Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

Chương 10




🌷Editor/Beta: Yui_雪✨🌷Hỗ trợ Dịch: Sen đá💖

Bắt con chuột hôi hám?

Đây là đang chửi gã!

Cơn đau do vết xước trên ngực càng lúc càng đau, Bạc Vọng bắt gặp ánh mắt ngây thơ và nghiêm túc của Bùi ý, cơn tức giận của gã bị kẹt lại.

"Bùi Ý, mày mắng ai là con chuột, con chuột hôi hám?!"

"......"

Tốt lắm, đây chính là những điều cậu muốn.

Bùi Ý thấy sự uất nghẹn của Bạc Vọng, nén lại nụ cười: "Không sai, Tham Trường sẽ đem con chuột hôi hám làm thịt."

Tuy rằng hiện tại hắn không nhìn rõ mặt Bạc Vọng, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được đối phương sẽ xấu hổ đến mức nào.

Từ việc công khai không ưa Bạc Quan Thành và bây giờ đến Bạc Vọng, mỗi khi Bùi Ý vô tình hành động dại dột, cậu luôn có thể tìm cách khiến đối phương xấu hổ.

Bạc Việt Minh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Ý, trong lòng thăm dò lại hiện lên —

Hay là Bùi Ý giả heo ăn thịt hổ? Hay trong lòng đen tối tự nhiên?

Đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp?

Bạc Việt Minh suy nghĩ mơ hồ trong chốc lát, sau đó hắn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Bạc Vọng, hiển nhiên là gã đang tức giận.

"Bạc Vọng, cậu đã biết tình huống của Bùi Ý, cậu ấy không có ý gì khác, cậu cũng đừng nghĩ nhiều."

Bạc Việt Minh làm bộ không biết chuyện gì vừa xảy ra, hướng lời nói về phía Bùi Ý: " Con mèo đó được nuôi thả ở trong sân, ngày thường xác thực có thể bắt chuột"

"......"

Bùi Ý nghe thấy Bạc Việt Minh nghiêm túc giải thích, thiếu chút nữa phá công*, dù sao nửa câu cuối được hắn nói nhấn mạnh lặp đi lặp lại khiến người ta khó có thể không tin rằng hắn đang cố tình làm điều đó.*Thất bại

Đã nói một lần thì phải nói lại lần thứ hai!

Bạc Vọng từ nhỏ đến lớn đâu chịu nổi sỉ nhục như vậy: "Anh nói xong chưa?!"

Vô tình hay cố ý, dù sao những lời này đều là do Bùi Ý gây ra, Bạc Vọng trong cơn giận dữ, dương tay muốn đánh người!

"Bùi Ý, tao cho mày mặt mũi sao?"

Ánh mắt Bùi Ý đột nhiên thay đổi, chuẩn bị ngăn cản đòn tấn công, giây tiếp theo, có người nhảy ra chắn trước mặt cậu.

—— bộp!

Bạc Việt Minh như thể biết được trước những chuyển động tay, hắn chuẩn xác nắm lấy cổ tay Bạc Vọng, dùng sức vặn xuống: "Cậu dám ở trong nhà tôi động thủ thử xem?"

Bạc Vọng cả kinh, vẻ mặt lập tức trở lên đau đớn, lực tác động lên cổ tay rất mạnh, phảng phất như muốn cho xương cổ tay cùng gân tay bẻ hết xuống.

"Bạc Việt Minh!"

Bạc Vọng hét lên, muốn tránh khỏi lực tay Bạc Việt Minh, vừa ngước mắt lên, hàm răng trên và dưới bắt đầu run rẩy ——

Đôi mắt Bạc Việt Minh vốn bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, giờ phút này ngưng tụ lại một luồng ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, chỉ cần một liếc mắt có thể khiến người ta lạnh cả sống lưng, từ đầu đến chân.

Cả người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, thậm trí còn mạnh mẽ hơn trước khi hắn mất đi thị lực!

Bạc Vọng không rõ tại sao lại sợ hãi Bạc Việt Minh như vậy, hầu kết chuyển động trong một cái chớp mắt, cho dù trước đây gã có khiêu khích như thế nào đi nữa, đối phương vẫn luôn coi gã như không khí, nhưng thế nào bây giờ còn dám ở ngay gần nhà chính động thủ với gã?

