🌷Editor: Yui_ 雪✨
"..."
Bùi Ý chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của ba từ " máu đông lại" nhưng bây giờ cậu đã lĩnh ngộ được, cậu không thể tin được mà nhìn Bạc Việt Minh xuất hiện ở trước mắt mình, trong lúc nhất thời không có đường tiến hay lùi.
Cậu theo bản năng mà giấu vali trong tay ra sau người, nghi hoặc trong đầu vẫn chưa dừng lại ——
Làm sao có thể được?
Lúc này Bạc Việt Minh không phải đang ngủ sao? Hơn nữa làm thế nào mà hắn biết được?
"Em muốn đi đâu vậy?"
Bạc Việt Minh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bùi Ý trước mặt một lát, rồi hỏi lại.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, hắn không ngừng suy nghĩ về vấn đề của mình tối qua, nghĩ cách tốt nhất để thẳng thắn với đối phương, nghĩ ngợi một hồi liền mất ngủ.
Trùng hợp nước lọc trong phòng khách nhỏ đã dùng hết, Bạc Việt Minh chậm rãi đi xuống lầu rót một ly nước, vừa quay lại cửa phòng khách nhỏ, hắn đã gặp được một màn này.
Giờ phút này, Bạc Việt Minh thấy Bùi Ý " bịt tai trộm chuông" giấu vali của mình đi, tức khắc giận sôi máu.
Hắn nhanh chóng bước một bước, ôm Bùi Ý như vác bao cát.
"Ah!"
Cảm giác không trọng lượng đột ngột khiến Bùi Ý vô thức ném vali của mình đi, nắm chặt vai và lưng của Bạc Việt Minh, cậu hoảng sợ đến mức mất đi lớp ngụy trang: " Bạc Việt Minh, anh làm gì cái vậy!?"
"——bốp!"
Bạc Việt Minh trực tiếp vỗ mạnh vào mông Bùi Ý: "Câm miệng!"
Lực độ xuống tay không khắc chế, Bùi Ý nháy mắt xấu hổ đến đỏ mặt, im lặng không nói.
Bạc Việt Minh ôm Bùi Ý đặt cậu ngồi trên bàn uống nước cao hơn một đoạn, mặt đối mặt.
Bùi Ý vẫn còn đắm chìm trong sự xấu hổ do cái đánh vừa rồi, tức giận lắp bắp: "Anh, anh đánh tôi?"
"Tôi đã sớm nói với em, nếu bị tôi bắt được lén lút trốn đi, em sẽ bị phạt."
Hai tay của Bạc Việt Minh trực tiếp chống ở hai bên sườn, chặn hết mọi đường thoát: "Em bây giờ thử trước mặt tôi chạy lần nữa xem? Tôi còn sẽ làm những chuyện còn điên hơn nữa đấy."
"Tôi!"
Bùi Ý muốn nói lại thôi, cảm thấy tức giận và xấu hổ——
Làm sao cậu biết được đây lại là hình phạt? Từ nhỏ đến lớn, sống hai đời chưa có ai từng đánh cậu như vậy đâu!
Tham Trường "Cú Đêm" vốn đang hưng phấn muốn chuồn ra ngoài chơi đùa, thấy Bùi Ý bị mang đi, vội vàng đi theo nhảy lên bàn uống nước: "Meo ~ngao!"
Bạc Việt Minh bất thình lình nhéo gáy Tham Trường, đem nhóc trở lại mặt sàn: "Về ổ của mày và ở yên đó, nếu không đồ ăn vặt của mày cũng không có đâu."
Hắn tuỳ tiện, như là nói cho Tham Trường nghe, cũng như là nói cho Bùi Ý nghe: "Học cái tốt không học, toàn học cái xấu!"
Tham Trường dường như hiểu được mệnh lệnh của chủ nhân, kêu meo meo vài tiếng liền bỏ cậu, quay trở lại căn phòng nhỏ của Bùi Ý mà không ngoảnh lại.
Bùi Ý nhìn thấy bóng lưng của Tham Trường, vô ngữ rầm rì: "Mèo con không có lương tâm."
Bạc Việt Minh lợi dụng lúc này nhéo nhéo cái nốt ruồi nhỏ sau cổ cậu, pha lẫn chút tức giận: "Còn em thì sao? Em cũng không có lương tâm."
Bùi Ý dường như bị một cánh cổng sinh mệnh mẫn cảm nào đó tóm lấy, lập tức rụt cổ lại.
Dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt bọn họ lần nữa lại giao nhau.
