🌷Editor/Beta: Yui_雪✨🌷Hỗ trợ dịch: Sen Đá. 💖
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, đầu Bùi Ý vẫn còn choáng váng, cậu ép mình rời giường rửa mặt, đi xuống cầu thang cậu như cũ ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng ——
Bạc Việt Minh là người ăn ba bữa một ngày đúng giờ và có lịch trình đều đặn.
Hai người tuy mới ở cùng nhau chưa bao lâu nhưng Bạc Việt Minh đã ghi nhớ nhịp bước đi của Bùi Ý, đưa mắt nhìn về phía cầu thang, tầm nhìn vẫn còn một tầng sương mù mênh mông.
Tuy nhiên, có một số điểm sáng không rỏ ràng lắm, gần như là ảo ảnh.
Bàn tay cầm tách cà phê của Bạc Việt Minh siết chặt lại, hắn cau mày tập trung.
"..."
Ánh mắt hai bên không chạm nhau, nhưng Bùi Ý nhận thấy sự nghiêm túc giữa lông mày và cái nhìn của Bạc Việt Minh, cậu nhất thời dừng lại một chút, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, không tiến về phía trước.
Sao vậy?
Tối qua cậu say rượu, chắc là sẽ không làm chuyện gì quá phận đâu... nhỉ?
"Tiểu tiên sinh, sao cậu còn đứng ngơ ngác ở cầu thang vậy? Không xuống à?"
Chú Khải từ bên ngoài trở về, lập tức sai người làm bên cạnh múc cháo cho Bùi Ý: "Tôi thấy tối qua cậu say quá, nhị thiếu gia cố ý không kêu người đánh thức cậu sáng nay."
Bạc Việt Minh dời tầm mắt đi, cụp mắt xuống uống một ngụm cà phê.
Bùi Ý phục hồi tinh thần, đi xuống lầu, chậm rãi ngồi cố định vào bàn ăn, người làm bưng đĩa điểm tâm đến trước mặt cậu.
Một bát cháo, cộng thêm bốn món ăn kèm tinh tế.
"..."
Bùi Ý im lặng hơi cau mày.
Tửu lượng của cậu còn tệ hơn cậu nghĩ, cậu chỉ uống nhiều thêm một ly rượu vang đỏ. Sau một đêm, đầu óc của cậu vẫn choáng váng, khó chịu, thậm chí mất luôn cảm giác thèm ăn sáng.
"Tiểu tiên sinh, cậu không thích ăn cháo sao?"
Bùi Ý cố chịu đựng cơn choáng váng lắc đầu, cầm thìa khuấy cháo đang bốc khói.
Bạc Việt Minh nhấp một ngụm cà phê, như thản nhiên ra lệnh: "Chú Khải, vào bếp lấy một bát canh giải rượu cho Bùi Ý đi."
"..."
Bùi Ý ăn cháo một lúc.
Không ngờ rằng Bạc Việt Minh có thể biết rõ về tửu lượng của cậu mặc dù hắn không thế thấy bằng mắt?
Chú Khải cuối cùng cũng bừng tỉnh, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu tiên sinh, cậu say một đêm vẫn chưa tỉnh táo lại sao? Tôi lập tức vào bếp chuẩn bị, cũng may nghe lời của nhị thiếu gia nên có sẵn rồi!"
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của chú Khải, có chút chán nản mà nuốt cháo trong thìa.
Đã từng là người có tửu lượng cao, giờ chỉ có thể uống một ly duy nhất, nói không nản chính là nói dối!
"Bây giờ cậu đã biết khó chịu chỗ nào chưa?" Bạc Việt Minh cong môi không để lại dấu vết: "Sau này cậu còn uống rượu nữa không?"
"..."
Bùi Ý lại nuốt thêm một muỗng cháo, nói thật lòng, nhưng trong lòng càng thêm nhiều chút dũng khí ——
Tất nhiên là uống rồi!
Sao có thể không uống?
Cuộc đời sẽ mất đi bao nhiêu niềm vui nếu không uống được rượu?
Tủ rượu trên lầu có thể luyện lại tửu lượng ban đầu của cậu!
Bùi Ý miễn cưỡng uống lên non nửa chén cháo, chú Khải quay trở lại trên tay cầm một bát canh giải rượu: "Nào tiểu tiên sinh, nhân lúc còn ấm, nên uống canh giải rượu."
