🌷Editor/Beta: Yui_雪✨
Bởi vì ở quán trà ăn không ít, sau khi về đến nhà Bạc Việt Minh và Bùi Ý không ăn bữa tối.
Bùi Ý lấy lý do "mệt rã rời" trở về phòng, nhanh chóng khóa cửa phòng lại, lấy điện thoại ra.
Trong hộp tin nhắn có một tin chưa đọc, được Hướng Nam Sinh gửi tới nửa giờ trước: "Xin lỗi, tôi có việc nên không trả lời được, lời mời này đến quá đột ngột, hơn nữa tôi đối với thân phận của cậu còn nghi vấn, xin lỗi tôi không có biện pháp đáp ứng."
"..."
Bùi Ý nhìn này đoạn tin nhắn này, dứt khoát bấm số điện thoại của đối phương, đứng dậy đi vào phòng tắm kết nối.
Tư——tư ——tư ——
Chờ đợi một lát, rốt cuộc đầu bên kia truyền đến âm thanh: "Chào cậu, tôi là Hướng Nam Sinh."
Bùi Ý đè xuống giọng nói, lễ phép tiếp đón: " Xin chào, Hướng tổng, tôi là Will của 《 Mạt Vụ 》 ."
Đầu bên kia điện thoại ngừng một chút, Hướng Nam Sinh hít một hơi nói: "Tôi đã từ chối qua tin nhắn rồi."
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn mời lại qua điện thoại, tôi hiểu nỗi lo lắng của Hướng tổng, rốt cuộc tôi chưa lộ mặt mà đã đưa ra lời mời, quả thật rất khó để người khác tin tưởng, chỗ này là tôi sai."
Bùi Ý dừng một chút, căng giãn vừa phải: "Nếu Hướng tổng sẵn sàng chấp nhận lời mời này, tôi sẽ nhờ Lê Vu An đích thân tới đàm phán với anh."
Hướng Nam Sinh không trực tiếp cúp máy, giọng điệu bình tĩnh che giấu mệt mỏi: "Will tiên sinh, không biết cậu có biết studio Du Minh là do Kha Minh và tôi thành lập không."
"Nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến thất bại của cuộc đấu thầu đầu tư buổi chiều hôm nay là do Du Minh chúng tôi, nhưng không có nghĩa sẽ gục ngã ở đây."
Hình ảnh dị thú ngoài hành tinh đạo văn đã được thay thế, nhóm mỹ thuật được yêu cầu tạo ra một thiết kế mới, kỹ năng tạo mẫu của bọn họ vẫn còn có đó, bọn họ vẫn có thể làm được miễn là có kinh phí.
Studio của họ vẫn chưa đóng cửa, chỉ cần huy động được vốn thì sau này vẫn có cơ hội tìm kiếm các nhà đầu tư khác, tiếp tục mở rộng phát triển.
Bùi Ý dứt khoát thừa nhận:" Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Hướng tổng."
Ở thế giới thực, cậu bắt đầu làm việc trong studio cùng với bạn bè, một nhóm người đã làm việc chăm chỉ trong 8 năm, từ studio vô danh trở nên nổi tiếng ở trong nước.
Không ai sẵn sàng từ bỏ tình bạn đã cùng mình đồng cam cộng khổ trong ngừng ấy năm cả.
Nếu lòng người không thay đổi thì mọi thứ tự nhiên sẽ không thay đổi, nhưng lỡ như có người thay đổi thì sao?
Bùi Ý nghĩ tới tất cả những gì cậu đã bí mật quan sát ở G.M ngày hôm nay, ẩn chứa thâm ý mà hỏi lại: "Nhưng Hướng tổng, anh có chắc rằng Du Minh vẫn là studio mà anh thành lập trước kia không?"
"Hiện tại người bên cạnh anh là Kha Minh, liệu những ý tưởng, mục tiêu thậm chí là cả điểm mấu chốt về mặt đạo đức của anh ta, về điểm này anh cũng nhất trí sao?"
Hai người họ giống ông chủ và nhân viên hơn là đối tác.
"..."
Hướng Nam Sinh ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
Là nhất trí sao?
Anh không thể trả lời câu hỏi này.
Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc vào buổi chiều, hai người đã xảy ra tranh chấp lớn nhất từ trước tới nay——
Kha Minh thẹn quá hóa giận cho rằng Hướng Nam Sinh không nên ở trước mặt mọi người xin lỗi Lâu Ương, nhất cử động này tương đương với thừa nhận Du Minh bọn họ đã phạm tội hành vi sao chép, căn bản chính là một cái tát vào hắn trước mặt tất cả mọi người!
