🌷Editor: Sen Đá✨🌷Beta: Cú🦉
Cảm nhận được cổ lạnh buốt, cộng thêm lời xin lỗi nghẹn ngào này, trái tim Bùi Ý dường như bị xé nát làm đôi.
Chỉ trong vài giờ, Bạc Việt Minh đối với chuyện cậu bị bắt cóc lại tự trách đến trình độ này?
Mới trở nên điên cuồng, yếu đuối và bất an như vậy.
" Nhị ca, không phải lỗi của anh, anh không cần phải xin lỗi em."
Bùi Ý bắt chước động tác an ủi cậu trước đây của Bạc Việt Minh, nhẹ nhàng xoa xoa gáy người yêu: "Em hiểu, em hiểu, là em không cho anh đi tìm em."
"Anh nên đi." Bạc Việt Minh nhẹ nhàng trả lời, lực độ ôm không hề thả lỏng.
"Đáng lẽ anh không nên để em một mình, lẽ ra anh phải rút ra bài học từ hai bữa tiệc lần trước, nhưng anh vẫn xem nhẹ."
Bùi Ý dỗ dành hắn, có chút thích thú: "Được rồi, em tha thứ cho anh ngay bây giờ. Lần sau mong Bạc tổng chú ý hơn, được chứ?"
Đề phòng ngày đêm, khó đề phòng kẻ trộm vào nhà.
Ai có thể nghĩ tới lúc này Bạc Quan Thành còn có tâm tư muốn tìm người công kích mình?
Nhờ thường ngày ít tiếp xúc và thỉnh thoảng ngụy trang một thành tên ngốc, nhờ thiếu thông tin chính xác nên đã tạo ra cơ hội cho Bùi Ý trốn thoát.
Bạc Việt Minh lấy lại tinh thần từ trong vòng tay của người yêu, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc hung ác và cực đoan: "Có phải anh vừa đánh gã ta trọng thương không?"
Bùi Ý vỗ lưng hắn hai cái: "Đúng vậy, nếu như em còn không tới thì anh sẽ sớm đánh chết gã."
Bạc Việt Minh thả lỏng sức lực, nhưng cơn tức giận trong lòng hoàn toàn chưa tiêu tan: "Gã nên bị đánh chết."
Thủ đoạn hèn hạ của Bạc Quan Thành đã không phải lặp lại lần một lần hai, gã lên kế hoạch gây ra tai nạn xe, hạ thuốc bôi nhọ ——
Bạc Việt Minh vì đại cục có thể nhẫn nhịn, nhưng hôm nay đối phương lại chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn thực sự nhịn không được nữa!
"Như vậy không được, đánh chết gã thì anh sẽ phạm pháp." Bùi Ý hôn lên môi Bạc Việt Minh, từ trong lời nói đầy sự câm phẫn mà tiếp tục: "Chúng ta nên đưa gã vào tù. Càng lâu càng tốt!"
Đối với một thiếu gia đã quen sống trong nhung lụa, sung túc như Bạc Quan Thành, việc tống gã ta vào tù là một bài học còn tệ hơn cả cái chết.
Bạc Việt Minh hít sâu một hơi, nói: "Đừng nhắc đến gã nữa, để anh nhìn kỹ một chút, vết thương ở đâu?"
Bùi Ý cảm thấy áy náy: "Em không bị thương."
Bạc Việt Minh vạch trần lời bào chữa đầy thiện chí của người yêu: "Em không giấu được anh đâu. Trong cuộc gọi video vừa rồi, em cố tình giữ điện thoại gần vì sợ anh nhìn thấy, sợ anh sẽ không chú ý đến cuộc họp."
"......"
Bạc Việt Minh bế cậu ngồi lên sô pha: "Áo khoác là của Tần tổng à?"
"Ừm, hôm nay em mất cảnh giác, bị trói đưa đi, quần áo mặc không đủ..." Vừa nói, Bùi Ý vừa nhớ ra một chuyện quan trọng.
Vẻ mặt của cậu đột nhiên thay đổi, cậu giơ tay vỗ mạnh vào đùi mình. Thật không may, câu hỏi chưa được nói ra đột nhiên thay hô lên một tiếng đau, "- Ui da!"
