🌷Editor/Beta: Yui_雪✨
Bùi Ý múc một thìa cháo trắng nhỏ, mày lại khó có thể miêu tả mà nhăn lại: "Ah, đau."
Bạc Việt Minh nhìn thấy cảnh này, hắn chỉ đơn giản cho chú Khải và hai người làm ra ngoài, thẳng đến khi phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, mới dịu dàng tiến đến bên cạnh yêu.
"Để anh xem, tại sao lại đau?"
"Sao mà không đau cho được?" Bùi Ý không thể mở miệng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Đều tại anh!"
Vừa nói, cậu vừa đặt bát và thìa xuống bàn: "Cháo này cũng quá nóng."
Mở không nổi miệng, ăn không ngon!
Bạc Việt Minh thấy cậu hành động như trẻ con, liền cầm bát thìa khuấy đều cho nguội: "Tối qua không phải vì em muốn thử mấy thứ mới mẻ nên muốn làm sao?"
"Vậy —— ah!" quai hàm Bùi Ý sưng lên rụt trở về, hàm hồ trách tội: "Vậy lúc sau em xin tha, anh, anh cũng không ngừng."
Hắn thì thoải mái, còn cậu thì mệt khổ.
"Được được được, tại anh tại anh."
Bạc Việt Minh múc thìa cháo nguội đưa đến bên miệng cậu: "Ăn từ từ, chờ lát nữa sẽ quen."
Bùi Ý vẫn còn bản tính trẻ con, cậu lấy lại bát và thìa từ tay người yêu, bắt đầu múc cháo.
Bạc Việt Minh xoa xoa tóc sau gáy cậu: "Hôm nay đã gần mười giờ, em còn muốn đến studio sao? Nếu không cứ ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi?"
Đêm qua hắn suy xét thấy người yêu mệt mỏi sau bốn năm ngày đi công tác, hành động thân mật cũng đã đủ khắc chế.
Nhưng hôm nay nhóc mèo con nhà mình rời giường vẫn có chút ỉu xìu, nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
"Nhiều lắm, thì ngủ nướng tiếp." Bùi Ý lắc đầu, nói trôi chảy hơn một chút: "Buổi chiều em phải trả lại điện thoại cho Lê Viên."
Khi nói đến nửa câu sau, trong mắt cậu rõ ràng hiện lên ánh sáng tò mò.
Bạc Việt Minh vừa thấy đã biết: "Em muốn trả lại điện thoại? Hay là để thỏa mãn lòng tò mò của mình?"
Bùi Ý cắn một miếng trứng chiên, hợp tình hợp lý: "Cái trước là phụ, cái sau là chủ, không được sao?"
Yến Sầm cùng Lê Vu An không rên một tiếng mà làm tới, việc này thật sự nằm ngoài dự đoán!
Dù có làm gì đi nữa, cậu cũng nên phát huy một chút paparazzi bát quái đi thám thính, để có được nhiều thông tin độc nhất vô nhị của bạn tốt mới được.
Bạc Việt Minh nhìn thoáng qua thời gian: "Vậy lát nữa anh bảo lão Phó đưa em đến đó? 10h30 anh có một cuộc họp qua video, thật sự không có thời gian, buổi chiều lại đón em?"
Bùi Ý no bụng, gật đầu: "Được, anh đi làm việc của mình đi, em lên ngủ một lát."
Bạc Việt Minh mỉm cười nắm tay cậu: "Vừa lúc anh cũng muốn lên tầng lấy đồ, ôm em được không?"
Dù chỉ đi có vài bước chán nhưng Bùi Ý vẫn không khách khí ôm lấy cánh tay người yêu.
Suy cho cùng tối qua số lần không làm nhiều lắm, nhưng điều đó không có nghĩa làm không tàn nhẫn, khắp chỗ đều nhức mỏi.
...
—— leng keng.
Cửa thang máy hai bên đồng thời mở ra.