Trong mắt Bạc Việt Minh không còn tràn ngập sự thất vọng và tập trung như trước, mà thay vào đó rõ ràng mà tràn ngập sự bất lực, khó hiểu, tức giận cùng với tính chiếm hữu không chịu buông tha.
Bùi Ý đột nhiên phản ứng lại, không còn quan tâm đến việc ngụy trang trước đây của mình nữa, kinh ngạc nói: "Anh, anh không phải không nhìn thấy sao? Từ khi nào đã khỏi?"
Chẳng trách Bạc Việt Minh có thể phát hiện cậu lẻn ra ngoài!
Cậu tối hôm qua và hôm nay đều quá đắm chìm trong cảm xúc, chẳng những tránh né Bạc Việt Minh, còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng lại bỏ lỡ một chuyện quan trọng như vậy!
Bạc Việt Minh vốn đã nghĩ ra rất nhiều lời để giải thích tình trạng mắt của mình, nhưng bây giờ, vẫn phải dùng phương thức thừa nhận thẳng thắn: "Giả vờ đó."
Bùi Ý buột miệng nói: "Anh lừa tôi!"
Bạc Việt Minh tức giận cười lớn, lực sau gáy càng tăng lên: "Co em thì sao? Em cũng không lừa tôi?"
"..."
Bùi Ý không kiềm chế được mà nỉ non một tiếng, đôi mắt chột dạ bắt đầu đảo qua đảo lại.
Bạc Việt Minh nhìn thấy bộ dáng của cậu, cảm xúc ở đầu quả tim lại dâng lên mãnh liệt: "Bùi Ý, em có nhớ mình đã nói gì không?"
"Em đã đáp ứng ở bên tôi suốt đời? Nói tôi là người tốt nhất trên đời? Đêm nay trước khi đi ngủ còn cố ý dỗ dành tôi, nhưng sau đó chỉ trong chớp mắt lại lừa tôi muốn rời đi?"
Nói xong đoạn này, hơi thở của Bạc Việt Minh có chút không ổn định.
Hắn còn cảm thấy vô cùng may mắn khi chưa nói chuyện này cho Bùi Ý, bằng không đối phương cũng không dám giống như đêm nay nghênh ngang rời đi, khẳng định khi hắn không ở nhà cậu nhất định sẽ bỏ chay.
Bạc Việt Minh hít sâu một hơi: "Vì sao phải rời đi?"
Bùi Ý không nói nên lời âm thầm nhớ lại——Không phải mình chỉ khen Bạc Việt Minh, nói tin tưởng vào mọi việc hắn làm thôi sao? Từ khi nào cậu đáp ứng đối phương " ở bên cạnh hắn " vậy?
Bạc Việt Minh lặp lại câu hỏi: " Tôi hỏi em! Vì sao em lại rời đi?"
"..."
Bùi Ý rối rắm im lặng.
Nếu có thể nghĩ ra, cậu sẽ không cần dùng biện pháp này để giải quyết nhanh chóng mớ hỗn độn này.
Bạc Việt Minh thấy Bùi Ý né tránh không lên tiếng, chỉ có thể tự mình hỏi đáp: "Bởi vì chuyện tối hôm qua, tôi khiến em cảm thấy bị xúc phạm và khó chịu đúng không?"
Hắn dường như xác nhận được câu trả lời, mặt mày mang lên một tia ảm đạm.
Vậy là Bùi Ý từ chối hắn?
"Bùi Ý, nếu là vì chuyện này thì tôi xin lỗi em."
Bùi Ý không thích nhìn thấy Bạc Việt Minh cau mày, liền chặn lời xin lỗi chưa hình thành này: "Không phải, anh không cần xin lỗi."
Cậu hơi cụp mắt xuống, như đang giải thích với người trước mặt, cũng như đang tự thuyết phục chính mình: "Tôi biết anh trúng thuốc, không phải cố ý, hơn nữa chúng ta đều là đàn ông, giúp đỡ lẫn nhau cũng không phải chuyện gì xấu."
Huống chi tối qua Bạc Việt Minh đã cho cậu lựa chọn, nhưng cậu lại xúc động tới gần một bước.
Bàn tay đặt sau gáy của Bạc Việt Minh trượt xuống, giọng điệu dịu dàng hơn: "Bùi Ý, đêm qua xảy ra rất nhiều chuyện, hôm nay tôi muốn kể cho em nghe, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp."
"Bạc Quan Thành lợi dụng Lâm Na lần trước ở làng du lịch để hạ thuốc tôi, nhưng bọn họ không biết mắt tôi đã khỏi rồi."