Bùi Ý luôn coi canh giải rượu coi là thuốc, nên có chút miễn cưỡng: "Không khát, không khó chịu."
"Đừng mạnh miệng."
Bạc Việt Minh quyết đoán chặn lại, đem tâm tư nhỏ của cậu chém thành nhiều mảnh.
"..."
Bùi Ý nghẹn lời.
Nếu không phải ở trước mặt chú Khải, cậu nhất định phải dùng tay thăm dò đôi mắt của Bạc Việt Minh, nói mắt không thể nhìn thấy đâu? Sao có thể nắm bắt chính xác đến trình độ này? Hay đây chỉ là giả vờ!
Đang nghĩ ngợi, Tham Trường không biết từ góc nào thám hiểm trở về, nhảy lên đùi Bùi Ý, cúi người tò mò ngửi hương vị của canh giải rượu: "Meo~"
Chú Khải cười tủm tỉm khuyên: "Tiểu tiên sinh, cậu mau uống đi, Tham Trường đang khuyên cậu uống đấy."
Bùi Ý không còn cách nào khác, đành phải uống nửa bát, bất quá hương vị chua cay khi xuống bụng làm ấm dạ dày, thậm trí đầu óc còn choáng váng cũng thanh tỉnh được đôi chút.
Bùi Ý thoải mái mà than một tiếng, giọng nói mềm mại vẫn còn đọng lại.
Khóe miệng Bạc Việt Minh khẽ nhếch lên, buông cốc trong tay: "Lên tầng thu dọn một chút, chờ lát nữa cùng tôi ngồi xe ra ngoài."
Bùi Ý không hiểu: "Hả?"
Chú Khải nhắc nhở: "Tiểu tiên sinh quên rồi ư? Hôm nay cậu cùng cô Thư và Bùi tiểu thư hẹn gặp mặt, nhị thiếu gia muốn đi bệnh viện kiểm tra định kì mắt, vừa lúc có thể đi cùng đường."
Bùi Ý ' a ' một tiếng, cuối cùng khôi phục suy nghĩ.
Chẳng trách Bạc Việt Minh sáng hôm nay có kiên nhẫn cùng cậu dùng xong bữa sáng, hoá ra là cùng đường.
"Trên sô pha nhỏ tầng hai có mấy bộ quần áo mới, cậu lên thay rồi ra ngoài." Bạc Việt Minh ngữ khí thong dong không có nửa điểm thúc giục: "Đi đi."
Bùi Ý đang lo mình không có quần áo để mặc, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Để duy trì tính cách ' ngu ngốc ',cậu vẫn là giả vờ lên tầng với tốc độ chậm rì.
Chờ đến khi bóng dáng của Bùi Ý biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, chú Khải lúc này mới tới gần Bạc Việt Minh: "Vẫn là nhị thiếu gia cẩn thận, khi mua thêm vest còn nhớ tới tiểu tiên sinh đang cần mua mấy bộ quần áo mới, mấy thương hiệu mà cậu chọn chắc chắn hẳn sẽ phù hợp với cậu ấy."
Ánh mắt Bạc Việt Minh sáng lên, thoáng chốc nói: "Không phải tôi cố tình chọn cho cậu ấy, mà tôi chỉ là không muốn mẹ con nhà họ Thư hiểu nhầm Bùi Ý ở chỗ tôi sẽ bị bắt nạt."
Chú Khải cười thầm, không nói thêm nữa.
...
Không thể không nói, gu thẩm mỹ của Bạc Việt Minh rất tốt những thương hiệu hắn chọn có phong cách thiết kế đơn giản nhỏ gọn, không có một chút lỗi thời rất phù hợp với ngoại hình của Bùi Ý.
Bùi Ý thay quần áo có hoa văn, khiến cậu trông hoạt bát vài phần.
Cậu nhìn chính mình trong gương, cảm thấy bộ quần áo này không tồi, khuyết điểm duy nhất là thân hình hơi gầy.
Nếu sau này phải đánh nhau, chắc chắn sẽ không thắng nổi mất.
Bùi Ý dừng suy nghĩ lung tung mà đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên xoa đầu nhỏ của Tham Trường: "Đừng chạy loạn, chờ anh về nhà hiểu không?"
"Meo meo~"
...
Gần mười giờ, xe lại một lần nữa dừng ở đầu ngõ bạch dương.
