Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 14




🌷Editor/Beta: Yui_雪✨

Sự việc xảy ra đột ngột khiến tất cả các vị khách có mặt đều trợn tròn hai mắt.

Bạc Việt Minh không thể nhìn không thấy sao?

Nhưng sự tàn nhẫn của đòn đánh này và khí thế đáng sợ hoàn toàn làm cho bọn họ không dám khinh thường!

Bùi Ý cũng không ngờ được Bạc Việt Minh sẽ ra tay quyết đoán, trong lúc nhất thời nhịn không được ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của hắn——

Vẫn là khuôn mặt kiêu ngạo đủ để mê hoặc được nhiều người, chỉ là đôi mắt dưới mặt kính sâu hun hút, cho con người ta một loại sắc bén khó tả.

Bạc Việt Minh hạ gậy dẫn đường xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: "Mắt tôi nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa là tôi không đánh được người."

Vợ chồng nhà họ Ngụy nhìn thấy con trai nhà mình, sắc mặt trắng bệch ngã xuống mặt sàn, vừa đau lòng vừa tức giận: "Nhị thiếu gia, cậu làm như vậy, có phải quá coi thường tình cảm của hai nhà chúng ta không?!"

"Đúng vậy, tốt xấu hôm nay là ngày mừng thọ của Bạc lão gia tử, nhất cử nhất động của cậu đều đại diện cho nhà họ Bạc!"

Bạc lão gia tử sống dưới sự đàn áp của Bạc lão phu nhân hơn phân nửa đời người, năm nay thật vất vả mới được làm chủ, đương nhiên là rất bận tâm đến thể diện của chính mình.

Ông nghe thấy lời này, bộ râu hoa râm khẽ run lên.

"Tình cảm?"

Bạc Việt Minh bắt lấy từ mấu chốt hỏi vặn lại: "Về vấn đề tình cảm, Bạc, Bùi vừa mới tuyên bố liên hôn, thiếu gia hai nhà các người lại dám chặn đường uy hiếp Bùi Ý, còn nói những lời hạ thấp tôi."

"Nếu nói nhất cử nhất động đều đại diện cho nhà họ Bạc, vậy xin hỏi Ngụy tổng, Trần tổng, hai người đây là xem thường nhà họ Bùi? Hay là không cho Bạc thị chúng tôi mặt mũi?"

Bạc Việt Minh nói dăm ba câu liền đem mâu thuẫn tăng lên tới cả gia tộc, nói có sách mách có chứng.

"Cậu......"

Hai nhà Ngụy, Trần bị chặn họng nói không nên lời.

Rốt cuộc, nguyên nhân gây ra tranh chấp này quả thật là do Ngụy Bác và Trần Dương gây lên!

"Nếu tôi nhớ không lầm, hai nhà các người đang hợp tác làm ăn với Bạc thị?"

Bạc Việt Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra sự thật, như đang thuận miệng đặt câu hỏi: "Hai vị thiếu gia dám ở sau lưng nói xấu nhà họ Bạc chúng ta, nói xấu sau lưng còn không biết đóng cửa, người lớn hai nhà dạy dỗ như vậy sao?"

Bùi Ý cúi đầu, cố gắng che đi khóe miệng sắp nhếch lên.

Bạc Việt Minh không hổ là vai phản diện có tiềm năng, dễ dàng ném đi một cái nồi khó dọn như vậy, nhìn đối phương vừa tức giận lại không thể chọc vào, nghẹn đến mặt đỏ, que thật rất thú vị.

Bạc Việt Minh dừng chất vấn, quay lại hỏi ý kiến Bạc lão gia tử: "Ông nội, bà nội thân thể không khoẻ, đã lâu không quản lí tập đoàn Bạc thị, ngài xem việc này giải quyết như thế nào?"

Những lời này nghe tựa như công nhận địa vị của Bạc lão gia tử, tự ông toàn quyền quyết định, trên thực tế ai cũng biết kết cục đã định, chỉ đợi ông ta tuyên bố thôi ——

Ở đây có ai mà không biết?

Bạc lão phu nhân Bạc Phái Chi ở Đế Kinh nổi tiếng là nữ cường nhân, sở dĩ Bạc gia có thể cường thịnh như ngày hôm nay là nhờ sự quyết đoán kiên định và những quy tắc tàn nhẫn của bà.