Cánh tay phải bị thương do cử động trở nên kịch liệt đau đớn, khiến Bùi Ý không khỏi thay đổi sắc mặt.
Bạc Việt Minh bỗng nhiên căng thẳng: "Sao vậy?"
Bùi Ý cố chịu đựng đau đớn hỏi: "Em không sao, chú Khải! Chú Khải vẫn đang hôn mê!"
Bạc Việt Minh giải thích: "Anh đã bảo lão Phó nhanh chóng trở về. Ông ấy chỉ ngất đi một lúc, có bị chấn động não nhẹ, vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
"Tay em bị sao vậy--"
Hắn cẩn thận cởi áo khoác của người yêu, vừa nói được nửa lời thì hắn dừng lại vì kinh ngạc.
Một mảnh vải trên tay áo bên phải của Bùi Ý bị rách, khi hắn cẩn thận mở ra thì phát hiện khắp người đều có vết xước đỏ, sưng tấy, bầm tím, trông rất nghiêm trọng.
So sánh, vết trên cổ tay và mắt cá chân có vẻ rất nhẹ.
"Sao lại thế này!"
Trái tim Bạc Việt Minh đau đớn như bị ai bóp chết huyết mạch của hắn, sát ý vừa mới dịu đi trong mắt lại tràn ngập không khí: "Bọn chúng ngược đãi em sao? Làm sao em bị thương?"
Bùi Ý rũ mắt xuống, hừ nói: "Em vô tình bị ngã."
"Đừng nghĩ đến việc lừa dối anh!" Bạc Việt Minh vì lo lắng quá mức mà cao giọng lên, sau đó nhanh chóng dịu dàng dỗ dành: "Mèo con, hãy nói thật đi."
Bùi Ý biết khả năng giấu được người yêu là rất nhỏ nên cậu phải kể ngắn gọn về trải nghiệm bị bắt cóc của mình, cuối cùng làm mờ đi những điểm mấu chốt ——
"Em thực sự không thể trốn thoát từ chính diện, cũng không thể để bọn họ đưa em đến một nơi khác, vì vậy em đã nhảy ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh trên tầng ba và nhảy xuống bục nhỏ ở tầng hai đối diện."
Bùi Ý cẩn thận quan sát khuôn mặt của người yêu, càng nói càng mất tự tin: "Em không đứng vững...., em ngã sang một bên."
"......"
Gân xanh trên trán Bạc Việt Minh nổi lên, như thể hắn đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó, đôi mắt đỏ ngầu đến nực cười.
"Nè nha, em đã nói với anh là không sao mà." Đầu ngón tay ấm áp của Bùi Ý chạm vào khóe mắt Bạc Việt Minh, cố ý đùa giỡn: "Anh là một đứa trẻ hai mươi tuổi sao? Tại sao lại còn khóc?"
Bạc Việt Minh ức chế cảm xúc, nắm lấy tay cậu, muốn sờ lại không dám chạm vào, hỏi: "Đau không?"
"Đau lắm."
Bùi Ý dứt khoát không che giấu.
Cậu vùi mặt vào trong ngực Bạc Việt Minh, vừa nũng nịu vừa an ủi: "Em muốn anh ôm mới hết đau."
Bạc Việt Minh tận lực tránh né phần bị thương, hôn lên tóc cậu: "Em muốn đến bệnh viện chữa trị? Hay là về nhà gọi bác sĩ tư nhân chữa trị?"
"Thui, chúng ta đi bệnh viện đi, anh trai em suốt đường đi đã lo lắng nhiều lắm."
Vốn dĩ Bùi Ý định chạy đến Bạc thị để chữa trị vết thương, nhưng vừa đến cửa ——
Cậu nhìn thấy cảnh sát đưa Thành Ngưỡng Sơn gần như ngất đi, và Bạc Lập Huy khuôn mặt xám xịt, nhưng duy nhất không thấy Bạc Quan Thành.
Không biết vì sao, Bùi Ý theo bản năng quan tâm đến chuyện Bạc Việt Minh nên lập tức chạy đến, tình cờ nhìn thấy một màn này.