Tài xế nhìn kính chiếu hậu: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh tới rồi."
Bạc Việt Minh khẽ gật đầu: "Chú Khải, ông đi cùng Bùi Ý đi, tôi bên này đã có Lâm Chúng và người khác hỗ trợ, buổi chiều tôi sẽ gọi lại cho ông."
Chú Khải xuống xe.
Bùi Ý nhìn về phía cuối con hẻm, kìm nén mong muốn không thể giải thích được, muốn mời Bạc Việt Minh cùng nhau xuống xe, cậu cởi đai an toàn rồi xuống xe.
——cộp.
Tiếng đóng cửa dứt khoát lọt vào tai Bạc Việt Minh.
"..."
Bạc Việt Minh cảm nhận được bên cạnh mình trống không, vô thức mà nói ra một câu: "Đồ không có lương tâm."
Dù sao bọn họ cũng là phu phu trên danh nghĩa, lại bủn xỉn đến mức một câu chia tay cũng không nói với hắn.
Tài xế ngồi phía trước cho rằng chính mình bị ảo giác, trợn to đôi mắt không xác định hỏi: "Nhị thiếu gia, cậu vừa nói cái gì?"
"Không có gì, lái xe đi."
Trước khi đi, hắn nhận được tin nhắn thoại của Lâm Chúng, đối phương đã đợi sẵn ở cửa bệnh viện.
Bạc Việt Minh ngữ khí vẫn như cũ, tài xế lập tức xác định, chính mình vừa mới bị ảo giác! Tài xế vội vàng lên tiếng, lái xe ra khỏi đầu ngõ.
...
Bùi Ý cùng Chú Khải vừa mới đi vào ngõ nhỏ không được vài bước, Bùi Nguyện đang canh cửa nhanh chóng chạy tới: "Tiểu Ý! cuối cùng em cũng tới, chị còn đang muốn đến đầu ngõ chờ đây nè."
Bùi Ý nhìn thấy niềm vui thực sự trong mắt Bùi Nguyện, trong lòng mang theo ấm áp: "Chị."
"Ah!"
Bùi Nguyện nghe thấy tiếng gọi rõ ràng thì vui mừng khôn xiết nắm lấy tay em trai mình: "Đi!Chị hai đưa em vào trong! Chị và mẹ sáng sớm đi ra chợ mua thức ăn, chờ lát Tiểu Ý của chúng ta đến rồi bắt đầu ăn!"
Ba người vừa mới vừa bước vào trong phòng, mùi hương của đồ ăn tràn ngập ở chóp mũi.
"Mẹ, Tiểu Ý tới!"
Thư Uyển đang bận rộn trong phòng bếp vội vàng đi ra, trên mặt mang theo kích động.
Từ khi Bùi Ý rời đi cùng Cao quản gia vào tuần trước, bà vẫn luôn trong lòng nhớ mong Bùi Ý, sợ lại chờ đợi vô ích, hai lần còn muốn trực tiếp chạy đến nhà họ Bạc tìm người, cũng may Bùi Nguyện ngăn cản.
Thư Uyển nhìn Bùi Ý đã khoẻ mạnh hoạt bát hơn nhiều, vui vẻ thở dài: "Thật tốt, Tiểu Ý của chúng ta so với lần trước tốt hơn nhiều!Nhưng mà vẫn gầy quá, hôm nay con ăn nhiều một chút!"
Bùi Nguyện vẫn duy trì lễ phép mời: "Cao quản gia, chú muốn ở lại ăn cơm với gia đình chúng cháu không?"
Chú Khải lắc đầu, không muốn quấy rầy ba người mẹ con đoàn tụ, nhưng Bạc Việt Minh lại bảo ông đi theo Bùi Ý, kỳ thật ông còn có chuyện muốn hỏi.
"Cô Thư, Bùi tiểu thư, hai người xem xét chuyện tôi nói hai ngày trước thế nào ?"
Bùi Ý nghe thấy lời này, đưa ánh mắt khó hiểu hướng về chú Khải.
Chú Khải nhận được đôi mắt khó hiểu của Bùi Ý, giải thích: "Tiểu tiên sinh, cậu đừng lo lắng, cô Thư và Bùi tiểu thư nếu tiếp tục ở nơi này, có thể bị chủ nhà Trịnh Bân uy hiếp, hơn nữa cô Thư và Bùi tiểu thư cũng không gia hạn thêm hợp đồng tiền thuê nhà."
