Trong phòng ngủ nhỏ được trang trí đơn giản, Bùi Ý không nói một lời nhìn chính mình trong gương.
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thiếu kiên nhẫn: "Tiểu thiếu gia, cậu lề ma lề mề làm cái gì? Bùi tiên sinh đã thu dọn xong, đang chờ cậu ngoài cửa! Nếu chậm trễ chính sự, ai cũng không cứu được cậu đâu!"
Bùi Ý đang chìm trong im lặng, cuối cùng cũng có một tia động tĩnh.
Cậu duỗi cánh tay mảnh khảnh của mình ra, trong nháy mắt giật mặt dây chuyền ngọc bội đang đeo trên cổ xuống, xoay người tiện tay vứt nó lên giường, lúc này mới đi về phía cửa.
Vừa mới đi gần đến cửa phòng, cánh cửa không khóa bị người khác thô bạo đẩy từ bên ngoài vào, suýt chút nữa đụng Bùi Ý.
Người bảo mẫu trung niên đứng ở cửa hiển nhiên không nhận thức được nguy hiểm, trên mặt bà ta không có một chút áy náy nào: "Ồ, cuối cùng cũng chịu bò ra rồi à?"
"Tôi nói cậu có thể cùng nhà họ Bạc kết hôn, quả thực là vận may cứt chó! Một tên ngốc như cậu còn muốn cứng đầu? Thật là kỳ lạ, tôi hỏi cậu......"
Bùi Ý nhìn gương mặt cao cao tại thượng của bảo mẫu, đôi mắt nhỏ dài khẽ híp lại, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng khiến người khác rùng mình.
Bảo mẫu quên hết tất cả những lời chửi mắng ngẩng đầu nhìn cậu, nháy mắt giật mình tại chỗ, Bùi Ý lười bố thí cho bà ta một ánh mắt, bước nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu nhìn chằm chằm Bùi Ý rời đi, bất an mà hít thật sâu, miệng lầm bầm ——
Tên Ngốc này đổi tính?
Vừa rồi ánh mắt kia cùng ngày xưa không giống nhau, nhìn thực doạ người!
Bất quá, bà ta nhìn thấy Bùi Ý mặc trên người chiếc áo khoác mỏng, nội tâm kinh ngạc đổi thành châm biếm: "Có thể thay đổi cái gì chứ? Trời nóng nực còn mặc loại quần áo này, đúng là một tên ngốc!"
Nói xong, liền lén la lén lút vào phòng ngủ.
...
Bùi Ý mới ra khỏi biệt thự, một chiếc màu đen xe liền đậu ở cửa.
Cửa kính xe phía sau hạ xuống, để lộ một người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh.
Đối phương nhìn Bùi Ý đang lững thững đi tới, hai mắt nhíu lại ngập tràn bất mãn: "Mày còn ngây ngốc ở đó làm cái gì? lên xe nhanh lên!"
Bùi Ý dưới đáy lòng cười lạnh, chậm rãi mở cánh cửa xe sau ra, ngồi xuống.
Xe nhanh chóng lăn bánh.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo Bùi Ý: "Chờ lát nữa đi đến nhà họ Bạc, mày thành thật đi theo bên người tao, cuộc liên hôn này đối với mày hay cả gia đình chúng ta đều có chỗ tốt!"
"Nếu mày dám nổi điên làm mất mặt mũi nhà họ Bùi, tao với ông nội mày nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."
Bùi Ý làm bộ chính mình không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng lạnh nhạt của cậu, tức giận không thôi: "Trong đầu mày đều là bột nhão cùng với những thứ ngu xuẩn, có nói với mày cũng chả hiểu.
"......"
Trong mắt Bùi Ý lóe lên một tia buồn cười, trong nháy mắt liên biến mất.
Không hiểu?
Một người vừa đọc xong đã xuyên vào trong bộ truyện như cậu, còn hiểu tất cả mọi chuyện hơn bất cứ ai.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ máu chó《 Hào Môn Thác Ái 》,kể về nhân vật chính là cậu chủ nhà họ Bùi, sau khi bị thay đổi thân thế, vẫn dựa vào thực lực cá nhân mình được một đám công tử nhà giàu coi trọng và theo đuổi, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu, sống hạnh phúc vui vẻ cả một đời.
Đương nhiên, vai chính Bùi thiếu gia trong sách không phải là Bùi Ý.