"Thủ đoạn bỉ ổi của Lâm Na không thực hiện được, nhưng tôi sợ Bạc Quan Thành còn có kế hoạch dự phòng, cho nên mới tương kế tựu kế."
Bùi Ý phản ứng nhanh chóng với các sự kiện bên ngoài.
Cậu lập tức hiểu ra ý đồ xấu xa của Bạc Quan Thành, dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng cẩu đồ vật.
Bạc Việt Minh tiếp tục thẳng thắn: "Em có nhớ tối hôm qua trước khi ra ngoài, tôi có nói khi trở về có chuyện quan trọng muốn nói với em không?"
Bùi Ý khẽ gật đầu, suy đoán: "Có phải là chuyện về đôi mắt không?"
"Ừm."
Trong bữa tiệc đã xảy ra loại chuyện này, Bạc Việt Minh tạm thời thay đổi suy nghĩ, hắn thở dài nói: "Tôi căn bản không uống nước có chứa thuốc, đương nhiên sẽ không bị thuốc khống chế."
Những gì hắn làm là uống nửa chai rượu whisky để đạt được nhiệt độ cơ thể mong muốn.
"Bùi Ý, tôi đêm qua rất tỉnh táo, mọi việc chính mình làm đều rất rõ ràng. Từ đầu đến cuối, tôi đều cố ý 'ép buộc' em thừa nhận quan hệ giữa chúng ta."
Bạc Việt Minh quyết đoán thừa nhận việc mình đã làm: "Tôi chưa bao giờ làm như vậy với người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm người khác, tâm trí của tôi đã hướng về em từ rất lâu rồi, em hiểu không?"
"Tôi..."
Trong lòng Bùi Ý bành trướng đến lợi hại, cũng bị nắm chặt đến khó chịu: "Tôi không muốn hiểu."
Trước khi kịp nghĩ tới, cậu chỉ cảm thấy mình rất thoải mái khi ở bên cạnh Bạc Việt Minh, muốn cái gì làm cái đó không bị ai cấm cản.
Nhưng sau khi cẩn thận xâu chuỗi mọi thứ, mỗi một sự kiện.
Đằng sau tình yêu là sự bao dung vô điều kiện của Bạc Việt Minh dành cho cậu, ngay cả khi thỉnh thoảng giả vờ ngu ngốc và kỹ năng diễn xuất kém cỏi đã phơi bày bí mật của cậu, Bạc Việt Minh cũng không bao giờ chọc thủng bí mật sau khi lấy lại được thị lực.
Bạc Việt Minh dò hỏi tới cùng: "Em hiểu tình cảm của tôi dành cho em, hay là em không hiểu rõ?"
"Vậy em là không hiểu rõ?"
"Vì cái gì muốn đi theo tôi đến Ôn thành? Vì cái gì ngủ không được lại tới tìm tôi? Vì cái gì tối hôm qua tôi lừa em, nói đi tìm người khác giải quyết, em lại không chịu?"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi, cả người Bùi Ý dần nóng lên.
Cậu im lặng hồi lâu, vẫn là mạnh miệng trả lời: "Tôi sợ nhà họ Bạc động thủ với tôi nên theo anh đến Ôn Thành, ngủ không được chỉ đến tìm anh xin nước...tất cả đều là do anh suy nghĩ quá nhiều."
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ cười khổ: "Thật sao? chỉ thế thôi ư? Em thật sự không có ý nghĩ dư thừa nào với tôi sao?"
Bùi Ý không dám nhìn thẳng vào đáy mắt thất vọng của Bạc Việt Minh, ấp úng: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương."
Cậu đã chứng kiến hai mối tình không thành công trong cuộc đời ngắn ngủi của mình——
Trong trí nhớ cậu không xuất hiện ký ức nào của ba mẹ ruột, có lẽ bọn họ đã bỏ rơi cậu vì mối quan hệ hôn nhân tan vỡ, nếu không, nhiều năm như vậy, họ không thể không tìm kiếm cậu.
Trong trí nhớ, ba Ngạn và ba Dung đã từng yêu nhau nhiều như vậy, ban đầu họ không thiếu vật chất, không thiếu địa vị, cũng không thiếu tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn theo năm tháng trôi đi, già đi, họ lại rơi vào hoàn cảnh nam kham và bi thảm như vậy.
Khi còn chưa thành niên, Bùi Ý đã có thái độ bi quan đối với các mối quan hệ, cậu không dám hoặc không muốn bắt đầu một mối quan mới, ngay cả khi người trước mặt là người cậu từng có hảo cảm Bạc Việt Minh
Tình yêu rõ ràng của Bạc Việt Minh khiến Bùi Ý bối rối, cậu không thể và cũng không dám đồng ý, trong trường hợp này cậu nên kịp thời tránh xa.