Chỉ cần mốc thời gian sớm hơn Lâu Dương, cho dù kéo đầu tư không thành công, thì cũng không nhất thiết bị buộc tội " sao chép ".
Nhưng Hướng Nam Sinh không đồng ý.
Anh đề xuất thiết kế lại bối cảnh trò chơi liên quan đến《 Dị Thú 》, nhưng Kha Minh đã đầu tư chi phí vào giai đoạn đầu, không muốn thực hiện.
Hai người cãi nhau đến cuối cùng, nói một câu " cút đi " rồi hai người ai về nhà lấy.
Nếu là thật sự ầm ĩ ra kết quả này, ai mới là người rời khỏi trước? Kết quả không cần nói cũng biết.
Hướng Nam Sinh chỉ hiểu kỹ thuật, cũng chỉ muốn làm việc chăm chỉ ở mức độ kỹ thuật, vì vậy anh không hiểu sự kiêu ngạo của Kha Minh khi muốn một bước lên trời, anh không hiểu trái tim mình đang dần bị lây nhiễm bởi tiền bạc và lợi ích.
Mục đích ban đầu của họ là tạo ra một trò chơi địa phương phổ biến ở Trung Quốc, không phải vì bắt chước bối cảnh trò chơi nước ngoài hoặc tham khảo hay đạo văn ý tưởng của người khác.
Hiện tại rõ ràng là rất sai rồi.
"Hướng tổng, sự im lặng của anh đã nói lên tất cả."
"Tôi muốn tạo ra một trò chơi địa phương dành cho các người chơi trên khắp cả nước, cài đặt cơ bản của 《 Mạt Vụ 》bao gồm các nhân vật sau này cũng đều là người Trung."
Bùi Ý nói thẳng không cố kỵ, tiếp tục tung ra cành ôliu: " Tôi tin rằng sự phát triển của Du Minh ngày trước, qua mấy tháng sau nhất định không thể tách rời trình khỏi độ kỹ thuật của anh. Nếu anh đồng ý đến《 Mạt Vụ 》, anh sẽ được nhận đãi ngộ cao hơn."
"Tất nhiên là ngoại trừ danh hiệu 'đối tác'."
Bùi Ý ăn ngay nói thật, ngoại trừ sự hỗ trợ tài chính từ khoản đầu tư của G.M, cậu hy vọng cậu và Lê Vu An có quyền chỉ đạo《 Mạt Vụ 》 trong tương lai.
Hướng Nam Sinh hiếm khi tràn ra một tiếng cười nhẹ: "Will tiên sinh đủ trực tiếp."
Bùi Ý trả lời: "Nếu thành thật thì sẽ dễ nói chuyện hợp tác hơn."
"Đúng vậy, nhưng thật xin lỗi, bây giờ tôi phải từ chối." Hướng Nam Sinh không giấu giếm: " Studio Du Minh là công việc của tôi, sẽ không có ai đột nhiên từ bỏ công việc của mình cả."
"Tôi hiểu."
Bùi Ý trả lời, thấu hiểu không quên kèm theo thời hạn: "Nhưng nhiều nhất là một tháng, nếu tìm được lập trình viên phù hợp hơn, vị trí lãnh đạo không thể là của Hướng tổng."
Hướng Nam Sinh lại thở dài một tiếng rồi cười, vẫn duy lời chúc phúc trân thành: "Will tiên sinh, trò chơi cậu thiết kế rất thú vị. Tôi hy vọng một ngày nào đó nó sẽ trở nên phổ biến trong giới trò chơi."
"Còn nữa, thay tôi gửi lời xin lỗi tới Lâu tổng hộ tôi."
Kha Minh biết tính tình Hướng Nam Sinh nghiêm túc nên cố tình giữ bí mật, đến lúc anh phát hiện ra thì studio đã bỏ ra rất nhiều công sức cho trò chơi này rồi.
Anh là gián tiếp tính đồng lõa, không dám nói chính mình không sai, nhưng ít ra nên lói một câu xin lỗi, một câu đều không thể thiếu.
Bùi Ý cong môi: "Được, nếu trong vòng một tháng, Hướng tổng có thay đổi, đều có thể trực tiếp liên hệ với Tiểu Lê tổng."
"Được."
Điện thoại cúp máy.
Bùi Ý một lần nữa đi ra ngoài, ngồi lên giường mở ra giao diện Du Đồ, trong nhóm chat của cậu, Lê Vu An và Lâu Ương, còn có ba bốn tin nhắn chưa đọc.
