“Ngay từ đầu, người cứu tôi không phải là cô. Người khiến bệnh tình tôi trở nặng hơn là cô. Người lợi dụng tôi thực hiện mục đích xấu xa đó là cô. Tất cả mọi chuyện đều là cô...”
An Linh nhìn thấy tình hình rất bất lợi cho mình, cô ta vẫn cố gắng biện minh với Trịnh Thành Khải.
“Không. Khải, anh đừng tin vào lời bọn họ, anh phải tin em. Em và Ánh Hy là bạn từ nhỏ của nhau, tại sao em có thể làm hại cậu ấy chứ? Em không có lý do gì để làm như thế. Nhưng quan trọng hơn là em rất yêu anh. Khải, anh là người phải hiểu rõ điều này nhất chứ!?”
“...”
Trịnh Thành Khải vẫn ngồi đó nhìn An Linh không nói một lời. Ánh mắt của anh làm cô ta rất sợ hãi. Đây không phải là ánh mắt dành cho kẻ thù của anh sao? Vậy bây giờ cô ta…
“Chẳng phải người lúc đầu cô thích là anh Chính, anh cả của Ánh Hy sao? Vì Ánh Hy không chịu giúp cho cô làm quen anh ấy mà cô trở nên thù ghét cô ấy.
Mạo nhận là người cứu Thành Khải. Bỏ đi nước ngoài với người đàn ông họ Ngụy, âm mưu lừa gạt, chiếm đoạt tài sản Trịnh gia, làm bệnh tình của Thành Khải trở nên xấu đi.
Chính cô cũng là người làm Ánh Hy bị bỏng, đẩy cô ấy đến bước đường hôm nay...”
Vũ Âu nãy giờ im lặng nhưng nghe thấy những lời dối trá của cô ta làm anh thật sự không thể chịu được.
Những lời Vũ Âu nói ra như đâm vào tim Trịnh Thành Khải. Thì ra...thì ra tất cả là lỗi của anh nên Ánh Hy mới thành ra thế này.
Trịnh Thành Khải nhìn thấy Lâm Ánh Hy vẫn ngồi co người trong một góc, đầu cũng không ngẩn lên...tất cả những gì đang xảy ra, những lời bọn họ vừa nói Lâm Ánh Hy không nghe hiểu được gì...
Trịnh Thành Khải nhìn thấy cô như thế trái tim anh đau thắt lại. Đôi mắt cũng chuyển dần sang màu nâu. Anh nhìn vào An Linh, ánh mắt đã không còn hơi ấm
“An Linh, cô còn gì để nói nữa không?”
“Khải. Anh phải tin em, bọn họ nhất định là có âm mưu chia rẽ chúng ta. Anh xem tại sao mọi thứ lại trùng hợp đến như vậy?”
“Hôm nay anh vừa gọi anh Thành Hàn đến chữa bệnh cho Ánh Hy thì cả anh Vĩnh Huy và Vũ Âu đều đến? Còn nói là em đã nói dối, lừa gạt anh?”
“Khải. Đúng rồi. Đây chắc chắn là âm mưu mà tất cả bọn họ đã sắp đặt từ trước. Anh phải tin em, phải tin em”
An Linh hoảng loạn giải thích với Trịnh Thành Khải. Nếu bây giờ cô ta không nói, không giải thích thì cô ta sẽ chết không toàn thây.
“…”
“Khải. À Khải à, em quên chưa kịp nói với anh…em…em có thai rồi…là thật đó”
Trịnh Thành Khải nhìn cô ta nở nụ cười tàn ác.
“Có bác sĩ ở đây…vậy thì để bác sĩ kiểm tra cho cô vậy”
An Linh nghe thấy hét lớn
“Không không. Thành Hàn anh ta nhất định sẽ làm hại con của chúng ta….Không được.”
Vĩnh Huy thấy câu chuyện mà An Linh kể càng trở nên đặc sắc, anh cũng không ngại tiếp sức cho cô ta. Anh dễ dàng giữ cô ta lại cho Thành Hàn kiểm tra. Tất nhiên…
“Không có…”
Trịnh Thành Khải nghe xong cười khẩy.
“Bác Cố, bác gọi người đưa cô ta đến Hắc đạo chờ ngày xử lý. Lôi cô ta ra ngoài đi. Mọi người...cũng ra ngoài hết cả đi.”
An Linh nghe thấy thế thì không tin nổi vào tai mình. Cô ta hét lớn
“Khải, đừng mà, đừng làm thế với em...”
“Cô đừng gọi tên tôi như thế! Cút ngay cho tôi!”
Trịnh Thành Khải hét lớn khiến không gian im bật đi. Vĩnh Huy thở dài lôi An Linh ra ngoài mặc cho cô ta tiếp tục la hét.
……
Trịnh Thành Khải nhớ lại lúc nãy....
“Tôi nói mấy lần cậu mới chịu hiểu? Tôi nói phải đưa Ánh Hy đến bệnh viện kiểm tra.”
Thành Hàn rất tức giận thì sự cố chấp đến đáng sợ của Thành Khải. An Linh nghe ồn ào cũng chạy xuống, ôm chặt lấy cánh tay của Trịnh Thành Khải.
Năm người ngồi ở phòng khách, không khí rất căng thẳng, không ai chịu nhượng bộ
“Cô ta bị gì mà phải đến bệnh viện. Mấy vết thương ngoài da đó cô ta không chết được đâu.”
Nghe Trịnh Thành Khải nói xong, Thành Hàn cũng không biết nói gì hơn, anh nhìn Trịnh Thành Khải đầy bất lực
“Chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện nào mọi người. Thành Khải, cậu nhìn thấy vết thương của Ánh Hy chưa?”
Trong ba người, Vũ Âu là người biết cách ăn nói nhất và cũng không mất lòng ai bao giờ. Vũ Âu lên tiếng xoa dịu tình hình
“Mình chưa.”
Thành Hàn nhìn thấy Thành Khải đã bình tĩnh hơn một chút thì cũng kìm nén cảm xúc lại nói chuyện với anh
“Mình có hỏi Ánh Hy tình hình của em ấy. Nhưng em ấy không nói gì cứ im lặng nên mình không biết nên làm gì.”
“...” Trịnh Thành Khải im lặng ngồi nghe Thành Hàn nói.
“Mấy người nữ hầu giúp mình kiểm tra, ngoài mấy vết thương ngoài da mà cậu vừa nói...cậu biết trên lưng của em ấy đã bị bỏng không?”
Trịnh Thành Khải nghe thấy vậy thì liền tháo cánh tay An Linh đang ôm chặt lấy anh, rướn người nhìn Thành Hàn đầy khó hiểu
“Cậu nói gì vậy? Làm sao cô ta bị bỏng?”
Thành Hàn, Vũ Âu, Vĩnh Huy nhìn thấy thái độ của Trịnh Thành Khải liền biết không phải do anh làm. Như vậy, suy đoán của ba người bọn họ càng chắc chắn.
Cả ba đều nhìn An Linh bằng ánh mắt sắc như dao, An Linh thấy vậy thì có chút run người. Bất chợt, Trịnh Thành Khải đứng dậy, tiến thẳng lên lầu. An Linh thấy vậy thì định chạy theo….