Bùi Ý chậm rì rì bước ra khỏi thang máy, vừa lúc gặp Lê Vu An đang đi ra ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều không ngoại lệ nhiều ra chút kinh ngạc.
Bùi Ý là người đầu tiên hỏi: "Lê Viên, không phải bây giờ cậu mới đến làm đi?"
Từ khi thành lập YWY studio, bạn tốt hầu như đều cắm rễ trong studio. Ngoại trừ những công việc cần thiết bên ngoài, y hầu như chưa bao giờ về muộn hoặc về sớm một lần.
"..."
Lê Vu An im lặng hai giây, hỏi lại: "Còn cậu thì sao? Tại sao cũng đến làm việc vào giờ này?"
"..."
Lúc này, người không thể trả lời đã trở thành Bùi Ý.
Tại sao lại đi làm vào giờ này?
Đương nhiên là vì tối qua lướt web quá nhiều, sáng nay không thể dậy sớm được.
Bùi Ý chột dạ hừ một tiếng: "Ba bốn ngày đi công tác ngủ không ngon giấc, đêm qua ngủ sâu hơn một chút, dù sao chúng ta cũng về sớm một ngày, hôm nay ở đây cũng không tính là bỏ bê công việc đi? Tiểu Lê tổng?"
Lê Vu An chế nhạo: "Cậu là ông chủ, cậu định đoạt."
Hai người một bên sóng vai nói chuyện phiếm, một bên đi tới văn phòng.
Văn phòng của Bùi Ý và Lê Vu An cùng phòng với nhau, ở giữa có đặt một tấm kính mờ làm khu vực riêng rư.
Ngoại trừ người bình thường ra vào cửa lớn, trong văn phòng còn có một cổng vòm nhỏ để lưu thông.
—— cốc cốc.
Có tiếng gõ vào cửa kính.
Lê Vu An đang ngồi trước máy tính ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng bạn tốt một lần nữa xuất hiện ở cổng vòm.
Bùi Ý dựa vào tường, không tự ý bước vào văn phòng của bạn tốt: "Tiểu Lê tổng, có rảnh không? Tôi có thứ muốn trả lại cho cậu."
Lê Vu An bất đắc dĩ: "Cậu vào đi, sao khách khí vậy?"
Bùi Ý tới gần, đưa điện thoại trong túi áo khoác ra: "Ngày hôm qua cậu để quên điện thoại ở nhà hàng, tôi phát hiện muốn chạy ra ngoài trả lại cho cậu, nhưng......"
Bùi Ý nghĩ đến cảnh tượng ngắn ngủi mà mình nhìn thấy ở bãi đậu xe, sợ bạn tốt cảm thấy xấu hổ nên đổi lời: "Ngẫm lại các cậu hẳn là đã về rồi, cho nên tạm thời thay cậu bảo quản."
"Cảm ơn."
Lê Vu An nhìn thấy điện thoại bị mất của mình, mặt mày lãnh đạm nhiễm lên ý cười: "Tôi còn tưởng tối qua đã làm mất nó ở sân bay rồi cơ, đang định tan làm mua một cái mới."
Bùi Ý dứt khoát ngồi xuống đối diện y, ngọn lửa tò mò dần dần bùng lên: "Lê Viên, cậu có coi tôi là bạn không?"
Lê Vu An sạc điện thoại: "Đương nhiên, muốn hỏi vấn đề gì?"
Bùi Ý cũng không giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Vậy giữa cậu và Yến Sầm rốt cuộc là chuyện như nào vậy? Tôi vẫn còn nhớ năm ngoái chính cậu không muốn nói chuyện tình cảm, nhưng đêm qua các cậu..."
Cậu dừng lại, hoàn mỹ sửa lời: "Không khí trên bàn ăn không giống như 'không có quan hệ'."
Lê Vu An bất đắc dĩ nói: "Tôi nghĩ cậu nên đổi nghề trở thành paparazzi đi."
Bùi Ý tuỳ tiện cầm một cây bút trong hộp đựng bút lên, dùng làm microphone: "Lê tiên sinh, chuyện là như nào vậy?"