"Will, đấu thầu thành công! Đúng như anh đoán, tên Kha Minh hỗn đản kia đã sao chép thiết kế mô hình của chị Ương!"
"Anh không nhìn thấy đâu, hôm nay chị Ương dọa anh ta choáng váng không cả đi nổi luôn."
Lâu Ương bổ sung hai câu: "May Will phân tích phán đoán đều không sai, dựa theo lời nói trước đó tôi đã đặt bẫy ngôn ngữ, với tính cách ngạo mạn của đối phương quả thực đã nhảy vào bẫy."
"@Will, anh đi đâu rồi?"
Bùi Ý sớm đã chứng kiến cảnh đấu thầu, làm sao có thể không biết buổi chiều sẽ sôi động như thế nào? cậu nhanh chóng vòng qua hai người rồi trả lời: "Chúc mừng, hai người đã vất vả rồi, đặc biệt là chị Ương, đi rất xa mới tới được đây cũng mệt rồi đi?"
Trả lời tin nhắn trong nhóm được gửi đến nhanh chóng.
"Buổi chiều sau khi kết thúc tôi trở về khách sạn ngủ một giấc, hiện tại cảm thấy khá tốt, còn một thời gian nữa thì vốn của G.M mới chính thức được đầu tư. Tôi sẽ thử thiết kế hình ảnh của sáu nhân vật trước. "
Lâu Ương là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, trong công việc cô sẽ không bao giờ cẩu thả.
Có lẽ vận mệnh chú định, Bùi Ý vừa lúc đụng phải thời điểm cô muốn về nước phát triển, cho nên tất cả mới thuận lý thành chương như vậy.
Điện thoại lại rung lên một chút, là tin nhắn trong nhóm của Lê Vu An: "Tôi đã nói vấn đề tài chính ở trò chơi, trong vòng nửa tháng tôi sẽ cố gắng ký hợp đồng với G.M, về địa điểm làm việc cụ thể vẫn là ở trò chơi Lê Minh hả?"
Một môi trường làm việc hòa đồng, nhân viên có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng tiêu hao.
Bùi Ý đồng ý: "Có thể, nhưng phần cứng cần nâng cấp không thể cứu được, cần phải suy nghĩ nhiều hơn về việc tăng giảm nhân sự."
"Hiểu rồi."
"Vu An nếu có yêu cầu có thể tìm tôi để giúp đỡ, tôi làm trong ngành này nhiều năm. Ngoài những điều khác ra, tôi vẫn còn một số kỹ năng quản lý."
Bùi Ý nhìn hai người đang thảo luận trong nhóm, nhân cơ hội này kể cho hai người nghe đại khái chuyện xảy ra vừa rồi——
Lê Vu An biết được việc này, tỏ vẻ tán đồng: "Tôi lúc trước có nói chuyện với Hướng Nam Sinh, anh ta xác thật có năng lực, nếu nguyện ý tới tổ dự án 《 Mạt Vụ 》, thì đó là một chuyện tốt."
Y tạm dừng hai giây rồi nói: "Chị Ương, chị thấy thế nào?"
"Hai người các cậu an bài, tôi không thành vấn đề, nghiêm túc mà nói, chỉ cần Hướng Nam Sinh không hành xử như Kha Minh, tôi sẵn sàng tiếp nhận một đối tác làm việc có năng lực."
Kinh nghiệm làm việc của Lâu Ương lớn hơn nhiều so với hai cậu trai trẻ, tư duy và cách nhìn tổng thể của cô cũng rất chín chắn.
Đột nhiên, cô nói thêm một câu: "Nhưng tôi hơi tò mò."
Bùi Ý hỏi lại: "Tò mò cái gì?"
"Will, buổi chiều cậu không đến địa điểm đấu thầu, tôi và Vu An cũng không giải thích ngay với cậu. Làm sao cậu có thể tính toán thời điểm thích hợp để mời Hướng Nam Sinh? Nhỡ đâu anh ta có liên quan đến ' sao chép ' thì sao?"
"..."
Bùi Ý nhìn đoạn tin nhắn này, trong lòng chợt run lên, không hiểu sao cậu lại nghĩ đến một hình ảnh ——
Thân là "điệp viên ngầm", cậu đột nhiên để lọt ra một chút gì đó, kết quả bị ánh mắt sắc bén của Lâu Ương bắt được, thậm chí còn lấy ra một khẩu súng màu đen chĩa vào cậu.