Nếu có thể, cậu tình nguyện làm người hợp tác, làm bạn, làm người nhà với đối phương, nhưng cũng không thể làm người yêu.
Bạc Việt Minh nhìn thấy được sự tiêu cực và rối rắm trong mắt Bùi Ý, như thể hắn đã hiểu ra điều gì đó: "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc nói chuyện với tôi, hay là chưa bao giờ nghĩ đến việc nói chuyện với ai?"
Bùi Ý lần này không hề do dự: "Bất cứ ai cũng thế."
Cậu hít một hơi thật sâu, cố ý lật lại vấn đề tình cảm: "Tôi không cố ý lừa anh, lúc đó tôi rất muốn rời khỏi nhà họ Bùi, không có cách nào tốt hơn ngoài việc đồng ý liên hôn."
Dù sao Bạc Việt Minh cũng biết mình "Giả ngu" là sự thật, còn không bằng nhân cơ hội nói rõ ràng.
"Trước khi anh lấy lại được tầm nhìn, tôi vốn định rời khỏi nhà họ Bạc, nhưng..." âm thanh Bùi Ý nói chuyện có phần lúng túng: "Đêm qua quá đột ngột, tôi chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào."
Bùi Ý mắc kẹt.
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ nói: "Em cái gì còn chưa chuẩn bị, còn muốn mang theo Tham Trường, cùng nhau rời đi?"
Bùi Ý không phục: "Là một người có thể chất và tinh thần khỏe mạnh, đi chỗ nào là không thể?"
Bạc Việt Minh dễ dàng đưa chủ đề trở lại ban đầu:"Đi chỗ nào cũng được, không bằng ở lại đi."
"Hả?"
Bùi Ý ngẩn ngơ, như thế nào lại vòng trở lại rồi?
"Bùi Ý tôi không biết trước đây em đã trải qua những gì, cho nên mới có thái độ tiêu cực như vậy đối với chuyện tình cảm, nếu em không muốn nói ra, tôi cũng không ép em phải thành thật."
Bạc Việt Minh hơi cúi người xuống, từ phía dưới nhìn thẳng vào mắt Bùi Ý, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường.
"Nhưng em có thể thử cho tôi một cơ hội được không?"
Bùi Ý vẫn chưa hiểu: "Hả?"
"Bắt đầu lại những lần tương tác trước đây, từ bây giờ đến Tết Nguyên Đán, chúng ta sẽ ở chung như bình thường trong hai tháng, việc này sẽ cho nhau thời gian để thực sự hiểu nhau."
Không cần phải giả vờ ngu ngốc, ngoan ngoãn hay giả mù, hai người ở chung như vậy mới có thể hiểu được tính cách của đối phương.
Bạc Việt Minh tin tưởng Bùi Ý đối với hắn khác với người ngoài, cậu chỉ không muốn thừa nhận tình cảm của mình mà thôi.
"Tôi sẽ không chạm vào điểm mấu chốt của em khi tôi theo đuổi em, nếu đến lúc đó thái độ và tình cảm của em đối với tôi không hề thay đổi, thì tôi nhất định sẽ không ngăn cản em rời đi."
Bạc Việt Minh hơi lùi về phía sau, chủ động chừa khoảng cách cho Bùi Ý, tránh cho đối phương quá căng thẳng.
Hắn dường như đã nghĩ đến điều gì đó, thêm nhiều lợi thế hơn: "Nhưng tôi muốn nói rõ lại một chút——"
"Tham Trường là một con mèo sinh ra trong trang viên, ban đầu nó là ăn vạ tôi, mọi chi phí cho thú cưng cũng đều là tôi chi trả."
"Về cơ bản thì đó là mèo của tôi, em không thể mang nó đi nếu không có sự cho phép của tôi."
Bùi Ý tức khắc lộ ra vẻ lo lắng, sau đó lại nghe Bạc Việt Minh nói tiếp: "Nếu em nhất quyết muốn mang nó rời đi, vậy chúng ta làm điều kiện trao đổi, ít nhất em phải ở lại đây cho đến Tết Nguyên Đán."
"Trong hai tháng, thân phận của em trong cái nhà này vẫn như cũ, hằng ngày muốn ăn gì, chú Khải và người làm đều có thể làm cho em."
"Em không cần trốn tôi lén lút uống rượu, tôi cũng có thể cùng em luyện tửu lượng, chỉ cần em muốn, tủ rượu có thể để em làm chủ."