"Làm gì có chuyện gì." Lê Vu An không biết nên bắt đầu từ đâu: "Chỉ là nhất thời, tôi không biết nên nói như thế nào."
"Vậy tôi hỏi cậu, sau khi Yến Sầm đưa cậu về nhà tối qua, anh ta ở lại hay rời đi?"
Bùi Ý trực tiếp xác nhận điểm mấu chốt, đồng thời không quên bổ sung: "Nếu cậu thực sự không muốn nói chuyện, thì 'cuộc phỏng vấn tào lao' của tôi sẽ kết thúc tại đây."
Lê Vu An tuyệt đối tin tưởng Bùi Ý, cảm thấy chuyện tình cảm chỉ có thể chia sẻ với bạn tốt: "Ở...ở lại."
Bùi Ý tức khắc dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên: "Các cậu sẽ không lên giường đi?!"
Đôi mắt bạn tốt đột nhiên mở to, Lê Vu An sợ tới mức bỗng nhiên đập bàn đứng dậy: "Không phải! Không có!"
"Yến Sầm hai ngày nay bị cảm trong người khó chịu, tối hôm qua sau khi lái xe đến dưới khu trung cư, anh ấy không chịu nổi..."
Vốn dĩ Lê Vu An chỉ muốn Yến Sầm lên nhà uống một cốc nước ấm cho đỡ choáng váng, sau đó tìm người lái thay lái trở về, nhưng đêm qua thật kỳ quái——
Dù dùng cách nào y cũng không tìm được người lái thay nên đành phải cho Yến Sầm ngủ lại qua đêm.
Bùi Ý nghiền ngẫm nhướng mày, nhìn thấu không nói toạc.
Khó chịu?
Vậy còn có thể trực tiếp hôn người ở trước cửa xe?
Nếu cậu nhớ không lầm, trong nguyên tác "Yến Sầm" được viết là một người bề ngoài ôn nhu, nội tâm phúc hắc.
Nếu Yến Sầm cố tình giả vờ suy yếu đáng thương, chỉ sợ Lê Vu An sẽ mềm lòng rối tinh rối mù.
Lê Vu An sợ mình giải thích không rõ ràng, tiếp tục bổ sung: "Hôm nay tôi đến muộn, đơn thuần là vì tối qua ngủ không ngon, không có gì khác."
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, ghế sofa đơn nhỏ không thể chứa được chiều cao gần 1m9 của Yến Sầm, mùa đông ngủ dưới đất càng không thích hợp, vậy chỉ có thể ngủ chung một chiếc giường.
Mãi đến ba bốn giờ sáng, Lê Vu An mới mông lung buồn ngủ. Tuy nhiên, vì không có điện thoại bên cạnh nên y không thể đặt báo thức, tỉnh lại thì phát hiện mình đã ngủ quên.
Bùi Ý cười khẽ: "Cậu căng thẳng làm gì? Ngồi xuống nói chuyện."
Lê Vu An ho khan một tiếng, ngồi xuống: "Tôi không căng thẳng."
Bùi Ý nhận thấy bạn tốt cũng không kháng cự lại việc chia sẻ vấn đề tình cảm nên hỏi tiếp: "Vậy mối quan hệ của cậu với Yến Sầm hiện tại là như thế nào? Bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa hai người các cậu có vấn đề."
Lại lấy mối quan hệ hợp tác để nói qua loa lấy lệ, vậy không thích hợp lắm đâu.
Lê Vu An rót cho mình nửa ly nước, giọng nói trả lời có chút thấp: "Thử...thử một chút."
Ánh mắt Bùi Ý sáng lấp lánh: "Thử hẹn hò sao?"
Ánh mắt Lê Vu An hơi rũ: "Ừm."
Bùi Ý nhận được câu trả lời như mong đợi, cậu mừng thay cho bạn tốt, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng nho nhỏ: "Lê Viên, cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi? Lúc trước không phải cậu còn có băn khoăn sao?"
