Editor: Cú béo.
-Sụp roaiii
Trên ngọn núi có nghĩa trang rộng lớn, người thân bạn bè đến viếng cứ đến rồi đi.
Tông Bách Ngạn cứ đứng thẫn ra trước bia mộ, ánh mắt vô hồn trống rỗng nhìn tấm ảnh đen trắng, không ai biết anh đang nghĩ gì.
"Anh, trời sắp tối rồi, đi thôi."
Tông Khả Ngôn bước tới, khoác chiếc áo khoác mang theo lên người anh trai ruột của mình, mắt vẫn còn đỏ vì khóc: "Anh, đừng như vậy, nếu anh cứ tiếp tục như thế, anh Dung cũng sẽ lo lắng lắm đấy."
Một tuần trước, người yêu mười năm của Tông Bách Ngạn, Hứa Dung, đã tự sát trong phòng vẽ ở nhà.
Khi bác sĩ chạy tới, máu của đối phương đã chảy đầy đất, ngực và tim bị con dao mỹ thuật không sắc bén đâm mạnh năm, sáu nhát, đủ thấy quyết tâm chết của y trước khi qua đời.
Chỉ trong một tuần, Tông Bách Ngạn đã bỏ ăn bỏ uống, cân nặng giảm nhanh chóng, toàn thân như cái vỏ trống rỗng, dường như chỉ còn một hơi thở yếu ớt.
"...Anh ấy sẽ lo lắng sao?"
Tông Bách Ngạn lẩm bẩm câu nói này, nhưng không thể khóc ra một giọt nước mắt nào: "Anh ấy đến chết cũng không cần anh nữa, còn lo lắng cho anh sao?"
"Anh, đừng như vậy."
Tông Khả Ngôn tiến lên đỡ anh, nhưng bị anh nhẹ nhàng gạt ra: "Em đi trước đi, anh muốn ở lại nói chuyện với anh ấy, anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại đây."
Tông Khả Ngôn lo lắng: "Không được, anh như vậy..."
"Cho anh chút thời gian." Ánh mắt Tông Bách Ngạn cuối cùng cũng rời khỏi bia mộ, nhìn sang em gái mình: "Được không?"
"..."
Trước lời cầu xin gần như tuyệt vọng của anh trai, Tông Khả Ngôn chỉ đành nhượng bộ: "Vậy em để Tiểu Trần đợi anh ở dưới, cho anh thêm một tiếng, lát nữa về nhà để thư ký lái xe."
Tông Bách Ngạn cúi xuống, lại nhớ ra một việc: "Tiểu Ý đã tìm thấy chưa?"
"Tiểu Ý" mà anh nhắc đến, là đứa trẻ mà anh và Hứa Dung nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.
Một tuần trước, vì chứng kiến và không thể ngăn cản hành động tự sát của Hứa Dung, nên Tiểu Ý hoảng sợ, nhân lúc người lớn không chú ý đã chạy khỏi nhà, đến nay vẫn chưa quay lại.
"Anh Dung trước khi qua đời yêu thương Tiểu Ý nhất." Tông Bách Ngạn vừa lo lắng, vừa tự trách: "Giờ anh ấy sẽ không lo lắng cho anh, nhưng chắc chắn sẽ lo lắng cho Tiểu Ý."
Tông Khả Ngôn đảm bảo: "Anh, cảnh sát đã đi tìm rồi, em nhất định sẽ cho người theo dõi tin tức."
Câu trả lời của Tông Bách Ngạn vẫn nhẹ nhàng, không có sức lực.
Cho đến khi Tông Khả Ngôn từng bước rời khỏi nghĩa trang, không còn ai xung quanh, đôi chân Tông Bách Ngạn mới đột nhiên mềm nhũn, người cao hơn một mét tám ngã quỵ xuống đất.
Đầu gối và cổ tay va vào nền xi măng, nhưng anh như không cảm thấy đau đớn, bò lên trước bia mộ lạnh lẽo, im lặng tựa vào.
Một giây, hai giây, ba giây—
Tông Bách Ngạn đột nhiên rơi một giọt nước mắt, khóc không thành tiếng, nhưng lại gào xé trong im lặng.
Một năm trước, thân là giáo sư mỹ thuật Hứa Dung vì chỉ ra việc sao chép trong tác phẩm của một học sinh, đã bị đối phương cực đoan đổ tội bằng cái chết.
Dù Tông Bách Ngạn đã sử dụng mối quan hệ để làm rõ mọi chuyện ngay lập tức, nhưng ác ý từ mạng xã hội vẫn hủy hoại người yêu vốn dĩ dịu dàng của anh.