"..."
Wow?
Còn có thể có chuyện tốt như vậy?
Đôi mắt của Bùi Ý đột nhiên sáng lên, lại làm bộ rụt rè mà đè ép xuống.
Bạc Việt Minh nắm bắt rõ ràng ý nghĩ của nhóc mèo con: "Em suy xét một chút?"
"..."
Bùi Ý im lặng suy nghĩ.
Bản chất cậu là người không thích thay đổi nơi ở, một là sợ người lạ, hai là sợ trì hoãn công việc hàng ngày, suy cho cùng thì từ nay đến Tết vừa lúc cũng là giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho 《 Mạt Vụ 1.0》.
Ngoài ra, sau giờ làm việc có nhiều món tráng miệng ngon, có thể uống rượu, còn có thể nuôi mèo, thực sự không có gì không hài lòng cả.
Điều duy nhất cậu không dám thử, là thứ mà Bạc Việt Minh gọi là "theo đuổi".
Lời cảnh báo của ba Dung dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Bùi Ý lại nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Bạc Việt Minh: "Tôi không tốt như anh nghĩ đâu, tôi cũng không đáng. Cho dù có thêm hai tháng nữa, anh cũng sẽ thất vọng thôi."
"Đó là chuyện của tôi." Bạc Việt Minh bình tĩnh nói: "Em chỉ cần nói cho tôi biết, em có đồng ý hay không?"
Sự cân bằng trong lòng Bùi Ý dao động qua lại, không xác định mà lẩm bẩm: "Ở lại thêm hai tháng nữa sao?"
"Ừ, chỉ hai tháng thôi." Bạc Việt Minh xác nhận, trong lòng mang theo căng thẳng tột độ: "Tiểu tiên sinh, thỏa thuận này đáng giá, em có đồng ý không?"
Sức nặng lọt vào tai, áp chế ở một đầu của chiếc cân.
Bùi Ý thấp giọng đáp: "Ừm."
Thay vì chạy trốn cảm xúc của mình, còn không bằng làm rõ suy nghĩ của mình một cách kỹ càng rồi đưa ra kết luận.
Trong lòng Bạc Việt Minh thoáng nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, nhưng vẫn thêm một lời đảm bảo: "Em không được lẻn đi như tối nay nữa?"
Bùi Ý gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Vậy anh phải hứa với tôi một chuyện."
Bạc Việt Minh dung túng: "Được, nói đi?"
Bùi Ý mím môi, hít sâu mấy hơi lấy can đảm, nhưng khi nói ra lại lí nhí không nghe được gì: "Lần sau không được đánh..."
Bạc Việt Minh nghe không rõ: "Em nói cái gì?"
"Đừng đánh mông tôi!!!" Bùi Ý lấy hết can đảm, trong lòng vẫn có chút ấm ức không nói nên lời: "Trước kia không có người nào dám đánh tôi cả, anh quá ác."
"Ai bảo em không nghe lời?" Bạc Việt Minh bật cười, lại dỗ dành đồng ý: "Tiểu tiên sinh, nhớ kỹ rồi."
Lần sau lại không ngoan, vậy hắn đổi cách khác.
Bùi Ý bị xưng hô sủng nịch của Bạc Việt Minh làm cho nóng cả người, nói sang chuyện khác: "Mắt của anh lành khi nào vậy? Ở Ôn Thành? Hay là sau khi anh từ Ôn Thành trở về?"
Sao lại xảy ra sớm hơn trong nguyên tác?
Bạc Việt Minh không giấu cậu nữa: "Tai nạn xe khiến phần đầu tôi tụ máu, trước kia chúng ta đến làng du lịch, thuê đội ngũ y tế dự định phẫu thuật mà không nói cho đám người Bạc Quan Thành biết."
Bùi Ý biết điểm này từ trong nguyên tác, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: "Anh đã phẫu thuật hả?"
Không nên.
Lần đó trong suốt chuyến đi cậu đều ở cạnh hắn, bọn họ chỉ ở lại tổng cộng chưa đầy ba ngày, sao có thể hoàn thành phẫu thuật nhanh như vậy được?
"Không, bác sĩ nói tụ máu trên đầu tôi có khả năng tự hấp thụ." Bạc Việt Minh nói ngắn gọn: "Lần trước chúng ta gặp mẹ con Trần Ngọc Âm, em có nhớ tôi đã chặn cây gậy cho em không?"