Mặc dù đều là họ Bùi, cũng đều là thiếu gia nhà họ Bùi, nhưng nguyên chủ ở trong truyện có thể được mệnh danh là " pháo hôi", cha mất sớm, mẹ thì không ở bên cạnh.
Năm mười tuổi, nguyên chủ bị người ta đẩy xuống hồ bơi suýt chết đuối, đến khi tỉnh lại đã biến thành một đứa ngốc.
Những ngày bình thường, không câm điếc tự nhốt mình trong phòng, thì là làm ra nhiều chuyện điên cuồng ngu ngốc, mấy năm nay đã sớm trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở Đế Kinh, ngay cả bảo mẫu chăm sóc cậu cũng dám leo lên đầu cậu, chỉ tay năm ngón sau lưng.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh là chú ruột của nguyên chủ, một thành viên trong ban giám đốc hiện nay của tập đoàn Bùi thị Bùi Như Chương.
Bùi Như Chương vì muốn dành được danh tiếng ' đối xử với cháu trai tử tế ', mỗi lần đi dự tiệc xã giao đều đem nguyên chủ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, mang theo cậu đi một vòng giới thiệu qua, sau lưng lại đem nguyên chủ đối xử như một con chó ——
Cả ngày cậu bị nhốt trong phòng, một ngày ba bữa, nếu không hài lòng ông ta có thể đánh chửi cả ngày.
Lúc này nguyên chủ qua đã hơn 22 tuổi, người trong nhà bị đồng tiền làm mờ con mắt, giật dây sắp xếp cậu trở thành pháo hôi cho lợi ích thương trường, để cho cậu kết hôn cùng với nhị thiếu gia nhà họ Bạc bị mù sau một vụ tai nạn giao thông.
Này cũng được coi là chú ruột?
Đây là sói đội lốt da người, ước gì đem nguyên chủ nhai đến xương cốt chẳng còn!
Hai ngày trước, nguyên chủ nghe được tin kết hôn, không biết như thế nào liền bị kích thích, phát điên chạy đến sau biệt thự nhà họ Bùi nhảy hồ.
Đoán chừng chính là lần nhảy hồ này mới để cho Bùi Ý xuyên đến chiếm thân thể nguyên chủ.
Bùi Ý nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe xẹt qua, nhân cơ hội đem trong nội dung trong sách xem qua một lần,《 Hào Môn Thác Ái 》trong sách không miêu tả nguyên chủ nhiều, nhưng cũng đủ biết kết cục bi thảm của mình——
Nhà họ Bùi và nhà họ Bạc là cuộc liên hôn thương mại, nhị thiếu gia nhà họ Bạc cũng không thích nguyên chủ, ngày thường đều coi cậu như không khí.
Sau đó nhà họ Bạc xảy ra cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi, nguyên chủ vô dụng bị người ta bày mưu tính kế đuổi ra khỏi nhà, đến khi nhị thiếu gia nhà họ Bạc báo án tìm được người, cậu đã chết ở trong sông, cả người trương phình vô cùng thê thảm.
Cậu không trêu chọc ai, chở thành bia đỡ đạn có số phận ngắn ngủi trong cuộc chiến mưu quyền giới nhà giàu.
Bùi Ý nghĩ đến kết cục này, trong lòng yên lặng đối với cốt truyện giơ ngón giữa.
Cạn lời.
Đủ loại oán hận cuối cùng lại là tôi gánh đủ.
...
Rất nhanh xe đã lái vào trong khuôn viên nhà họ Bạc.
Bùi Như Chương cùng Bùi Ý bước vào phòng khách dưới sự dẫn dắt của người hầu.
Bạc lão gia tử gật đầu tiếp đón: "Bùi tổng, đã lâu không gặp. Mắt cháu trai thứ hai của tôi đang không tiện, quả thực không tiện đi ra gặp người khác, để mọi người phải vất vả đến đây một chuyến."
"Bạc lão gia tử, chúng ta sau này đều là người một nhà, việc gì phải nói những lời khách khí như vậy cơ chứ." Bùi Như Chương chủ động lôi kéo quan hệ hai nhà: "Đây chính là đứa cháu nhỏ của tôi, Bùi Ý."
Ông ta đổi bộ mặt chán ghét với Bùi Ý trên xe thành một bộ mặt cực kì thân thiện: " Tuy rằng đầu óc ngu dốt, nhưng từ trước đến nay đều rất hiểu chuyện."
Ngụ ý, cho nhà họ Bạc biết rằng—— Bùi Ý rất ' ngoan ngoãn ' đồng ý cuộc liên hôn này.