Hứa Dung mắc chứng trầm cảm nặng, dù ngày ngày ở bên cạnh, tâm trạng và nghi ngờ của y vẫn không thể kiểm soát mà ngày càng tồi tệ.
Tông Bách Ngạn biết người yêu mình bị bệnh, cho nên mỗi lần tranh cãi, anh luôn tìm cách giải thích, làm bạn, xin lỗi.
Nhưng tâm trạng con người không phải là sợi dây cao su có thể kéo dài vô tận, sớm muộn cũng sẽ đứt—
Tông Bách Ngạn vẫn nhớ lần cuối gặp nhau.
Ngày hôm đó, anh vì chạy tiến độ công việc bị trì hoãn, đã thức trắng đêm cùng nhân viên hoàn thành kế hoạch sáp nhập, quá mệt mỏi, nên nhờ bạn chở về.
Nào ngờ cảnh tượng đó lại trở thành bằng chứng cho việc anh cả đêm không về nhà, thậm chí ngoại tình trong mắt Hứa Dung.
Tông Bách Ngạn vốn tin rằng tình yêu của bọn họ không ai có thể lay chuyển, nhưng khi nghe những lời chất vấn vô căn cứ của Hứa Dung hôm đó.
Vì thức đêm mà đầu đau như búa bổ, anh cuối cùng cũng bùng nổ ngọn lửa ẩn sâu trong lòng.
Hai người đã có trận cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến giờ, trong cơn giận dữ, Tông Bách Ngạn nói một câu bốc đồng—
"Đúng! Là như anh nghĩ đó! Nếu anh cảm thấy không thể sống chung với em nữa, vật thì em đi là được!"
Rồi anh đóng sầm cửa bỏ đi.
Thực ra, Tông Bách Ngạn chưa ra khỏi nhà được năm phút đã hối hận, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đã mệt mỏi đến cực điểm, anh quyết tâm không quay đầu lại.
Anh muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi bình tĩnh mới về nhà giải quyết vấn đề.
Nhưng Tông Bách Ngạn không ngờ, sự quyết tâm của mình lại khiến Hứa Dung còn quyết tâm hơn.
Suốt tuần qua, mỗi khi nhắm mắt, Tông Bách Ngạn lại thấy cảnh Hứa Dung cả người đẫm máu.
Đối phương đứng cách anh vài bước, không cho anh lại gần, từng chữ từng câu đều đầy máu và nước mắt—
"Sao em nói không yêu là không yêu nữa!"
"Sao em lại lừa anh!"
"Sao em lại bỏ anh!"
Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Dung vì thất vọng và tuyệt vọng với tình yêu của bọn họ mà kết thúc cuộc đời, Tông Bách Ngạn hận không thể lấy mạng đổi mạng.
"..."
Tông Bách Ngạn lấy từ túi áo một con dao mỹ thuật, trên đó vẫn còn vết máu khó rửa sạch, chính là con dao Hứa Dung dùng trước khi chết.
Trời đã tối hẳn, ánh đèn quanh nghĩa trang tỏa ra, bao trùm cô độc lấy Tông Bách Ngạn.
Anh hôn lên tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, ôm chặt lấy, "Anh Dung, anh đợi em, đợi em tìm được Tiểu Ý, sắp xếp ổn thỏa cho thằng bé, em sẽ đi tìm anh."
Đến lúc đó, anh nói gì cũng không làm tái phạm nữa.
Tông Bách Ngạn ôm bia mộ, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra hơi ấm của người yêu vẫn còn trong lòng, cuối cùng không chịu nổi cơn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
...
Trong giấc mơ, mọi thứ vừa rõ ràng vừa mơ hồ.
Tông Bách Ngạn nhớ lại lần đầu gặp Hứa Dung năm hai mươi tuổi, cũng như những lần anh theo đuổi, sự hồi hộp khi Hứa Dung đồng ý hẹn hò, và những xích mích nhỏ trong giai đoạn hòa hợp.
Từ trẻ dại đến trưởng thành vì tình yêu.
Từ yêu đến cưới, từ nhận nuôi đứa trẻ, hạnh phúc của binh họ chưa bao giờ gián đoạn, nhưng lại tan vỡ đột ngột.
Kết thúc giấc mơ, vẫn là hình ảnh người yêu cả người đẫm máu, từng chút một rời xa anh, biến mất.
Tông Bách Ngạn cảm thấy nỗi đau tràn ngập khiến anh khó thở, gần như chết đi, cuối cùng anh phá vỡ sự ràng buộc vô hình dưới chân, lao tới nắm lấy bàn tay ấm áp đó.
