo của mình mới khẽ hắng giọng:
– Mọi người đừng kể nữa, sếp không thích cung nào trong 12 cung hoàng đạo đâu.
Ai cũng biết anh Hưng là “đệ ruột” của sếp tổng, chắc chắn biết Khánh thích loại người nào nên tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang anh ta:
– Ơ, thế sếp thích cung gì hả anh Hưng? Hay sếp thích tuổi gì để bọn em còn biết đường đi cải mệnh.
– Sếp thích mỗi một cung thôi.
– Cung gì.
Anh Hưng tủm tỉm cười, nhìn Khánh rồi lại đưa mắt liếc sang tôi. Chẳng biết sao khi bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ của anh ấy, tự nhiên tôi lại chột dạ, gò má cũng bất giác nóng ran lên.
Anh Hưng hắng giọng một tiếng:
– Cung… Xà Phu.
Vẻ mặt của tất cả mọi người ngay lập tức ngơ ra:
– Cung Xà Phu á? Sao em chưa nghe đến cung này bao giờ nhỉ? Cung Hoàng Đạo làm gì có cung này. Anh Hưng đừng có mà lừa bọn em.
– Không tin thì tý nữa xuống sân bay, có wifi cậu thử google mà xem. Tôi đã bảo sở thích của sếp khác biệt mà, nếu sếp mà thích một trong 12 cung hoàng đạo thì giờ đã lấy vợ được từ lâu rồi, đâu còn ế đến bây giờ.
– Sếp mà ế á? Còn lâu, anh đừng lừa em.
– Thật mà. Không tin thì các chị em cứ hỏi sếp đi.
Người như Khánh tất nhiên không bao giờ có chuyện không lấy được vợ, cho nên từ “ế” này không hợp với anh ta. Tuy nhiên, giữa bao nhiêu ánh mắt tò mò kinh ngạc của mọi người, Khánh không hề chối, thậm chí còn gật đầu cười:
– Hưng nói đúng đấy, sở thích của tôi hơi khác với mọi người nên mới ế đến tận bây giờ. Thế nên mọi người bày tỏ tấm lòng thì tôi nhận, còn bày tỏ thứ khác thì xin nhường lại cho Hưng nhé. Cậu ấy thích cả 12 cung hoàng đạo, nhưng 30 tuổi rồi vẫn chưa có nổi nửa mảnh tình vắt vai với cung nào.
Sếp tổng và sếp phó thi nhau khoe “ế” khiến ai nấy đều cười ầm lên, mặt Khánh thì tỉnh bơ không một chút cảm xúc, còn anh Hưng thì thảm khỏi phải nói. Lúng túng đến nỗi gương mặt đỏ bừng, vội vã đẩy gọng kính:
– Ấy sếp ơi, sao sếp lại đá bóng sang sân em thế này. Em có người yêu một lần rồi đấy, năm mẫu giáo thì vẫn tính đúng không sếp?
Khánh đưa một ngón tay lên che miệng, hắng giọng cười:
– Nếu có nắm tay thì tính.
– Ôi, em xin lỗi sếp, lúc đó không những em có nắm tay mà còn thơm má bạn kia cơ.
Tôi cũng không nhịn được cười, nhưng so với những nhân viên xuất sắc trong chuyến đi lần này, mình chỉ là một người vẽ tranh vô danh. Không dám tham gia nói chuyện, chỉ ngồi tủm ta tủm tỉm.
Chị Hoa thấy tôi không nói gì mới khẽ huých vai:
– Sao em không nói chuyện với mọi người cho vui?
– Em đang nghe mà. Mọi người đi chơi thoải mái chị nhỉ? Năm nào tập đoàn cũng tổ chức như này ạ?
– Ừ, năm nào cũng được đi, mỗi năm nay là được đi xa nhất thôi. Đúng là có anh Khánh về quản lý có khác. Cho hơn 70 người đi tận Nhật thế này có mà tốn vài tỉ.
– Vâng. Nếu đi trong nước thì tiết kiệm được nhiều hơn.