Bùi Nguyện giải thích cho cậu nghe: "Tiểu Ý, Cao quản gia giúp chúng ta tìm một căn hộ, tiền thuê nhà so với bên này còn rẻ hơn chút, nhưng......"
Chú Khải hiểu được mẹ con hai người do dự điều gì: "Nhà họ Bạc luôn có quan hệ rộng rãi, tìm một căn hộ không phải việc khó."
Không tính là phiền toái, chứ đừng nói là thiếu nhân tình, việc tìm căn hộ đã có sự cho phép của Bạc Việt Minh.
"Cơ sở vật chất xung quanh căn hộ đều tốt, Bùi tiểu thư đi làm cũng thuận tiện, đương nhiên, là gần với trang viên Bạc thị, về sau hai người đến chơi với cậu chủ cũng thuận tiện hơn một chút."
Bùi Ý đã sớm có kế hoạch tìm nhà cho mẹ con hai người, thậm chí còn bí mật tìm những ngôi nhà đang được rao bán, không nghĩ tới chú Khải lại đi trước một bước.
Nghĩ đến đây, Bùi Ý bắt gặp ánh mắt của Thư Uyển và Bùi Nguyện: "Chuyển nhà đi mẹ, con sẽ thường xuyên tới tìm mẹ và chị."
Thư Uyển nghe thấy con trai ngập ngừng nhưng tỏ thái độ rõ ràng, hốc mắt phút chốc lại đỏ lên, bà nhìn xung quanh căn phòng nhỏ mang theo nhiều ký ức, trong lòng bà hiểu rõ hơn ai khác ——
Bà cũng không muốn để đứa con gái lớn hiểu chuyện chịu khổ, nhưng có thể có cơ hội ở chung với đứa con trai nhỏ, chồng đã không còn, bà phải bảo vệ hai đứa nhỏ và tiếp tục hướng về tương lai, không thể sống trong quá khứ mãi được.
Thư Uyển trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được."
"Vậy tôi liên hệ với công ty chuyển nhà để hỏi một chút tình huống cụ thể, không quấy rầy một nhà ba người ăn cơm nữa." chú Khải thấy mẹ con hai người đồng ý, lấy cớ rời khỏi nhà.
Chú Khải rời đi, Bùi Ý mới lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền bạch ngọc: "Đây."
Thư Uyển có chút kinh ngạc nhìn mặt dây chuyền ngọc đưa tới trước mặt mình: "Tiểu Ý?"
Bùi Ý ngắn gọn giải thích: "Đổi lấy tiền, cho mẹ cùng chị hai dùng."
"Cái này làm sao được? Mẹ không thiếu tiền!"
Thư Uyển vội vàng rút sợi dây chuyền về, muốn đeo lại lên cổ Bùi Ý: "Đây có phải đồ bà nội đưa cho con đúng không? Mau đeo vào, không kẻo mất."
Bùi Ý ngăn bà lại, cố chấp nói: "Ông nội cho con, con không thích nó."
Đây là mặt dây chuyền bạch ngọc mà bảo mẫu đã đánh cắp, Bùi Ý đã xem kỹ màu sắc của ngọc, chắc chắn có giá trị không nhỏ trên thị trường, cậu từ lâu đã muốn đổi ngọc lấy tiền, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội ra ngoài.
Thư Uyển ngừng động tác: "Lão..lão gia tử cho con?"
Bùi Nguyện nhìn hai người đang nhìn nhau: "Để con nhìn xem, lão già thối kia có thể cho Tiểu Ý nhà chúng ta bảo bối gì?"
Thư Uyển bất đắc dĩ: "Tiểu Nguyện, nói chuyện không biết lớn nhỏ."
"Con chưa nói gì quá đáng đâu mẹ, chẳng lẽ mẹ còn muốn gọi lão già thối đó là ông nội?" Bùi Nguyện không có ấn tượng tốt đối với vị trưởng bối này, cẩn thận đánh giá bạch ngọc.
Bùi Ý nhìn rõ tình huống, thay đổi mục tiêu khuyên bảo: "Ông nội, con không thích, tiền, con cho hai người."
Bùi Nguyện bật cười: "Không nhìn ra Tiểu Ý nhà chúng ta là một người nghiện tiền!"