Người yêu bình thường dịu dàng, nay lại đấm tàn nhẫn với 1 người không thể phản kháng là Bạc Quan Thành, gã nhìn như chết ngất rồi.
Bùi Ý nghi hoặc hỏi: " À đúng rồi, tại sao Bạc Quan Thành không bị mang đi vậy?"
Bạc Việt Minh trả lời: "Cách đây một thời gian, chị Chung Dịch và anh đã bí mật kiểm tra tài khoản của công ty trong một năm qua. Không có ngoại lệ, tất cả đều là báo cáo tài chính và dự án do Bạc Lập Huy ký."
Rất có thể Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy đã kiềm chế để bảo vệ Bạc Quan Thành tham gia.
Cũng có thể Bạc Quan Thành đã tính toán trước sự nguy hiểm của sự việc nên đã tránh xa.
Bùi Ý luôn nghĩ đến hành vi của Bạc Quan Thành, đoán rằng gã ta nghiêng về vế sau ——
Bạc Quan Thành đã khắc sâu gen ích kỷ của Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy vào xương tủy, thậm chí còn hơn thế nữa. Gã là người có khả năng xúi giục và lập kế hoạch tốt nhất trong ba người ông nội và ba mình, đồng thời là người biết cách bảo vệ mình một cách khôn ngoan!
Bùi Ý hỏi: "Lão phu nhân có ý gì? Bà ấy có ý định mở lòng với Bạc Quan Thành không?"
Dù sao đối phương cũng là một trong những đứa cháu mà bà từng quý trọng.
Bạc Việt Minh lắc đầu: "Bà nội là người chỉ hướng lý trí mà giúp, chứ không giúp người thân, tai nạn của anh và vụ bắt cóc đều là lỗi của Bạc Quan Thành. Chỉ cần chúng ta có thể lấy được bằng chứng, bà ấy sẽ không thiên vị."
"Vậy là tốt rồi."
Trong trường hợp này, họ không có gì phải lịch sự cả.
Bữa ăn trong tù tiếp theo cũng phải nấu thêm suất cho Bạc Quan Thành, để ba người họ, ông nội và b của gã, có thể ăn cơm đoàn viên.
Bạc Việt Minh liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường, nói: "Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện."
Bùi Ý không có từ chối: "Được."
Khi hai người đi bộ trở lại đại sảnh, tình cờ gặp phải người đang đưa Bạc Quan Thành đã ngất xỉu vì mất máu, đến bệnh viện.
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy bóng dáng em trai mình, lập tức tới gần: "Tiểu Ý."
Bùi Ý thì thầm: "Anh, tại sao người của anh lại đưa tên đó đến bệnh viện?"
"Nếu chúng ta không đưa gã đi bệnh viện thì hậu quả nghiêm trọng xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Tần Dĩ Thuấn liếc nhìn "Đầu sỏ gây tội" Bạc Việt Minh, rồi tiếp tục nói thêm: "Tôi sẽ cử người để mắt đến Bạc Quan Thành. Chỉ cần ba người đó đầu thú với cảnh sát, gã ta chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt. "
Bạc Việt Minh biết hắn mất bình tĩnh, nên chân thành cảm ơn: "Tần tổng, hôm nay cảm ơn anh."
Tần Dĩ Thuấn còn cái giá " anh của vợ ", giả vờ thờ ơ: "Đừng nói lời khách sáo, tôi làm vì lý do vụn vặt, không phải vì cậu."
"Cám ơn anh!"
Bùi Ý tận dụng mọi cơ hội để cầu hòa, lén hỏi: "Anh ơi, anh không giúp em đánh gã à?"
Tần Dĩ Thuấn nắm chặt tay che miệng, có chút xấu hổ vì "làm chuyện xấu": "Anh tranh thủ đỡ gã ta lên cáng thì cho gã hai đấm, gã làm thì phải chịu."
Bùi Ý lập tức bật cười, lén giơ ngón tay cái lên bằng tay trái không bị thương: "Tuyệt vời! Anh xứng đáng là anh trai của em!"
