Cộp.
Cửa xe đóng lại.
Tài xế ngồi hàng ghế đầu quay lại hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn đi đâu?"
Kiều Đông thản nhiên trả lời: "Trang viên Bạc thị."
"Không, đến khách sạn Đế Kinh trước, tôi xuống xe ở đó." Bùi Ý ra hiệu cho tài xế lái xe, sau đó liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh nói: "Tí nữa cậu mang theo vali và mấy thứ đồ linh tinh về nhà nghỉ ngơi."
Lần này bọn họ đã làm rất tốt việc giữ bí mật, ngay cả Lâm chúng, Lão Phó và những người khác đều không biết.
Kiều Đông sửng sốt hai giây, hiển nhiên không kịp phản ứng.
Bùi Ý nhắc nhở: "Cậu quên rồi à? Hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu nhân."
Kiều Đông chợt tỉnh táo lại, vỗ trán: "À đúng rồi! Anh Ý, anh nhìn đầu óc của em này, em tưởng hôm nay anh cố ý về sớm là vì chuyện gì, hoá ra là chuyện này."
Năm nay không phải là đại thọ của Bạc lão phu nhân, chỉ là vào thời điểm này năm ngoái, Bạc Phái Chi vẫn luôn ốm đau nằm trên giường, hiện tại thật vất vả mới bình phục ——
Không chỉ có Bạc Việt Minh muốn cho bà một buổi tiệc hoành tráng mà bản thân lão nhân gia cũng muốn có một bữa tiệc báo nhiệt.
Cách đây một thời gian, công việc của Bùi Ý ở Hải Thị xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ kế hoạch quay phim bị hoãn lại hơn nửa tháng, thậm chí ngày trở về cũng bị lùi lại.
Khi Bùi Ý biết mình có thể không đến dự tiệc mừng thọ được, Bạc lão phu nhân chỉ nói với Bùi Ý công việc là trên hết.
Người một nhà sao.
Sau này còn rất lâu mới có thể hòa hợp, cho nên một ngày hai ngày cũng không vội gặp mặt, nhưng Bùi Ý vẫn vội vàng quay về.
Taxi dừng lại bên đường trước khách sạn Đế Kinh.
Kiều Đông nhìn bầu trời sắp sập tối, không yên tâm hỏi: "Anh Ý, anh thật sự không cần em đi cùng sao?"
"Không cần, đây đều là địa bàn của nhà họ Bạc, tôi có thể xảy ra chuyện gì?"
Bùi Ý cười khẽ lắc đầu, lại vỗ bả vai trợ lý: "Hai tháng này cũng vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi cho cậu nghỉ phép một tuần có lương."
Ánh mắt Kiều Đông sáng lên khi nghe thấy Bùi Ý khen thưởng: "Cảm ơn anh Ý!"
Sau hai tháng đi công tác, mệt thì mệt, nhưng cậu ấy đã học được rất nhiều điều từ phía Bùi Ý, chuyện này rất hữu ích.
Đã gần sáu giờ, sắc trời vẫn còn sáng.
Bùi Ý nhớ lại quy cách và tiêu chuẩn của tiệc mừng thọ nhà họ Bạc, sau khi xuống xe, cậu gửi tin nhắn cho Lâm Chúng trước, miễn cho người phục vụ lạ mắt ngăn cản cậu vào mà không có thiệp mời.
Sau khi nhận được phản hồi của đối phương, Bùi Ý chậm rãi tiến đến lối vào chính của khách sạn.
Sau khi đi vòng qua đài phun nước khổng lồ, cậu nhanh chóng chú ý tới cảnh tượng đang diễn ra ở lối vào——
Một ông già chống quải trượng khăng khăng muốn vào khách sạn, hai người phục vụ vẻ mặt khó xử đang chặn bước đi của ông ta, nhưng bọn họ không dám tiếp xúc thân thể với đối phương.
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bóng người đó, trong đầu chợt nảy ra một suy đoán, cậu lặng lẽ tiến lại gần, quả nhiên nghe thấy một giọng điệu ra lệnh quen thuộc.
"Mấy người có biết tôi là ai không? Tại sao lại không cho tôi vào!"