Bạc Vọng duỗi tay còn lại khua khoắng trước mặt đối phương, xác nhận tầm nhìn của hắn, sau đó cảnh cáo nói: "Bạc nhị, Tôi khuyên anh đừng làm xằng bậy!"

"Hiện tại bà nội vẫn còn đau ốm nằm trong bệnh viện, trong cái nhà này không có ai quan tâm đến anh cả!"

Âm thanh đang nói thì khựng lại, Bạc Việt Minh siết chặt cổ tay gã, ánh mắt trầm tựa như cái động không đáy.

"Đúng vậy, mắt của tôi không dùng được nữa, trong cái nhà này cũng không có ai quan tâm đến tôi, cậu cho rằng tôi sẽ sợ câu uy hiếp vô dụng này sao"

Tục ngữ có câu, người đi chân đất không sợ người đi giày.

Sắc mặt Bạc Vọng đau đến tái nhợt, gã đột nhiên hối hận vì đã khiêu khích Bạc Việt Minh ——

Người đàn ông này bị mù, có liên quan gì đến tâm lí vặn vẹo của gã?

Hiện tại không còn nhìn ra thái độ cao ngạo của gã như hồi trước, căn bản hắn chính là một kẻ điên tính tình hung bạo!

"Bạc Vọng, đây không phải chỗ mà cậu có thể tuỳ tiện giương oai, trước đây là vì bà nội, nhưng chúng ta chưa bao giờ là anh em, cậu nhớ thật kỹ cho tôi."

Bạc Việt Minh lạnh giọng cảnh cáo, rồi ném bàn tay bẩn thỉu của gã ra.

"......"

Bạc Vọng nắm lấy cổ tay phải vốn đã sưng tấy đến đỏ bừng của mình, tức giận đến phát run,nhưng gã không dám trêu chọc Bạc Việt Minh, chỉ có thể liếc xéo khuôn mặt đang núp phía sau của Bùi Ý: "Mày chờ đó!"

Gã nói những lời chửi rủa, rồi vội vã chạy đi.

Bùi Ý nhìn chằm chằm bóng lưng chạy trối chết Bạc Vọng, nhìn như thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Ban đầu vốn là tới chế giễu cậu và Bạc Việt Minh, kết quả ngược lại chính mình biến thành trò cười! Tự bê đá đập chân mình, cậu cần gì quan tâm?

Bạc Việt Minh, người kết thúc sự phiền toái này ngay ở cửa, hơi nghiêng người: "Bùi Ý."

Bùi Ý thu hồi tầm mắt, nhìn sang ——

Sự lạnh lùng xung quanh Bạc Việt Minh đã sớm biến mất,nhưng hắn khẽ nhíu mày: "Sợ à?"

Bùi Ý lắc lắc đầu, quên cả nói.

Không đáng sợ lắm, chỉ là vượt quá sự mong đợi của tôi một chút.

Suy cho cùng, cũng là dựa theo nguyên tác, dù Bạc Việt Minh ở giai đoạn đầu không cam lòng đến như thế nào cũng đều lấy kiên nhẫn làm chủ, điều này về lâu dài sẽ dẫn đến tâm lí vặn vẹo rồi dẫn đến hắc hoá.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài trong vài giây.

Bạc Việt Minh còn tưởng rằng Bùi Ý thật sự đã bị hắn dọa sợ rồi, chậm rãi giải thích: "Cậu vừa mới nói những lời khiến cho Bạc Vọng không thoải mái, nếu tôi không kịp thời đứng ra nói những lời tàn nhẫn hù dọa cậu ta, cậu ta nhất định có thể thừa dịp tôi không ở nhà gây khó dễ cho cậu."

Trong mắt người ngoài, cả hai bị ràng buộc bởi mối quan hệ liên nhân, mặt mũi đều là trên hết.

Đối với Bạc Việt Minh mà nói, chỉ cần Bùi Ý không làm điều gì đến xâm hại lợi ích của hắn, về công lẫn về tư hắn đều có thể ra mặt bảo vệ.

"......"

Bùi Ý sửng sốt, không dự đoán được Bạc Việt Minh sẽ suy nghĩ đến mình.

Bạc Việt Minh vẫn không được Bùi Ý đáp lại, bất đắc dĩ thở dài: "Nghe không hiểu thì quên đi, về sau thấy cậu ta nhất định phải tránh xa, hiểu không?"