"Lại có băn khoăn..."
Lê Vu An muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy bất lực cùng cảm xúc phức tạp: "So với tôi đứng trước mặt anh ấy thì tôi chẳng là gì cả."
Yến Sầm không phải là đồng nghiệp bình thường mà y gặp ở nơi làm việc, mà là một người đã cắm sâu vào đáy lòng y kể từ lần đầu tiên y gặp anh vào năm thứ nhất.
Lê Vu An bằng lòng chấp nhận số mệnh của mình: "Tôi vốn nghĩ muốn tránh anh ấy, nhưng tôi sợ nhất chính mình hối hận."
Thử cũng được.
Dù mối quan hệ chỉ kéo dài một tháng thì cũng xứng đáng với tình yêu đơn phương kéo dài bảy, tám năm không có kết quả.
Bùi Ý không hỏi thêm gì nữa, nhưng vẫn bày tỏ thái độ chân thành: "Lê Viên, vấn đề tình cảm thì bản thân tôi cũng không rõ lắm, cũng không thể cho cậu nhiều ý kiến được."
"Nhưng bất kể cậu lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ kiên định đứng về phía cậu, ủng hộ cậu. Sau này cậu có chuyện gì nhớ nói cho tôi biết."
Đầu quả tim Lê Vu An lại được rót vào dòng nước ấm, mỉm cười đáp lại: "Ừm, tôi biết."
Bùi Ý tiếp nhận đề nghị, nói: "Vậy cậu cứ làm việc của mình đi. Tôi xuống lầu tìm đội kỹ thuật, hỏi vấn đề tự do điểm kỹ năng."
Vòng thử nghiệm bản beta nội bộ đầu tiên của 《 Mạt Vụ 》sắp bắt đầu, bọn họ phải kiểm soát chặt chẽ hơn.
"Được."
Hai người bận rộn cho đến khi tan làm.
Điện thoại vốn dùng để trang trí trên bàn đột nhiên rung lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ Tần Dĩ Thuấn.
Bùi Ý trả lời điện thoại: "Alo, anh."
Giọng nói của Tần Dĩ Thuấn nghiêm túc khác thường: "Tiểu Ý, bây giờ em có bận không? Tiểu An có ở cùng em không?"
"Bọn em sắp xong việc rồi, Lê Viên và em đều ở studio."
Bùi Ý gửi tài liệu đã biên soạn vào trong nhóm với giọng điệu nghiêm túc, "Anh, có chuyện gì gấp sao? Em nghe giọng của anh không đúng lắm."
Tần Dĩ Thuấn thở dài: "Lão gia tử sắp không xong rồi."
"..."
Vẻ mặt của Bùi Ý hơi thay đổi, cậu đứng dậy đi đến văn phòng bên cạnh, dùng ánh mắt bảo Lê Vu An dứt khoát bật loa ngoài lên.
"Anh, Lê Viên đã ở bên cạnh em, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng."
"Lão gia tử sắp không xong rồi, bệnh viện bên kia có nói, có thể có chuyện đã xảy ra hai ngày nay." Tần Dĩ Thuấn lại giải thích tình huống.
Anh hiếm khi do dự nói: "Hai đứa có muốn đến bệnh viện không?"
Bùi Ý và Lê Vu An im lặng nhìn nhau, có chút vi diệu không thể nói.
Kể từ khi nói ra mọi chuyện trong bệnh viện ngày hôm đó, hai người đã chặt đứt quan hệ với nhà họ Bùi, tuy Bùi lão gia tử trên danh nghĩa là ông nội của hai người——
Nhưng thực chất, mối quan hệ của bọn họ giống như người xa lạ.
Tần Dĩ Thuấn cũng không ép buộc bọn họ: "Các em tự quyết định đi, nếu muốn đến bệnh viện nhớ nói cho anh biết."
"Vâng."
Điện thoại cúp máy.