Trực giác bẩm sinh của phụ nữ quả thật rất lợi hại đến đáng sợ.
Bùi Ý âm thầm cảm khái, vội vàng bù vào: "Tôi có người ở hiện trường, hơn nữa tư liệu cá nhân của Hướng Nam Sinh cùng tác phẩm ở studio cũng có trên website."
Chỉ mất vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi.
Lâu Ương: "Ồ ra là vậy."
Lê Vu An: "Will, tôi hẹn chị Ương đi ăn khuya, nhân tiện coi như chúc mừng thắng lợi hôm nay."
Lâu Ương cười trả lời: "Tôi biết tên tiểu tử cậu không thể tới được, lát nữa tôi và Vu An uống rượu sẽ uống thêm hai ly cho cậu."
"..."
Bùi Ý nghẹn họng, bất đắc dĩ ở trước màn hình máy tính cười ra tiếng: "Được, hai người cứ ăn đi, tôi sẽ tự mình ăn mừng."
--
Một lúc sau.
Dỡ xuống một thân mỏi mệt Bùi Ý từ phòng tắm đi ra.
Có lẽ là bị Lê Vu An và Lâu Ương khơi dậy cơn nghiện rượu, hoặc có lẽ là do nhiệt độ trong phòng tắm quá nóng, cậu chỉ cảm thấy mình lại muốn uống rượu, trong tâm lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch.
Bùi Ý nghĩ đến tủ rượu trong phòng khách nhỏ, cảm thấy đã đến lúc lén lút nếm thử vì mục đích "ăn mừng" rồi.
Dù sao Bạc Việt Minh vẫn chưa nhìn thấy gì, cho nên chỉ cần cậu lấy rượu, đóng cửa lén uống thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Ý dưới đáy lòng âm thầm tính toán một phen, dự định trước tiên mở cửa điều tra tình hình địch.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra nháy mắt, cậu đã gặp ngay Bạc Việt Minh ở cửa.
"..."
Bùi Ý hoảng sợ, vội vàng thu liễm thần sắc.
Bạc Việt Minh không kịp gõ cửa nhanh chóng rũ hai mắt xuống, chỉ để lại hàng mi dài quá mức của mình, phảng phất bóng dáng hư vô.
Sự im lặng không thể giải thích được kéo dài chưa đầy ba giây, Tham Trường liền nhảy tới bên chân bọn họ: "Meo ô ~ meo!"
Bạc Việt Minh điều chỉnh xong trước: "Bùi Ý? Em ra đây làm gì?"
Bùi Ý bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn đắn đo, mím môi nói: "Sữa bò, em muốn uống, sữa bò! Nhị ca."
Bạc Việt Minh phối hợp đưa sữa bò ấm trong tay cho cậu: "Chú Khải vừa đưa tới, còn nóng thì uống đi."
"Vâng."
Bùi Ý giả vờ vui sướng tiếp nhận, làm trò trước mặt Bạc Việt Minh ——
Tuy chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng cậu vẫn phát ra âm thanh ực cực kỳ khoa trương, uống xong còn cố ý nhếch khóe mắt nhiễm ý cười nói: "Uống ngon ~"
"......"
Bạc Việt Minh thiếu chút nữa bị đánh lừa bởi "diễn xuất điêu luyện" này, phối hợp nói: "Thích là tốt, hôm nay tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Sau khi Bùi Ý nghe thấy nửa câu nói này, ánh mắt không khống chế được mà sáng lên.
Rất tốt!
Ông trời cũng trợ giúp cậu!
Bạc Việt Minh nhận ra được sự vui mừng lén lút của cậu, nhưng cũng không lộ ra ngoài chỉ nói: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Hôm nay ra ngoài rất lâu, hai mắt hắn bắt đầu trở nên chua xót mỏi mệt, xác thật muốn chợp mắt nghỉ ngơi sớm.
Vừa nói, hắn vừa quay người với cây gậy dẫn đường trên tay, nhưng bước chân của hắn lại cố tình lệch khỏi hướng phòng ngủ chính.
Bùi Ý im lặng nhìn hắn một lúc, sau đó bước tới nắm tay hắn: "Nhị ca."
"Hửm?"
"Chỗ này."
"Tôi đi sai đường sao?"
"Ừm."
"Vậy em giúp tôi về phòng đi."
"...vâng!"
Hai người một hỏi một đáp.
Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, cả hai mới tháo mặt nạ ra.