Chị Hoa gật đầu, cười tủm tỉm:
– Ừ, nhưng ý của sếp là đi Nhật mà. Nghe nói anh Hưng mới đầu cũng định ngăn cản, vì mùa này không phải mùa du lịch ở Nhật, lại tốn kém nữa. Nhưng sếp bảo cứ đi đi, chi phí lần này là sếp tự bỏ tiền túi ra chứ không lấy từ ngân sách.
Nghe nói vậy, bỗng dưng trong lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác nhộn nhạo và mềm mại không tên, không định hình được rõ ràng, chỉ biết rằng dường như có một thứ gì đó đang chậm rãi hồi sinh trong tim mình thì phải.
Tôi ngước lên nhìn Khánh, thấy anh ta đang ở giữa vòng vây của mọi người, mỉm cười trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi kia. Vài giây sau, hình như anh ta cảm nhận được ánh mắt của tôi nên khẽ liếc sang, khi hai mắt giao nhau, tôi xấu hổ đến mức lập tức cụp mi xuống, lúng túng nắm lấy mấy ngón tay của chính mình. Lát sau ngẩng lên thì anh ta đã quay đi rồi.
Thật kỳ lạ, giữa những tiếng người cười đùa râm ran, tôi vẫn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thổn thức và rõ ràng. Âm thanh mạnh mẽ đến nỗi suýt nữa tôi đã phải giơ tay lên ôm ngực, ấn nó lại, để những người xung quanh không phát hiện ra.
Chỉ một ánh nhìn của một người đàn ông thôi, tại sao lại phải có phản ứng ngốc nghếch như thế chứ?
Khi đặt chân xuống sân bay Tokyo, cả đoàn chúng tôi tinh thần vẫn còn rất phấn chấn. Về khách sạn nhận phòng xong lại kéo nhau đi ăn.
Lần này, lúc đưa ra hai lịch trình tour khác nhau, hầu hết mọi người đều chọn đi tham quan những điểm du lịch đẹp đẽ ở Nhật Bản, cũng có tham quan núi Phú Sĩ nhưng chỉ ghé qua một lát rồi đi ngay, sau đó sẽ di chuyển đến Kyoto và Osaka.
Chẳng ai muốn tốn tận hơn 3 ngày trời cho tour vòng quanh núi Phú Sĩ, mà lại chỉ đi tàu chậm nên chỉ có đúng ba người là Khánh, anh Hưng và tôi book tour này. Có điều, đến tận lúc chốt tour bên công ty mới công bố sếp tổng đi tour thứ 2 nên các chị em đều ấm ức tiếc nuối, có người còn lẩm bẩm bảo “biết thế tôi book tour 2 cho rồi, tưởng tour 2 tẻ nhạt, nhưng có anh Khánh đi thì ở đâu cũng thấy vui”.
Ngay cả chị Hoa cũng thở dài thườn thượt bảo tôi:
– Sao em lại chọn đi tour 2 thế? Khai thật đi, có phải em có tình báo biết trước anh Khánh đi tour 2 nên mới chọn tour 2 không?
Tôi cười cười, tất nhiên không dám nói thật mà chỉ đáp:
– Làm gì có, tại em thấy đi tour Phú Sĩ có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Với cả Kyoto và Osaka em đi rồi, chỉ có Phú Sĩ là em chưa đi thôi.
– Em cũng đến Nhật rồi à?
– Vâng, em đến rồi, nhưng lúc đó đi vội quá. Mới đến được Kyoto, Osaka là phải về, định đi núi Phú sĩ cũng chưa đi được nên giờ đi bù đấy chị ạ.
– À…
Chị Hoa tủm tỉm nhìn tôi, rõ ràng ánh mắt mang đậm ý cười, nhưng chị ấy không nói ra. Lúc leo lên giường đi ngủ chỉ nói bâng quơ với tôi:
– Sếp tốt với em thật đấy.
– Dạ?
– Lần này đi du lịch chỉ có nhân viên xuất sắc trong tập đoàn thôi.
– À… chắc là tại có dư một vé nên anh ấy cho em.
– Em thích Nhật Bản à?
Tôi chột dạ, ngay lập tức lắc đầu:
– Không ạ, em mới đến Nhật một lần, không có ấn tượng gì nhiều.