Cậu nghĩ tới Bạc Quan Thành bị đánh lúc tỉnh, đã bị đấm bất tỉnh rồi lại còn bị ăn đấm tiếp ——
Ô yeah, tuyệt cú mèo!
Mặt mày Tần Dĩ Thuấn vì nụ cười của em trai mà dịu đi rất nhiều: "Được rồi, chúng ta đến bệnh viện."
Bạc Việt Minh bảo trì không khí: "Em trước tiên phải đến bệnh viện, hiện tại không có gì quan trọng bằng vết thương của em."
Tần Dĩ Thuấn rốt cục nghe được một câu dễ nghe, khẽ gật đầu.
Này còn kém khá là nhiều!
Chuyện của em trai mình phải đặt lên hàng đầu!
Bùi Ý nhìn người yêu và anh trai vẫn chưa thân nhau, quyết định góp phần sức lực vào sự hòa thuận của gia đình!
Cậu kéo cổ tay Tần Dĩ Thuấn bằng bàn tay trái không bị thương của mình, dùng bàn tay phải bị thương và đau đớn nhẹ nhàng móc các đầu ngón tay của Bạc Việt Minh, không chậm trễ một trong hai đối phương.
"Đi thôi, đi thôi, anh cùng em đến bệnh viện!"
Vừa nói xong, ba người liền nhìn thấy cửa thang máy gần đó mở ra ——
Ngồi trên xe lăn Bạc Phái Chi được Chung Dịch đẩy ra khỏi thang máy, sắc mặt hơi kém cỏi.
Bùi Ý nhìn Tần Dĩ Thuấn, thấp giọng đổi lời: "Anh, anh khởi động xe đi trước được không? Chúng em chào lão phu nhân rồi lập tức đi xuống."
Tần Dĩ Thuấn gật đầu: "Được, đừng trì hoãn quá lâu, vết thương của em vẫn cần phải mau chóng chữa trị."
"Ừm."
Bạc Việt Minh và Bùi Ý đi đến trước mặt lão phu nhân: "Bà nội, bà có thấy khó chịu không? Chúng cháu đưa bà đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
Bạc Phái Chi lắc đầu: "Không sao hết, chỉ là đã lâu không có sức lực nói nhiều như vậy, thư giãn một chút thì ổn rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
Đã lâu bà không quay lại Bạc thị, giờ đã dọn sạch gốc rễ xấu xa, cuối cùng bà cũng có thể thu dọn đồ đạc về nhà.
Vệ sĩ do Tần Dĩ Thuấn phái đến vẫn còn ở đó, Minh Khê Công Quán cũng đã thuê nhân viên y tế tư nhân về, không có gì để tiểu bối như cậu và Bạc Việt Minh nhọc lòng.
Bạc Phái Chi nghĩ vậy, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Bùi Ý.
Bùi Ý lập tức lễ phép nói: "Lão phu nhân."
Bạc Phái Chi thấp giọng hỏi: "Có phải cháu vẫn luôn chịu ấm ức đúng không? Cái thằng hỗn trướng kia lên kế hoạch bắt cóc cháu?"
Nếu không bà không ra mặt vì lý do khác, chắc hẳn bà sẽ không bao giờ nhìn thấy Bạc Việt Minh luôn trầm tĩnh lại mất khống chế thành như vậy.
Bùi Ý cũng không muốn để bà lo lắng: " Chuyện nhỏ, lão phu nhân ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng nhớ cháu, cháu có nhị ca rồi."
Nửa câu cuối cùng lại dính vào một chút vị ngọt.
Bạc Phái Chi từ đáy lòng rất thích đứa nhỏ Bùi Ý này, mỉm cười nói: " Xử lý xong sớm một chút rồi về nhà, đêm nay cùng bà nội ăn bữa cơm đoàn viên."
Tuy rằng thiếu đi một ít người, nhưng có một người mới gia nhập là Bùi Ý, bầu không khí gia đình sẽ bớt ảm đạm không ít.
Bùi Ý ngầm hiểu, dứt khoát đồng ý: " Vâng, bà nội."
Bạc Việt Minh nghe thấy người yêu sửa xưng hô, đáy mắt cuối cùng cũng lộ ra ý cười, cuối cùng cũng mất đi cái cảm giác mất khống chế khiến người sợ hãi vừa rồi.