Bùi Ý đứng im lặng trước cửa phòng ngủ chính một lúc, nhìn qua khe hở dưới chân cho đến khi xác nhận rằng đèn bên trong đã tắt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu kế hoạch uống rượu mà mình đã chờ đợi từ lâu.
Bùi Ý nhẹ nhàng bước đến tủ rượu, ánh mắt cậu đầy phấn khích lướt qua các loại rượu hảo hạng.
Tuyển quá quý? Không được, dù sao thì cũng không có sự đồng ý của Bạc Việt Minh.
Tuyển đơn chi? Không tốt, số lượng chỉ có một, nếu uống sẽ có thể bị chú Khải phát hiện.
Bùi Ý rối rắm một hồi lâu, mới lấy ra một chai Lafite cổ điển thông thường ở góc bên trên bên phải vách tủ rượu, đương nhiên không hề rẻ.
—— keng!
"Meo~"
Tiếng va chạm của chai rượu vang lên cùng với tiếng kêu của Tham Trường.
Bùi Ý có tật giật mình tức khắc cứng người tại chỗ, đợi một lúc mới nói: "Suỵt! Lát nữa cho em ăn cá khô nhỏ."
Tham Trường siêu nhỏ giọng: "Ô ~"
Bùi Ý nhận thức rõ ràng về khả năng uống rượu hiện tại của mình, cậu chắc chắn không thể uống rượu trong phòng khách nhỏ, để không đánh động người khác, cậu đưa mắt ra hiệu cho meo meo dưới chân mình: "Đi thôi!"
Một người một mèo bay nhanh vào phòng, lưu loát đóng cửa lại làm chuyện xấu.
...
Khi Bùi Ý bước vào phòng, cậu mới nhận ra mình căng thẳng đến mức chỉ lấy cái mở nắp chai mà quên lấy ly rượu, cậu sợ mở cửa sẽ gây ra tiếng ồn lớn nên suy nghĩ một chút không định mở cửa mà trực tiếp uống luôn.
Nút chai rượu dễ dàng được rút ra, mùi thơm độc đáo của rượu vang đỏ ngay lập tức lan tỏa khắp phòng.
Trước đây Bùi Ý chắc chắn sẽ đủ tỉnh táo để nhàn nhã hưởng thụ, nhưng bây giờ thì khác, sao cậu có thể quan tâm nhiều đến vậy?
Cậu giơ chai rượu uống hai ngụm, tức khắc cảm thấy mỹ mãn mà híp híp mắt.
Quá tuyệt!
Cuối cùng cũng không có ai quản mình uống rượu nữa!(つ✧ω✧)つ
...
Bạc Việt Minh nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại tia hưng phấn loé qua trong ánh mắt Bùi Ý, hắn luôn cảm thấy nhóc mèo con đang giấu gì đó sau lưng mình.
Càng nghĩ càng không ngủ được.
Chờ đến khi cảm giác chua xót ở đôi mắt tan đi, Bạc Việt Minh nhịn không được đứng dậy bật đèn, nhìn thoáng qua thời gian ——
Bất tri bất giác đã 12h30 rồi.
"Lúc này hẳn là em ấy ngủ rồi?"
Bạc Việt Minh mơ hồ lẩm bẩm, nhưng bản năng xúc động lớn hơn lý trí, hắn lặng lẽ mở cửa phòng.
Đèn trong phòng khách nhỏ vẫn sáng.
Bạc Việt Minh nhìn lướt qua tủ rượu trên tường, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không đợi hắn cẩn thận nhìn rõ, phòng ngủ phụ vang lên tiếng Tham Trường làm nũng kêu to.
Cùng lúc đó vang lên tiếng từ chối: "Không, không cho em ăn cá khô nhỏ nữa, anh, anh đã cho em rất nhiều rồi!"
"...."
Khác với ngày thường nói rõ ràng, nhưng chỉ là giọng điệu và tạm dừng đều không bình thường, hình như là...say rượu nói lắp bắp.
Đây là uống trộm rượu sau lưng mình?
Bạc Việt Minh đột nhiên phản ứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên tức giận hay buồn cười, hắn nheo mắt lại, đi đến gần phòng ngủ phụ, gõ cửa thăm dò.
Động tĩnh trong phòng chợt lớn hơn chút, sau một lúc lâu mới phát ra một tiếng mơ mơ màng màng: "Ai, ai vậy?"
Bạc Việt Minh đơn giản rõ ràng nói: "Bùi Ý, mở cửa."
Âm thanh truyền ra lắp bắp: "Đã...đã ngủ rồi."
Bạc Việt Minh không tin: "Mở cửa."