"Em giữ được anh rồi! Cầu xin anh đừng đi!"
"Anh Dung!"
"—Đừng đi!"
Tông Bách Ngạn giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy, đầu vẫn còn choáng váng, nhưng mắt đã bắt đầu nhận ra mọi thứ xung quanh.
Nhiệt độ trong tay đến từ chăn ga gối đệm, màu xanh đậm, với những hoa văn mà Hứa Dung tự tay thiết kế.
Đây từng là bộ ga trải giường mà y yêu thích nhất, nhưng một năm trước, vì một lỗ rách mà bọn họ đã vứt nó.
Sao lại ở đây được?
Tông Bách Ngạn nhìn xung quanh phòng ngủ chính, mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng lại khác biệt.
Quen thuộc là do đây là cách bọn họ từng bố trí, khác biệt là do không phải mới đây.
Không khí tràn ngập mùi thơm của bữa sáng.
Tông Bách Ngạn không thể tin được, anh chạy xuống giường, mở cửa phòng và nhìn về phía bếp—
Ánh sáng mặt trời ngoài trời chiếu vào qua cửa sổ.
Hứa Dung mặc bộ đồ ngủ trắng đơn giản, đang chăm chú khuấy nồi súp vừa tắt bếp, dù chỉ là nhìn nghiêng, vẫn mang một nụ cười dịu dàng không ai có thể chạm tới.
"..."
Tông Bách Ngạn không nhận ra hơi thở run rẩy của mình, khi anh nhận ra, gần như ngay lập tức, anh lao vào bếp với tốc độ nhanh nhất trong đời.
Vì chạy quá nhanh, anh va vào xe đẩy đứng, túi thực phẩm trên đó rơi tung tóe.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Dung vừa quay đầu lại đã bị Tông Bách Ngạn ôm chặt, lực mạnh đến mức như muốn hòa tan vào máu thịt.
"Anh Dung."
Nóng, sống động, là người yêu mà anh nghĩ không bao giờ có thể có lại.
Những cảm xúc không được giải tỏa trong những ngày qua bùng nổ hoàn toàn vào lúc này, Tông Bách Ngạn ôm chặt người yêu đã tìm lại được, khóc nức nở không kiểm soát.
Hứa Dung bị cảm xúc đột ngột của anh làm cho sợ hãi, khó khăn lắm mới rút ra một tay bị ôm chặt, vỗ nhẹ vào gáy người yêu an ủi: "Chuyện gì vậy? Sao khóc thành ra như vậy?"
Gần mười năm quen biết, số lần Tông Bách Ngạn rơi nước mắt rất ít, ấn tượng sâu đậm của Hứa Dung chỉ có hai lần—
Một lần là khi mới yêu nhau, cả hai cãi nhau, anh giả vờ làm chú chó nhỏ bị ức hiếp, làm Hứa Dung mềm lòng và hòa giải; lần khác là khi cầu hôn thành công, người yêu cũng ôm y nghẹn ngào vài câu.
Nhưng chưa lần nào, người yêu lại khóc thảm thiết như thế này.
Hứa Dung thấy lời an ủi của mình không có hiệu quả, đành phải thay đổi cách, "Chồng à, rốt cuộc chuyện gì vậy? Em ôm chặt quá, anh sắp không thở nổi rồi, khó chịu."
Nghe thấy vậy, Tông Bách Ngạn lập tức tỉnh táo lại từ cơn khóc, anh nới lỏng vòng tay, ngón tay run rẩy vuốt ve từ chân mày đến mũi rồi đến môi Hứa Dung.
Hứa Dung xác nhận con trai mình chưa ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng hôn vào đầu ngón tay Tông Bách Ngạn.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sáng sớm khóc như trẻ con, không sợ Tiểu Ý ra nhìn thấy sẽ cười cho?"
Tông Bách Ngạn lại ôm chặt người trước mặt, mang theo sự uất ức và sợ hãi khi tìm lại được người yêu đã mất: "Em, em mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh không cần em nữa."
"Vớ vẩn."
Hứa Dung vừa cười vừa khóc, vỗ nhẹ đầu anh: "Mơ thấy ác mộng mà làm em sợ hãi đến vậy sao?"
Tông Bách Ngạn hít sâu hai hơi: "Anh Dung."
Hứa Dung tiếp tục an ủi: "Anh ở đây, mơ và hiện thực là ngược nhau, đừng sợ, anh không đi đâu cả."
"Ừm."