Thư Uyển cũng bị chọc cười: "Lão gia tử cho con dây chuyền bạch ngọc, không thể bán được"
"Có thể!"
Bùi Ý đã thề sẽ bán dây chuyền.
Cậu không thích loại trang sức bạch ngọc này, giữ lại còn không bằng bán đi, ít nhất lấy được tiền còn có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt của mẹ con hai người.
Bùi Nguyện biết rõ tính tình hiền lành của mẹ mình, chủ động đồng ý thay Bùi Ý: "Tiểu Ý, việc này cứ giao cho chị làm, bất quá chị với mẹ không cần lấy tiền, tiền nên là của em."
Thư Uyển yên lặng gật đầu.
Thư Uyển tiếp tục nói: "Nếu con sợ làm mất, vậy trước tiên giao cho mẹ bảo quản, sau này khi cần dùng mẹ trả lại cho con, được không?"
Bùi Ý sớm tại đáy lòng tán thành với Thư Uyển và Bùi Nguyện sau này thành người một nhà: "Vâng."
Dù thế nào đi nữa, số tiền này đều xem như của nguyên chủ để lại cho hai người, sớm muộn gì đều có thể dùng tới.
Thư Uyển và Bùi Nguyện liếc nhau, càng thêm khẳng định một điều ——
Từ khi Bùi Ý rời khỏi hang hổ hang sói ở nhà họ Bùi, tinh thần cậu tốt lên không ít!
Trước kia một ngày cũng không nói ra một chữ, chịu một chút kích thích sẽ nổi điên, hiện tại cuối cùng cũng có thể cùng hai mẹ con họ nói chuyện!
...
Hai rưỡi chiều, chú Khải đúng giờ tới đón.
Mẹ con hai người không giống với lần trước, hai người mỉm cười thống nhất với Bùi Ý sẽ gặp nhau sau khi chuyển nhà xong, nỗi đau chia ly suốt 20 năm cuối cùng cũng kết thúc.
Người lái xe đón Bùi Ý và Chú Khải, vẫn là tài xế lúc sáng.
Bùi Ý tưởng rằng sẽ về trang viên nhà họ Bạc, không ngờ tới tài xế chạy mười phút, đã dừng ở một quán cà phê.
Trợ lý Lâm Chúng từ trong quán đi ra, mở xe cho Bùi Ý: "Tiểu tiên sinh."
Bùi Ý không vội xuống xe: "Chú Khải?"
Chú Khải nhẹ giọng giải thích: "Tiểu tiên sinh đừng sợ, nhị thiếu gia còn có chút việc muốn xử lý, sợ cậu ở bệnh viện nhàm chán, cậu và Lâm Chúng ở trong tiệm nghỉ ngơi trong một lát."
"Chờ việc xử lý xong, chúng ta sẽ đón cậu, được chứ?"
Thì ra là thế.
Chờ đợi cũng không phải việc lớn.
Bùi Ý buông trong lòng cảnh giác, gật đầu xuống xe.
Quán cà phê mà Lâm Chúng tìm thấy cách bệnh viện Bạc Việt Minh đang kiểm tra không xa, trang trí trang nhã và cao cấp, anh sợ Bùi Ý không thích đến những nơi công cộng có nhiều người, nên đã đặt trước một không gian nhỏ ở quán cà phê trên tầng hai.
"Tiểu tiên sinh, tôi đi xuống tầng gọi cho cậu một ly cà phê và bánh kem nhé?"
Bùi Ý lắc đầu: "Cà phê đắng."
"Được, vậy tôi gọi cái khác." Lâm Chúng hiểu được khẩu vị của Bùi Ý, xoay người đi xuống tầng.
Không gian riêng được ngăn cách bằng tấm vải mềm, đệm xung quanh làm vách ngăn, dựa vào cửa sổ có thể thấy phía sau là hồ nhân tạo, âm nhạc du dương cùng hương cà phê thoang thoảng trong không khí rất dễ chịu.
Bùi Ý thầm đánh giá cao quán cà phê này trong lòng, đột nhiên nghe thấy không gian nhỏ cách vách truyền đến một tiếng vội vàng.
"Dương tổng! Anh suy xét lại một chút, được không?"
Gì vậy?
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cậu, khiến Bùi Ý nháy mắt vểnh tai lên nghe.