Quả nhiên là Thành Ngưỡng Sơn.
Nửa năm không gặp, quần áo của đối phương đã trở nên bình thường cũ nát, lưng không còn thẳng nữa, da thịt trên má cũng biến mất, có lẽ cuộc sống bên ngoài không mấy thư thả.
"Tôi nói lão gia tử, ông cũng đừng làm chúng tôi khó xử!"
Biết được tình huống giám đốc vội vã chạy đến cửa chính, trong giọng cất giấu một tia mất kiên nhẫn: "Bạc đổng và lão phu nhân đều ra chỉ thị, không cho người không liên quan đi vào."
"Người không liên quan?"
Thành Ngưỡng Sơn bị câu nói này kích thích, tức giận đến mức ném quải trượng trong tay đi.
Đáng tiếc không đủ sức, không đánh trúng được ai.
Thành Ngưỡng Sơn không chịu bỏ qua mà kêu gào: "Tôi cùng Bạc Phái Chi là vợ chồng hơn 60 năm! Hôm nay bà ấy tổ chức tiệc mừng thọ, tại sao tôi không thể đi vào?"
Vừa dứt lời, ông ta liền nghĩ đến việc xông vào.
Thành Ngưỡng Sơn dùng hết toàn lực muốn thoát khỏi sự cản trở của phục vụ, nhưng không ngờ chân lại bị trượt, ngã xuống đất, ngay tại chỗ phát ra tiếng kêu đau đớn.
"..."
Giám đốc khách sạn và người phục vụ đều cả kinh.
Bọn họ còn chưa kịp tiến lên đỡ ông ta, Thành Ngưỡng Sơn đã ăn vạ mà kêu gào, vẻ mặt bán thảm này khác hoàn toàn với tư thái cao cao tại thượng trước đây của ông ta!
Bùi Ý xem đến bật cười, tiến lên trào phúng: "Vợ chồng? Vợ chồng cái gì?"
Thành Ngưỡng Sơn ngã trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt nhất thời đanh lại.
Bùi Ý tràn ra một tiếng cười lạnh: "Không phải tòa án đã phán ông và bà nội đã ly hôn sao? Đến tuổi mất trí nhớ hả? Không đến mức đó đi?"
Thành Ngưỡng Sơn tức giận đến tay chân phát run: "Bùi, Bùi Ý! Tao biết mày không phải thứ tốt!"
Phía trước giả ngu đến lợi hại, kết quả quay đầu đã biến thành "Người bình thường"? Người này rõ ràng là nhìn trúng tài sản nhà họ Bạc, cho nên không từ thủ đoạn mà ở lại!
Sớm biết như vậy, ngay từ đầu ông ta không nên tìm Bùi thị liên hôn!
Bùi Ý không cam lòng yếu thế: "Lời này vẫn nên để lại cho ông đi!"
"Lúc trước ông đến Bạc thị ở rể, treo danh hiệu ' Bạc lão gia tử ' ăn cơm mềm mấy chục năm, thời điểm đó không phải rất uy phong sao?"
"Nhưng sao lúc đó tôi không thấy ông nghĩ đến bà nội? Hiện tại đều đã ly hôn, ông chạy tới giả vờ vợ chồng tình thâm? Có phải ông lại nghĩ tới vinh hoa phú quý của nhà họ Bạc không?"
"..."
Thành Ngưỡng Sơn bị nói á khẩu không trả lời được, lồng ngực phập phồng lên xuống, ông ta run rẩy bò dậy từ trên mặt đất, chưa kịp nói một câu lưu loát, một giọng nói khác vang lên.
"Tiểu tiên sinh."
Lâm Chúng nhận được tin từ Bùi Ý nhanh chóng chạy xuống, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt của Thành Ngưỡng Sơn một giây.
Giám đốc khách sạn nhìn thấy cứu tinh, vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu, "Lâm tổng, lão gia tử......"
Rốt cuộc, với tuổi này của ông ta, làm sao bọn họ dám tùy tiện đuổi người đi? Nếu có sự cố xảy ra, khách sạn của bọn họ không gánh bác được?