Lê Vu An nhìn Bùi Ý, không xác định hỏi: "Muốn đi không?"
Bùi Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đến đi, chỉ ở lại vài phút thôi, không mất gì đâu."
Lý do cậu sẵn sàng đến bệnh viện không phải vì tình cảm sâu sắc với Bùi lão gia tử, mà Bùi Ý đơn giản muốn thay nguyên chủ và ba của nguyên chủ đi xem tình huống lão nhân gia——
Suy cho cùng, Bùi lão gia tử dù có máu lạnh vô tình đến đâu cũng đã từng chân thành yêu thương bảo vệ nguyên chủ.
Bùi Ý lại nói: "Lê Viên, cũng theo ý cậu đi, không cần theo ý tôi."
Lê Vu An cầm điện thoại: "Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu đi, cậu nói đúng, nhìn hai cái cũng không xảy ra được chuyện gì, huống chi đại ca cũng ở đó."
Bùi Ý gật đầu, lấy điện thoại ra, gửi cho Bạc Việt Minh một tin nhắn, giải thích tình huống.
"Vậy thì đi thôi, đi sớm xong sớm."
"Được."
...
Nửa giờ sau, bệnh viện trung tâm Đế Kinh.
Lê Vu An và Bùi Ý vừa đến bãi đậu xe, Tần Dĩ Thuấn đã đợi sẵn sau khi nhận được tin nhắn.
"Anh."
"Đại ca."
Hai người xuống xe lần lượt gọi anh, khiến khuôn mặt nghiêm nghị ngàn năm không đổi của Tần Dĩ Thuấn bật cười.
Bùi Ý nhìn tấm biển phía trên khoa nội trú, hỏi tình hình: "Anh, tình trạng thân thể của lão gia tử thế nào rồi?"
Lúc trước không phải rất nghiêm túc sao?
Tần Dĩ Thuấn trầm giọng nói: "Trước kia nói nghiêm túc thì có ích lợi gì? Bệnh tật xếp chồng chất, tuổi già dù có muốn ngăn cản cũng không ngăn được."
Kể từ ngã xuống vào viện năm năm ngoái, tình trạng thân thể của Bùi lão gia tử cũng không khá hơn, trái tim càng ngày càng nặng, bệnh suy tim còn gây ra nhiều biến chứng như xơ gan sung huyết.
"...Đêm qua mới miễn cưỡng từ trong tay tử thần nhặt về nửa cái mạng, nhưng bác sĩ nói chỉ có thể sống được vài ngày."
Tần Dĩ Thuấn kể lại đại khái những gì mình biết: "Buổi chiều ba mẹ anh đáp chuyến bay xuống sân bay, đã gặp lão gia tử, vài phút trước vừa mới rời đi."
Lê Vu An hỏi: "Người còn tỉnh không?"
Tần Dĩ Thuấn lắc đầu: "Nửa tỉnh nửa mê, ý thức không rõ ràng lắm."
Bùi Ý nhìn về phía Lê Vu An, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Bùi Như Chương và Đặng Tú Á có phải đang ở trong phòng bệnh không?"
Tần Dĩ Thuấn đồng thời phản ứng lại, bước chân dừng ở cửa thang máy: "Tiểu An, nếu em không muốn đi vào thì đừng miễn cưỡng."
Lê Vu An hiểu rõ băn khoăn và lo lắng của bạn tốt, nhưng y cũng suy nghĩ rất rõ ràng: "Bọn họ đối với em giống như người xa lạ, không có gì phải tránh né."
Thay vì trốn tránh, còn không bằng thản nhiên đối mặt.
Chẳng bao lâu, ba người đã đến tầng nơi Bùi lão gia tử đang ở, bởi không cần điều trị thêm nên lão nhân gia đã được chuyển trở lại phòng chăm sóc đặc biệt.
Bùi Ý và Lê Vu An bước vào phòng bệnh, Đặng Tú Á đang canh giữ ở bên trong, vội vàng từ trên ghế đứng lên: "Tiểu, Tiểu An?"