– Dù sao Nhật Bản cũng rất đẹp.
– Vâng.
– Ngủ đi em.
Ngày hôm sau, chúng tôi tách thành hai đoàn, một đoàn đi tour 1 du lịch các địa điểm đẹp đẽ, đoàn thứ 2 chỉ có 3 người đến núi Phú Sĩ. Vì từ Tokyo đến đó hơn 100 kilomet nên anh Hưng đề nghị đi tàu cao tốc cho khỏe, thế là chúng tôi cùng ngồi tàu 2 tiếng 20 phút đến nơi.
Khi đó vẫn còn quá sớm, tàu chậm đi vòng quanh Phú Sĩ vẫn còn chưa chạy nên mấy người bọn tôi ngồi ở trước nhà ga chờ đợi. Ở đây có một cây hoa trà cổ thụ rất lớn, cánh hoa màu hồng nhạt đẹp như màu hoa anh đào, nhưng tỏa ra mùi thơm hơn, dễ chịu hơn.
Tôi cầm điện thoại, chụp một tấm ảnh gửi về cho Trung:
– Em đến gần núi Phú Sĩ rồi này. Mùa này hết hoa anh đào rồi, có hoa trà thôi, anh thấy có đẹp không?
– Đẹp thế. Em đi có bị say xe không?
– Không, em đi tàu cao tốc, nhanh lắm. Anh ăn gì chưa?
– Anh ăn rồi. Em ăn gì chưa?
Đang định nhắn lại thì anh Hưng đã chìa một hộp mực ống nướng ra trước mặt tôi, vẫn còn nóng, bên trong bốc khói nghi ngút:
– Em ăn đi này. Ngon cực.
Tôi gật đầu cảm ơn anh ấy, sau đó lại lén lút tìm kiếm xem Khánh đang ở đâu. Anh ta đứng cách chúng tôi không xa, đang ngắm nghía mấy cánh hoa hồng trà, đôi tay đút vào túi. Chẳng biết có phải vì anh ta có chiều cao nổi trội hơn hẳn người Nhật, lại mặc áo măng tô dài màu đen nổi bật giữa tuyết trắng hay không, mà bỗng dưng tôi lại có cảm giác bộ dạng ấy tịch mịch vô cùng.
Đáy lòng tôi như bị thứ gì đó chạm vào, tôi gửi đi một tin nhắn cho Trung rồi nhét điện thoại vào trong túi. Ngẩng lên hỏi anh Hưng:
– Sếp không ăn hả anh?
Anh Hưng đang chăm chú gặm mực, ậm ậm ừ ừ:
– Sếp không ăn, nãy anh định mua bánh bột gạo, nhưng sếp bảo ở đây lạnh, ăn mấy đồ nóng nóng cho ấm người. Em thích ăn mực trứng à?
– Hả?
Tôi tròn xoe mắt, cứ có cảm giác câu hỏi này của anh Hưng chẳng khác nào câu hỏi của chị Hoa, dù nội dung thật sự không hề giống nhau. Anh Hưng thấy tôi hơi đỏ mặt thì mới nhận ra mình lỡ lời, đành chuyển chủ đề:
– 15 phút nữa tàu đến. Anh đặt 3 phòng riêng rồi. 3 phòng sát nhau, em thích ở gần anh hay gần sếp?
– Cho em phòng giữa đi, vừa gần anh vừa gần sếp.
– Haha.
Ông Hưng cười đến suýt nữa sặc mực, tôi cũng cười, tủm tỉm cúi đầu nhai mấy sợi râu mực, rõ ràng rất dai, đồ ăn khu du lịch chẳng có mùi vị như đồ tươi ở những nơi khác, nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Phải rồi, năm xưa ở Mỹ có người nào đó đã từng cõng tôi đi ăn mực nướng. Trời rất lạnh, tôi nằm bò trên lưng anh ta lẩm bẩm:
– Mực này chẳng ngon gì cả, chẳng có trứng, phải có trứng ăn mới ngon.