Bạc Phái Chi cũng rất hài lòng, mỉm cười vẫy tay nói: "Được, các cháu đi trước đi."
Trước ánh mắt khẳng định của bà, Bạc Việt Minh lại nhẹ nhàng nắm tay người yêu, xoay người rời đi cùng cậu.
Chung Dịch nhìn bóng dáng đôi vợ chồng trẻ rời đi, cúi xuống cười nói: "Lão phu nhân, hai đứa nhóc này thực sự rất hợp nhau. Cháu từng nhìn khí chất lạnh lùng lãnh đạm của Việt Minh, còn tưởng rằng em ấy sẽ không bao giờ tìm được một ai đó trong cuộc đời mình."
Vừa nói, cô vừa nhớ đến câu chuyện thú vị của Bùi Ý trong bữa tiệc giao lưu ở Ôn Thành, liền thấp giọng nói đùa với Bạc Phái Chi.
Bạc Phái Chi cười nói: "Tiểu Ý là một đứa trẻ vui tính, đủ thông minh, thẳng thắn và dễ thương. Thằng bé chính là người phù hợp để chữa khỏi tính khí lạnh lùng của Việt Minh."
Đối với bà mà nói, lão già vô liêm sỉ Thành Ngưỡng Sơn kia cũng chỉ làm đúng được việc này!
Bạc Phái Chi nghĩ đến bọn họ đã bí mật chuẩn bị trong khoảng thời gian này, không khỏi vỗ vỗ cổ tay Chung Dịch: " A Dịch, trong khoảng thời gian này cháu cũng đã vất vả rồi, ở xa mà vẫn chạy đến chỗ ta giúp đỡ."
"Lão phu nhân, bác đang nói gì vậy? Bác đối đãi với cháu, giống như con gái mà đối đãi vậy."
"Sau khi kết hôn, ai cũng tưởng cháu theo chồng ra ngoài lập nghiệp. Chỉ có bác hiểu và biết cháu mới là người thực sự muốn tự mình làm việc chăm chỉ, gánh vác mọi việc bên ngoài."
Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, Chung Dịch đã học hỏi và thu được rất nhiều điều từ Bạc Phái Chi, cô rất biết ơn.
Chung Dịch cười hỏi: "Công ty của cháu bên đó đã ổn định, con gái cháu được ba bé và bảo mẫu chăm sóc. Cháu sẽ ở lại với bạn ở Đế Kinh thêm một thời gian nữa trước khi rời đi?"
Bạc Phái Chi trả lời: "Ừm."
Hai người cùng những vệ sĩ còn lại quay trở lại bãi đậu xe, từ xa nhìn thấy một bóng người.
Bạc Kiều chạy tới, có chút ngượng ngùng đã lâu không gặp: "Bà nội."
Bạc Phái Chi hiểu được tâm tư thầm kín của cô nàng: "Kiều Kiều là muốn quay về với bà?"
Bạc Kiều gật đầu, trong lòng ẩn giấu điều gì đó muốn hỏi rõ ràng.
Bạc Phái Chi cũng không từ chối: "Vậy chúng ta cùng đi thôi."
Cửa xe đóng lại và lái về hướng trang viên Bạc Thị.
Bạc Kiều vẫn tính tình thẳng thắn, không nhịn được hỏi: "Bà nội, bà và anh trai cháu đã đoán trước và dàn dựng tình huống trong cuộc họp cổ đông hôm nay đúng không?"
Khi Bạc Phái Chi nghe được lời nói chân thành từ miệng Bạc Kiều, bà cười nhẹ trả lời đơn giản: "Đúng vậy."
Bà nhìn cháu gái lớn lên ở nước ngoài nói: "Kiều Kiều, bà nội biết con muốn hỏi gì, anh trai cháu đã chủ động cho cháu báo cáo vòng đầu tiên."
Đây là điều mà Bạc Việt Minh và cô nàng đã báo cáo trước——
Bạc Kiều có phong thái như bà ngày đó, nhưng cô nàng vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, ở trước mặt tất cả các cổ đông vẫn có hơi run, đại hội cổ đông hôm nay là thời cơ tốt.