"Sẽ không nhờ họa mà có được phúc cho anh nhận đi??" Bùi Ý bừng tỉnh đại ngộ, giả bộ ho khan nói thêm: "Ý tôi là, cục máu đông đó đã biến mất?"
Bạc Việt Minh cười khẽ, tiếp tục nói: "Tạm được, từ ngày đó, mắt của tôi càng ngày càng tốt cho đến khi ——"
Bùi Ý tò mò: "Khi nào hoàn toàn khôi phục?"
"Cho đến đêm đó em lẻn đi tìm Tần Dĩ Thuấn mà không nói cho tôi biết, tôi đã bảo em sau này đừng chạy lung tung." Bạc Việt Minh lại nhắc lại chuyện cũ, nhướng mày: "Lúc ấy tôi nên đoán được trí nhớ của em cũng được."
"..."
Bùi Ý không có từ gì để diễn tả cảm xúc của mình bây giờ.
Cư nhiên so nguyên tác còn sớm hơn rất nhiều! Rốt cuộc là thị lực của Bạc Việt Minh quá tốt, hay cậu giả vờ ngu ngốc quá thật? Lâu như vậy mà cậu vẫn không phát hiện?
Bạc Việt Minh dường như nhìn thấy được dấu chấm than trên đầu cậu: "Em vẫn luôn tin tưởng tôi, chưa bao giờ phòng bị với tôi, nhưng tôi vì xem em diễn kịch giả ngốc, mỗi ngày đều che giấu cho em, cho nên em không phát hiện được cũng rất bình thường, nói đến cùng, vẫn là tôi không đúng."
Bùi Ý cảm thấy trong lòng nóng lên khó hiểu, hỏi lại: "Anh không tò mò vì sao tôi lại diễn kịch lừa anh sao?"
Bạc Việt Minh nói xong liền bế cậu từ bàn uống nước lên: "Tò mò, nhưng tôi không ép em nói, chờ em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho tôi."
"Á!"
Bùi Ý giật mình, không hiểu tại sao mặt lại ửng đỏ: "Anh đang làm gì vậy? Tôi có thể tự mình xuống được."
Hai người bọn họ về chiều cao và hình thể chênh lệch rất rõ ràng, kiểu ôm này của Bạc Việt Minh dễ như trở bàn tay: "Sợ em lại làm cú đêm, nên mang em về."
Bùi Ý theo bản năng vòng tay qua vai Bạc Việt Minh, còn mạnh miệng: "Tôi đây có thể tự đi được."
Bạc Việt Minh ôm không buông, đi vào phòng ngủ nhỏ của Bùi Ý: "Bật đèn lên."
"Ồ."
Hành động của Bùi Ý vẫn thành thật ngoan ngoãn.
Trong phòng đèn trần vừa được bật lên, Bạc Việt Minh liền đem nhóc mèo con ôm trong lòng đặt xuống giường, còn không quên bổ sung một câu: "Trước tiên tôi sẽ tịch thu vali ở bên ngoài."
Tham Trường trong tổ mèo nhoài nửa người ra, ngước nhìn tình huống của hai vị chủ nhân, cuối cùng vẫn là thông minh mà quay về, chỉ để lại một tiếng "meo meo" để thể hiện sự hiện diện của mình.
Bạc Việt Minh quay đầu nhìn dưới gầm bàn, đột nhiên phát hiện một chai rượu vang đỏ giấu ở bên cạnh ổ mèo.
"Rượu mở khi nào?"
"..."
Bùi Ý thầm mắng một tiếng không xong.
Sự việc xảy ra đột ngột vào đêm qua, hôm nay lại căng thẳng đến mức quên xử lý chai rượu vang đỏ này!
Nhưng sau đó cậu nghĩ nghĩ, lại trở nên cứng rắn: "Chính anh đã nói, sau này tôi có thể uống rượu."
Bạc Việt Minh nhướng mày: "Hiện tại còn muốn uống rượu?"
Bùi Ý cuộn chăn lại nói: "Không được, tôi hơi mệt."
Tâm mệt.
Nếu biết trước, sẽ sớm có kết quả như này, cậu tội gì phải lo lắng đề phòng cả ngày?
Cậu bỏ chạy, còn chưa kịp ra khỏi cửa phòng khách thì đã bị "phạt" đánh mông, nếu truyền ra ngoài chắc chắn mặt mũi của cậu không còn một mống nào.
Bạc Việt Minh đặt chai rượu vang đỏ lại trên bàn, tắt đèn trần cho Bùi Ý, bật chiếc đèn ngủ thấp nhất lên: "Nếu buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi."
