Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 20




🌷Editor/Beta: Yui_雪✨

Nhìn ngoại hình đơn giản trong phòng ở một biệt việt nhỏ khác, các máy kiểm tra nằm rải rác khắp nơi, khu nghỉ dưỡng làng du lịch luôn chú trọng đến việc tĩnh dưỡng và khôi phục sức khoẻ của các bệnh nhân sau bệnh, mà trước mắt đội ngũ y tế đang có mặt trong phòng được Bạc Việt Minh thuê với số tiền khổng lồ mời từ nước ngoài về.

Chuyên gia với diện mạo mảnh khảnh cầm kết quả chụp CT não*1 vừa mới ra lò, có chút kinh ngạc: "Bạc tiên sinh, tình huống của ngài khác với kết quả mà tôi đã dự đoán."

Chú Khải đi kiểm tra cùng Bạc Việt Minh, hoảng hốt nói: "Giáo sư Lâm, ông nói lời này là có ý gì?"

"Chú Khải."

Bạc Việt Minh thấp giọng ngăn lại, không dấu vết hít sâu một hơi đặt câu hỏi: "Giáo sư Lâm, vô luận kết quả tốt hay xấu, ông hãy nói thẳng ra không sao đâu."

Giáo sư Lâm tay run run cầm kết quả kiểm tra, phân tích: "Là như thế này, sở dĩ Bạc tiên sinh bị suy giảm thị lực dẫn đến mù tạm thời, là do tai nạn ô tô gây xuất huyết não, dẫn đến cục máu đông chèn vào trung tâm thị giác..."

"Bởi vì cục máu đông nằm ở vị trí xa, cho nên rất khó để tiến hành phẫu thuật loại bỏ."

Bạc Việt Minh trầm mặc, hắn ngay từ đầu đã biết kết luận này, bằng không hắn cũng không phí sức mời chuyên gia từ nước ngoài về.

Nói trắng ra là, hắn hy vọng giáo sư Lâm giàu kinh nghiệm và nhóm của ông có thể thực hiện ca phẫu thuật này.

"Tôi đã xem qua hình ảnh trước khi kiểm tra của Bạc tiên sinh, so với kết quả kiểm tra gần đây đối lập nhau, kích thước cục máu đông đang thu nhỏ lại, đến mắt thường cũng thấy được."

"..."

Bạc Việt Minh môi mỏng hơi mím: "Ý ông là, cục máu đông tự thu nhỏ lại đến khi biến mất hoàn toàn?"

"Dựa theo kết quả kiểm tra hiện tại, có thể hiểu như vậy." Giáo sư Lâm dừng một chút, tiếp tục tìm lý do để bỏ cuộc phẫu thuật này: "So với phẫu thuật xác xuất nguy hiểm là rất cao, Bạc tiên sinh ngài có thể cân nhắc trị liệu bảo tồn*2?"

"Về phần cục máu đông có hoàn toàn biến mất hay không, và sau khi bị mất thị lực có hoàn toàn khôi phục được hay không, tôi tạm thời không thể cam đoan, chỉ có thể căn cứ theo lần trị liệu tiếp theo mới có thể đưa ra kết luận."

Theo lời của bác sĩ, vẻ mặt của chú Khải từ vui mừng chuyển thành lo lắng.

Bạc Việt Minh không vội tỏ thái độ, hắn yên lặng cảm nhận được tầm nhìn xuất hiện những điểm sáng——

Tựa như hoá thành những con bướm phát sáng đang vỗ cánh, cuối cùng tạo thành vết nứt trong trái tim vốn đã u ám trong mấy tháng qua, nỗi buồn bực lần lượt thoát ra rồi tiêu tán.

Giáo sư Lâm vẫn đang đợi câu trả lời của hắn: "Bạc tiên sinh?"

"Tạm thời không phẫu thuật."

Bạc Việt Minh thở phào nhẹ nhõm, tự tin cùng kiên quyết nói: "Tiếp tục trị liệu bảo tồn, tăng cường kiểm tra định kỳ đi."