"Kiều Kiều, bà nội kỳ thật rất vui mừng vì cháu lớn lên ở nước ngoài, ở trong nhà họ Tiết, ít nhất có thể tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi một số lời nói không tốt trong nhà chúng ta."
"Sau khi gia nhập tập đoàn, thời gian ở cùng Việt Minh cũng nhiều hơn, cháu hẳn là biết nó trong lòng là người như thế nào?"
Bạc Kiều gật đầu.
Bạc Phái Chi nhìn khung cảnh đường phố đang dần lùi xa ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: " Đại phòng và nhị phòng luôn có người cho rằng bà thiên vị Việt Minh hơn, nhưng cháu cũng phải suy nghĩ—"
"Là lỗi lầm của ba cháu khi còn trẻ, trước khi gặp mẹ cháu đã làm ra một sai lầm mới có Việt Minh, loại xuất thân này không nên biến thành tội của thằng bé."
"Những năm qua, nếu bà không che chở thằng bé nhiều hơn, thằng bé sẽ chỉ nhận được nhiều ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo."
Bạc Kiều hơi rũ mắt xuống: "Cháu hiểu."
Đừng nói đến những người khác, Tiết Mẫn không thích Bạc Việt Minh, Bạc Vọng bắt nạt Bạc Việt Minh đều không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Sau trải nghiệm này, bọn họ đều biết ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu.
"Bà biết ba cháu tính tình không tốt, cho nên bà giao cho nó một công ty con nhàn nhã hơn. Nếu cháu và Bạc Vọng có hứng thú với chức vụ và công việc của tập đoàn, bà nội bằng lòng cho cháu một cơ hội trải nghiệm."
"Khả năng có được chỗ đứng vững chắc của Bạc thị phụ thuộc vào thực lực, đừng nghĩ đến đi đường tắt, cháu hiểu không?"
"Cháu hiểu."
Bạc Phái Chi thở phào nhẹ nhõm, bình đạm nói: "Các cháu là tương lai của nhà họ Bạc, chỉ cần anh em các cháu không trở mặt với nhau thì nhà họ Bạc của chúng ta mới có thể tiến xa."
Bạc Kiều trong lòng cảm động, càng kiên quyết đáp: "Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ nói chuyện với mẹ và những người khác..."
"Sau này sẽ không bao giờ đối xử với anh trai như trước nữa."
"Ừm, bé ngoan."
...
Mười giờ tối
Sau một ngày mệt mỏi, Bùi Ý cuối cùng cũng nằm lại trên giường: " Mệt chết em, buồn ngủ quá."
Bạc Việt Minh tiến lại gần người yêu, cẩn thận cởi miếng băng chống thấm quấn quanh vết thương của cậu ra: "Lúc em rửa mặt có dính nước đúng không? Còn đau không?"
"Không, em đã rất cẩn thận rồi."
Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh vẫn còn căng thẳng nên chỉ nói: "Không đau lắm, nhưng tay em sưng tấy không nhấc nổi."
Bạc Việt Minh vẫn đau lòng: "Có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng mới hết sưng tấy."
Bùi Ý không muốn hắn tiếp tục suy nghĩ về vết thương của mình nên đổi chủ đề: " Nhị ca, anh có để ý tối nay thái độ của người ở nhà phụ đối với anh tốt hơn nhiều không?"
"Đặc biệt là Bạc Vọng."
Thằng nhóc đó ngày xưa thích nhìn người khác bằng lỗ mũi, nhưng đêm nay lại chủ động rót rượu cho Bạc Việt Minh tại bàn ăn trong nhà chính.
Bạc Việt Minh bình tĩnh trả lời: "Chuyện xảy ra trong nhà chính, bọn họ vì mặt mũi của bà nội nên mới thu liễm lại với anh."
Bùi Ý lắc đầu: "Khi bà nội ở nhà, họ có kiềm chế với anh không? Em biết rồi, chính là sau khi nhìn rõ lòng người từ lâu, cuối cùng bọn họ cũng thấy anh tốt đến mức nào."