Bùi Ý lên tiếng, Bạc Việt Minh vừa mới chuẩn bị quay về, nào biết đối phương lại lần nữa cúi xuống ——
Ánh đèn rải rác trên khuôn mặt của Bạc Việt Minh, ánh sáng và bóng tối dừng trên mày mặt của Bạc Việt Minh, khiến con ngươi của hắn càng thêm thần bí thâm tình hơn.
"Bùi Ý."
"Vâng?"
"Đêm nay, chúng ta xem như chính thức gặp mặt." Bạc Việt Minh vỗ nhẹ mép chăn hai lần, kiềm chế lưu luyến: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Theo một nghĩa nào đó, bọn họ đã chính thức buông xuống lớp ngụy trang không cần thiết, gặp nhau một cách thắng thắn.
Bùi Ý sửng sốt trước lời nói thâm ý của hắn.
Cậu không tự chủ được mà rúc mặt vào chăn để giấu đi khuôn mặt đỏ ửng: "Ngủ ngon."
Bạc Việt Minh quan sát rất kỹ khi nào nên buông tay khi nào không, thời điểm đi ra khỏi phòng, bước đi cũng rất dứt khoát.
Cửa phòng một lần nữa khép lại.
Ánh mắt của Bùi Ý chuyển từ cánh cửa lên trần nhà, cậu nghĩ về những gì mình đã trải qua chỉ trong một ngày, những ký ức đã chôn sâu đã lâu không được chạm tới ——
Im lặng hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt lại.
...
Bùi Ý lần này quên mất mình đã ngủ như thế nào, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Cậu nằm trên giường một lúc rồi mới từ từ đứng dậy rửa mặt, định xuống tầng tìm đồ ăn.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Tham Trường ham chơi chạy ra ngoài trước.
Bùi Ý không kịp đuổi theo, đi được vài bước cậu thấy bóng người đang ngồi, sau khi nhìn kỹ hơn thì phát hiện Bạc Việt Minh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Bùi Ý theo bản năng chuẩn bị giả ngu, nhưng sau đó nhớ tới tình huống hiện tại, che miệng ho khan một tiếng: "Nhị ca, chào buổi sáng."
Xưng hô này đã gọi lâu cũng gọi thói quen, nếu đột nhiên đổi tên sang cách gọi khác sẽ cảm thấy kỳ quái.
"Sớm."
Bạc Việt Minh buông máy tính bảng trong tay xuống, đứng dậy tới gần: "Ngủ ngon không? Xuống tầng ăn sáng thôi."
"Cũng không tệ lắm."
Sau khi nói chuyện với Bạc Việt Minh bằng giọng điệu bình thường, Bùi Ý thuận miệng hỏi: "Anh tỉnh dậy khi nào vậy? Sao không đi xuống?"
Trước đây, Bạc Việt Minh thường ngồi chờ ở nhà ăn.
"Tôi mới tỉnh dậy cách đây không lâu."
Bạc Việt Minh nói rất ngắn gọn, điều hắn không dám nói với Bùi Ý là——
Năm đó khi mẹ ruột hắn "mất tích", bà cầm vali của mình như thế này rồi dỗ hắn nói rằng bà sẽ không rời đi, nhưng sau khi hắn ngủ, bà liền rời đi, mà không có chút tin tức gì.
Đêm qua sau khi rời khỏi phòng ngủ nhỏ của Bùi Ý, Bạc Việt Minh ngồi trên ghế sofa cả đêm, sáu bảy giờ mới quay lại phòng tắm của phòng ngủ chính rửa mặt một lát.
Hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Chú Khải bưng mì sợi đã nấu xong tới nói: "Nhị thiếu gia, cậu chủ, buổi sáng tốt lành."
Bùi Ý chủ động chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành chú Khải, mùi thơm mì quá."
Chú Khải ngẩn người, nhìn Bùi Ý với vẻ ngạc nhiên khó tả.
Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi đối diện nhau, thản nhiên hỏi: "Lâm Chúng đâu?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Lâm Chúng bước ra khỏi phòng của mình, gật đầu với Bạc Việt Minh ngồi xuống.
Bùi Ý nhấp một ngụm canh cho ấm bụng, sau khi xác nhận xung quan toàn là người nhà, tò mò hỏi: "Nhị ca, Bạc Quan Thành bên kia anh tính giải quyết như thế nào? Người phụ nữ kia đâu? Sẽ không cứ như vậy mà thả đi chứ?"
"..."
"..."
Ngay khi những lời này nói ra, trên mặt Lâm Chúng và chú Khải đều hiện vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chúng đang định hút sợi mì, suýt chút nữa cắn phải lưỡi: "Cậu..cậu chủ, sao cậu lại?"