Bùi Ý thay Lâm Chúng lên tiếng: "Gọi cảnh sát, trong đại sảnh có nhiều camera như vậy, ai gây rối? Cảnh sát tự nhiên sẽ có căn cứ để phán đoán tình huống, đừng để những người như vậy quấy nhiễu tiệc mừng thọ của lão phu nhân."
Giám đốc nghe Bùi Ý nói, vội vàng gật đầu làm theo.
Thành Ngưỡng Sơn làm sao có thể bằng lòng rời đi?
Ông ta đang định bước tới ngăn cản, lại bị Bùi Ý lanh lẹ chặn đường.
Bùi Ý đối diện với ánh mắt vẩn đục của người trước mặt, cố ý nói tàn nhẫn: "Lão già, có một số chuyện tôi sẽ không nói rõ ràng, đừng tưởng rằng ở tuổi này sẽ không có người trị được ông!"
Đồng tử Thành Ngưỡng Sơn chợt run lên.
Ông ta nhớ đến những thủ đoạn bẩn thỉu của Bạc Quan Thành, luôn cảm thấy Bùi Ý sẽ dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với ông ta!
Nếu đúng là như vậy, ông ta còn có thể có đường sống sao?
Thành Ngưỡng Sơn vốn dĩ là một người đa nghi. Ông ta bị liên tưởng của mình dọa đến mức lùi lại hai bước, lại một lần nữa mất trọng tâm ngã xuống đất.
Chỉ là lúc này ông ta nghe rõ xương cốt của mình kêu răng rắc, một cơn đau âm ỉ lập tức truyền khắp toàn thân!
Bùi Ý và Lâm Chúng nhìn nhau, lập tức bảo người đưa Thành Ngưỡng Sơn ra ngoài rồi rời đi.
Lão già không biết xấu hổ làm đủ thứ chuyện xấu như vậy, không đáng để bọn họ lãng phí nhiều thời gian!
...
Cửa thang máy đóng lại.
Lâm Chúng nhấn nút thang máy lên tầng tám.
Bùi Ý tranh thủ lúc không có người hỏi: "Thành Ngưỡng Sơn sao lại thế này? Ông ta còn dám tới?"
Lâm Chúng suy đoán trả lời: "Chắc hẳn là không có tiền, nên mới đến tìm đến."
Bùi Ý nhíu mày: "Không có tiền?"
Lâm Chúng được Bạc Việt Minh phân phó, vẫn luôn để người đang âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Thành Ngưỡng Sơn, hơn nữa vẫn thường xuyên báo cáo.
"Tòa án phán sau khi lão phu nhân và Thành Ngưỡng Sơn ly hôn, đối phương vẫn được giữ lại chút số tài sản."
Mặc dù so với đại gia nhiệp Bạc thị, tài sản của Thành Ngưỡng Sơn không khác gì "mình không rời nhà", nhưng so với một gia đình bình dân, vẫn đủ để an ổn vài năm.
Chẳng qua, Bạc lão phu nhân là người có thủ đoạn, tính tình cũng quyết liệt.
Bà cố tình lên kế hoạch để cho công ty của nhà họ Thành có lợi nhuận, dưới sự xúi giục và lừa dối của đối phương, Thành Ngưỡng Sơn đã đầu tư phần lớn số tiền của mình vào công ty.
Lại sau đó, Bạc lão phu nhân dùng thế lực của mình cá lớn nuốt cá bé, chưa đầy hai tháng, khiến cho Thành Ngưỡng Sơn cùng với một số họ hàng thân thích của ông dựa vào Bạc thị để sống hoàn toàn thua lỗ!
Thành Ngưỡng Sơn mất đi tiền tài và địa vị, nhà họ Thành ai còn nguyện ý chăm sóc một ông già 7-80 tuổi như ông ta?
Thân thích sôi nổi ngại phiền toái mà tránh gặp, thậm chí còn có mấy người chửi ầm lên.
Này không phải, Thành Ngưỡng Sơn cảm thấy mình cùng đường, cho nên muốn lấy tình cảm vợ chồng hơn chục năm ra để nói.
Trong mắt Bùi Ý vẫn tràn đầy khinh thường, lắc đầu.