Bùi Ý cong môi, nhanh chóng trả lời: " Vâng."

Cậu nhớ tới vết xước trên cổ Bạc Vọng, trong lòng có chút lo lắng.

Đối phương ở Bạc gia là người được Yêu thương nhất, nếu là vừa mới việc này mà bị Bạc lão gia tử cùng hai vợ chồng kia biết được, chẳng phải Bạc Việt Minh là vì cậu chọc phải một đống phiền toái sao?

Bùi Ý đem nhiệt tình trộn lẫn với sự lo lắng nói: " Nếu cậu ta nói cho những người khác biết, phải làm sao bây giờ?"

Bạc Việt Minh nghe cậu mở miệng nói chuyện, lông mày buông lỏng: "Bạc Vọng quan trọng nhất là sĩ diện, cậu ta sẽ tìm nghĩ cách khôi phục cái cổ tay của mình, nhưng cũng sẽ không công khai chuyện này "

Chạy tới khiêu khích ngược lại còn bị thương rồi mất mặt? Với tính cách của Bạc Vọng, hận không thể đem chuyện này tiêu ở trong bụng, nhất định sẽ không cho ai biết.

" Dù sao thì, nếu cậu thấy cậu ta thì phải tránh xa, hiểu chưa?"

Bùi Ý lên tiếng.

Bạc Vọng đã đi xa, hai người không cần thiết phải ở bên cửa hông nữa.

"Về phòng đi."

Bạc Việt Minh nói xong, mới ý thức được chính mình không có một cây gậy dẫn đường, liền dừng bước, bất đắc dĩ tìm kiếm bên đồ vật bên cạnh.

Bùi Ý thấy vậy, liền chủ động nắm tay hắn: "Anh muốn đi đâu nhỉ?"

"......"

Sắc mặt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, không tránh cũng không bước đi.

Bùi Ý cho rằng Bạc Việt Minh là không tín nhiệm mình, ngược lại siết càng chặt: "Không sợ, đi theo em."

Chú Khải không giúp được vì chú không có ở nhà, dựa vào chính mình trở lại tầng hai lại không khả thi, lòng bàn tay của Bùi Ý cứ như vậy nắm lấy cổ tay hắn, chứa nhiệt độ ấm áp, chạm vào một tấc làn da đều là tinh tế lại mềm mại vô cùng.

Bạc Việt Minh không thích dựa dẫm vào người ngoài, nhưng hiện tại hắn lại không có chút phản kháng nào: "Quay về tầng hai đi."

"Được."

Hai người cứ như vậy từng bước ổn thỏa mà lên tầng, mới vừa đi đến cửa phòng ngủ, thì có tiếng bước chân theo sát phía sau.

Sau khi làm xong công việc, chú khải vội vã lên tầng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý, hai tay đang nắm chặt lấy nhau.

"Nhị thiếu, tiểu tiên sinh, 2 người......"

Tại sao phải nắm tay?

Chú khải khựng lại, cuối cùng cũng không bày tỏ thắc mắc trong lòng.

Bạc Việt Minh nghe ra Chú khải muốn nói lại thôi, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ một chút lên bàn tay Bùi Ý: "Có thể đi rồi."

"Ồ"

Bùi Ý không chút do dự buông ra, chạy về phòng.

Chú khải đã ở đây, phỏng chừng Bạc Việt Minh liền không cần cậu nữa, ngược lại Tham Trường làm cậu lo lắng, cũng không biết vừa mới như vậy có thể xuất hiện phản ứng căng thẳng hay không, cậu liền quay trở lại phòng nhìn xem

"..."

Sức nặng trong tay nháy mắt biến mất, Bạc Việt Minh vô thức khép lại lòng bàn tay gom nhiệt độ thu vào trong tay.

Sau khi Bùi Ý bước vào phòng ngủ nhỏ, chú khải lúc này mới tới gần: "Nhị thiếu gia"

Bạc Việt Minh đáp lại, nói sang chủ đề khác: "Việc liên lạc với đội y tế thế nào rồi? "

Chú khải đè xuống cảm xúc vi diệu khi nhìn thấy hai người  ' nắm tay ' nhau, thấp giọng đáp lại: "Cậu yên tâm, tất cả vẫn như cũ, chờ đến bữa tiệc kết thúc vào ngày mốt, chúng ta có thể tìm được cơ hội trở mình"

"Tốt."