Giáo sư Lâm là người đặt bệnh nhân lên hàng đầu, ông tôn trọng ý kiến của Bạc Việt Minh, gật đầu: "Bất quá, tôi kiến nghị ngài nên mượn dụng cụ trợ lực từ bên ngoài, rồi chờ hai ngày sau để xem xét."

"Được."

...

Sau khi tạm biệt đội ngũ ý tế, bước ra khỏi phòng, chú Khải lúc này mới bộc lộ cảm xúc thật của mình: "Nhị thiếu gia, cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Tuy rằng phẫu thuật nguy hiểm, nhưng khả năng phẫu thuật của giáo sư Lâm xác suất vẫn là rất cao, bằng không ngay từ đầu bọn họ đã không tốn nhiều công sức như vậy để mời đội y tế đến.

"Chú Khải, ông yên tâm, tôi trong lòng mình tự hiểu rõ." Bạc Việt Minh muốn ông hết lo lắng: "Thật ra mấy ngày trước tôi thấy mắt mình đã khá hơn nhiều rồi, chỉ là chưa nói ra mà thôi."

Chú Khải từ trước đến nay luôn tín nhiệm Bạc Việt Minh, thấy trong lòng hắn đã quyết, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đi được một đoạn, chú Khải chợt nhớ ra điều gì đó: "Ôi, nhị thiếu gia đợi một chút! nhìn đầu óc tôi này, càng ngày càng hồ đồ, kính chuyên dụng của cậu vẫn đặt trên bàn còn chưa cầm theo."

Bạc Việt Minh dừng bước, cũng không trách ông: "Đi đi, tôi đứng ở chỗ này chờ ông."

Chú Khải mỉm cười đáp lại, vội vàng xoay người trở lại phòng đựng dụng cụ kiểm tra.

Bạc Việt Minh an tĩnh đứng tại chỗ, trong đầu lại vô thức hiện ra cảnh tượng tối qua ——

Bùi Ý dính vào người hắn như một con mèo, làn da bên ngoài tinh tế lại ấm áp, những sợi tóc mềm mại cọ qua môi hắn, mang theo mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm.

Thơm nhẹ lại ngọt ngào.

Trước khi liên hôn, Bạc Việt Minh chưa bao giờ để ý tới sự tồn tại ' tiểu thiếu gia nhà họ Bùi ', chứ đừng nói đến diện mạo đối phương trông như thế nào, nhưng sau khi ở cùng hắn trong khoảng thời gian này, hắn đã có thể tưởng tượng ra diện mạo Bùi Ý trông ra sao.

Vô tội, ngây thơ, nhưng trong lúc lơ đãng cũng có thể toát ra một tia giảo hoạt độc nhất thuộc về cậu.

Có lẽ....đáng yêu hơn con mèo trắng nhỏ mà hắn đã từng nuôi trước đây?

Trong phút chốc, một giọng nữ kinh hoảng vang lên.

"—— Á!"

Bạc Việt Minh chỉ cảm thấy trong lòng ngực đột nhiên nặng trĩu, hắn đắm chìm trong tưởng tượng mà không hề phòng bị, chỉ có thể dựa vào lực đẩy lùi ra sau hai bước, lúc này mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Có người ngã vào lòng ngực hắn!

Trong vài giây ngắn ngủn, chóp mũi Bạc Việt Minh tràn ngập mùi cam quýt nồng nặc, ngọt nị đến mức làm hắn khó chịu.

Bạc Việt Minh lập tức chủ động lùi lại, nhíu mày tránh xa người không rõ danh tính: "Ai?"

"Xin...xin lỗi."

Một giọng nữ nũng nịu truyền đến, ngượng ngùng co quắp hết vào nhau: "Tôi...tôi mang giày cao gót, đứng không vững."

Ánh mắt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, không trực tiếp trả lời.

Giây tiếp theo, chú Khải đi chậm trở về: "Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy? Vị tiểu thư này là..."

"Không quen, đi thôi."