Có người chỉ chờ khi mất đi mới hiểu cái gì là hối hận, đáng tiếc hối hận thì có ích gì? Ngay cả Thành Ngưỡng Sơn quay đầu kịp thời, với tính cách của Bạc lão phu nhân nói không chừng vẫn có thể khoan dung.
Chính mình làm sai lại còn muốn chạy đến sám hối? Thôi bỏ đi!
Bùi Ý thu hồi những suy nghĩ này, thay vào đó hỏi: "Nhị ca và bà nội đâu? Đang ở phòng tiệc sao? Anh không nói với bọn họ là tôi đã tới rồi đi?"
Lâm Chúng lắc đầu: "Không, là bí mật mà."
"Tôi nói giám đốc tầng dưới gọi điện tới, nói lão nhân đang gây chuyện, Bạc đổng bảo tôi xuống dưới giải quyết, sếp đang có cuộc họp, lão phu nhân lúc này vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi."
Bữa tiệc chính thức bắt đầu vào lúc sáu rưỡi, vẫn còn khoảng mười phút rảnh rỗi.
Bùi Ý biết hôm nay Bạc Việt Minh có cuộc họp video, mỉm cười gật đầu: "Vậy được, tôi trực tiếp đến phòng tiệc chờ bọn họ, làn sóng bất ngờ này cũng sắp đến rồi."
Lâm Chúng quen thuộc với phòng tiệc hơn, nghe thấy lời này, giúp đỡ đưa ra một số ý kiến: "Tiểu tiên sinh, nếu cậu không muốn trực tiếp đi vào từ cửa chính thì có thể đi cửa hông? Vừa lúc ở góc bên kia có khu vực nghỉ ngơi, cậu có thể ngồi chờ đợi."
Luôn có khách ra vào từ cửa chính, nói không chừng có thể lộ tiếng gió.
Vì là "bất ngờ" nên phải lưu lại đến giây cuối cùng.
Bùi Ý cong môi gật đầu: "Được, vừa lúc tôi ngồi trên máy bay có hơi mệt lại đói, lên tranh thủ thời gian trước."
...
Dưới sự che chắn của Lâm Chúng, Bùi Ý đã thành công đi vào khu vực nghỉ ngơi của phòng tiệc từ cửa hông, liên tiếp dãy ghế sofa mềm mại có rèm che để tăng thêm sự riêng tư.
Tiệc mừng thọ còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người trong nhị phòng đang bận rộn chiêu đãi khách ở cửa vào và trong sảnh tiệc.
Bùi Ý nhanh chóng ngồi ở một góc, bị tấm màn che chắn, sự xuất hiện đột ngột của cậu cũng không gây ra sự chú ý.
Bùi Ý tuỳ tay cầm một miếng bánh táo trên bàn ở khu vực nghỉ ngơi, sau khi nếm thử, cậu nhận ra đó là khẩu vị mình thích, rũ mắt nhìn——
Đúng như dự đoán, đó chính là tiệm bánh ngọt mà Bạc Việt Minh thường mua cho cậu ăn.
Một khách sạn được xếp hạng sao như thế này thường sẽ có đầu bếp chuyên làm bánh ngọt, nhưng những món tráng miệng này lại đến từ một cửa hàng không phải là thương hiệu lớn?
Ngoại trừ Bạc Việt Minh sẽ đưa ra lựa chọn, còn có ai có thể bỏ nhiều tâm tư như vậy? Dù không chắc chắn về ngày trở về nhưng hắn vẫn sắp xếp đến từng chi tiết nhỏ.
Bùi Ý nhịn không được lại múc thêm một thìa bên trong bánh táo nhấp nháp. Cậu nhất thời không biết là ngọt trong miệng hay ngọt trong lòng.
Đột nhiên, bên cạnh khu nghỉ ngơi gần đó truyền đến vài tiếng nghị luận.
"Các cô nói xem, ai mà có thể ngờ sau tất cả những chuyện này, cuối cùng vẫn là Bạc nhị thiếu gia tiếp quan công ty."
"Thế sự vô thường, lúc trước có đại phòng, ngược lại mắt anh ta lại bị mù, còn bị ép cưới? Nói đi nói lại, các cô thấy Bùi tiểu thiếu gia thế nào?"