Lại một sự im lặng ngắn ngủi, cửa phòng lúc này mới từ bên trong mở ra một lối nhỏ.
Vẫn là Bùi Ý vô tình say rượu đứng ở cửa híp mắt, sau khi xác nhận bên ngoài là người mà mình nhận thức được, ngoan ngoãn tươi cười còn dính thêm một tia chột dạ.
"Hắc hắc nhị ca."
"..."
Bạc Việt Minh nhìn cậu đã bị men say thấm vào mặt, lại thoáng nhìn qua chai rượu trong tay cậu, chỉ còn hơn một nửa chai, biết rõ cố hỏi: "Uống cái gì đây?"
Hắn nhớ rõ lần trước Bùi Ý say rượu, ngày hôm sau tỉnh lại sau hoàn toàn quên hết, hiện giờ uống hơn nửa chai, khẳng định cũng sẽ quên đến không còn một mảnh!
Bùi Ý bị cảm giác say kích đến quên hết tất cả, cao giọng tỏ vẻ: "Em uống...uống sữa bò!"
"..."
Bạc Việt Minh ánh mắt hơi chếch đi, hừ cười.
Sữa bò?
Nhóc mèo con say rượu như này rồi mà vẫn có thể bịa ra lời nói dối để đối phó hắn.
Ly sữa bò mà hắn đưa trước khi đi ngủ gần như còn nguyên vẹn trên bàn.
Bùi Ý tự cho là đã lừa gạt được Bạc Việt Minh, men say trong cơ thể nóng dần lên.
Cậu có chút khát mà liếm liếm môi, khẽ meo meo mà lần nữa giơ chai rượu lên, mới uống một ngụm nhỏ, chai rượu trong tay bỗng nhiên nhẹ đi ——
Bạc Việt Minh lấy bình rượu, nghiêm túc nói: "Không được uống nữa."
Bùi Ý không vui mà nhíu mày, duỗi tay phải đoạt lấy, kết quả chân trái vấp phải chân phải trực tiếp ngã vào lòng ngực Bạc Việt Minh, lời trách cứ còn chưa nói ra khỏi miệng đột nhiên biến thành một tiếng âm thanh nức nở, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
"Cẩn thận."
Bạc Việt Minh sợ Bùi Ý té ngã, đưa tay đỡ người trong lòng, sau đó tùy ý đặt chai rượu lên tủ bên trong cửa.
"Hưm, nóng quá."
Bùi Ý vốn sợ nóng cảm nhận được sự mát mẻ sảng khoái trên cơ thể Bạc Việt Minh, ham muốn uống nước trong nháy mắt đã thay đổi.
Cậu vòng tay ôm lấy người trước mặt, không chút do dự dán cả thân mình lên để hấp thụ hơi lạnh.
Chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo rơi ra.
Bạc Việt Minh lơ đãng cúi đầu, liền nhìn thấy quang cảnh ở phía sau áo choàng tắm, làn da quanh năm giấu ở dưới lớp quần áo quá mức trắng nõn, dính chút rượu cũng ửng đỏ cả một mảng lớn.
Mê người vô cùng.
"..."
Bạc Việt Minh hô hấp chậm một nhịp, chỉ cảm thấy chua xót ở đôi mắt dần ngóc đầu trở lại.
Bùi Ý cố tình trong lòng ngực còn không hề hay biết, hai tròng mắt ươn ướt mang theo cảm giác say, giống như là bị người khi dễ tàn nhẫn, đôi môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở, khó chịu mà hừ hừ: "Em khát."
Bạc Việt Minh không có cách nào đối phó với cậu, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Vậy em buông tay ra trước, tôi đi lấy nước cho em."
"Không, không cần."
Bùi Ý theo bản năng mà dính càng chặt, mơ hồ không rõ hỏi: "Nếu anh chạy thì sao bây giờ?"
Bạc Việt Minh hừ cười: "Đây là nhà của tôi, còn có thể chạy đi đâu được nữa?"
Bùi Ý tạm dừng suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra kết quả, chỉ có thể rúc ở trong lòng ngực hắn rầm rì lặp lại câu kìa vài lần: "... khát quá."
"Bây giờ mới biết khát? Ai bảo em lén lút uống nhiều rượu như vậy?"
Bùi Ý đột nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nhấn mạnh: "Emuống rượu rất tốt! Em có thể, em có thể uống!"
Bạc Việt Minh hỏi lại: "Vậy còn muốn uống nước không?"
"Muốn."
Nhóc mèo con say rượu co được dãn được.