Bạc Việt Minh dứt khoát ngắt lời, dưới sự giúp đỡ của chú Khải nhanh chóng đi ra ngoài.

Người phụ nữ tóc dài bị phớt lờ đứng sững sờ tại chỗ, ả nhìn chằm chằm bóng dáng Bạc Việt Minh rời đi, có chút kinh ngạc mà lầm bầm: "Lớn lên đẹp trai như vậy, không ngờ lại bị mù!"

Trong chớp mắt, tất cả sự thẹn thùng cùng kinh ngạc trên mặt đều biến mất, thay vào đó là tính toán ——

Đúng vậy, có ai trong số những đại gia đã đến đây dưỡng bệnh mà không gặp vấn đề gì?

Nhưng bị mù lại càng tốt, thuận tiện để cho ả động thủ!

...

Bạc Việt Minh cùng chú Khải trở về tiểu biệt viện, trong phòng khách đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có Lâm Chúng đang ngồi ở sô pha ôm máy tính xử lý công việc.

"Bạc tổng, anh đã về rồi sao? Kiểm tra kết quả thế nào?"

"Không tệ." Chú Khải thận trọng nói, nhìn chung quanh một vòng hỏi: "Tiểu tiên sinh đâu? Còn ở trong phòng ngủ sao?"

Lâm Chúng lắc đầu, báo cáo với Bạc Việt Minh: "Tiểu tiên sinh và tôi, còn có lão Phó cùng nhau ăn cơm trưa, cậu ấy nói trong núi mát mẻ, muốn mang mèo con ra ngoài đi dạo xung quanh."

Bạc Việt Minh vi diệu: "Đi dạo?"

Chú Khải mỉm cười: "Tiểu tiên sinh đây là coi Tham Trường thành chó sao?"

Lâm Chúng buồn cười ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Làng du lịch này được xây dựng trong núi quanh năm đều mát mẻ, chúng tôi cũng không dám ngăn cản Tiểu tiên sinh, nên chỉ có thể để cho cậu đi, bất quá lão Phó sợ cậu ở một mình xảy ra chuyện, cho nên lặng lẽ theo sau trông coi, mới đi ra ngoài được khoảng mười phút, chắc là phải chơi thêm một lúc nữa."

Bạc Việt Minh nhẹ hít sâu một hơi, cười như không cười: "Cậu ấy có vẻ vui vẻ và thoải mái quá ha."

Tối hôm qua ngủ ngon, giữa trưa ăn no, lúc này đã biết dắt mèo ra ngoài đi dạo.

Chú Khải và Lâm Chúng nhìn nhau một cái, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạc Việt Minh: "Nhị thiếu gia? Giữa trưa cậu ăn chưa đủ, tôi nhờ người mang thêm cơm và đồ ăn lên?"

"Không cần, các người trở về phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, tôi đi tắm rồi ngủ một lát."

Hắn cực kì chán ghét mùi nước hoa nồng nặc, nếu dính lên quần áo phải thay và đi tắm ngay, huống chi tối hôm qua Bùi Ý nháo cả một đêm, bây giờ hắn thực sự buồn ngủ.

"Được, nếu cậu cần gì thì cứ gọi chúng tôi."

Chú Khải đưa Bạc Việt Minh đến cửa phòng chính, lại cho lấy quần áo cho hắn tắm rửa, an bài thỏa đáng mới bằng lòng rời đi.

Bạc Việt Minh sớm đã quen với việc mình bị mù, có thể tự chăm sóc bản thân bằng hết khả năng của mình, hắn tắm nhanh dưới vòi sen, mặc quần áo nhanh chóng, một lần nữa nằm trên giường.

Trên chiếc chăn mềm mỏng lưu lại một mùi hương thoang thoảng, hẳn là mùi hương trên người Bùi Ý lưu lại, cũng không khiến cho Bạc Việt Minh chán ghét, đủ để cho hắn quên mùi hương nước hoa ngọt nị kia.

Ngoài sân thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót lanh lảnh, cùng với tiếng lá cây xào xạc.