Bạc Việt Minh thay cậu giải thích ngắn gọn: "Đầu óc Bùi Ý rất tỉnh táo, trước đó vì lý do nào đó mà phải ngụy trang, hai người biết chuyện này là tốt rồi, tạm thời không tiết lộ ra bên ngoài."
Lâm Chúng nghe lời giải thích bình tĩnh này, hít hà một hơi.
không thể tin được!
Phía trước Bạc tổng giả mù, phía sau có cậu chủ giả ngu?
Phu phu hai người thích chơi " sắm vai nhân vật đặc thù" đến như vậy sao? Cúp giải thưởng Oscar nên viết tên hai người!
Chú Khải có lẽ đã nhìn quen chuyện đời, nên bình tĩnh hơn Lâm Chúng một chút: "Tốt."
Trước đó ông còn cho rằng cậu chủ nhà mình "quá thông minh", còn tưởng rằng cậu là một trong những "thiên tài bệnh tự kỷ", nhưng không ngờ cũng là đang ngụy trang?
Không thể không nói, trong một mức độ nào đó, cuộc liên hôn giữa nhị thiếu gia và cậu chủ thực sự là duyên trời tác hợp!
Ngụy trang đều cùng nhau đi!
Đối mặt với chú Khải và Lâm Chúng thực sự quan tâm đến mình, Bùi Ý vẫn bày tỏ lòng biết ơn và xin lỗi: "Chú Khải, Lâm Chúng, xin lỗi, trước đây tôi...... Không phải cố ý muốn giấu hai người."
Chú Khải mỉm cười đáp lại: "Cậu chủ, không sao đâu, cậu như vậy cũng tốt."
Lâm Chúng gật gật đầu.
Ít nhất trong mấy tháng qua thân thiết với nhau, đối phương chưa từng làm điều gì tổn hại đến bọn họ, ngược lại là còn "Giả heo ăn thịt hổ" bảo vệ Bạc tổng rất nhiều lần!
Bạc Việt Minh không lại dừng lại ở đề tài quá lâu mà hỏi: "Bên phía Lâm Na thì sao?"
Lâm Chúng vẻ mặt nghiêm túc: "Ừm, tôi phái người tới trông cô ta rồi."
Bạc Việt Minh phân phó: "Bảo lão Phó chuẩn bị xe, lát nữa đi qua nhìn xem."
Vừa dứt lời, hắn có ý thức mà nhìn về phía bàn ăn đối diện, quả nhiên nghe thấy Bùi Ý nói: "Tôi cũng muốn đi theo nhìn thử."
Bạc Việt Minh nói: "Có thể, trước tiên ăn mì đã."
"Vâng!"
...
Nửa giờ sau, mọi người giải quyết xong bữa sáng.
Bùi Ý nhìn thấy xe đỗ ở cửa biệt thự, đang định đi ra ngoài trước, thì Bạc Việt Minh lên lầu lấy đồ xong lại ngăn cậu lại: "Bùi Ý, đợi một chút."
Bùi Ý quay lại thấy Bạc Việt Minh lại đeo cặp kính dẫn đường: "Gì vậy?"
Bạc Việt Minh nhìn ra nghi vấn của cậu, thấp giọng giải thích: "Người nhà họ Bạc không có bao nhiêu người có thể tin tưởng, tôi phải ngụy trang, miễn cho không bị lộ dấu vết."
Những gì đã xảy ra trong bữa tiệc mừng hai ngày trước là bằng chứng tốt nhất.
Nếu Bạc Việt Minh công khai việc mình đã phục hồi thị lực quá sớm, nói không chừng đêm đó sẽ bị chúng chiêu khác.
Bùi Ý gật đầu hiểu ý, ngược lại hỏi: "Vậy tôi cũng sẽ ngụy trang một chút, dù sao tôi cũng quen với việc ngụy trang rồi, đôi khi việc này cũng khá hiệu quả."
Bạc Việt Minh nhướng mày: "Em chắc chứ?"
Bùi Ý khó hiểu: " Cái này thì có cái gì không chắc?"
Vừa dứt lời, Bạc Việt Minh liền chuẩn xác nắm lấy tay cậu, nói: "Nếu mọi việc vẫn như bình thường, vậy cứ như vậy đi, đi thôi."
"..."
Bùi Ý cụp mắt xuống nhìn bàn tay phải không kịp phòng bị, không quá xác định chớp chớp mắt.
Ah?
Muốn ngụy trang mà cũng phải làm như này sao?