"Nhìn toàn bộ đế kinh, không ai không biết Bùi tổng là người tốt bụng hiền lành? Vẫn luôn xem cháu trai nhỏ thành con trai mà nuôi dưỡng? Tiểu thiếu gia nhất định sẽ nghe lời ông."
"Ai, lão tiên sinh quá khen."Bùi Như Chương nghe vậy cực kì thoải mái, thuận miệng ra lệnh cho Bùi Ý: "Tiểu Ý, qua đây chào hỏi một tiếng ."
"......"
Chào hỏi?
Vẫn còn cho ông ta mặt mũi như trong quá khứ sao?
Bùi Ý nhìn mọi người nhà họ Bạc, trong đáy mắt hiện lên vẻ thích thú. Được nha, vậy thì chào hỏi theo cách khác người chút đi.
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên cầm lấy chén trà quản gia vừa mới bưng lên, hung dữ ném xuống.
—— loảng xoảng!
Ly thủy tinh theo quỹ đạo đã dự đoán trước đập trên cổ chân Bùi Như Chương, nước trà nóng văng lên khiến ông ta run run, nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại.
Cái này cũng chưa xong! Bùi Ý ném cái cái ly, còn không quên trước mặt mọi người kéo khoảng cách với Bùi Như Chương.
Ghét bỏ là thứ vũ khí vô hình giết người tốt nhất.
Mọi người nhà họ Bạc đưa mắt nhìn nhau, không ai nói một lời ——
Chỉ là gọi lại chào hỏi một tiếng, vậy mà bị đứa cháu ngu nhà mình chống đối thành như thế này? Sợ là bình thường thái độ Bùi Như Chương đối với Bùi Ý này cũng không khá hơn chút nào đâu?
"......"Nói lên cơn là lên cơn, nói ngừng là ngừng.
Bùi Như Chương ôm một bụng tức giận, ông ta làm sao cũng không ngờ tới, đứa cháu trai dễ bắt nạt, bây giờ lại đập nát mặt mũi của ông ta ở ngay trước mặt mọi người.
Chẳng qua,từ trước đến giờ ông ta vẫn luôn diễn vai "người chú tốt" ở bên ngoài, hơn nữa mọi người đều biết Bùi Ý là một thằng ngốc, liên tiếp hai điều này khiến ông ta muốn đánh cũng không được, muốn mắng cũng không xong.
Bạc lão gia tử nhìn thấy mặt đất đầy mảnh thuỷ tinh, trong giọng nói mang theo chút không vui: "Bùi tổng, không sao chứ?"
"Không sao."
Bùi Như Chương nghiến răng nuốt cơn giận xuống bụng, cười miễn cưỡng. "Xin lỗi, làm lão gia và mọi người chê cười rồi."
Vừa dứt lời, một người đàn ông diện mạo bình thường nhưng trẻ hơn một chút đứng lên nói: "Xem ra Bùi tiểu thiếu gia cảm thấy nơi này nhàm chán hoặc không thích, ông nội , Bùi tổng, không bằng để con dẫn cậu Bùi đây đi gặp Việt Minh?"
Bạc Việt Minh trong miệng người đàn ông, chính là đối tượng liên hôn của Bùi Ý.
"Cũng đúng, người giúp việc vừa nói Việt Minh đang ngồi trong vườn hoa đó, Quan Thành, cháu đưa Bùi tiểu thiếu gia qua đó đi."
Bùi Như Chương vội vàng mượn cơ hội dời sự xấu hổ: "Vậy phiền đại thiếu gia mang đứa cháu nhà tôi đi một chuyến."
Lần này mượn cái lý do lần đầu gặp mặt của cuộc ' liên hôn ' này, thực tế là hai bên ký hợp đồng tiếp tục hợp tác, mấy chuyện này càng ít người không liên quan càng tốt, đừng nói chi là Bùi Ý chuyên gây họa này.
Bạc Quan Thành được ông nội đồng ý, vội vàng đi đến bên cạnh Bùi Ý: "Tiểu thiếu gia, tôi đưa cậu ra bên ngoài hít thở không khí một chút? Ở vườn hoa có đồ ăn ngon, chơi vui hơn nhiều đó".
Bùi Ý nghe cái giọng điệu dỗ trẻ con này, da gà da vịt nổi hết lên.
Bất quá, hôm nay cậu tới đây chỉ là để gặp vị kia một lần, không có ý định lãng phí thời gian diễn trò trước mặt những người này, biết thời thế đi theo hắn ta rời đi.