Có lẽ là do mắt hắn rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp, Bạc Việt Minh hiếm khi thả lỏng cảnh giác, nằm một lúc, bất tri bất giác liền buồn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng khẽ mở ra.

Trong cơn buồn ngủ Bạc Việt Minh tưởng Bùi Ý ra ngoài đi dạo đã trở lại, cũng không lập tức tỉnh lại.

"..."

Thẳng cho đến khi trong không khí một lần nữa tràn ngập mùi nước hoa cam quýt ngọt nị đến buồn nôn, cổ áo choàng tắm bị người kéo ra, sự cảnh giác của Bạc Việt Minh đột nhiên quay trở lại, khi phát hiện ra điều kỳ lạ, hắn lập tức ngước mắt lên ——

Bộp!

Bạc Việt Minh bắt lấy bàn tay có ý đồ không an phận, bàn tay lạnh lẽo làm cho ả cảm giác sợ hãi: "Cô đang làm cái gì?"

"A..."

Người phụ nữ lén lút vào phòng bị ánh mắt của hắn doạ sợ tới mức tim suýt nhảy ra khỏi cuống họng, ả chậm nửa nhịp giải thích: "Tiên, tiên sinh, tôi là nhân viên của làng du lịch, tôi, tôi còn tưởng rằng trong phòng không có ai nên mới đi vào dọn dẹp."

Bạc Việt Minh sao có thể tin lời nói dối của ả, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Không có ai nên mới đi vào?"

"Thật sự xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi." Người phụ nữ nhẹ giọng giải thích, một bên lại gần Bạc Việt Minh, ý đồ đem thân hình nóng bỏng của mình chui vào lòng ngực Bạc Việt Minh, trong mắt mang theo sự tự tin, nhất định phải có được hắn.

Lâm Na bắt đầu ra ngoài kiếm sống từ sớm.

Ba tháng trước, ả biết đến sự tồn tại của làng du lịch nghỉ dưỡng này từ một người bạn, nghe nói những người tới đây tĩnh dưỡng đều là những kẻ có tiền, chỉ cần đủ thông minh, đủ những lời nói đường mật, là có thể nắm bắt được cơ hội tiếp cận một người giàu trong làng du lịch này, kiếm tiền tuyệt đối không phải việc khó.

Bạn ả lọt vào mắt xanh mắt của một doanh nhân giàu có, mọi chi phí ăn mặc bạn ả đều không phải lo.

Lâm Na thấy vậy, ả ghen tị đỏ mắt, vì thế ả đến làng du lịch làm điều dưỡng, đáng tiếc trời không chiều lòng người ——

Từ khi tới nơi này, ả mỗi ngày có thể gặp qua những lão nhân, lão thái thái có tiền, nhưng mấy lão già đã quá quen với việc sống trong xa hoa, mọi thứ đều có thể bắt bẻ, không chỉ có như vậy, những người đàn ông trên 40 tuổi chưa thấy qua được mấy mống!

Thời gian dần trôi qua, Lâm Na tức giận muốn trực tiếp bỏ gánh chạy lấy người!

Hôm nay ả thật vất vả mới tóm được một cực phẩm như Bạc Việt Minh, dù chỉ là trong thời gian ngắn, phỏng chừng làm xong việc làm có thể kiếm được không ít chỗ tốt, cho dù bị sa thải, hay bỏ trốn, cũng không phải là vấn đề lớn.

Nghĩ như vậy, Lâm Na càng thêm phấn khích mà dán lên người hắn.

Ả cũng không tin!

Trên thế giới này có bao nhiêu đàn ông có thể cưỡng lại sự cám dỗ này?

...

Bùi Ý dắt Tham Trường đi dạo bằng một sợi xích đeo trên thân hình lắm lông, chậm rãi đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ ở rìa ngoài làng nghỉ dưỡng.

Cậu biết lão Phó vẫn luôn bí mật đi theo phía sau, nhưng cậu vẫn giả vờ không phát hiện ra, một người một mèo đi gần 40 phút, mới về tới biệt viện nhỏ.