"..."
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ, đành phải bế Bùi Ý đi đến sô pha trong phòng khách nhỏ.
Sống 26 năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn học cách chăm sóc người khác.
Bạc Việt Minh một tay ôm Bùi Ý, một tay rót nước ấm, còn tri kỷ mà đưa đến bên miệng đối phương: "Uống đi, uống xong sẽ hết khát."
Bùi Ý nhìn chằm chằm cốc nước sôi để nguội, nghiêng đầu nói: "Rượu trắng sao? Em cũng có thể uống."
"..."
Bạc Việt Minh yên lặng nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười nhuốm một xíu tức giận.
Lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện uống rượu.
Cũng may Bùi Ý kịp thời nhận lấy ly nước, uống bằng cả hai tay rồi ngoan ngoãn đưa lại.
Bạc Việt Minh hỏi: "Muốn nữa không?"
Bùi Ý lắc lắc đầu, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Bạc Việt Minh bị ánh mắt chuyên chú của cậu nhìn chằm chằm hô hấp nóng lên, có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì?"
Bùi Ý lắc đầu không nói lời nào, lăn hầu kết.
Cậu dùng đầu ngón tay chọc chọc gương mặt Bạc Việt Minh, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ra, nhéo má hắn: "Anh lớn lên thật đẹp trai."
Đây không phải lần đầu tiên Bạc Việt Minh nghe được câu khen ngợi như vậy, nhưng mỗi lần nghe Bùi Ý khen mình, trong lòng luôn có một niềm vui không thể giải thích được.
Hắn không cự tuyệt người trước mắt hồ nháo, trở tay nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, xúc động hỏi lại: "Tôi đẹp, hay là Yến Sầm đẹp hơn?"
"Hửm?"
Bùi Ý mộng bức mà chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không nhớ tới "Yến Sầm" là ai.
Bạc Việt Minh nhớ tới trước mắt người đối với Yến Sầm từng có đủ loại "vi diệu", trong lòng dâng lên ghen tuông mà chính hắn cũng không để ý, bám riết không tha mà truy hỏi: "Bùi Ý, tôi đẹp, hay là Yến Sầm đẹp hơn?"
Bùi Ý thong thả lọc lại những thông tin trong câu hỏi này, trong đầu đột nhiên nhớ tới thân phận của người trước mắt.
Cậu một lần quay trở lại trong lòng ngực Bạc Việt Minh: "Nhị ca đẹp hơn."
Bạc Việt Minh nhướng mày, lại tiếp tục hỏi: "Lê Vu An và tôi, ai là người tốt hơn?"
Bùi Ý nhíu mày, trong lúc nhất thời không để ý đối phương đang nói đến ai, cậu thành thật nhiệt liệt nói: "Nhị ca là người đẹp nhất! Cũng chính là người em thích nhất ——"
Trong các nhân vật trong sách.
"Ợ!"
Bùi Ý ợ lên một chút, dừng lại ở phần hình dung còn đang dang dở.
Bạc Việt Minh đương nhiên không biết những lời ẩn ý sâu xa này, nhưng trong đáy mắt lại hiện ra nụ cười: "Thật sao?"
Bùi Ý dùng sức gật gật đầu: "Thật!"
Bạc Việt Minh nắm chặt tay cậu không buông, mang theo tia cẩn thẩm thăm dò mà chính mình cũng chưa phát hiện: "Thích cái gì ở tôi? mắt tôi không nhìn thấy, hoàn cảnh ở nhà họ Bạc không tốt, từ nhỏ không được yêu thương."
"Huh......"
Thời gian Bùi Ý phản ứng càng lâu, lời nói ra lại vẫn là an ủi: "Nhị ca chính là...chính là người tốt nhất trên thế giới!"
Là " nhân vật phản diện trong nguyên tác" thì thế nào? Từ khi xuyên sách đến nay, tất cả mọi người mà cậu gặp không thể so sánh được với Bạc Việt Minh.
Đối phương che chở cậu, ngăn chặn những thương tổn cho cậu, còn cho vậy ăn đồ ăn ngon, ngoại trừ....Ngoại trừ việc không cho cậu uống rượu.
"Nhị ca."
"Ừm?"
Hai mắt Bùi Ý bị cảm giác say thấm đến mê ly, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Anh đừng sợ!"
"..."
Đừng sợ?
Tay Bạc Việt Minh chợt buông lỏng, hắn chìm đắm trong sự an ủi ngắn gọn hai chữ này.