Ví dụ như nhà họ Ngụy và nhà họ Trần bên ngoài cùng Bạc thị hợp tác, nhưng sau lưng lại chỉ trích nói xấu đối tượng hợp tác, nếu Bạc lão phu nhân ở đây, thì xác định bà sẽ đoạt lại những thứ đã cho không còn một mảnh.

Các vị khách nghĩ đến chỗ này, đưa ánh mắt hướng về phía Bạc lão gia tử.

"......"

Bạc lão gia tử híp mắt, không dự đoán được tiểu bối đổi biện pháp mà nâng cao địa vị của ông, nhưng việc đã đến nước này, thà làm xấu mặt hai nhà kia còn hơn phải làm nhà mình phải xin lỗi.

Bạc lão gia tử chỉ do dự vài giây, rồi nghiêm mặt: "Việt Minh nói có lý, nếu xem thường Bạc thị chúng ta, thì đã xem thường người cầm quyền là tôi, nếu không cần dựa vào Bạc thị để hợp tác."

Hai người đứng đầu nhà họ Ngụy, nhà họ Trần nghe thấy lời này, tức khắc nhướng mày: "Bạc lão gia tử, chuyện này nghiêm túc đấy! hai nhà chúng ta hợp tác từ trước đến nay đều rất tốt, sao có thể nói một câu cắt đứt hợp tác là có thể cắt được!"

Hai nhà bọn họ đều là những gia tộc nhỏ bé trong vòng những gia tộc lớn ở Đế Kinh, chỉ khi dựa vào nhà họ Bạc, mới có thể sống tốt, nếu bây giờ cắt đứt hợp tác, vậy bản chất thực của bọn họ sẽ bại lộ!

Một chút chỗ tốt cũng không vớt được, ngược lại thiếu chút nữa chặt đứt tương lai cùng tiền bạc của gia đình mình?

Sớm biết như vậy, vừa rồi không nên ầm ĩ một trận!

Bạc lão gia tử giả vờ khách sáo: "Việc hợp tác đã ký thì phải hoàn thành đến cùng, những chuyện còn lại tí nữa nói sau."

Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Nguỵ Ngụy Định Bang vừa tức giận vừa lo lắng, không nỡ ra tay với con trai nhà người khác, đành phải phải đá vào lưng con trai nhà mình.

"Tao dạy mày nói bậy bạ như vậy từ khi nào?Mày còn không đi xin lỗi Bạc lão gia tử và bọn họ, ra nói cho rõ ràng vào!"

Ngụy Bác đối mặt với trưởng bối đang bùng bùng lửa giận, hoàn toàn biến thành một tên hèn nhát, ý đồ ban đầu của gã là lấy lòng Bạc Vọng, nhưng cuối cùng lại biến khéo thành vụng.

Đúng lúc này, Trần Dương một bên chống tay lên tường, nhịn không được mà mở miệng: "Là, là Bạc tiểu thiếu gia!"

Bùi Ý và Bạc Việt Minh nghe thấy lời này, không hẹn mà cùng mà xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

Rất tốt.

Cuối cùng kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này đã lộ diện!

Ngụy Bác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thú nhận: "Bạc Vọng không thích Bùi Ý, còn nhìn Bạc nhị thiếu gia không vừa mắt, nên bảo chúng tôi tìm một cơ hội......"

Bạc Vọng đang trốn trong đám người phủ nhận: "Bọn mày đang nói cái mẹ gì vậy!"

Gã ta Không nghĩ tới, câu trả lời thiếu kiên nhẫn vào tai những vị khách, ngược lại trong lòng lại hiểu rõ mà không nói ra bằng chứng ——

Âm ĩ nửa ngày, hoá ra là Bạc gia tiểu thiếu gia gây chuyện?

Bạc Việt Minh dù sao là anh em cùng cha khác mẹ, bây giờ hắn lại bị mù, còn lấy một tên ngốc yếu đuối như Bùi Ý,blàm sao có thể có tương lai.

Tại sao hắn có thể chịu đựng được? Suy cho cùng, bọn họ đã là người một nhà đánh gãy xương còn dính gân!

Con người luôn đồng cảm với kẻ yếu thế hơn.

Những vị khách nhìn Bạc Việt Minh và Bùi Ý ở cạnh nhau, sự cân bằng đúng sai trong vô thức đã thay đổi.

Bạc Vọng nhận được ánh mắt nghi ngờ từ bốn phương tám hướng, cảm nhận được sự xấu hổ chưa từng trải qua trong đời, không kìm được cơn nóng nảy của một thiếu gia, đẩy khách khứa hai bên ra rồi vội vã rời đi.