"Sao con cũng tới đây? Có muốn uống nước không? Đã ăn gì chưa?"
Lê Vu An không quen với sự chăm sóc gần gũi như vậy của bà, mặt mày lãnh đạm mang theo một tia né tránh.
Tần Dĩ Thuấn thay y nói: "Cậu, mợ, bọn cháu đến xem ông nội, mợ không cần phiền toái tiếp đón."
"Ah...được."
Thái độ của Bùi Như Chương không được tốt lắm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Bùi Ý.
Bùi Ý không quan tâm đến ánh mắt của đối phương, đi thẳng đến giường bệnh——
Bùi lão gia tử vẫn còn đeo máy thở, cơ thể lộ ra ngoài cực kỳ gầy, hai bên má và hốc mắt trũng xuống, hoàn toàn không giống chủ gia đình đầy tinh thần như ngày xưa.
So với Thành Ngưỡng Sơn ở rể tham tài, Bùi lão gia tử quả thật là người có tài cán, nếu không ông đã không tích lũy được khối tài sản lớn như vậy.
Bùi Ý không chắc ông có nghe được hay không, nhưng ông muốn từ tận đáy lòng hỏi thay nguyên chủ và ba của cậu: "Lão nhân gia, bây giờ ông có biết viết hai chữ hối hận như thế nào không?"
Năm đó ông quá mức coi trọng thân thế bối cảnh, yêu cầu con trai đoạn tuyệt quan hệ, còn chặn hết mọi con đường để đối phương kiếm tiền ở Đế Kinh!
Bùi Như Diệp buộc phải làm việc ngày đêm, nắm bắt mọi cơ hội nhỏ để kiếm tiền nuôi gia đình.
Tuổi còn trẻ, vất vả lâu ngày thành tật, đột ngột qua đời, mọi người bên ngoài đều tiếc nuối thay cho bọn họ.
Sau đó, Bùi lão gia tử trọng nam khinh nữ mạnh mẽ ôm nguyên chủ "Bùi Ý" đi, tàn nhẫn ngăn cản không cho cậu và Thư Uyển, Bùi Nguyện gặp nhau.
Ông thay con trai đã mất bù đắp tất cả lên người nguyên chủ, rồi lại vì đối phương "Ngu dại" không nhìn đến một cái, thậm chí còn bằng lòng coi cậu như một con tốt mang cậu đi liên hôn để kiếm lợi ích!
Nếu Bùi Như Chương và Bùi Hoán là đao phủ, thì Bùi lão gia tử chính là hung phạm ở sau lưng ngầm đồng ý tất cả!
"Thật đáng tiếc, hối hận cũng vô dụng."
Bùi Ý hơi cúi xuống, tiến lại gần Bùi lão gia tử trên giường bệnh, ánh mắt cậu rất thờ ơ, giọng nói lạnh lùng: "Người ta phải trả giá cho việc mình đã làm, ngài nói phải hay không?"
Bùi Như Chương nhíu mày ngăn lại: "Bùi Ý, mày đừng ở trên giường bệnh nói nhảm!"
"Tôi nói sai sao? Lão gia tử không trả lời được, vậy hai người nói đi——"
Bùi Ý nhìn qua, lạnh như băng mà hỏi: "Vợ chồng hai người sợ ' tôi ' chiếm đoạt gia sản, ngoài sáng trong tối chèn ép ' tôi ' nhiều năm như vậy, kết quả nhận lại được cái gì?"
"Nếu tôi không ngụy trang thì thế nào? Còn không phải thành trò cười cho người khác sao!"
"..."
Vẻ mặt Bùi Như Chương như sắp nứt ra đến nơi.
Mà ánh mắt Đặng Tú Á trước sau đều tập trung trên người Lê Vu An, trực tiếp vùi đầu khóc.
Đúng vậy!
Vợ chồng bọn họ có lấy được gì đâu? Có quyền khống chế công ty Bùi thị thì sao?