Bùi Ý lại ngước lên, chủ động đặt tay lên trên mặt hắn, gần trong gang tấc, hô hấp giao nhau: "Mắt anh sẽ ổn thôi, và mọi thứ......đều sẽ ổn thôi."
Bạc Việt Minh không thể nói xúc động là gì, trở tay nhéo nhẹ một chút sau cổ Bùi Ý: "Em ở bên cạnh tôi cùng tôi tốt lên sao?"
"Ừm..m."
Bùi Ý mẫn cảm mà rụt cổ, phát ra một tiếng ưm ư không thể nghe thấy, như là trả lời, cũng như là làm nũng.
Thần kinh cậu đã bị cảm giác say hoàn toàn làm cho mệt mỏi, ngáp nhỏ một cái, nghiêng đầu dựa vào trên vai Bạc Việt Minh cọ cọ, không nói.
Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, gây ra cảm giác tê dại quen thuộc.
Bạc Việt Minh chỉ cảm thấy dẫn lửa thiêu thân, rồi lại áp không được cái nóng trong người: "Bùi Ý?"
Đáp lại hắn, là giọng mũi rầm rì khó có thể nhận ra.
Bạc Việt Minh hơi cúi đầu, đem tay Bùi Ý lần nữa nắm lại.
Hắn mang theo một tia không thể khống chế xúc động, môi nhẹ cọ qua mang theo mùi hương trên những sợi mềm mại, bất động rất lâu.
Mãi đến khi xác nhận hơi thở của Bùi Ý dần dần ổn định, Bạc Việt Minh mới điều chỉnh tư thế đứng dậy, dễ dàng bế người đang ngủ trong lòng về phòng ngủ.
Không có được cá khô nhỏ Tham Trường sớm đã chui vào trong ổ mèo, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu nhỏ ra: "Meo?"
"Đừng ồn."
Bạc Việt Minh ngăn lại một tiếng, đem Bùi Ý trong lòng ngực dịu dàng đặt ở trên giường, nương theo ánh đèn tối tăm nhìn cậu một hồi lâu ——
Khuôn mặt trắng nõn còn ửng đỏ vì men say, màu môi nhiễm một lớp nước màu đỏ.
Mặt mày nhu hòa, rất ngoan ngoãn.
Bạc Việt Minh đột nhiên nghĩ đến Bùi Ý thỉnh thoảng lộ ra giảo hoạt khi " giả ngốc" , khoé miệng không tự chủ được mà cong lên, hắn luôn cảm thấy điều đó phù hợp với tính cách thực sự của hắn hơn.
Bạc Việt Minh không hề chậm chạp trong tình cảm, hắn đã nhận ra sự ưu ái và sức nặng của Bùi Ý trong lòng mình.
Vì vậy, bất kể vì sao đối phương chọn giả ngu, hay tại sao cậu lại bằng lòng chấp nhận liên hôn ở lại nhà họ Bạc, hắn cũng đều nguyện ý cho đối phương đủ không gian và tự do trước khi nói sự thật với hắn.
Bùi Ý không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi.
Rốt cuộc mỗi ngày " giả mù" cùng Bùi Ý diễn kịch, lại nhìn cậu trong lúc lơ đãng lộ cái đuôi nhỏ, cũng rất thú vị.
Bạc Việt Minh khẽ cười một tiếng, nghiêng người đắp chăn cho cậu.
Bùi Ý dường như cảm nhận được điều gì đó trong giấc ngủ, đột nhiên kéo Bạc Việt Minh lại: "Đừng động, ngủ đi."
Áo choàng tắm dài người đã lỏng ra hơn phân nửa, từ gương mặt đến cổ trở xuống, đều ửng hồng rất mê người.
"..."
Là em muốn tôi ở lại.
Ánh mắt Bạc Việt Minh tối sầm xuống, trở tay nắm lấy bàn tay "không an phận" của Bùi Ý.
Hắn nằm xuống bên kia giường, trực tiếp ôm người kia vào lòng không nói một lời, một lần nữa đắp chăn đàng hoàng.
Có lẽ cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên chăn, trong lúc Bùi Ý mơ ngủ dùng sức dán chặt, hừ hừ hai tiếng tiếp tục ngủ.
Đối với cái ôm bất thình lình này hắn không cảm thấy khó chịu.
Bạc Việt Minh chậm rãi gỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng xuống, thỏa mãn mà thở dài: "Ngủ ngon, mèo con."
[ P/s: Chậc chậc! Nói trước bước không qua, bị conditinhyeu quật rồi nha =)) ]...