Bùi Ý nghe thấy tên của mình, ánh mắt hơi nheo lại.
"Ai mà biết được? Nghe nói Bùi tiểu thiếu gia ngu ngốc đã khỏi rồi, hiện tại cậu ta đang thành lập studio gì đó ấy? Đầu năm lúc ấy còn có náo loạn."
"Nói chứ, ai còn có thể may mắn hơn Bùi Ý? Tuy bị ép liên hôn nhưng đánh bậy đánh bạ lại có thể đi tới ngày hôm nay, hiện tại lại là quan hệ phu phu, sau này không chừng còn có thể ngồi hưởng thụ."
"Quan hệ phu phu cái gì? Bùi tiểu thiếu gia trong khoảng thời gian này không xuất hiện, nói không chừng đã sớm rời khỏi nhà họ Bạc rồi!"
"Đúng vậy, hai người bọn họ cũng không lãnh chứng, cũng chưa kết hôn. Cách đây một thời gian tôi còn thấy trên tay Bạc đổng thậm chí còn không có nhẫn, chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, nên không tính."
"..."
Một loạt tiếng thảo luận nhỏ đều đặn lọt qua lớp màn mỏng truyền tới tai.
Bùi Ý rũ mắt nhìn ngón áp út trống rỗng của mình, nhăn mày, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác buồn bực khó tả.
Mặc dù cậu và Bạc Việt Minh chính thức hẹn hò, hơn nữa bọn họ đã bên nhau được một năm.
Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, hai người vẫn giống như "bị ép liên hôn", không những không có mối quan hệ chính thức với bên ngoài, mà còn bị đồn đoán thành "mỗi người một việc".
"Nếu cuộc liên hôn này không được tính, chẳng phải vẫn còn cơ hội sao?"
"Nhà ai kết hôn mà không chú ý môn đăng hộ đối? Tôi không nghĩ hai người này có thể bền lâu được, nói không chừng Bạc Việt Minh lúc này còn đang độc thân, các cô có con trai con gái có thể thử một lần."
"Lúc trước bỏ lỡ cơ hội liên hôn, hiện giờ phải nắm chắc mới được."
Lời nói này có yếu tố đùa giỡn nhưng cũng xen lẫn động viên, ngo ngoe rục rịch muốn hành động.
Bạc Việt Minh thậm chí cả nhà họ Bạc là một cây đại thụ, một ngọn núi lớn, ai lại không muốn đến gần để tận hưởng bóng mát?
Trong giới hào môn có biết bao chuyện mờ ám, cho dù là kẻ thông minh, thì cuối cùng người ngồi lên chính vị mới là người chiến thắng!
Bùi Ý nghe chủ đề bên cạnh càng lúc càng lạc đề, mặt mày hiện lên một tia không vui, quăng chiếc thìa nhỏ trong tay đi.
Loảng xoảng!
Những vị khách đằng sau tấm màn giật mình hoảng sợ, im lặng trong giây lát.
Trong nháy mắt, Bùi Ý mở rèm bước tới. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt chiếc thìa lên.
"Xin lỗi, không cẩn thận làm rơi."
"..."
Những vị khách ở cách vách nhìn thấy Bùi Ý đột nhiên xuất hiện, không hẹn mà cùng xấu hổ.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chút chột dạ.
Đối phương sao lại ngồi cách vách? Tay cầm thìa làm sao có thể làm rơi sang tận bên này?
Bùi Ý quan sát vẻ mặt của từng người một, cười như không cười: "Các vị vừa rồi đang nói cái gì vậy? Tôi cũng muốn nghe."
Giọng điệu không mặn không nhạt, lại có thể kiểm soát hướng đi của toàn bộ chủ đề.
Triệu tổng từ điện gia dụng Khải thị liếc nhìn vợ, người sau vội vàng mở miệng nói: "Chỉ là nói chuyện bình thường thôi, Bùi, Bùi tiểu thiếu gia đừng coi là thật."
Có người đáp: "Đúng vậy, không ngờ hôm nay Bùi tiểu thiếu gia cũng tới đây."