"......"

Bạc lão gia tử không ngờ tới quả cầu tuyết lăn càng lúc càng lớn, cuối cùng người được xác định là cháu trai ông lại bỏ đi, tức giận đến ngực co giật: "Nói hươu nói vượn!"

Bạc Quan Thành nhìn Bạc Việt Minh đảo mắt lại chiếm thế thượng phong, chỉ cảm thấy tên tiểu tử Bạc Vọng này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Thừa dịp Bạc lão gia tử hít thở khó khăn, hắn ta vội vàng ngắt lời nói sang chuyện khác: "Các vị, hành lang này quá hẹp, nhiều người như vậy đứng ở đây sẽ không có không khí không lưu thông, chúng ta vẫn là quay lại phòng tiệc rồi tiếp tục nói chuyện, được không?"

Mọi người đều hiểu ý nghĩa của những lời này, thấy Bạc lão gia tử rời đi, ai cũng đều đi theo về phòng tiệc.

Chẳng mấy chốc, đám người ở hành lang đã gần như giải tán.

Yến Sầm không có hứng thú xem náo nhiệt, cười nhẹ tiết lộ âm mưu của bạn mình: "Cậu đánh trâu vượt núi rất tốt đấy."

"Là bọn họ luân phiên làm mất mặt nhau."

Bạc Việt Minh không cảm thấy mình làm được quá mức, bàn tay vẫn đặt sau lưng Bùi Ý vỗ nhẹ vào cậu: "Bùi Ý, cậu có bị thương không?"

"... Không có."

Bùi Ý lắc đầu, bình chữa cháy trong ngực phát ra tiếng sóng sánh của chất lỏng.

Bạc Việt Minh phản ứng một hai giây, mò mẫm tìm được bình chữa cháy: "Ôm không nặng sao? Buông."

"Ah..vâng."

Bùi Ý chậm nửa nhịp mà cảm thấy mình như vậy có chút ngốc, ngoan ngoãn buông tay.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Lê Vu An đứng chéo đối diện với ba người lên tiếng, tìm về cảm giác hiện diện của mình, y vừa định chuẩn bị từ lối thoát hiểm ra ngoài, đã bị Yến Sầm lên tiếng gọi lại: "Vị tiên sinh này, tay cậu hình như đang bị thương."

Ánh mắt Bùi Ý tức khắc nhìn qua——

Trên ngón trỏ tay phải của Lê Vu An có một vệt máu, nếu không nhìn kỹ, rất dễ dàng bị bỏ qua.

"Bốn người Chúng ta trở về khu vực nghỉ ngơi một chút đi? Dù sao cũng phải xử lí vết thương, còn có......" Yến Sầm nhìn ra bộ đồ của Lê Vu An bị dính chút bột khô trong bình chữa cháy, thân thiện nhắc nhở: "Cậu có cần đổi một bộ khác không?"

"..."

Lê Vu An giấu đầu ngón trỏ bị thương, ánh mắt sáng lên lại tối sầm lại.

Kỳ thật Ngụy Bác nói không sai, y và các vị khách ở đây đều không cùng một thế giới.

Hôm nay thật vất vả mới lấy được thư mời thông qua các mối quan hệ, ban đầu y muốn tìm được người hợp tác đầu tư, nghĩ cách cứu công ty đang bên bờ vực phá sản, nhưng từ khi tiến vào, liên tiếp nhiều lần thất bại.

Cảm thấy bất lực, y trốn vào lối đi an toàn hút thuốc để giải toả nỗi buồn, kết quả nhịn không được lo chuyện bao đồng, tự làm bẩn quần áo mình.

Bùi Ý được Bạc Việt Minh trút giận giải quyết hết nhà họ Ngụy và nhà họ Trần, nhưng không biết hai người bọn họ có thể chuyển cơn giận lên đầu y hay không, y vẫn nên rời khỏi nơi thị phi này sớm thôi.

Lê Vu An phản kháng: "Không cần, bộ đồ này không đắt, vết thương nhỏ này không cần thiết phải xử lý."

Bùi Ý ghét nợ ân tình nhất trong đời, mặc dù vừa rồi cậu có khả năng giải quyết vấn đề, nhưng Lê Vu An dù sao cũng lựa chọn ra tay giúp đỡ, vì điều đó làm y bị thương.

Bùi Ý nhanh chóng tiến lên, dùng sức giữ chặt Lê Vu An không cho đi: "Nếu cậu muốn cầm máu, tôi có thể giúp cậu."