Bạc Việt Minh không quan tâm: "Sau ngần ấy năm, dù họ có đối xử tốt với anh hay không thì đối với anh cũng không còn có ý nghĩa gì đặc biệt nữa."
Chỉ cần họ không chạm đến điểm mấu chốt như nhà chính, Bạc Việt Minh sẵn sàng cùng chung sống hòa bình với họ, nhưng sẽ không có mối quan hệ nào càng sâu sắc hơn.
Bùi Ý gật đầu, ngáp một cái rồi ngồi ở bên trái giường như thường lệ: "Em hơi buồn ngủ."
"Vậy thì nghỉ ngơi."
Bạc Việt Minh cũng nằm xuống nói: "Ngủ trong lòng anh, quay lưng lại, tối nay không chạm vào cánh tay phải của em."
"Ừm."
Bùi Ý ngoan ngoãn ngả người vào vòng tay người yêu.
Bạc Việt Minh ôm chặt lấy cậu, môi dán vào gáy người yêu mà không hề tấn công: "Bùi Ý."
Một tiếng gọi đơn giản mang theo hạnh phúc và sự trân trọng khi hắn lạc đường và được cứu vớt khỏi bóng tối.
Bùi Ý nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay của hắn: "Hả?"
"Không có gì, ngủ đi." Bạc Việt Minh không nói nữa, hôn lên bên tai cậu: "Ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Bùi Ý thấp giọng đáp lại.
Cậu cảm thấy Bạc Việt Minh ôm eo mình chặt hơn bao giờ hết.
...
Bạc Việt Minh ngủ một giấc này cũng không yên, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Khi hắn lục lọi tìm kiếm cuộc điện thoại, vẫn là cuộc gọi quen thuộc của bọn bắt cóc, nhưng lần này đối phương không nói gì, mà để hắn nhìn Bùi Ý lần cuối!
Bạc Việt Minh mơ hồ có chút bối rối không tin, hắn vô thức tin rằng Bùi Ý đang ngủ trong lòng hắn, hắn nỗ lực tỉnh lại từ trong mộng, còn chưa kịp thở ra——
Trong lòng ngực trống rỗng!
Người yêu lẽ ra đang ngủ trong vòng tay hắn đã biến mất!
"......."
Giấc mơ và hiện thực đan xen thành một mạng lưới, hoảng loạn khó hiểu, trói chặt Bạc Việt Minh.
Đầu óc hắn nhất thời trống rỗng, suýt chút nữa té khỏi giường, đứng dậy lao ra ngoài: "Bùi Ý? Bùi Ý!"
" Nhị ca?"
Bùi Ý từ bên ngoài phòng khách nhỏ đi về, giọng nói có chút khàn khàn không bình thường: "Sao anh cũng thức vậy? Em làm phiền anh à?"
Cậu vừa dứt lời, Bạc Việt Minh sải bước lại gần, kéo cậu lại vào lòng, không quên tránh cánh tay phải bị thương của cậu.
"Nửa đêm mà muốn đi đâu?" Bạc Việt Minh cố gắng kiềm chế, nhưng cuối giọng vẫn có chút run rẩy: "Em đi đâu vậy?"
"..."
Bùi Ý gắng sức không còn choáng váng nữa, khàn giọng ậm ừ: "Em thấy hơi khó chịu, muốn đi uống chút nước ấm."
Cậu đã đặc biệt cẩn thận để không đánh thức Bạc Việt Minh, nhưng không ngờ vừa mới ra khỏi phòng khách nhỏ vài bước, cậu đã nghe thấy tiếng hét hoảng loạn của đối phương.
Bùi Ý đưa tay xoa đầu Bạc Việt Minh, dỗ dành: " Nhị ca, em không đi đâu cả, em chỉ ở bên cạnh anh thôi."
"..."
Bạc Việt Minh hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được.
Hắn sờ trán Bùi Ý, ôm người trước mặt rồi bế cậu về phòng ngủ chính để ổn định: " Bị cảm hay sốt? Tại sao em cảm thấy khó chịu mà không đánh thức anh dậy?"
Bùi Ý rầm rì: "Em chỉ nghĩ có một hai phút thôi, không cần làm phiền anh."