Bùi Ý không muốn nghe mấy lời này: "Sao? Nghe ý tứ của bà, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, tôi không nên tới, hay là không xứng để tới?"
Không khí một lần nữa đông lại.
Trong số những vị khách có mặt ở đây cũng không ngờ rằng Bùi Ý đã hết " ngu dại nói lắp ", cư nhiên sẽ "nhanh mồm dẻo miệng" không buông tha người.
Vị khách bị Bùi Ý "nhắm vào" có chút không vui, cậy mạnh phủi sạch: "Tôi không có ý đó, Bùi tiểu thiếu gia không biết đùa hả?"
Nửa sau của câu nói đầy chỉ trích.
Bùi Ý nhận ra giọng nói của gã, là người vừa khuyến khích những vị khách khác để con cái đến độ tuổi lập gia đình nắm bắt cơ hội.
"Nói đùa?" Sắc mặt Bùi Ý tối sầm, thấp giọng hỏi: "Anh là ai? Có tư cách gì nói đùa với tôi?"
"Đã được mời tới tham gia tiệc mừng thọ, cũng đừng trốn ở chỗ này nói những chuyện không rõ ràng!"
Người mà Bùi Ý giáp mặt chỉ trích là Vũ Ương, đại thiếu gia Hạ Phong, người này khi còn nhỏ sống dựa vào thu nhập của gia đình, mồm miệng suốt ngày đi nói người.
Bây giờ đã gần 37-38 tuổi rồi mà vẫn chưa kiềm chế được lời nói của mình.
"..."
Mối quan hệ giữa mấy gia đình giàu này chắc chắn có xíu mỏng manh.
Dù không vui thì cũng chỉ cần nói "đùa" rồi được bỏ qua.
Hạ Phong không ngờ Bùi Ý lại nghiêm túc như vậy, lúc này lại đặt hết mâu thuẫn lên người gã!
"Bùi tiểu thiếu gia, tôi nói cái gì không rõ ràng? Nhìn toàn bộ Đế Kinh, ai mà không biết cậu và Bạc đổng lúc đầu chỉ là liên hôn thương nghiệp?"
Hạ Phong dừng một chút, lại hàm hồ nói thêm: "Không phải cũng là tham quyền tham thế, cậu nói tôi làm cái gì?"
Nói được dễ nghe là liên hôn, nhưng nói khó nghe chính là quân cờ mang lại lợi ích!
Hiện tại Bạc Việt Minh đã khôi phục thị lực còn tiếp quản tập đoàn Bạc thị, tên Bùi Ý này cư nhiên còn muốn bám chân!
Mối quan hệ được duy trì bằng hợp đồng có thể tính được bao nhiêu?
Bùi Ý ban đầu không muốn làm lớn chuyện trong bữa tiệc mừng thọ của Bạc lão phu nhân, nhưng cậu không ngờ Hạ Phong không những không cảm thấy thẹn khi nói sai mà ngược lại còn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Lạnh lùng trong mắt cậu càng rõ ràng hơn, đi một bước tới: "Đúng vậy, là quan hệ liên hôn, vậy lúc trước mấy người sao không đưa người trong nhà tới Bạc thị liên hôn đi?"
Khi Bạc Việt Minh mất đi thị giác, những người này đều trốn rất nhanh!
Hiện tại thấy hắn tiếp quản tập đoàn Bạc thị, lại bắt đầu có tâm tư muốn trèo lên? Còn lấy hai chữ 'nói đùa ' để biện hộ?
"Mấy người nghe rõ đây ——"
"Tôi Bùi Ý một không tham quyền của Bạc thị, hai không tham tài của Bạc thị, cho dù tôi rời khỏi nhà họ Bạc, mất đi lớp vỏ 'liên hôn', tôi vẫn có thể sống tốt."
"Còn nữa, khi Bạc Việt Minh bị mấy người chế giễu trong bữa tiệc rượu, tôi chính là người ở bên anh ấy!"
"Thời điểm anh ấy bị tính kế 'đuổi' đến Ôn Thành, người ở bên anh ấy cũng chính là tôi!"
Đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối là cậu cho mình tự tin, cũng là Bạc Việt Minh dành cho cậu sự tự tin.
"Muốn cạy góc tường của Bùi Ý tôi?" Bùi Ý lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, nói năng có khí phách: "Trừ phi tôi không cần, nếu không ai cũng không có cơ hội!"
Vừa dứt lời, một giọng nói tán đồng vang lên: "Nói rất đúng."
Tấm màn dùng để phân chia khu vực nghỉ ngơi và phòng tiệc được kéo lên, Bùi Ý, Hạ Phong và những người khác quay đầu lại nhìn——
Không biết từ khi nào, Bạc lão phu nhân đã đứng ngoài màn, bên cạnh còn Bạc Việt Minh và mấy người khác.
Trừ cái này ra, rất nhiều khách mời trong phòng tiệc cũng chú ý đến.
Ánh mắt Bùi Ý và Bạc Việt Minh ở không trung giao nhau, lại nhanh chóng dời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Bạc lão phu nhân, ý chí chiến đấu trong lòng lập tức hoá thành xin lỗi: "Bà nội, cháu xin lỗi, cháu, cháu không nên..."
Ở ngươi tiệc mừng thọ nói này nói kia.
Xin lỗi còn chưa nói xong, Bạc Phái Chi nhìn thấy tất cả liền khẳng định: "Bé ngoan, cháu không sai."
Bà lần lượt liếc nhìn đám người Hạ Phong trong khu nghỉ ngơi, trực tiếp phê bình: "Bọn họ mới là những kẻ quá đáng! Sống đến tuổi này mà vẫn không suy nghĩ cẩn thận?"
"Làm sao có bậc cha mẹ nào có thể nghĩ mình có thể cho con trai con gái trèo cao? Da mặt so với tường thành còn dày hơn!"
Những vị khách có mặt bàn luận sôi nổi, hầu hết đều đồng tình với lời của Bạc lão phu nhân.
Bị tầm mắt bao vây ánh mắt Hạ Phong có chút né tránh, mặt khác vẻ mặt của bốn người còn lại càng đỏ hơn, trong lòng cảm thấy muốn đào một cái lỗ để chui xuống——
Đều do cái miệng của Hạ Phong lắm lời! Đã bị chỉ trích còn cãi cố!
Nếu chuyện này hôm nay bị truyền ra ngoài, không những bọn họ mất hết mặt mũi mà con cháu còn bị tổn hại danh tiếng, trở thành trò cười trong miệng người khác!
Bùi Ý thấy Bạc lão phu nhân nói chuyện hướng về phía mình, khẽ cong khóe miệng, dùng khóe mắt nhìn người yêu, lại nhanh chóng rời đi.
Bạc Việt Minh có thể nhìn thấy nhóc mèo con đang kìm nén cơn tức giận, thấy ánh mắt cố tình rời đi, không nói hai lời tiến lên chỗ cậu.
Ánh mắt Bạc Việt Minh dịu dàng mà lưu luyến, trong mắt hắn ngoại trừ người yêu không có thứ gì khác: "Trở về sao không nói trước với anh?"
Chỉ có ở trước mặt Bạc Việt Minh, Bùi Ý mới lộ ra dáng vẻ trẻ con của mình, hừ nói: "Em mà không về để bọn họ đào mất góc tường hả?"
Bạc Việt Minh buồn cười nói: "Tường này làm bằng sắt, không ai cạy được đâu."
Bọn họ không cố ý phóng đại giọng nói, nhưng cũng không cố tình hạ thấp giọng nói của mình. Hai ba câu đơn giản đủ để mọi người ở đây có thể thấy rõ——
Hai người này chỗ nào là liên hôn thương nghiệp? Ai chơi theo ý người nấy?
Ánh mắt Bạc Việt Minh dán trên mặt Bùi Ý, cùng với ý cười thường ngày không thấy ở khóe miệng, cái này chẳng lẽ không thể giải thích được mối quan hệ thực sự giữa hai người bọn họ sao?
Bạc lão phu nhân nhìn cũng vui vẻ, đảo mắt đã thể hiện bất mãn: "Mấy người này có ở trong danh sách sao? Còn không tiễn khách!"