Mới vừa bước vào cửa phòng, Bùi Ý nghe thấy phòng ngủ chính truyền đến tiếng âm thanh nũng nịu của phụ nữ.

"..."

Đi nhầm viện rồi ư? Không phải!

Ánh mắt Bùi Ý lộ ra kinh ngạc, xác nhận mình không có đi nhầm biệt viện nhà người ta, khi đến gần mới phát hiện cửa phòng đã bị khoá trái?

Không đúng.

Mắt Bạc Việt Minh không nhìn thấy gì, cũng chưa bao giờ khóa trái cửa phòng, hơn nữa đang êm đẹp, sao hắn có thể ở chung một phòng với một người phụ nữ?

Bùi Ý nhanh chóng vòng qua sân sau từ ban công tiến vào, vừa mới đến gần phòng ngủ chính liền nghe thấy tiếng tức giận của Bạc Việt Minh đang cố gắng đẩy thứ gì đó ra——

"Cút ngay!"

Xuyên qua cửa trượt bằng kính ở ban công, Bùi Ý nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy hai dây màu đen bị đẩy ngã xuống đất, rõ ràng trên mặt không có chút đau đớn nào, nhưng ả vẫn há mồm phát ra những tiếng kêu thô bỉ, có thể khiến những người không chứng kiến tận mắt hiểu nhầm.

"Meo meo!"

Tham Trường ngồi xổm dưới chân cảm nhận được hơi thở xa lạ, lập tức lông tơ khắp mình dựng đứng, gầm gừ nhẹ mà lao qua khe hở của cửa trượt: "Méo méo!"

Bùi Ý cả kinh: "Tham Trường!"

Cùng lúc đó, Lâm Na đang chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị một tàn ảnh đen vồ tới sợ tới mức lại ngã ngồi trở về: "—— A! Thứ gì vậy?!"

Việc đã đến nước này, Bùi Ý đành phải đẩy cửa trượt từ ban công tiến vào, ban đầu chỉ có thể nhìn rõ bóng lưng của người đàn ông, nhưng thẳng đến khi tiến vào mới nhìn rõ vẻ mặt của hắn ——

Sắc mặt Bạc Việt Minh chưa bao giờ tệ như vậy, cổ áo ngủ lụa màu xanh hơi hé mở, hắn tức giận đến mức trên cổ và ngực xuất hiện một mảng đỏ.

Bùi Ý nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, không đợi cậu và Bạc Việt Minh chất vấn người phụ nữ không rõ lai lịch này.

Lâm Na lập tức quay lại chất vấn, da mặt dày đến xấu hổ: "Mày là ai? Sao có thể tùy tiện xông vào phòng ngủ người khác?"

Xung quanh Bạc Việt Minh toả ra khí tức lạnh lùng: "Lời này tôi nên hỏi cô mới đúng!"

Vừa dứt lời, Bùi Ý hiểu rõ sự việc liền nhặt một cái gối ở cuối giường ném qua, cố ý tức giận nói: " Cô là ai ? Không được ức hiếp chồng tôi!"

"..."

Sự lạnh lùng trong mắt Bạc Việt Minh đột nhiên vỡ ra tạo thành một cái khe, trong cơn tức giận thoảng qua có một chút vi diệu màu hồng.

"..."

Lâm Na bị gối mềm đập chúng đến sửng sốt.

Ả căn bản không nghĩ tới Bạc Việt Minh tuổi còn trẻ mà đã kết hôn, đối tượng cư nhiên còn là một nam nhân ' trông rất bình thường '.

Bùi Ý bước nhanh đến trước mặt Bạc Việt Minh, xoay người chắn trước mặt hắn: "Cô ra ngoài ngay! Tham Trường!"

"Meo meo!"

Tham Trường trong nháy mắt từ gầm giường chui ra, thân hình nhỏ bé lông mao dựng đứng, đuôi nhóc phe phẩy qua lại, 2 tai nghe xẹp xuống lại vểnh lên, đi từng bước một tới gần Lâm Na, phát ra âm thanh grư grư tựa như cảnh cáo, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy lên cào nát mặt ả!