Trước đây, khi ốm đau khó chịu, Bùi Ý có thể tự chăm sóc bản thân, chỉ là vòi nước uống trong phòng dường như bị hỏng, không thể tạo nước ấm nên cậu nghĩ đến việc đi xuống nhà.
"Anh và em là quan hệ gì? Còn cần dùng từ ' làm phiền' sao?" Bạc Việt Minh tức giận bất lực, quấn chặt chăn cho cậu.
"Ở yên đó, anh đi lấy nước cho em."
Bùi Ý nghiêng người hôn lên môi hắn, sau đó nghe lời: "Được."
Ba phút sau.
Sau khi uống nửa cốc nước ấm, Bùi Ý cảm thấy cơn khát của mình đã dịu đi.
Bạc Việt Minh lấy nhiệt kế điện tử kiểm tra trên người cậu: "Em bị sốt nhẹ, nhưng tạm thời không cần uống thuốc, chúng ta ngủ qua đêm, sáng mai dậy xem."
Bùi Ý gật đầu, chủ động chuyển vị trí của mình: " Nhị ca, em có thể đổi chỗ với anh được không? Em vẫn thích ngủ mặt đối mặt trong vòng tay anh."
"Được."
Chiếc đèn ngủ chỉ còn lại thứ ánh sáng mờ nhạt nhất.
Bùi Ý rúc vào trong vòng tay ấm áp của Bạc Việt Minh, nhớ lại hai tiếng kêu hoảng sợ và bất an mà mình vừa nghe cách đây không lâu, cảm thấy có chút đau lòng.
Cậu ngước mắt nhìn Bạc Việt Minh chỉ cách đó vài centimet, hiểu được nỗi bất an trong lòng hắn.
Bùi Ý luôn biết rằng Bạc Việt Minh coi trọng cậu, nhưng giờ cậu đã có nhận thức mới về "tầm quan trọng" này.
Bùi Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi: " Nhị ca, anh biết hôm nay em nhảy cửa sổ trong lòng suy nghĩ cái gì không?"
Khi Bạc Việt Minh nghe thấy từ "nhảy ra khỏi cửa sổ", cơ thể hắn bất giác căng cứng: "Hả?"
Bùi Ý hôn hôn yết hầu của hắn: "Em đã nghĩ, nếu xảy ra chuyện bất trắc thì có đáng tiếc không?"
Bạc Việt Minh lập tức phủ nhận: "Đáng tiếc? Đừng nói bậy!"
Bùi Ý nhìn thẳng vào mắt hắn, hôn lên môi, cẩn thận nói: "Bạc Việt Minh, em ở đây, ở trong vòng tay anh."
Bạc Việt Minh thấp giọng đáp: "Anh biết."
"Em có thể tự chăm sóc bản thân và tránh nguy hiểm hết mức có thể. Em sẽ không biến mất đột ngột chứ đừng nói đến việc bỏ anh một mình vào lúc nửa đêm, hứa đó."
"......"
Nỗi bất an sâu thẳm trong lòng Bạc Việt Minh bị lột bỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất: "Đừng nói dối anh."
Bùi Ý dựa sát vào hắn, hôn hắn không ngừng: "Em sẽ không nói dối anh."
Hai người trao nhau nụ hôn ngắn ngủi.
Hai má của Bùi Ý hơi đỏ lên, cậu tiếp tục nói đùa với hắn những gì cậu chưa nói xong.
"Hôm nay em đã suy nghĩ một hai giây thì nhảy ra khỏi cửa sổ, không có thời gian để trao đổi sâu hơn với anh. Nếu em rơi xuống và ngã thành tên ngốc, hay xảy ra việc ngoài ý muốn thì rất đáng tiếc phải không?"
"Nếu đã như vậy, em thà ngủ trên giường bị anh làm..."
"......."
Bạc Việt Minh bị cậu làm cho giật mình nói: "Lại nói nhảm nữa."
Bùi Ý cười khúc khích tiến lại gần, ngượng ngùng an ủi nhưng cũng bạo dạn bày tỏ tình cảm: " Nhị ca, anh có muốn em không?"