Bạc Việt Minh trở thành chủ tịch tập đoàn Bạc thị, vì Bùi Ý một hai tháng trước lại nhắm vào Bùi thị, hiện giờ chuỗi vốn có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
Bà và Bùi Như Chương không còn trẻ nữa, mà con trai ruột Lê Vu An lại từ chối nhận người thân không chịu trở về!
Vợ chồng bọn họ tưởng như đã đạt được tất cả nhưng chỉ trong phút mốt đã thua thất bại thảm hại.
"Vậy cũng không tới phiên mày tới chất vấn!"
Bùi Như Chương bất mãn khi bị Bùi Ý chỉ trích, trái lại ép hỏi cậu: "Là mày xúi giục Bạc Việt Minh tới chèn ép Bùi thị chúng ta, không phải sao?"
"Sớm biết mày là loại sói mắt trắng, tao lúc trước......"
"Đủ rồi!"
Lê Vu An giành trước cắt ngang chất vấn của Bùi Như Chương, đi đến giường bệnh: "Bùi Ý, chúng ta đã nhìn thấy lão gia tử rồi, những người xa lạ không cần để ý tới, đi thôi."
Lúc này, y cuối cùng cũng hiểu được Bùi Như Chương.
Như vậy còn không biết hối cải, chỉ biết trách móc người khác, căn bản thì không xứng đáng làm ba của y!
Bùi Ý đã nói xong điều đáng lẽ phải nói, cậu và bạn tốt ăn ý liếc nhau, không hề quyến luyến mà đi khỏi phòng bệnh.
Sắc mặt Tần Dĩ Thuấn hoàn toàn lạnh xuống, anh nhìn Bùi Như Chương nói chuyện tới hiện giờ càng thêm mạnh miệng, không bao giờ cố kỵ thân phận cậu cháu: "Hết thuốc chữa!"
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Bùi lão gia tử đang nằm trên giường bệnh, cố gắng hết sức nhấc ngón tay lên nhưng rồi lại yếu ớt buông xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đặng Tú Á mắt thấy bọn nhỏ vừa tới rời lại rời đi, rốt cuộc nhịn không được hoàn toàn nổ tung!
Bà đột nhiên vọt đi lên, trút hết nỗi đau mà bà đã phải chịu đựng trong ba bốn tháng qua.
——bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Bùi Như Chương khiến trong lòng ông ta chấn động.
Đặng Tú Á không còn quan tâm đến việc phòng bệnh có nên yên tĩnh hay không nữa, khàn cả giọng mà hô: "Bùi Như Chương! Tôi muốn cùng ông ly hôn! Tôi thực sự đã chịu đủ ông rồi!"
"Ông bây giờ cùng lão gia tử trên giường bệnh có gì khác biệt? Ông rốt cuộc có tư cách gì nhận mình làm trưởng bối?"
"Chẳng lẽ đến bây giờ ông vẫn chưa nhìn ra sao? Bùi Ý và Tiểu An là đứa trẻ ngoan, có thể phân biệt oán hận thiện ác! Thế nào cũng phải đuổi bọn nhỏ đi, trong lòng ông mới cảm thấy thống khoái sao?"
Đặng Tú Á biết mình không phải là một người mẹ tốt.
Sau khi biết được sự thật, bà ngày đêm hối hận đau khổ, mong ngóng một ngày nào đó đứa con ruột của mình sẽ chấp nhận bà.
Hôm nay Lê Vu An có thể tới bệnh viện thăm lão gia tử, đối với Đặng Tú Á mà nói là một bất ngờ lớn.
Bà có thể nhìn ra được, Lê Vu An nguyện ý đi cùng chính là vì Bùi Ý.
Đặng Tú Á vốn muốn xin lỗi Bùi Ý, cho dù đứa nhỏ không tiếp nhận thì ít nhất cũng thể hiện thái độ nhận sai của bà! Có lẽ Lê Vu An sẽ nhiều một phần tán thành với bà!
Kết quả đâu?