Bạc Việt Minh nghe thấy Bùi Ý nói, nhớ tới đêm mình ngã trong phòng tắm, đối phương cũng giống như hiện tại, khăng khăng phải xử lý vết thương cho hắn, một bên cầm thuốc bột cầm máu, một bên sẽ dùng bàn tay xoa xoa cho hắn dời đi lực chú ý.

Nghĩ động tác này sẽ dùng ở trên người khác, Bạc Việt Minh vô cớ mà nhíu mày nói: "Vị tiên sinh này, không biết xưng hô như thế nào?"

"Lê Vu An."

Lê Vu An nói tên mình.

Y bị Bùi Ý túm chặt, trong lúc nhất thời không thể trực tiếp chạy đi.

"Lê tiên sinh, cậu vẫn là đi cùng chúng tôi đến khu vực nghỉ ngơi,brồi xử lý vết thương một chút đi, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra tay giúp đỡ."

Bạc Việt Minh làm theo ý của Bùi Ý để giữ khách, rồi ra hiệu cho bạn tốt: "Yến Sầm, cậu giúp đỡ vị tiên sinh này xử lý vết thương đi, Bùi Ý như vậy không thể xử lý được."

Không hiểu sao Bùi Ý bị nghi ngờ năng lực, không phục nói: "Em làm được."

Ánh mắt Bạc Việt Minh lại xuyên qua tầng sương mù nhìn về phía cậu, nhẹ nhàng phản bác: "Cậu cũng không biết làm, xử lý xong lại phải đổi người, một lần nữa băng bó lại."

"......"

Được.

Lần sau anh bị thương, tôi cóc quan tâm nữa.

Bùi Ý trong lòng yên lặng ghi thù, sợ người ngoài Yến Sầm và Lê Vu An nhìn ra sơ hở cậu ' giả ngu ', nên đành phải đồng ý nhường ra nhiệm vụ ' xử lý vết thương ' này.

Lực độ trên cổ tay buông lỏng, lời từ chối cũng tiêu tán.

Ánh mắt Lê Vu An hơi loé lên, mất tự nhiên mà vỗ vỗ bột phấn khô trên quần áo: "Được, vậy phiền anh rồi."

Yến Sầm nhìn về phía bạn tốt: "Tớ đi bảo phục vụ lấy hòm thuốc, các cậu đến khu nghỉ ngơi chờ tớ nhé?"

Bạc Việt Minh đồng ý, hô lớn: "Bùi Ý, lại đây."

Bùi Ý vẫn còn nhớ sự việc nhỏ vừa rồi, hừ nhẹ một tiếng rồi đi qua.

Bạc Việt Minh mặt mày trào ra một tia bất đắc dĩ: "Tôi nhìn không thấy, chú Khải còn chưa trở về, cậu cùng tôi dò đường."

"...... Hừ."

Hắn không phải đeo kính chuyên dụng rồi sao?

Không phải vừa mới còn ở nghi ngờ cậu không làm được sao?

Bùi Ý từ đáy lòng liên tiếp phun tào, nhưng vẫn đi về phía Bạc Việt Minh, rốt cuộc hai người ở bên ngoài đã trói buộc quan hệ, cũng không có mâu thuẫn thực sự nghiêm trọng nào khiến cậu với hắn không thể chung sống.

Bạc Việt Minh cảm giác Bùi Ý tới gần, duỗi tay ra thử.

Hắn giơ tay lên cao hơn, đầu ngón tay lướt qua làn tóc mềm mại, trong lúc lơ đãng vô tình trượt xuống sau gáy, rồi sau đó ma xui quỷ khiến mà ấn xuống.

Sau gáy truyền đến cảm giác lạnh lẽo, khiến Bùi Ý mẫn cảm muốn trốn, cậu vội vàng nắm lấy bàn tay 'không có phương hướng' của Bạc Việt Minh, giữ chặt: "Em ở đây."

"Ừm, xin lỗi, chúng ta đi thôi."

Bạc Việt Minh đáp lại, để Bùi Ý mang theo mình đi ra ngoài.

Hắn nhớ tới vài giây tiếp xúc vừa rồi, trong đôi mắt ẩn hiện dưới tròng kính xuất hiện một tia hứng thú hiếm có ——

Mềm mại.

Cảm giác gần giống như sờ vào một con mèo con vậy.

Hình như còn có nốt ruồi hơi nhô lên?