Lâm Na sợ nhất loại chó mèo hung hãn, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, từng bước lui về phía sau.

Bạc Việt Minh ngồi ở trên giường tỉnh lại sau một hồi đen mặt chống cự, chưa đầy nửa phút nhiều ra một Bùi Ý, mắt thấy kế hoạch thất bại, Lâm Na lập tức xoay người lao ra khỏi cửa, sợ tình hình sẽ tệ hơn!

Bùi Ý nhìn Lâm Na chạy trối chết  chưa kịp đuổi theo, liền nghe thấy Bạc Việt Minh gọi tên cậu.

"Bùi Ý, đừng ra ngoài."

Việc này sẽ để chú Khải thay hắn xử lý.

"Ồ."

Bùi Ý bế Tham Trường vuốt vuốt bộ lông dựng đứng, lại thưởng cho nhóc một hộp pudding dành cho thú cưng làm phần thưởng.

Cậu lén nhìn Bạc Việt Minh vẫn chưa nguôi cơn giận, máu tò mò nổi lên, nhẫn nại đến trước mặt đối phương: "... Nhị ca?"

Bạc Việt Minh khẽ đáp lại, hít sâu một hơi.

Bùi Ý với lòng khao khát mãnh liệt tìm hiểu mọi chuyện, nghiêm túc hỏi: "Cô ta hôn anh à?"

Hoặc là nói, người phụ nữ kia bị đẩy ngã, đã đạt tới trình độ hôn mà không cần chạm môi sao?

"..."

Một hơi của Bạc Việt Minh bị nghẹn lại ở yết hầu, không dấu vết mà nghiến răng nghiến lợi: "Không có."

Không biết như thế nào, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một con mèo tò mò với đôi mắt mở to, vừa đáng yêu vừa khó chịu.

Bạc Việt Minh ý thức được một người phụ nữ xa lạ đột nhập vào phòng, hắn cũng trở nên đề phòng hơn, đối phương mạnh mẽ dán chặt thân mình lên người hắn, hắn cũng đã cưỡng chế đẩy ra, đương nhiên sẽ không thể phát sinh sự tình gì!

"Ồ~"

Bùi Ý lên tiếng, âm cuối kéo có hơi dài.

"Cậu còn thất vọng?" Bạc Việt Minh vừa bực mình vừa buồn cười, lại nhắc lại chuyện cũ: "Trên đời này chỉ có cậu dám thừa dịp tôi không để ý mà hôn tôi thôi!"

"..."

Bùi Ý nhớ tới hành vi lớn mật của mình khi vừa mới gặp, khó có được chút chột dạ, nhỏ giọng lầm bầm.

Quả nhiên là đại nhân vật phản diện trong nguyên tác ' có thù tất báo ', không phải lần đầu gặp mặt chỉ lén hôn vào khoé miệng thôi sao, làm sao đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ?

_____________

*1 " CT não": hay còn gọi là chụp CT scan sọ não là phương pháp dùng tia X để chụp hình ảnh đầu và mặt, kết quả chụp sẽ cung cấp thông tin về mắt, xương mặt, khoang chứa khí trong xương gần mũi (xoang), tai trong. Chụp CT sọ não là phương pháp được dùng để đánh giá các bệnh lý có triệu chứng thường gặp là đau đầu. ( Theo vinmec.com )

*2 "Trị liệu bảo tồn" hay còn gọi là:

Quản lý bảo tồn là một loại điều trị y tế được xác định bằng cách tránh các biện pháp xâm lấn như phẫu thuật hoặc các thủ tục xâm lấn khác.

[1] thường nhằm mục đích bảo tồn chức năng hoặc các bộ phận cơ thể.

[2] Ví dụ, trong viêm ruột thừa, điều trị bảo tồn có thể bao gồm chờ đợi thận trọng và điều trị bằng kháng sinh, trái ngược với phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. ( Theo Wikipidia. )