Trang viên nhà họ Bạc chiếm diện tích rất lớn, trừ bỏ nhà chính, những người khác đều có biệt thự riêng.
Bùi Ý nhờ danh "đứa ngốc", cả đường đi không ngừng nhìn trái ngó phải, cố gắng nhân cơ hội này nhớ cẩn thận kiến trúc của trang viên.
Không bao lâu sau, Bạc Quan Thanh đưa cậu đi vào một căn biệt thự độc lập. Vừa mới đi qua tường rào, Bùi Ý đã chú ý đến một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi giữa vườn hoa.
Đối phương có gương mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, quần tây bọc cặp chân vừa dài vừa thẳng, ngồi xuống cũng có thể tưởng tượng chiều cao đáng tự hào của hắn.
Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn Bùi Ý.
Đôi mắt xanh đậm đó có chút xám xịt, giống như những viên ngọc bích bí ẩn được bọc trong một lớp mạng che mặt thần bí khó lường, khiến người khác không thể nhìn ra, đồng thời mang đến cảm giác xa lạ mà người lạ không nên đến gần.
Bùi Ý nhướng mày, không chút nghĩ ngợi liền nhìn ra thân phận đối phương, Bạc nhị thiếu: Bạc Việt Minh.
Chậc.
Không hổ là vai phản diện công mà nhân vật chính phải tranh đua cao thấp, cho dù chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, vẫn cực kì có khí chất.
Nếu nói, nguyên chủ Bùi Ý là người đỡ đạn bình thường trong nguyên tác, thì Bạc nhị thiếu gia chính là phản diện quan trọng nhất ——
Bỏ qua xuất thân máu chó trong giới thượng lưu, Bạc Việt Minh sau khi tốt nghiệp đại học hàng đầu liền bước vào tập đoàn của gia tộc, không quá ba năm, những hạng mục đầu tư dưới tay hắn đã tăng lên đến gần mười tỷ.
Có tiền có sắc có thực lực, điểm kỹ năng được kéo cao.
Đương nhiên, mỗi một "nhân vật phản diện" đều có một nguyên nhân để "hắc hóa"——
Hai tháng trước, Bạc Việt Minh bất thình lình xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại phát hiện hai mắt bị mù.
Dựa theo trong sách miêu tả, hắn ở Bạc gia bị anh em trong gia tộc bày mưu tính kế, chẳng mấy chốc từ một công tử hoàn hảo để kế thừa chuyện làm ăn của gia tộc bỗng chốc rơi xuống vũng bùn, nhận được vô số coi thường và giễu cợt, từ đó tính cách từng bước từng bước trở nên vặn vẹo.
Chỉ tiếc, những gia tộc tâng bốc và khinh thường hắn không biết rằng, mắt của Bạc Việt Minh chẳng những sẽ được chữa khỏi, hơn nữa vẫn trở thành người nắm quyền nhà họ Bạc như thường, sau đó trả thù từng người từng người đã để hắn phải chịu khổ.
Bạc Quan Thành chủ động tiến lên hai bước, phá vỡ sự yên lặng: "Việt Minh a, biết ngay em trốn ở chỗ này, ông nội bảo anh đưa Bùi tiểu thiếu gia đến tìm em, tiện thể cho hai người làm quen."
Hắn ta nhìn thoáng qua Bùi Ý, khóe miệng nhếch lên: "Trưởng bối hai nhà ý là, muốn để Bùi tiểu thiếu gia tối nay chuyển qua đây, còn ngày đăng ký và hôn lễ có thể để ngày khác làm cũng được."
Bạc Việt Minh ung dung uống cà phê, như có như không mà liếc về phía hai người: "Đại ca nói đùa, một người mắt mù như tôi thì làm quen như thế nào? Bây giờ đến cả bản thân mình tôi còn không tự chăm sóc được, làm phiền người lớn trong nhà nhọc lòng quan tâm như vậy."
"Là anh nhanh miệng nói sai."
Bạc Quan Thành không mặn không nhạt mà xin lỗi, còn nói thêm vài lời an ủi: "Việt Minh, lúc này mới không đến ba tháng, bác sĩ nói mắt vẫn còn hy vọng chữa khỏi, em cũng không thể ủ rũ mãi được."
Bạc Việt Minh hơi rũ mắt,đặt tách cà phê xuống, ánh mắt tối đi: "Nghe nói Bùi tiểu thiếu gia đầu óc không được bình thường, nếu cậu ấy không muốn kết hôn với tôi, chẳng lẽ người nhà hai bên còn muốn ép hôn sao?"