Tới chưa đến năm phút, Bùi Như Chương đã đuổi bọn họ đi!!!
Đặng Tú Á nghẹn ngào: "Bọn nhỏ nói đúng không sai, chúng ta đã làm sai thì phải chịu!"
"Tôi cưng chiều dạy hư Bùi Hoán, để cho nó gián tiếp hại Tiểu An, tôi ích kỷ thiếu chút nữa hại Bùi Ý, cũng để Tiểu An không muốn tiếp xúc với tôi."
"Tôi biết sai rồi, cũng hối hận rồi, tất cả nhân quả báo ứng tôi đều chịu."
Đặng Tú Á nhìn chồng đã ở cùng mình hơn nửa đời người, tâm như tro tàn: "Bùi Như Chương, tôi và ông không nổi được nữa, ông tự giải quyết cho tốt đi."
Nếu bà không bỏ người chồng ích kỷ hẹp hòi này, e rằng kiếp này bà sẽ không bao giờ có thể nhận được bất kỳ sự công nhận nào từ con trai mình nữa!
Lạch cạch!
Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại.
Bùi Như Chương cuối cùng cũng bình phục sau cơn nóng rát trên mặt, đột nhiên ngã xuống ngồi trên mặt đất.
...
Tần Dĩ Thuấn cùng hai người em trai trở lại bãi đậu xe, trong lòng có chút tự trách: "Nếu biết trước sẽ như thế này, lẽ ra anh không nên gọi điện cho em."
"Anh, không sao đâu."
Bùi Ý mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai anh trai mình: "Em không thèm so đo với Bùi Như Chương, không có gì thú vị cả."
Tần Dĩ Thuấn khẽ lên tiếng: "Không nói chuyện không hay đó nữa, đi thôi, anh dẫn hai đứa đi ăn tối."
Bùi Ý đột nhiên dừng lại: "Ah? Bữa tối?"
Tần Dĩ Thuấn nhìn ra một ít manh mối: "Chuyện gì?"
Vừa dứt lời, bóng dáng Bạc Việt Minh đã xuất hiện ở bên phải bãi đậu xe, hiển nhiên là cố ý đến đón Bùi Ý.
Đối mặt với ánh mắt của đại ca, Bùi Ý giả ngu cười nói: "Anh, em và Việt Minh tối nay cùng nhau ăn tối."
Nói xong liền nhanh chóng trốn phía sau Bạc Việt Minh.
Tần Dĩ Thuấn từ lâu đã không có biện pháp làm gì bọn họ, ánh mắt vô thức hướng về phía đứa em còn lại của mình.
Bùi Ý thấy vậy, đặc biệt "nghĩa khí" mà đẩy Lê Vu An lên phía trước nửa bước: "Vậy thì! Anh, anh đưa Lê Viên đi ăn, cậu ấy mới phải là người bồi bổ."
Bạc Việt Minh nhìn thấy hành động của người yêu, khóe miệng không tự giác cong lên, nắm tay càng chặt hơn.
"..."
Bị Bùi Ý lôi ra chặn họng súng Lê Vu An hơi ngẩn ra.
Y bắt gặp ánh mắt chăm chú của Tần Dĩ Thuấn, ánh mắt đảo qua đảo lại hai lần: "Em đêm nay...hẳn là...cũng không được."
Từng câu từng chữ, càng nói càng rõ ràng.
Tần Dĩ Thuấn còn chưa kịp hỏi, điện thoại của Lê Vu An đã vang lên——
Chữ "Yến" hiển thị trên điện thoại không được che.
Tần Dĩ Thuấn đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt hơi thay đổi, thiếu mỗi hai chữ "buồn bực" khắc thẳng lên trán thôi.
Anh hít một hơi thật sâu, nói với Bùi Ý và Bạc Việt Minh đã ngầm đồng ý tiếp thu: "Hai đứa đi trước đi."
"Tiểu An, em ở lại, nghe điện thoại trước, bảo cậu ta tới đây một chuyến."