Khánh khẽ cười:
– Bà cô của tôi ơi, em muốn ăn mực trứng thì lần sau nói sớm một tý được không. Như thế anh mới đi tìm được cho em, còn giờ này thì chỉ có mực không trứng thôi. Ba giờ sáng anh mà đến khu hải sản đập cửa đòi mua mực trứng thì chủ tiệm sẽ g.iế.t anh mất.
– Anh cũng biết sợ à?
– Sợ chứ. Lần trước em đòi ăn cua, ông chủ tiệm ở đó đã thề nếu anh dựng ông ấy dậy giữa đêm lần nữa thì sẽ đánh gãy chân anh. Anh gãy chân cũng được, chủ yếu là ngày mai em muốn đi ăn đêm lại không cõng được em.
Anh ta dẻo miệng đến mức tôi phải phì cười:
– Được rồi, sau này em không đòi ăn đêm nữa.
– Đợi ngày mai anh mua mực trứng cho em.
Nhiều năm như vậy, những ký ức vụn vặt cứ ngỡ đã lãng quên từ lâu, nhưng hóa ra cả tôi và anh ta đều nhớ như in. Nhớ rất rõ. Nếu không, ban nãy chị chủ quán người Nhật kia đã chẳng nhìn Khánh bằng ánh mắt đầy tò mò và hoài nghi như vậy.
Tôi đã thấy ánh mắt ấy, nhưng cứ nghĩ anh ta nói mấy lời xằng bậy, đến tận giờ mới mờ mịt đoán ra, hóa ra, Khánh yêu cầu chị ấy nướng mực trứng cho tôi.
Cái gã lưu manh này, tại sao cứ luôn làm người khác hiểu nhầm như vậy chứ?
15 phút sau thì tàu chậm cũng đến ga. Hình như anh Hưng đặt vé VIP nên có cả tiếp viên và bảo vệ đưa chúng tôi vào khoang, xếp đồ vào phòng cho ba người bọn tôi.
Vào đến nơi mới biết phòng trên tàu rất rộng, khoảng 16, 17 mét vuông gì đó, bên trong kê một chiếc giường ngủ, có một tủ sách, một bàn trà nho nhỏ cạnh cửa sổ, còn có cả máy chiếu. Quan trọng hơn là nó biệt lập với mọi thứ bên ngoài, chỉ cần đóng cửa một cái là không gian bên trong chỉ là của riêng tôi.
Tiếp viên trên tàu rất nhiệt tình, dùng tiếng anh hướng dẫn cách sử dụng mọi thứ cho tôi, trước khi rời đi còn mỉm cười nói “Chúc quý khách một kỳ nghỉ vui vẻ”.
Tôi rất hài lòng, vừa đóng cửa đã phi ngay lên giường, sung sướng tận hưởng không gian trong ngoài đều đẹp đẽ này.
Chẳng mấy chốc, tàu chậm bắt đầu khởi hành. Cửa sổ trong phòng tôi rất lớn, rộng gần hai mét gì đó, nằm ở trên giường, kéo rèm là có thể thấy được toàn phong cảnh bên ngoài. Cây cối xanh mướt bị phủ một làn tuyết trắng, đẹp như một bức tranh.
Ngắm nghía một lúc thì bỗng dưng cảm hứng nghệ thuật dâng trào, tôi bò dậy lấy máy tính bảng rồi bắt đầu vẽ vời. Tôi vẽ một cánh rừng vào mùa đông, những tán cây trên cao che chắn những hạt tuyết chậm chạp rơi xuống, phía xa xa là đỉnh núi Phú Sĩ trắng xóa hùng vĩ ở xứ Phù Tang, thơ mộng và hút hồn đến say đắm lòng người.
Khi đã bắt đầu nhập tâm, tôi quên hết tất cả mọi thứ, mãi đến khi nghe tiếng cửa phòng mở mới quay đầu lại, thấy Khánh từ cầm lọ cao Thanh Tuệ Đường từ bên ngoài đi vào.
Anh ta liếc mấy đĩa đồ ăn còn nguyên trên bàn, hơi cau mày:
– Sao không chịu ăn cơm?
– À… tôi mải vẽ quá. Giờ tôi chuẩn bị ăn đây.