Xung quanh đám người hầu bắt đầu lén nhìn qua.
Đối mặt với cuộc chiến ngầm của hai anh em họ này, Bùi Ý hiểu rõ hơn ai hết——
Bạc Quan Thành nhìn bề ngoài lịch sự nhã nhặn, thực tế câu nào ra khỏi miệng cũng đều có ác ý riêng. Nhìn lại Bạc Việt Minh, mặc dù hai mắt không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể ngồi đối đáp bình tĩnh như thường.
Ai cao ai thấp, chênh lệch này nhìn cái là biết ngay.
"Việt Minh, em từ trước đến nay đều rất thông minh, chuyện liên hôn này không liên quan đến việc có thích hay không, mọi người đều được lợi mới là tốt nhất." Bạc Quan Thành đắc ý mà xoay đồng hồ đeo tay, giọng nói có chút châm chọc: " Hơn nữa, sao em biết Bùi tiểu thiếu gia không thích em?"
Bạc Quan Thành nói liền nhớ tới cái gì, xoay người tới gần Bùi Ý dò hỏi: "Bùi Tiểu thiếu gia, người trước mắt này chính là đối tượng kết hôn của cậu, sau này cậu phải dọn tới nhà họ Bạc sống chung với cậu ấy, cậu cảm thấy thế nào? Có thích không?"
Gã từng âm thầm hỏi thăm được, vị Bùi tiểu thiếu gia này khi biết được phải liên hôn liền nổi điên làm loạn một trận, khóc lóc không muốn rời khỏi nhà họ Bùi, không muốn kết hôn với Bạc nhị thiếu gia.
Trước mắt dù sao có nguyện ý hay không, hai nhà liên hôn đều là ván đã đóng thuyền.
Bạc Quan Thành chỉ muốn tên ngốc Bùi Ý này bị chút kích thích, nổi điên một trận ngay trước mắt mọi người, khiến cho tất cả người giúp việc trên dưới nhà họ Bạc đều biết——
Bạc gia nhị thiếu gia bây giờ, đến cả một kẻ ngốc cũng khinh thường!
Bạc Quan Thành cố ý dẫn dắt: "Bùi tiểu thiếu gia, đừng sợ. Cậu nhìn kỹ xem, có thích người em họ này của tôi không?"
"......"
Bạc Việt Minh đương nhiên hiểu rõ ác ý của anh ta, trong con ngươi u tối mơ hồ nhìn thấy tia ác độc.
Bùi Ý đương nhiên biết trong hồ lô của Bạc Việt Minh đang bán thuốc gì*, cậu nhìn về Bạc Việt Minh cực kì đẹp trai trước mặt, âm thầm khẳng định suy nghĩ trong lòng——
* Trong hồ lô bán thuốc gì: Ý chỉ những ẩn ý mưu tính trong việc làm của một người.
Trước khi tới nhà họ Bạc, kế hoạch của Bùi Ý là muốn thuận theo cuộc liên hôn này. Ở nhà họ Bạc, trước mắt đã đến bước này, cậu cảm thấy mình không nên tiếp tục "đóng vai người câm điếc không biết gì", là nên "thích điên thì điên".
Kẻ ngốc thì nên biểu hiện mình ngốc như thế nào?
Không thích thì hung dữ đẩy ra, thích thì vui sướng nắm tay.
Hạ quyết tâm Bùi Ý liền hành động, dùng hết sức đẩy Bạc Quan Thành ra, còn lớn tiếng chê bai một câu cách xa 10m cũng có thể nghe thấy: "Tránh ra! Anh lớn lên quá xấu, tôi không thích anh!"
"......"
Người giúp việc xung quanh trợn tròn hai mắt.
——
Còn chưa xong, Bùi Ý đẩy người qua một bên, lập tức chạy sang chỗ Bạc Việt Minh.
Sau đó xoay người hôn một cái lên miệng người đàn ông kia!
Hôn xong còn không quên để lộ ra một nụ cười ngượng ngùng si mê, giống như vừa lấy được bảo bối cực kì quý báu.
"Thích, kết hôn, chồng ơi~~~"
"......"
Bàn tay đang bưng tách cà phê của Bạc Việt Minh khẽ run lên một cái, trong đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng khẽ lóe lên một tia kinh ngạc sau khi bị hôn trộm.
"Cậu gọi tôi là cái gì?"