......

Bùi Ý tiến vào phòng, Tham Trường trốn dưới gầm giường liền thò ra đầu nhỏ ra kêu: "Meo meo ~"

Nhóc nhanh nhẹn từ gầm giường chui ra ngoài, đi đến liền cọ vào ống quần chủ nhân nhà mình mà làm nũng, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung dữ như khi cào người.

Bùi Ý đem nhóc một lượt từ đầu đến chân kiểm tra, cảm thấy an tâm khi xác nhận không có vết thương ngoài da nào.

Sau khi Xác định nhận nuôi Tham Trường, chú khải liền mang nhóc đi bệnh viện thú cưng làm kiểm tra tổng quát, đồng từ song dị đồng là trời sinh đã có, nhưng dù là thị giác, thính giác hay là các phương diện khác, đều không phải mèo bệnh trong miệng Bạc Vọng.

Bùi Ý ôm Tham Trường ngồi vào bàn làm việc, xoa đầu nhóc: "Hôm nay em làm rất tốt, nhưng về sau khi ra cửa gặp được người xấu phải trốn đi, nếu anh mang theo em ra ngoài, em cũng phải đi theo anh, có biết không?"

Tham Trường mở to đôi mắt tròn xoe: "Meo ~"

Bùi Ý mở một hộp đồ ăn thưởng cho nhóc, rảnh rỗi mới một lần nữa đăng nhập vào trao đổi trò chơi trên trang web.

Cách đây không lâu, cậu đã tải lên hai bản trò chơi khởi nguyên và một khái niệm ngắn gọn về sáng tạo trò chơi, đã thu về mấy chục lượt thích và chú ý, là một tân nhân, có thể có được này làn sóng số liệu đã cực kì không tồi.

Bùi Ý click mở giao diện trên khung ID , phát hiện có bảy tám tin nhắn riêng tư đang chờ kiểm tra, khi cậu kéo xuống phía dưới, tin nhắn hỏi thăm đầu tiên rất ngắn gọn.

—-Xin chào, tôi muốn hỏi giá về hai trò chơi của cậu là bao nhiêu? Chúng tôi có thể trực tiếp mua lại hoặc cùng hợp tác, chúng tôi chân thành hy vọng có thể trao đổi thêm, mong nhận được phản hồi của cậu.

ID tên là Lê Viên, mặt sau còn mang theo một cái icon quả lê nhỏ, phá lệ đáng yêu.

Tin nhắn này được gửi cách đây 50 phút trước, nói cách khác, sau khi trò chơi tải lên chưa được 10 phút, vị ID ' Lê Viên ' này đã thích hai bản game của cậu rồi.

Bùi Ý cong môi, khen ngợi người khác cũng như khen ngợi chính mình: " Y cũng thực tinh mắt nha"

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên: " Tiểu tiên sinh."

Bùi Ý nhận ra giọng nói của chú Khải, nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Chú khải bưng một đĩa trái cây vừa cắt xong, nhưng không tùy tiện bước vào: " Tiểu tiên sinh, vừa mới nghe Nhị thiếu gia nói qua, cậu đừng sợ, ăn chút trái cây rồi bình tĩnh lại."

Bùi Ý tiếp nhận: "Vâng."

Chú Khải cười cười, chủ động giải thích cho cậu biết ý định gõ cửa lần này: " Tiểu tiên sinh, chờ lát nữa sẽ có thợ may tới nhà đo kích cỡ người cậu, và chọn quần áo mới, cậu phối hợp một chút, có được không?"

Bùi Ý cắn một miếng táo nhỏ, sửng sốt nửa giây mới nhai: "Quần, quần áo mới sao?"

"Ngày kia là tiệc mừng thọ Bạc lão gia tử, nhà họ Bạc muốn tổ chức bữa tiệc náo nhiệt, đến lúc đó cả nhà họ Bùi cũng sẽ ở đây."

Chú khải thong thả giải thích mục đích của chuyến đi lần này,có chút bất đắc dĩ nói: " Trong bữa tiệc lần này, Bạc lão gia tử mời nhị thiếu gia cùng cậu tham dự bữa tiệc này.