Nói xong, tôi đặt máy tính bảng sang một bên rồi đứng dậy, định bước ra bàn ăn thì Khánh bỗng dưng ấn vai tôi ngồi lại xuống giường:
– Đồ ăn nguội rồi, chờ ăn cơm tối đi.
– Hả?
– Tối rồi.
Quay đầu lại mới thấy bên ngoài ánh mặt trời trong ngày đã tắt. Một mảng đen thẫm xuyên qua cửa sổ, báo hiệu trời đã về đêm. Tôi đã không ăn gì từ lúc xử lý xong hộp mực trứng đến giờ, chẳng trách dạ dày hơi cồn cào.
Khánh cầm cổ tay phải của tôi lên nhìn nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng thoa cao lên. Nhìn nhãn hiệu Thanh Tuệ Đường, tôi mới nhớ ra là hôm qua sắp xếp đồ sang Nhật, tôi đã quên mang. Không ngờ Khánh lại cầm nó theo giúp tôi.
Trái tim tôi lại mềm thêm một chút, cảm giác như độ nóng từ cổ tay phải lan vào tận trong tim:
– Hôm qua tôi để quên…
– Ừ. Tiện thấy nên tôi cầm theo.
– Cảm ơn anh.
Khánh không bận tâm đến lời cảm ơn của tôi, chỉ chuyên chú thoa cao. Thoa xong, anh ta lại tiếp tục massa cổ tay tôi, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng không quên cằn nhằn:
– Ông cụ đã dặn cô thời gian đang chữa trị thì không được làm việc quá sức.
Bình thường tôi sẽ tranh luận rằng tôi không làm việc quá sức, tôi chỉ vẽ thôi. Nhưng ngẫm lại mới thấy mình cũng nên biết trân trọng đôi tay, như người đàn ông kia đang trân trọng nó vậy. Thế nên tôi rất ngoan ngoãn gật đầu:
– Tôi biết rồi. Về sau không như thế nữa.
Nghe vậy, Khánh đột nhiên ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt thấp thoáng một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Thế nhưng, sau đó anh ta chợt quay đầu đi, khẽ hắng giọng một tiếng:
– Ừ. Đói bụng chưa?
– Cũng hơi hơi đói rồi. Hay là tý nữa anh với anh Hưng sang đây ăn cơm cùng đi. Cả ba người ăn cho vui.
– Ừ. Để tý nữa gọi Hưng xem.
Thường ngày ông Hưng cũng không phải ít nói, nhưng lần này cứ như tự động tàng hình, gọi thế nào cũng không sang ăn cơm, còn nói anh phải tập trung hưởng thụ du lịch tàu chậm, bảo hai người chúng tôi cứ tự nhiên.
Thành ra cuối cùng chỉ có tôi và Khánh ngồi ăn cùng nhau. Cơm ở trên tàu chậm rất ngon, tôi uống nước chanh Ramune không đá, Khánh uống rượu ngọt Amazake.
Tôi cũng tò mò về loại rượu này nên mới bảo anh ta:
– Rượu Amazake này vị thế nào vậy?
– Cô đoán xem.
– Rượu ngọt chắc là ngọt.
Anh ta khẽ gật đầu, lại rót ra thêm một cốc. Có lẽ công tử nhà giàu uống rượu thượng hạng quen rồi nên ngay cả cách uống rượu cũng nhã nhặn lịch sự hơn hẳn những kẻ phàm phu tục tử. Anh ta uống rất chậm rãi, yết hầu chuyển động lên xuống mang theo một vẻ quyến rũ khiến người khác dễ sa chân lạc lối.
Tôi thấy môi mình bỗng nhiên khô khốc, theo phản xạ mới đưa lưỡi liếm một cái. Hành động này lọt vào mắt anh ta, Khánh hơi nhíu mày, nghiêng đầu hỏi tôi:
– Có muốn uống thử không?
Tôi do dự một hồi, cuối cùng chẳng biết vì rượu Amazake quá hấp dẫn hay vì người đàn ông trước mắt quá quyến rũ nên tôi gật đầu:
– Cho tôi một cốc!