"Em về phòng ngủ rửa mặt với anh trước đã, lát nữa Tiểu Ý thấy thế này, hình ảnh của ba Ngạn sẽ mất hết đấy."
Hứa Dung từ từ tách ra khỏi vòng ôm, chủ động nắm tay Tông Bách Ngạn, cảm giác như lại thấy người yêu đôi mươi, có chút trẻ con, khiến y thỉnh thoảng phải lo lắng.
...
Tông Bách Ngạn nhanh chóng thu thập tốt chính mình, rồi kéo Hứa Dung ngồi lại lên giường trong phòng ngủ chính, đối mặt nhau và ôm chặt lại.
Dính người này, so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Hứa Dung không biết làm sao nhưng vẫn dung túng, hỏi:"Bây giờ thấy đỡ hơn chưa?"
Tông Bách Ngạn im lặng tiếp nhận mọi thứ trước mắt, vừa sợ hãi vừa may mắn.
Sợ lại là một giấc mơ, nhưng may mắn nếu là thật, anh vẫn còn cơ hội để bù đắp những chuyện chưa xảy ra.
"Anh Dung."
"Sao thế?"
"Em không phải đang mơ, đúng không?"
"Tỉnh lâu rồi còn gì? Vẫn muốn mơ à?" Hứa Dung cười anh.
Tông Bách Ngạn tiến gần, tiếp tục thói quen trước đây: "Vậy anh vẫn chưa cho em nụ hôn chào buổi sáng hôm nay."
Hứa Dung hôn một cái lên môi: "Chào buổi sáng, thế được chưa?"
Tông Bách Ngạn lắc đầu, mang theo nhõng nhẽo chỉ người kia mới hiểu: "Em vẫn còn sợ."
Hứa Dung biết người yêu có ý đồ nhưng vẫn hôn thêm cái nữa: "Thế này thì sao? Đỡ chưa?"
Tông Bách Ngạn càng muốn nhiều hơn: "Còn muốn nữa."
Hứa Dung không cho: "Quá tam ba bận."
Nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của Hứa Dung, trái tim căng thẳng của Tông Bách Ngạn cuối cùng cũng dịu lại.
Anh nắm tay người yêu, từng chữ từng chữ dặn dò, "Anh Dung, anh phải nhớ rằng em rất yêu anh, em chỉ yêu một mình anh, thật đấy."
"Em biết, anh biết em rất yêu anh."
Hứa Dung không có cố tình hỏi về giấc mơ khiến người yêu hoảng sợ, chỉ đáp lại lần này đến lần khác.
"Không cần sinh bệnh." Tông Bách Ngạn tiến gần hôn lên, cảm giác chua xót ngóc đầu trở lại: "Không được, đừng bỏ em."
"Anh sẽ không bỏ em... ưm!"
Lời đáp của Hứa Dung bị lại trong miệng, bị động nghênh đón nụ hôn quý trọng mà mềm nhẹ của Tông Bách Ngạn.
Đầu lưỡi ngựa quen đường cũ mà thăm dò vào môi răng, khuấy động ấm áp và ướt át, từ nhẹ nhàng trở nên nồng nhiệt vô cùng.
Hứa Dung bị hôn đến mức ý thức mơ hồ, ỡm ờ mà ngã lên trên giường, dùng lý trí còn sót lại để từ chối: "Không, không được, ưm...."
"Vì sao không được?"
"Tiểu Ý." Hứa Dung ngồi dậy, mặt nóng nhắc nhở: "Em còn phải đưa Tiểu Ý đi thêm đấy? Đừng náo loạn."
"..."
Tông Bách Ngạn ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại.
Hứa Dung đẩy bạn đời dính lấy mình ra, một lần nữa xác nhận lại giờ trên đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, tám rưỡi sáng rồi chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ học.
"Em mau nhanh lên, chắc chắn mèo con lại ngủ quá giờ rồi."
Hứa Dung vội vàng ý bảo chồng mình đứng dậy, hai người mới bước ra phòng ngủ chính, liền nhìn thấy Bùi Ý đang lén lút vì không kịp chạy trốn.
Ánh mắt hai bên chạm nhau.
Nháy mắt mặt của Bùi Ý đỏ bừng, không đánh đã khai, "Ba Ngạn, ba Dung, con... con không nhìn thấy cái gì hết!"
Cậu dậy sớm phát hiện phòng bếp và nhà ăn đều không có người, cho nên mới nghĩ đến phòng ngủ chính đi gõ cửa, không ngờ qua khe cửa khép hờ lại thấy cảnh khiến mặt đỏ tim đập như vậy!
Cứu mạng!
Cậu có bị đánh mông không đây!